Vậy là cô bé tiếp viên mỉm cười, dẫn hắn đi tới một cánh cửa. Cô ta bấm mã số, mở cửa, dẫn hắn tới một hành lang. Đi theo hành lang, lại có vài ngã rẽ. Qua một ngã rẽ, lại có một cánh cửa.
Cô ta giải thích.
- Phòng đăng kí được nối liền với nơi này, là nơi ở của các VIP giống như Tiên sinh vậy. Có nhiều phòng đăng kí giống như vừa rồi, và mỗi lần đăng kí bọn em chỉ tiếp từng người một. Một tháng vừa qua đã có hơn 3000 người tới đăng kí bán đồ, nhưng những người được xếp vào VIP như Tiên sinh thì không nhiều lắm. Con số cụ thể thì em không thể tiết lộ.
- Cái thứ Bảo vật kinh khủng nào đó mà mọi người đồn thổi, cũng là do một VIP mang tới?
Nghe câu hỏi này, cô bé tiếp viên hơi khựng người một chút, rồi tươi cười trả lời.
- Những ngày vừa qua, cũng rất nhiều người đặt câu hỏi như Tiên sinh đấy ạ. Xin Tiên sinh yên tâm, mọi thông tin về Tiên sinh và vật phẩm Tiên sinh mang tới, đều được giữ bí mật hoàn toàn bởi ban tổ chức. Đây là vấn đề uy tín và danh dự, của không chỉ ban tổ chức, mà còn bởi các đơn vị lớn tài trợ cho chương trình. Vật phẩm tiềm năng cấp A trở lên, thì người đăng kí còn bị bắt buộc ở lại nơi đây, cách li với thế giới bên ngoài cho tới hết Hội đấu giá, nên nếu một Bảo vật như vậy xuất hiện ở Hội đấu giá, người ngoài không thể hay biết. Còn tin đồn bên ngoài, dù sao cũng chỉ là tin đồn. Hơn nữa, mỗi lần tổ chức đấu giá cao cấp như vậy, luôn sẽ xuất hiện những Bảo vật gây xôn xao dư luận, nên tung ra một tin đồn như vậy cũng không phải điều gì khó khăn.
“Trả lời khéo thật!”, Takezawa thầm tấm tắc. Dù sao đối với người tới đăng kí bán đồ, người ta quan tâm nhất vẫn là bí mật danh tính và độ an toàn của bản thân, còn thứ Bảo vật gì đó, chỉ là thuận miệng hỏi chơi mà thôi, chẳng ai nghĩ mình đủ sức tranh đoạt.
Takezawa cũng chẳng quan tâm gì tới thứ Bảo vật đó, hắn chỉ tiện miệng hỏi hộ Quang mà thôi, thằng này rất quan tâm tới tin đồn đó. Hơn nữa, lần này, nó cũng sẽ tham gia, với tư cách là khách hàng.
Takezawa cũng sẽ xuất hiện ở sàn đấu giá, lẫn trong đám khách hàng, bởi hắn đã có đủ tư cách làm khách hàng rồi. Không biết đến lúc đó, có thể nhận ra thằng Quang không. Dù sao, nếu lỡ mà có chuyện không vui xảy ra, sát cánh cùng thằng chó đó cũng đỡ hơn là đơn thương độc mã.
Nghĩ tới đây, Takezawa lại lắc đầu nguầy nguậy. Không được, không được nghĩ tới chuyện không hay. Lần này nhất định phải suôn sẻ! Phòng nghỉ ngơi đúng là thoải mái như một khách sạn 5 sao. 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, một phòng ăn. Nội thất sang trọng, đều là đồ gỗ cao cấp. Hắn lướt qua những tiện nghi như tủ lạnh, máy giặt, điều hoà, máy tập gym, laptop, điện thoại, máy chơi game, hắn chỉ chăm chăm tìm kiếm tivi.
Có đến 2 cái tivi. Một cái đặt trên kệ tủ, một cái đặt đối diện giường ngủ. Nhưng không đến 100 inch. Chỉ tầm 50 60 inch mà thôi.
Vậy cũng tạm chấp nhận. Nhưng... không có đầu đọc đĩa.
Như nhận ra nét mặt thất vọng của hắn, cô bé tiếp viên lập tức hỏi.
- Tiên sinh cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào ạ?
- Đầu đọc đĩa, không có đầu đọc đĩa làm sao xem được phim?
Cô ta che miệng cười, sau đó bước tới cầm lấy cái điều khiển, chĩa vào màn hình bấm bấm vài cái.
- Thưa Tiên sinh, màn hình ở đây có lưu trữ tất cả các loại chương trình đang được yêu thích. Ngài muốn xem phim, là thể loại phim gì ạ?
- Phim của Phú Sơn. Có phim của Kumo Sasaki không? Rồi show truyền hình của Nakamura, rồi talk show của Mayuki nữa.
- Tiên sinh cũng thích idol Mayuki ạ?
- Tất nhiên rồi. Idol quốc dân của cả Phú Sơn còn gì!
Cô gái che miệng cười, sau đó lại bấm bấm vài cái nút.
- Phim của ngài Sasaki, Truyền kì về Sasaki, từ phần 1 cho tới phần 70, đều ở đây ạ! Có cả bản thuyết minh lẫn phụ đề. Ngài cũng có thể tắt phụ đề đi ạ. Show truyền hình thực tế của Nakamura cũng có, nhưng không có thuyết minh lẫn phụ đề, ngài có xem được không ạ? Nếu cần phụ đề, có thể yêu cầu đặc biệt với bộ phận dịch vụ...
- Không cần không cần! Xem được mà.
- Còn talk show của Mayuki, ừm, hiện nay chưa có. Tiên sinh viết đơn yêu cầu đặc biệt vào đây ạ, rồi treo lên cửa. Đúng 5 giờ mỗi buổi sáng và chiều, sẽ có người vào dọn dẹp phòng, Tiên sinh có đồng ý không ạ?
- Đồng ý.
- Nếu cần, Tiên sinh có thể rung chuông gọi người bất kì lúc nào. Nhưng xin để ý một điều, một khi đã vào đây, chỉ tới khi kết thúc quá trình kiểm tra, và có người dẫn ra ngoài, ngài mới được ra khỏi phòng thôi ạ. Bởi vì trong hành lang này đều là những đối tác VIP, và làm vậy để đảm bảo được tính bảo mật cho chính ngài. Ngài có đồng ý không ạ?
- Đồng ý.
- Vậy xin ngài đóng dấu vào tờ cam kết này.
Lại là một tờ cam kết khác. Hắn đọc rất kĩ, không có gì đáng ngại. Mọi dịch vụ là hoàn toàn miễn phí. Hắn quan tâm tới điểm này đầu tiên. Sau đó mới là các điều khoản khác. Không vấn đề gì. Ở phòng 5 sao, lại có truyền hình để xem, có máy tính để nghịch. Hạn chế duy nhất là không có sóng điện thoại, đúng như Quang đã dự liệu. Vậy là nếu có nguy hiểm xảy ra, hắn còn có thể gọi người tới cứu.
Không do dự, hắn đóng con dấu Đại bàng lên tờ giấy. Phòng giám định của Hội đấu giá rất lớn, đều là các chuyên gia trên toàn Đế quốc tập hợp lại. Phòng giám định chia ra làm nhiều khu vực, như: khu thẩm định chế tác, khu thẩm định tự nhiên, khu thẩm định cơ khí, khu thẩm định Giả kim, khu thẩm định Luyện đan, khu thẩm định Thực phẩm...
Khu thẩm định Chế tác, lại có một phòng chuyên về thẩm định Binh khí. Trong phòng có tới 6 vị Tiến sĩ chuyên ngành Chế tác và Rèn. Giúp việc còn có rất nhiều Thạc sĩ và Cử nhân.
Lúc này, cả 6 vị Tiến sĩ đều đang điên đầu đánh giá một thanh kiếm.
- Đúng là kiếm của Phú Sơn chứ?
Một vị đang căng hết cả nhãn lực ra để nhìn sâu vào kết cấu kim loại của thanh kiếm.
- Sao rồi?
- Kết cấu quá tinh vi, chả nhìn thấy cái mẹ gì. Ông Vinh, lấy cho tôi cái kính hiển vi!
Ông Vinh, một ông già đầu hói, vừa cầm kính hiển vi, vừa bĩu môi.
- Bảo dùng kính hiển vi từ đầu thì không chịu, còn bày đặt ra vẻ!
Vị kia không để ý tới lời mỉa mai, đưa thanh kiếm ra trước kính hiển vi, bắt đầu xem xét.
- Nhìn sơ bộ thì có 4000 lớp thép, dường như là được rèn từ phương pháp truyền thống của Phú Sơn. Kết cấu thép ở phần sống, ừm, rất ngắn. Đúng là Shingawa. Kết cấu ở phần lưỡi rất vát, chứng tỏ là loại thép cứng. Đúng là Katagawa. Đây chắc chắn là kiếm chuẩn Phú Sơn.
Một vị khác lấy ra một cây thước, hí hoáy đo đạc.
- Độ cong cũng rất chuẩn.
- Bên giám định niên đại nói thế nào?
- Vừa mới được rèn ra không lâu. Dựa theo thành phần cấu tạo, rất có thể là bột thép Quảng Yên.
- Chậc chậc, vừa rèn ra không lâu? Ta cứ nghĩ đây là báu vật gia truyền quý hiếm lắm cơ?
- Ngày nay thợ rèn giỏi, cũng không kém ngày xưa. Chỉ có điều là lâu lắm rồi không có ai rèn ra được Cực Phẩm Thần Kiếm. Chỉ tới Thượng Phẩm đã là ngon lắm rồi.
- Ừ, cả Phú Sơn chỉ có 13 cây Thần Kiếm, đều được coi là bảo vật quốc gia. Mấy cây đó dù có cả núi tiền cũng không mua được.
- Đừng nói là có tiền, dù là vua một nước, bán toàn bộ vương quốc cho người ta, cũng chưa chắc đã đổi được một thanh.
- Các bố tán gẫu đủ chưa? Còn một núi binh khí đang chờ kiểm định đó. Nhanh nhanh cái tay lên!
6 vị Tiến sĩ lại cúi đầu hí hoáy xem xét. Tuy nói là nhanh, nhưng không ai muốn qua loa. Thanh kiếm này, dù sao cũng đã được xác định là tiềm năng cấp độ B, không thể nào qua loa được.
- Các ông không biết chứ, ngay từ lúc đầu nhìn thấy thanh kiếm này, cứ như có tiếng sấm vang dội trong đầu tôi vậy.
- Đúng thế, cảm giác như tình yêu sét đánh ấy. Nhìn thấy nó một cái, tim đập dữ dội!
- Ủa? Ông cũng thấy thế à?
- Cả ông nữa à? Tôi cứ nghĩ chỉ mình tôi bị sốc thôi.
- Quái lạ thật.
Một ông cụ với 2 bằng Tiến sĩ, có tiếng nói nhất trong cả đám, bước tới cầm thanh kiếm lên, vung vẩy.
- Này cụ Định, đã kiểm định thông số xong đâu mà cụ lại thử nghiệm thực chiến thế? - Có người trêu.
Cụ chỉ đáp lại, hai mắt vẫn nhìn dọc theo lưỡi kiếm.
- Đánh giá kiếm, chỉ dùng cảm nhận, còn cần dùng thông số đo đạc sao? Nếu thông số quan trọng như vậy, thì chỉ cần đúc ra một cái khuôn thật chuẩn, là sẽ tạo ra Thần Kiếm?
Cụ vừa nói, vừa cầm thanh kiếm tới một cuộn chiếu Tatami được dựng thẳng trên một cây cột. Dùng kiếm chém vào Tatami, chính là cách thử kiếm truyền thống của người Phú Sơn, về sau được dùng rộng rãi với mọi loại kiếm.
Bằng một thế cầm kiếm rất chuẩn, cụ Định dù tuổi đã cao, gầy gò ốm yếu, vẫn toát ra một khí thế sắc bén. Cụ cầm lấy chuôi kiếm, rút kiếm, Bạt Đao Trảm.
Thanh kiếm xuất ra khỏi vỏ, vẽ nên một đường vòng cung, chém qua cuộn chiếu Tatami.
Banggggg!!!!!!
Không như những cây kiếm thông thường, không cắt cuộn chiếu làm đôi, mà dị tượng xảy ra ngay lúc ấy.
Cuộn chiếu nổ bung, kèm theo một âm thanh như pháo rền, khiến cả phòng giám định giật nảy mình. Từng mảnh chiếu bị bắn tung khắp phòng, khét lẹt.
- Cái gì? Cái gì thế?
- Mau báo với cấp trên! Có chuyện rồi! Tiềm năng cấp A! Một thanh kiếm Phú Sơn, tiềm năng cấp A, lại còn mới được rèn ngay trên đất Đại Nam!!
Cậu phú tá có bằng Cử nhân bị thái độ hoảng hốt của các vị Tiến sĩ doạ cho luống cuống.
- Kiếm Phú Sơn tiềm năng cấp A, vậy là... vậy là...
- Còn vậy là cái gì nữa?! Tức là thanh Cực Phẩm Thần Kiếm thứ 14 đã xuất thế!!
============
Chương này 2000 chữ đó nha, đọc đã mắt không? Đã mắt thì cho xin vài cái đề cử:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT