Vương Minh Quang là một tên siêu thù dai. Dù hắn rất chuyên nghiệp trong công việc. Dân chuyên nghiệp, cầm được thì buông được, nếu không phải nhiệm vụ thì sẽ không tốn thời gian đi làm. Hơn nữa, những chuyện vặt vãnh thì người mang họ Vương thường sẽ không ai đi làm, vì họ còn bỏ thời gian ra tò mò tìm kiếm tri thức.
Nhưng Quang thì khác. Hắn tự cho mình cái quyền không mang họ Vương, lại được buông thả, hắn rất thích tốn thời gian làm những chuyện vặt vãnh.
Ví dụ như, cho thằng ôn con đồng tộc này một trận.
Nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ. Ngoài mặt, hắn vẫn tươi cười lắng nghe.
- Mọi người, dĩ hoà vi quý nào! Sự kiện còn chưa xảy ra, đã bất hoà thế này. Trẻ con đánh nhau mà thôi, rốt cuộc lại là con em chúng ta cả. Người một nhà hết ấy mà!
Câu nói này, như phá tan cái thế bế tắc nãy giờ. Một thầy giáo người Bắc Hà bước tới. Lập tức, Bùi Kiến Huy được lời như cởi tấm lòng. Thầy giáo này, Đinh Kiến Châu, chính là chủ khảo lần này. Người Bắc Hà giỏi ăn giỏi nói, luôn biết cách cho người ta đường lùi.
- Thầy Châu, đúng vậy, không chỉ mấy em đây, mà tất cả học sinh tham dự, đều như con em chúng ta cả. Các em còn đang ở tuổi trưởng thành, xích mích va chạm chỉ là chuyện nhỏ, từ giờ chúng ta kiểm soát chặt chẽ hơn một chút là được rồi.
Thứ sử trên cao, tất nhiên là không ai dám động chạm, nhưng Thanh Hải dưới thấp, chẳng thằng điên nào dám làm mất lòng. Vì Thứ sử cũng chỉ là một cái chức danh mà thôi, còn Thanh Hải mới là nơi cung cấp nguồn tiền. Học sinh ưu tú của trường thì có nhà tuyển dụng chờ sẵn, bản thân trường thì lại có tiền tiêu xài. Thanh Hải trực thuộc Vương Nghiệp, CEO là Vương Vũ Hoành, Thứ sử chỉ là một nhánh họ xa. So ra, Thanh Hải so với Thứ sử châu Quý Hoá, còn to hơn mấy phần.
Đấy là so về lợi ích đối với nhà trường, còn trong mắt Vương Thế Kiệt, Thanh Hải chỉ là một lũ nô bộc không hơn không kém.
Nô bộc của Vương Vũ Hoành, không tiện đụng vào, nhưng con cháu của nô bộc, chẳng lẽ cũng là bất khả xâm phạm? Nói vậy chẳng lẽ Vương Thế Kiệt còn không bằng một đứa nô bộc?
Chuyện đến nước này, nhiều người đứng ra giảng hoà, Vương Thế Kiệt không muốn ăn vạ nữa. Nhưng hắn biết chuyện chưa dừng lại tại đây. Giảng hoà, chỉ là bề ngoài. Còn ở cái học viện Hải Dương này, ở cái đất Hải Thành này, Vương Thế Kiệt muốn làm gì mà không được.
Quang thấy ngứa mắt vì Vương Thế Kiệt mang họ Vương, còn thằng này lại thấy ngứa mắt vì Vương Thành Văn mang họ Vương. Vết đau đớn nơi thái dương, không ngừng nhức nhối.
Nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ.
Vương Thế Kiệt chủ động đứng dậy, bước tới. Hắn chìa tay ra với Vương Thành Văn.
- Chú em, chuyện này anh bỏ qua cho chú đấy.
Dù sao trước mặt mọi người, hắn cũng là bề trên, không thể quá mất phong độ được. Đối với kẻ thù, phải luôn giữ lấy một nụ cười.
Nhưng “kẻ thù” của hắn thì lại đứng đó ngẫm nghĩ, mặc kệ cái chìa tay của hắn.
- Anh xin lỗi cô giáo Bình đi đã.
- Hả?!
- Anh xin lỗi cô ấy, hoặc cô ấy tha thứ cho anh đã, thì chuyện này em mới bỏ qua cho anh.
- Pfffff!!!
Lại là Quang. Hắn lại lăn ra cười sằng sặc. Mà cười thì có tính lây lan. Toàn bộ học sinh Kình Ngư cũng phải ôm bụng nín cười. Một số học sinh Vô Cực cũng phải che miệng.
Hài quá mà.
Chỉ có Vương Thế Kiệt là không thấy buồn cười. Hắn thấy mình bị sỉ nhục hết lần này tới lần khác. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, có ai dám nói “bỏ qua” cho hắn? Ngoại trừ ông già Vương Kiệt ra. Thằng nhãi này tưởng là người nhà của nhân viên Thanh Hải, thì được tác oai tác quái? Vậy mày nhầm to rồi con ạ!
