Khắp nơi lũ quái vật đều bò lồm cồm như Zombie.

Tất cả những cửa ngõ trọng yếu đều nhung nhúc quái vật.

Tình trạng này xảy ra tại khắp các thành phố lớn trên Đại Nam.

Vũ Minh Kiệt biết mình không phải là kẻ duy nhất đau đầu về chuyện này.

Hắn lãnh trách nhiệm dẫn quân vào can thiệp tại Hải Thành khi cần thiết. Nhưng cái sự “cần thiết” này cũng hơi quá đáng, vì chẳng ai báo trước với hắn sẽ có một đàn quái vật nhung nhúc chui lên.

Con nào con nấy đều khỏe như voi.

- Thiếu tướng à, bọn này dai sức quá, đánh hoài không chết!

Thuộc hạ của hắn luôn miệng phàn nàn. Bọn quái này không mạnh, nhưng cứ đánh gục là lại bò dậy, không khác gì zombie.

- Hôm qua còn ngồi xem phim Tận thế, nay Tận thế cũng tới luôn.

- Tụi mình cứ như đang đấu tranh sinh tồn ý nhở, chứ chẳng phải là làm công ăn lương nữa. Á! Tao vừa bị cắn! - Một tên sĩ quan khác dưới quyền Vũ Minh Kiệt kêu ré lên.

- Anh em! Xử ngay thằng Minh đi, nó vừa bị cắn! - Một tên khác kêu lên phụ họa.

- Chúng mày tập trung hộ anh cái! - Vũ Minh Kiệt nổi quạu. Bình thường dễ dãi với tụi nó quá, giờ chẳng có kỉ luật gì hết trơn. Ra trận mà chẳng có chút áp lực nào.

Cứ so với quân của Nguyễn Thế Sơn, đúng là một trời một vực.

Mà chẳng biết, Nguyễn Thế Sơn chạy đi đâu rồi?
Văn vừa chạy vừa né tránh. Chân nó bung hết toàn bộ sức lực, lại còn phải đảo hướng liên tục, áp lực dồn lên cơ bắp nó tới mỏi nhừ. Nhưng nó vẫn tiếp tục chạy. Phổi nó oằn mình ra để hít thở, mà mỗi đợt khí hít vào lại như roi gai cứa qua đau rát.

Nó chẳng có thời gian để suy nghĩ xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Có khi trời cũng sắp sập xuống thật, nhưng nó chẳng màng tới nữa. Nó từng thấy lũ quái vật dưới cống ngầm, giờ chỉ là một ngày đẹp trời khi tụi nó bò lên mặt đất mà thôi.

Nó phải tìm được bạn bè của nó.
- Việc cần làm còn chưa làm xong, chỉ thấy phiền phức tìm tới!

Quang làu bàu. Hắn đạp lên đầu một con quái vật nửa người nửa heo, Đạp Không Bộ thêm 5 bước, nhảy lên một cái mái nhà, rồi bắt đầu chạy trên đó.

- Hôm nay đánh lớn rồi.

Quang vừa chạy vừa ngó nghiêng tìm kiếm. Hắn tìm Hồng.

Bọn gián vốn rất thính. Nếu cống ngầm không thể lưu trú được nữa, chúng nó sẽ chuồn sớm đi nơi khác. Chúng có những nơi chốn an toàn mà không bao giờ tiết lộ cho người khác.

- Đại ca!

Từ trong một ngõ hẻm, một cánh tay giơ lên vẫy vẫy. Quang thấy bên cạnh đống thùng rác, những tấm tôn được dựng lên như một cái lều. Hắn nhảy xuống, nhấc tấm tôn lên, nhanh chóng chui vào.

Nhảy vào bên trong, lại thấy một cái hang nhỏ đào bên góc tường. Chui qua cái hang đó, lại là một không gian khá rộng rãi.

Hồng ngồi đó, bên một cái đèn chiếu, xung quanh hắn là vỏ đồ hộp, chai nước, bên cạnh còn có một cái tủ lạnh cỡ nhỏ, một cái đài radio, và một cái điện thoại đang cắm sạc.

- Sung sướng ghê nhỉ? - Chính Quang cũng phải bất ngờ rằng nơi trú ẩn của Hồng lại đầy đủ tiện nghi như vậy.

- Đại ca nói lạ. Dù có là gián thì cũng cần đàng hoàng một chút chứ.

- Mày tìm ra cô ta chứ?

Hồng lắc đầu.

- Đừng nói em, đám gián khác bỏ ra 3 năm tìm kiếm, cũng không biết Thánh Nữ là ai. Nhưng nghe anh gợi ý, em đã phải thay đổi lại hướng tư duy một chút. - Hồng vỗ ngực ra vẻ tự hào - Em không tìm kiếm cô ta nữa, mà tìm kiếm thứ mà cô ta tìm kiếm.

- Thứ gì?

- Thuốc phiện. Sau khi xem xét lại các hướng giao dịch thuốc phiện trong 3 năm nay, em thấy một điểm khá kì lạ. Lượng tiêu thụ quá nhiều so với số lượng con nghiện. Nếu chia đều lượng thuốc ấy ra, thì đám con nghiện ở Hải Thành cũng không thể dùng hết. Nó nhiều gấp 3 lần số lượng tối đa mà một thằng có thể dùng.

- Vậy mày nghĩ sao?

- Thuốc đó được bí mật đưa tới các cơ sở thí nghiệm. Chúng nó sẽ thí nghiệm lên những đối tượng khác. Cơ sở lần trước anh tìm thấy cũng chỉ là một nơi tổng hợp các loại nghiên cứu mà thôi. Những cơ sở như vậy không có nhiều, vì em đã lùng khắp cái cống ngầm rồi. Em nghĩ chúng nó sử dụng những cơ sở thí nghiệm sơ sài hơn, và ở ngay trên mặt đất.

Nói rồi, Hồng đưa cho Quang một cái sơ đồ.

- Dòng thuốc phiện hàng tháng được đưa vào những điểm đỏ trên bản đồ với số lượng rất lớn, nhưng xuất ra lại ít hơn nhiều. Em nghĩ đó là điểm anh cần xem xét.

Quang nhìn lướt qua những dấu đỏ. Vậy ra Bạch Y Hội sử dụng chính những băng đảng nhỏ làm nơi thử nghiệm thuốc cho mình.

Trong đó có băng Hải Long của Vũ Hải Long.
Cường thức dậy mà đầu đau váng.

Xung quanh tối om. Đây đó vọng lại những tiếng la hét.

Nó đang ở trong một cái thùng hàng container. Nó đưa tay lên xoa lấy cái đầu. Vết đập vẫn còn đau.

Nó nhớ mình đang theo dõi Trần Thiên Anh. Rồi bỗng nhiên một cú đập từ sau gáy khiến nó lăn ra bất tỉnh.

Phùng Huyết Cường là một đứa đơn giản. Não nó ít nếp nhăn. Nó không tinh tế như Trần Phương Linh, cũng không thông minh như Vương Thành Văn. Nó chỉ biết yêu ghét rõ ràng, nó chỉ biết sống vì nghĩa khí.

Đối với kẻ đã sát hại cô Vân và hãm hại thầy Kiên, nó đã quyết tâm báo thù, nó sẽ làm cho bằng được.

Khi Vinh Mũi Chó nói với nó rằng, Trần Thiên Anh vô cùng đáng nghi, nó đã không kiềm nổi cơn tức giận của mình.

Cường chưa thực sự tiếp xúc với Trần Thiên Anh. Nó chỉ biết về anh ta qua lời kể của thầy Kiên. Thiên Anh là niềm tự hào lớn nhất trong đời thầy. Chăm chỉ, giỏi giang, và đầy hoài bão. Những buổi tập với thầy, thầy không ngừng khen ngợi anh ta.

Cường đã từng rất hâm mộ con người ấy. Nó cũng từng mong ước rằng, rồi sẽ có một ngày thầy Kiên hãnh diện kể về nó như đang kể về Trần Thiên Anh.

Vậy ra, cái lần Cường nhìn thấy hắn ta đau khổ, là vì hối hận sao? Hối hận vì đã hại chết người thầy của mình? Chẳng có sự hối hận nào bù lại được tội ác cả. Đặc biệt là tội ác phản thầy.

Nếu thật sự tên khốn nạn ấy đã hại chết thầy Kiên và cô Vân, thì dù hắn có mạnh tới mức nào, Cường cũng muốn đấm vỡ mặt hắn.

Nó bảo Vinh Mũi Chó đừng nói chuyện này cho Văn biết. Nó không muốn Văn phải chịu nguy hiểm cùng mình. Nó muốn đường đường chính chính đánh cho Trần Thiên Anh một trận.

Nào ngờ còn chưa kịp làm gì, nó đã bị đánh lén.
Kho hàng này có mùi thật lạ. Cường mò mẫm. Nó sờ thấy những thùng gỗ với những gói bột trắng. Nó hoảng hồn thấy những thân xác xếp chồng chất đang không ngừng rên rỉ. Nó càng giật mình hơn khi nghe tiếng cộp cộp từ bên ngoài. Có người đang mở cửa. Nó lăn quay xuống đất giả ngất.

Chỉ thấy ánh sáng hắt vào, hai bóng người bước lên, xách theo một thân xác khác, vứt lên sàn.

- Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?

- Ừ. Mau chở tới điểm thí nghiệm cuối cùng đi. Phía Long Thành cũng không câu giờ được thêm nữa đâu.

- Mie. Gọi ra toàn bộ mẫu thí nghiệm từ đó đến giờ cơ mà? Ít ra cũng câu được cho bọn ta 30 phút chứ?

- Mày chưa biết sức mạnh của Vương tộc rồi. Lũ Hắc Y Hội đó cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi. Chỉ có dựa vào chính chúng ta thôi. Mà con mụ Thánh Nữ này làm gì mà lâu thế nhỉ? Đã 5 rưỡi chiều rồi.

- Nếu không có con nhỏ đó kích hoạt Ấn Huyệt, thì kế hoạch của chúng ta đi đứt à?

- Không. Sẽ có cách khác, nhưng sẽ rất tốn công. Hi vọng không có gì bất thường.

Rầm!!

Cánh cửa đóng sập lại.

Cường vẫn nằm đó mà không dám ho he. Nó cũng không biết 2 tên kia vừa bàn tán chuyện gì, chỉ biết một điều. Một trong 2 kẻ đó chính là Vũ Hải Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play