Giờ đã là 17/6, những ngày này lịch trình của Vương Vũ Hoành kín đặc. Là tài xế của hắn, Quang càng bận rộn hơn nữa. Không chỉ lo chuyện bên Thanh Hải, chi nhánh của Vương Nghiệp tại đây, hắn còn phải túc trực bên Vũ Hoành mỗi khi ra ngoài. Với địa vị Đế vương của mình, Vương Vũ Hoành chỉ cần tham dự các cuộc gặp mặt giữa các Nguyên thủ, nhưng không hiểu sao, suốt 10 ngày nay, Vương Vũ Hoành còn sử dụng cả địa vị CEO Tập đoàn Vương Nghiệp của mình để tham dự vào hơn 80 cuộc Hội thảo Khoa học phía dưới. Chuyện này cũng báo hại Quang, hắn gần đây mất ngủ trầm trọng.

- Hôm nay là Hội thảo về Kĩ thuật Khoan thăm dò và Lịch sử kĩ thuật khai thác Linh thiết tại Vrahta trong 10 năm vừa qua, cậu có muốn đi vào trong cùng mình không?

Vương Vũ Hoành ngồi sau xe, hỏi hắn.

- Oáp! Em muốn tranh thủ ngủ 1 chút, đâu phải ai cũng trâu bò như anh đâu!

Quang ngáp dài, trả lời. Nếu có người ngoài chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ thất kinh. Trên khắp thế giới này, người có dũng khí ngáp trước mặt Nam Đế không phải là nhiều. Vũ Hoành vẫn cười.

- Cậu có oán mình cũng hợp lý mà thôi. Nhưng lần này, cậu nên tham dự với mình. 87 Hội thảo Khoa học lần trước mình tham dự, chỉ là đánh lạc hướng mà thôi. Nam Đế bỗng nhiên tham dự một Hội thảo Khoa học cấp thấp, chẳng phải là đánh rắn động rừng sao?

Quang lập tức hiểu ra vấn đề. Hội thảo về Kĩ thuật Khoan thăm dò và Lịch sử khai thác Linh thiết, đề tài này có liên hệ mật thiết với cái chết của vị Tiến sĩ Vrahta vào 10 ngày trước. Và Vương Vũ Hoành, muốn dùng tư cách một doanh nhân chứ không phải một Đế vương, để tham gia Hội thảo này mà không gặp quá nhiều nghi vấn.

Câu đố của lão Phương, là gửi tới Vương Vũ Hoành. Dù Quang có được chia sẻ, hắn biết mình không phải là người dự thi. Có lẽ, Vũ Hoành đã phát hiện ra nhiều điều mà hắn chưa nhìn ra.
Người chủ trì Hội thảo người Vrahta đang rất hồi hộp. Hắn đã được thông báo sẽ có Vương Vũ Hoành tới tham dự, với tư cách là CEO của Tập đoàn Vương Triều Kiến Nghiệp. Chốc nữa thôi, hắn sẽ phải ra tiếp đón một Đại nhân vật có quyền lực bậc nhất thế giới. Vishtal năm nay 45 tuổi, sở hữu 3 học vị Tiến sĩ chuyên ngành Kĩ thuật, là 1 nhân vật rất được trọng vọng trong triều đình Vrahta. Bản thân hắn cũng đã từng gặp mặt Quốc vương Vrahta rất nhiều lần. Nhưng Vrahta chỉ là 1 nước chư hầu bé nhỏ, vị Quốc vương đem so sánh với Nam Đế Vương Vũ Hoành không khác gì một con mèo so với một con rồng.

Vishtal nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 37 phút. Các quan khách đã đến gần như đầy đủ. Mọi người vẫn chờ đợi Vương Vũ Hoành. Người trợ lý chạy đến báo cáo cho Vishtal, hắn lục tục chạy ra ngoài cửa. 2 người đàn ông đang bước vào Trung tâm hội nghị. Một người gần 40 tuổi, và 1 thanh niên trẻ. Vishtal nhận ra ngay người đàn ông lớn tuổi là Vương Vũ Hoành. Thay vì bộ hoành bào như thường ngày, ông ta mặc một bộ vét đen vô cùng lịch thiệp. Hiển nhiên ông ta có mặt tại đây với tư cách một doanh nhân, chứ không phải một vị Đế vương.

- Hoan nghênh Ngài. Tên tôi là Vishtal, người chủ trì buổi họp hôm nay. - Bằng 1 thứ tiếng Đại Nam khá sành sỏi, Vishtal tiến lên bắt tay Vũ Hoành. Tiếng Đại Nam là 1 trong 3 thứ tiếng phổ biến nhất trên thế giới, chưa kể Vrahta là chư hầu của Đại Nam, người Vrahta có khi thông thạo tiếng Đại Nam hơn cả tiếng mẹ đẻ nữa.

- Chào ngài. Vương Vũ Hoành mỉm cười đáp trả. Vishtal không xưng học vị, còn hắn còn không xưng cả tên.

Trong vài giây ngắn ngủi, Vishtal cố gắng quan sát người đàn ông trước mặt. Không có gì quá khác biệt so với người bình thường, hắn thầm nghĩ. Nếu bắt gặp ngoài đường, hắn sẽ không bao giờ tin rằng người đàn ông này sở hữu 8 học vị Tiến sĩ khi chỉ mới ở tuổi 37. Chưa kể tới hơn 20 bằng Thạc sĩ và 100 bằng Cử nhân nữa. Một thành tựu phi nhân loại.

Tốt nghiệp Cao trung là mức độ Phổ thông, là ranh giới dễ dàng nhất mà trí tuệ trung bình của nhân loại có thể đạt tới. Sau đó, từng bậc học vị như Cử nhân, Thạc sĩ, rồi Tiến sĩ, độ khó tăng dần theo cấp số nhân, thậm chí là cấp số mũ. Có những người dùng cả đời chỉ để theo đuổi giấc mơ Tiến sĩ mà không thành. Vishtal năm nay 45 tuổi, vừa hoàn thành học vị Tiến sĩ thứ 3 vào năm ngoái, hắn đã là nhân tài hiếm có ở trên đời. Và để tập trung cho 3 bằng Tiến sĩ ấy, hắn không còn một học vị nào khác.

Nhưng, người đứng trước mặt hắn, lại là một thứ gì bất khả tư nghị. Không nói tới 8 học vị Tiến sĩ, bỏ qua 20 bằng Thạc sĩ, chỉ xét thành tựu 100 chuyên ngành đạt Cử nhân, cả đời Vishtal cũng không làm nổi. Hắn biết, địa vị cũng là một nguyên nhân rất quan trọng. Là Nam Đế, Vương Vũ Hoành có thể tiếp cận với kho tri thức, tài liệu khổng lồ mà thường nhân không cách nào có được. Hắn có nhiều phương pháp để rút ngắn đi thời gian tiếp nhận tri thức. Nhưng, rút ngắn thời gian, không có nghĩa là giảm bớt đi khối lượng tri thức, Vương Vũ Hoành đã hành hạ não bộ và thân thể của mình như thế nào để đạt tới trình độ như ngày nay, để có được chiến lực kinh thiên động địa? Thiên phú, nghị lực, độ điên cuồng, Vishtal tự nhận mình không thể làm nổi. Trên thế giới này, cũng chỉ có 4 người khác là có thể sánh vai với người đàn ông này mà thôi.
Hội nghị bắt đầu. Vishtal và 6 người nữa lần lượt trình bày về các kĩ thuật khoan thăm dò hiện nay. Các kĩ sư của Đại Nam cũng lên phát biểu. Các kĩ thuật khoan và khai thác Linh thiết đều là những dự án hợp tác giữa hai nước. Sau đó, là tới phần Lịch sử các kĩ thuật khoan cắt. Một nửa số quan khách đều đang gật gà ngáy ngủ.

- … Khoan Tán Hoa là một kĩ thuật khoan khá độc đáo được đề xuất bởi Cố Tiến sĩ Bulitah. Khi đưa xuống lòng đất, mũi khoan sẽ toẽ ra làm nhiều mũi khoan nhỏ, và những mũi khoan nhỏ lại toẽ ra các mũi khoan nhỏ hơn. Kĩ thuật này theo ông có thể phát hiện ra đến 99% những vị trí quặng Linh thiết trong bán kính hơn 3000m, từ đó nâng hiệu suất khai thác lên cao gấp 2, 3 lần. Được đề xuất từ cách đây 6 năm, nhưng kĩ thuật này lộ ra những điểm không khả thi và bị bác bỏ. Chúng ta cùng đến với kĩ thuật khoan tiếp theo...

Quang nhìn sang Vũ Hoành. Hắn đang đăm chiêu suy nghĩ. Bulitah, chính là nạn nhân bị ám sát 10 ngày trước ngay tại Hải Thành này.
- Cậu nghĩ sao?

- Em đoán anh đã suy ra chuyện này từ trước rồi, buổi Hội thảo hôm nay là dành cho em, chứ không phải cho anh.

- Khà khà, cậu cũng tinh ý đấy.

Vừa lên xe, 2 người đã nói chuyện.

- Mấy hôm nay em đã nghĩ tới vấn đề này. Không thể tự nhiên mà sản lượng khai thác Linh thiết của Vrahta lại sụt giảm một cách bí ẩn như vậy. Nhưng người của ta trong các đội khai thác Linh thiết tại Vrahta rất nhiều, Vrahta không thể nào báo cáo láo về chuyện này. Vậy chỉ có 1 kết luận, sản lượng sụt giảm là thật.

- À ha.

- Vì sao sản lượng lại sụt giảm? Liên quan tới Tiến sĩ Bulitah chăng? Bởi lão Phương đã chỉ điểm ông ta. Khi đó em đã nghĩ tới Kĩ thuật khoan và khai thác các mỏ Linh thiết. Nếu vấn đề nằm ở đây, chỉ có 1 lý giải duy nhất: Những năm trước Vrahta đã khai thác quá nhiều Linh thiết, nhiều tới mức độ các mỏ Linh thiết không thể tái tạo kịp, cho tới năm nay, sản lượng sụt giảm chính là hậu quả.

- Ừm hừm. - Vương Vũ Hoành động viên hắn nói tiếp.

- Kĩ thuật Khoan Tán Hoa. Đã được ghi nhận là không khả thi nên không được sử dụng. Nhưng thật ra, Vrahta đã lén sử dụng kĩ thuật này suốt 5 năm nay khiến sản lượng khai thác Linh thiết tăng đột biến! Vậy tại sao Đại Nam chúng ta không phát giác ra chuyện này? Em đã thấy bất thường khi suốt 6 năm trời sản lượng Linh thiết của Vrahta không tăng lên, cũng không giảm đi, đều là 1000 tấn quặng thô mỗi năm. Đó là vì những năm trước Vrahta đã báo cáo láo! Có lẽ những năm gần đây Vrahta đã khai thác được 2000, thậm chí 3000 tấn quặng mỗi năm, từ đó chiết xuất ra chừng 1500 cho tới 2000 tấn Linh thiết. Chúng xuất sang Đại Nam 500 tấn một năm, vậy mỗi năm có hơn 1000 tấn Linh thiết không rõ tung tích! Đây chính là lý do mà hôm đó anh đã đặt câu hỏi: Đống Linh thiết đó đâu rồi, phải không ạ?

- Đúng vậy. - Vũ Hoành cười tán thưởng. - Vậy cậu đã nghĩ ra chưa?

- Dựa theo gợi ý của lão Phương, em đã dần mường tượng ra rồi. Trần gia có nhúng tay vào việc này. Và ngay tại Hải Thành này! Vậy chỉ có thể là, toàn bộ số Linh thiết ấy không biến đi đâu cả, mà cũng theo đường biển tới Đại Nam, đi tới chính Hải Thành này, và đã bị tẩu tán! Và có thể tẩu tán hơn 1000 tấn Linh thiết ngay trước mũi chi nhánh của Vương Nghiệp, vậy hẳn là một con đường lưu thông vô cùng kín kẽ. Chính là đường cống ngầm! Tại Hải Thành chỉ có thế lực của Phạm Thị và Vương Nghiệp, vậy chắc chắn Trần gia đã âm thầm phân bố lực lượng của mình tại nơi khác. Đó chính là đám vô gia cư ẩn trốn dưới cống ngầm!

- Rất táo tơn, phải không? Ngay dưới chân chúng ta. - Vương Vũ Hoành tươi cười. Hắn không coi chuyện đó là sự đe doạ gì, hắn quan tâm hơn tới khả năng tư duy của Quang. - Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tại Hải Thành, chúng ta dường như đã bỏ quên mất Trần gia.

- Em đã từng rất ngạc nhiên khi thấy đám vô gia cư dưới cống ngầm sở hữu nhiều vũ khí tới vậy, em cứ nghĩ đó là từ chợ đen tuồn xuống. Nhưng có lẽ, tham vọng của Trần gia không hề nhỏ. Hải Thành là khu vực do em quản lý, là lỗi của em khi đã sơ hở như vậy. Có lẽ lão Phương đã biết trước chuyện này, lão ta muốn gửi lại lời nhắn cho anh: “Vrahta và Trần gia đang cấu kết tạo phản”. Tuy vậy, em vẫn chưa rõ chúng sẽ hành động như thế nào. Em đẫ cân nhắc mọi từ khoá của lão Phương, nhưng lời giải này vẫn chưa trọn vẹn.

“Hải Thành”, “Vrahta”, “Trần gia”, “Linh thiết”, “Kĩ thuật khoan”, “Cống ngầm”. Chỉ từ 1 chỉ thị của lão Phương, 1 vụ ám sát đã được dàn xếp. Và từ vụ ám sát ấy, các từ khoá đã xuất hiện. Và khi xâu chuỗi những từ khoá ấy lại với nhau, ta tìm ra cả một đại bí mật. Không thể không thừa nhận, câu đố này là 1 siêu phẩm, và chỉ có Thầy của những người Thầy như Phương lão mới có thể nghĩ ra. Quang ầm thầm thán phục. Hắn đã hiểu vì sao Vương Vũ Hoành lại kính trọng Phạm Viết Phương, có khi còn lo sợ lão hơn cả 4 vị Cường Giả trên thế giới. Thật tiếc, Phạm thị và Vương tộc vốn không thể dung hoà, người thầy đáng kính nhất của Vương Vũ Hoành lại cũng là đối thủ không đội trời chung của hắn.

- Khà khà. Lời giải đúng là chưa trọn vẹn. Từ giờ đến cuối tháng này, cậu vẫn còn thời gian suy nghĩ mà. Cố lên.

Vương Vũ Hoành cười. Ở hắn toát ra một sự tự tin ngạo nghễ. Quang cảm thấy an tâm. Dù hắn chưa nghĩ ra rốt cuộc Vrahta và Trần gia đang mưu đồ chuyện gì, nhưng hắn biết Vương Vũ Hoành đã tìm ra. Hắn cảm thấy, Vương Vũ Hoành giống như một ngọn lửa rực rỡ, và 2 thế lực kia chỉ như 2 con thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi.

- Hôm nay anh lại qua chợ cá phải không?

- Ừ, cậu rẽ vào chỗ nào cho mình mua đồ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play