Vương Thế Kiệt suýt chút nữa không kìm chế được cơn tức giận. Hắn thật sự muốn ra tay đấm chết thằng nhóc ngay tại đây. Một cước vừa rồi, là do hắn chủ quan mà thôi.
- Cô đồng ý! Cô đồng ý! Cô tha thứ cho em ấy!
Cô giáo Bình đứng sau đám viện trưởng, hoảng hốt chạy tới. Chuyện này không thể càng ngày càng xé ra to được, phải cho nó bé lại. Cô còn muốn giữ sổ hưu của mình nữa chứ.
- Ồ. - Vương Thành Văn nghe thấy vậy, mới chìa tay ra bắt lấy bàn tay của Vương Thế Kiệt, - Vậy chuyện này em cũng bỏ qua cho anh.
Ewww!!!
Bị cái bắt tay đột ngột này, Thế Kiệt giật mình uốn éo rút ngay bàn tay của mình ra. Cái bắt tay này đối với hắn thật quá sỉ nhục.
- Mày nhớ mặt tao đấy!
Nói xong, hắn lườm thằng nhóc một cái, rồi quay người bỏ đi. Các học sinh Vô Cực cũng đi theo. Mỗi đứa đều lườm thằng này một cái, rồi mới quay người.
Bất chợt, Vương Thế Kiệt khựng người lại, vì Trần Phương Linh đã đứng cản trước mặt hắn.
- Vương Thế Kiệt, nhớ mặt tôi đấy.
- A... a... Linh à, em...
Vương Thế Kiệt còn đang lắp bắp, Linh đã lườm hắn một cái, rồi tung tăng chạy tới chỗ thằng Văn. Thấy cảnh này, Quang càng lăn ra cười bò.
Cùng ở Hải Thành, quen biết cũng nhiều, chuyện thằng oắt nhà Vương Kiệt đem lòng thầm thương trộm nhớ con gái Trần Thịnh, chẳng lẽ Quang lại không biết hay sao. Con trai của Thứ sử, muốn tán cháu ngoại của Phạm Viết Phương, nghe ra cũng môn đăng hộ đối. Dù sao thì Trần Phương Linh, là con gái Phạm Tố Uyên, mà Phạm Tố Uyên lại là con út của lão, cũng không phải là quá cao không với được.
Nhưng đó cũng chỉ là mong muốn đơn phương. Trần Phương Linh còn nhỏ, Trần Thịnh cũng dùng dằng chưa quyết. Còn chuyện hôm nay, thái độ của Trần tiểu thư với cậu quý tử này thế nào, ai cũng nhìn thấy.
Vương Thế Kiệt dẫn đám đàn em trở về khu nhà của Vô Cực, mà trong lòng cay đắng nhục nhã không cách nào diễn tả. Giờ hắn chỉ còn biết tới một mục tiêu duy nhất mà thôi, là triệt hạ Vương Thành Văn. - Có gì mà vẻ mặt bất mãn như vậy?
Trong đoàn học sinh của Kình Ngư, mọi người như nhường hẳn một lối cho thằng Văn, không ai muốn tỏ ra quen biết với thằng này. Chỉ có Linh đi bên cạnh nó, lại càng thêm nổi bật.
Bị hỏi, cô bé mới bĩu môi trả lời.
- Bạn còn hỏi tôi câu nữa, tôi đập bạn một trận cho coi. Bạn bớt gây chuyện chút đi có được không? Có biết lần này tôi lại mang tiếng không?
- Mang tiếng? Tiếng gì vậy?
Haizz. Linh thở dài. Lúc nãy cô bé ra mặt với Vương Thế Kiệt như vậy, không biết có ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ba hay không. Tuy cô bé còn nhỏ, nhưng nhà Vương Kiệt nhiều lần ngỏ ý, không phải cô bé không biết. Dù Trần Thịnh nhất mực từ chối, nhưng cũng không thể thẳng thừng. Lần này, lại vì thằng Văn mà đứng ra cảnh cáo Vương Thế Kiệt, cô bé cũng rất bất đắc dĩ. Cứ nhìn ông Quang mà xem, không chịu đứng ra hoà giải, còn ở đó cười cợt, chẳng khác gì đổ dầu vào lửa. Nếu không nhờ cô bé, thì không biết thằng Văn này nên nhờ cậy vào ai?
Xung quanh lại có những tiếng rì rầm vang lên.
“Chúng mày thấy không? Oắt con Vương Thế Kiệt, nhiều lần làm phiền Bà chúa, rốt cuộc đã bị Bà chúa thả chó ra cắn!”.
Đúng lịch nhé các đh. hi vọng các đh ủng hộ event này để ta có thể bạo chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT