Rầm!!

Đang làm việc, tiếng cửa đập rầm vào tưởng khiến Vương Vũ Hoành giật nảy cả mình. Lại là bà cô hắn đạp cửa xông vào.

- Cái “thằng” Hà Chí Thương đó đang yên đang lành tại sao lại mò tới Hải Thành?

Vương Tuyết Trinh oang oang, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Vương Vũ Hoành chỉ biết nhún vai.

- Cô à, cô nắm hết mọi hoạt động tình báo trong tay, cô còn đi hỏi cháu, cháu biết hỏi ai?

Vương Tuyết Trinh nheo mắt nhìn hắn, bĩu môi một tiếng, như muốn nói “Ăn hại”, nhưng lại thôi.

- Không phải vì Bích Thanh đấy chứ?

Vương Vũ Hoành ngửa người ra sau ghế, đưa hai tay lên gác đầu, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Vấn đề này, chưa phải là hắn chưa từng nghĩ tới.

- Có lẽ không phải đâu. Nhỉ? - Hắn nói.

- “Nhỉ”?

- Mối liên hệ cũng không quá rõ rệt.

- Tạm thời cứ để thằng Quang quan sát tình hình nhé?

- Cứ vậy đã. Cô để ý phía lão Phương hộ cháu. Cả phía Trần Phùng nữa.

- Yên tâm. Lão Dũng cũng đã về Hạm đội rồi. Nếu có chuyện gì, có thể điều động lão ta xuống Hải Thành. “Thằng” Hà Chí Thương đó hẳn sẽ không dám làm chuyện bậy bạ gì ngay trên đất Đại Nam chứ?

Vương Vũ Hoành lắc đầu.

- Không đâu. Hắn là kẻ rất thận trọng.

- Thận trọng y như mày vậy.

- Không đâu, chỉ là về mặt bề ngoài thôi. Cháu làm việc luôn rất liều lĩnh. Chính vì liều lĩnh như vậy nên cần thận trọng. Còn tên đó, là vì nhát gan. Chính vì hắn rất nhát gan, nên hắn mới thận trọng.

- Về kết quả chả phải như nhau sao?

- Cũng chưa chắc.

Vương Vũ Hoành trầm ngâm, rút ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa.

Vương Tuyết Trinh nhíu mày.

- Mày lại bắt đầu hút thuốc đấy à?

- Gần đây mới hút lại. Có cảm giác, não cháu làm việc chưa đủ hiệu suất.

Nói là chưa đủ hiệu suất, nhưng Vương Tuyết Trinh biết, là thằng cháu mình đang căng thẳng. Đột phá 10 bằng Tiến sĩ, vẫn chưa đủ để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, sau khi đột phá, vẫn cần thời gian để có thể làm quen với chiến lực mới, và nghiên cứu các thủ đoạn vận dụng. Mà tình hình hiện nay, càng lúc càng phức tạp.

- Hội đấu giá sắp tới, mày có cần đích thân tới không? Hay chỉ cần cử Thanh Hải ra giám sát?

- Hội đấu giá tại Hải Thành ấy à? Cháu nghe nói, sẽ có một bảo vật vô cùng quan trọng được đem ra? Bảo vật gì mà cả làng cả tổng đều biết tin vậy? Nghe giống như là điệu hổ ly sơn. Hơn nữa, tình hình hiện nay cháu không thể rời khỏi Long Thành được.

- Có cần tao đi chứ?

- Có lẽ không cần đâu. Cô không thấy, gần đây Hải Thành xảy ra rất nhiều chuyện sao?

- Tình hình Tam đại gia tộc thế này, không nơi đâu là không có chuyện. Nhưng đúng là Hải Thành xuất hiện quá nhiều điều đáng nói. Từ vụ Hội nghị với Vrahta, sau đó là cống ngầm, bây giờ lại đến Hà Chí Thương xuất hiện. Không thể lơi lỏng hơn nữa, nếu mất cảnh giác một chút thôi là tình hình chỗ đó sẽ không thể nào kiểm soát nổi.

Vương Vũ Hoành rít một hơi thuốc, khiến Vương Tuyết Trinh nhăn mặt bĩu môi.

- Cô có nghĩ, những sự kiện bất thường, phải được gây ra từ những yếu tố bất thường. Ở Hải Thành, có yếu tố gì khiến nó trở nên bất thường?

- Có con nhỏ Thánh Nữ ở đó.

- Vậy thôi sao?

- Ý mày là gì?

- Ám Hành Sứ Giả cũng ở đó.

- Ờ, nếu mày nghĩ thằng ăn hại đó cũng được tính là Ám Hành Sứ Giả. - Vương Tuyết Trinh vừa gọi con trai mình là thằng ăn hại, vừa nói tiếp. - Còn có Hạm đội 7 đóng ở đó.

- Còn có Hoàng Bích Thanh và Vương Thành Văn ở đó. - Vương Vũ Hoành nói.

- Vịnh Bạch Long cũng ở đó. - Vương Tuyết Trinh tiếp lời.

- Con gái út và cháu ngoại của lão Phương cũng ở đó.

- Quá nhiều yếu tố như vậy, thật sự quá dàn trải. Nếu không thu hẹp được phạm vi, chúng ta sẽ lơ là đi trọng điểm.

- Cháu biết. Muốn giải quyết chuyện ở đó, ta cần một điểm khởi đầu. Một điểm kết nối tất cả lại với nhau.

Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi xuống lấy ra một tờ giấy, bắt đầu ghi chú những yếu tố trên. Vương Tuyết Trinh cũng ghé vào nhìn. Một sơ đồ những cái tên đã hình thành.

- Ghi luôn cả tên mày và tên tao vào nữa.

Vương Vũ Hoành theo lời, ghi luôn 2 cái tên vào sơ đồ ấy. Sau đó, hắn bắt đầu vạch nối các mối quan hệ.

Vương Vũ Hoành, nối với Hoành Bích Thanh. Hoàng Bích Thanh, nối với Vương Thành Văn. Vương Thành Văn, nối với Trần Phương Linh. Trần Phương Linh lại nối với Phạm Viết Phương. Rồi từ Phạm Viết Phương, lại nối với Hắc Long... Cứ như vậy.

Đây là cách thức đặc thù mà Vương tộc sử dụng để xác định các mối quan hệ xã hội. Nếu không vẽ ra được một sơ đồ cụ thể, bọn họ sẽ cảm thấy quan hệ xã hội là một thứ rối rắm và phức tạp. Nhưng khi nhìn vào sơ đồ, mọi thứ lại rõ ràng như ban ngày.

Từ Vương Vũ Hoành, và Vương Tuyết Trinh, lại nối tới Vương Minh Quang. Từ Vương Thành Văn, cũng nối tới Vương Minh Quang. Từ Vương Minh Quang, lại nối tới Thánh Nữ. Tới đây, Vương Vũ Hoành còn ghi thêm một dòng ghi chú. “Ám Hành Sứ Giả”.

Từ cống ngầm, hắn lại nối một nét tới “Tập đoàn Fidi”, sau đó còn đánh một dấu hỏi chấm to tướng vào tập đoàn này.

Dần dần, hắn bổ sung thêm những cái tên mới. Dù là Lý Thanh Long, Cầm Dạ Nguyệt, Trần Thiên Anh, hay bất cứ ai liên quan tới thằng Văn, hắn đều không bỏ sót. Có thể thấy, Vương Vũ Hoành nắm bắt tình hình ở Hải Thành, không kém bất kì ai.

Viết đến cái tên Itou Takezawa, hắn lại do dự. Có nên mở rộng phạm vi xa tới vậy không. Nếu liệt kê ra Takezawa, rồi sẽ nối tới Kumo Sasaki, rồi sau đó là những tên Chí Tôn khác. Chần chờ một chút, hắn vẫn viết vào “Takezawa”, sau đó liệt 1 dòng ra ngoài lề, ghi tên 4 thằng bạn già của mình lên đó, cùng một dấu hỏi chấm.

- Tập đoàn Fidi, và 4 “đứa” này, có mối liên hệ thế nào? - Vương Tuyết Trinh chợt hỏi.

- Chuyện này thì không quá rõ ràng. Nếu hỏi chúng ta liên hệ thế nào với tập đoàn Fidi, thì câu trả lời nhận được sẽ là “làm ăn buôn bán”. Ở tầm đa quốc gia, rất khó để xác định rõ ràng những khái niệm. Nhưng dù sao thì cũng nên lưu tâm một chút. Cháu không tin rằng một cái cống ngầm to tổ bố như vậy, mà không có chút liên hệ nào đến những Đế quốc lớn.

- Vậy thì 4 “đứa” này cũng là nghi phạm. - Vừa nói, Vương Tuyết Trinh vừa cầm bút đỏ khoanh tròn vào tên 4 vị Chí Tôn.

Vương Vũ Hoành cau mày. Hắn muốn gạch tên Sasaki ra khỏi danh sách nghi vấn, vì tính cách quá đặc trưng của tên này. Nhưng sau vụ việc Chúng Nhân Kính, hắn không còn dám chắc như vậy nữa. Kumo Sasaki đúng là không quan tâm tới chuyện thiên hạ, nhưng để thoả mãn niềm đam mê của mình, hắn sẵn sàng đi quá giới hạn. Với tên này, thực ra không có giới hạn nào hết.

Đại Hùng Kwaruh, vì bắt được Thánh Nữ, cũng sẵn sàng trả giá. Hắn lại nối một đường từ Kwaruh tới Thánh Nữ.

Nhìn lại cái sơ đồ mình vừa vẽ ra, hắn chợt phì cười.

Giống y hệt cái mạng nhện.

Kumo Sasaki, vì sao lại có biệt danh là Nhện, vì hắn sở hữu những mạng lưới khổng lồ chằng chịt khắp hành tinh. Cái tên đó, đúng là có thiên phú với cái trò kiểm soát này.

Phải biết rằng, trong một cái mạng nhện, chỉ cần rung một sợi tơ, cũng có thể khiến toàn bộ mạng lưới chao đảo. Sasaki từng nói với hắn như vậy.

Giờ đây, Vương Vũ Hoành cũng có một cái mạng nhện. Không đồ sộ như mạng nhện của Sasaki, nhưng đã đủ khiến hắn đau đầu.

Hắn có quyền rung một sợi tơ. Phạm Viết Phương cũng có quyền rung tơ. Bất kì kẻ nào cũng có quyền rung tơ.

Vấn đề là, rung ở đâu?

Ai là kẻ kết nối toàn bộ những sợi tơ này?

===========

Đã tới giờ phát thuốc ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play