- Thôi được rồi, không lằng nhằng với ngươi nữa. Thuận theo Thiên Mệnh, hay chống lại Thiên Mệnh, là chuyện của các ngươi, ta không quan tâm. Ta chả cần biết Thiên Mệnh là cái quái gì, ta chỉ quan tâm một điều: ngươi có cho ta phát hành phim tại Bắc Hà hay không?
- Được, chỉ cần một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Ngươi phải học cách tôn trọng.
- Hả?
- Tôn trọng văn hoá Bắc Hà, tôn trọng cách sống của người Bắc Hà, tôn trọng những giá trị văn hiến hàng ngàn năm của Bắc Hà, và tôn trọng cả ta. Cám ơn.
- Chỉ vì muốn phát hành phim tại đất của ngươi, mà ta phải gò bó phim của ta tới vậy?
- Nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép. Chỉ là thị trường Bắc Hà, sẽ không chào đón ngươi.
Moá! Sasaki cảm thấy vô cùng đau đầu. Vương Vũ Hoành, Hà Chí Thương, Edward Kaiser, thêm cả Kwaruh, mấy tên này ưa thích trò chơi vương quyền. Còn Sasaki, chỉ có một niềm đam mê tột bậc mà thôi, đó là làm phim. Mỗi bộ phim hắn làm ra, đều gửi gắm trong đó cảm xúc, đam mê, tình cảm, mỗi bộ làm ra đều là một siêu phẩm được trau chuốt kĩ càng. Bảo hắn phải thay đổi phim của mình, còn khó hơn bảo Vương Vũ Hoành cắt đất nộp cho Hà Chí Thương.
- Ta từ chối.
Bắc Hoàng không biểu tình. Có vẻ câu trả lời này hắn đã biết trước.
- Nếu điều kiện đó ngươi không chấp thuận được, ta có thể đưa ra một yêu cầu khác.
- Ta đoán, vì yêu cầu đó nên ngươi mới gọi ta tới đây? Sao ngươi không thẳng thắn trực tiếp hơn chút, nãy giờ cứ lòng và lòng vòng vậy? Học tập Hoành-kun kìa, nãy giờ chắc chỉ 5 phút là hắn trao đổi xong xuôi rồi.
Hà Chí Thương không để ý lời làu bàu của hắn.
- Ta muốn mượn... Chúng Nhân Kính! - Bọn họ nói cái gì vậy nhỉ?
Ngồi ăn bánh bao chấm tương ớt với thịt quay, đúng kiểu bữa sáng Bắc Hà, Hữu Thành không ngừng dòm ngó sang chỗ hai vị Chí Tôn kia.
Hai vị Chí Tôn Cường giả hẹn nhau tới đây, hắn phải có sự vụ nghiêm trọng tầm cỡ quốc tế.
Sự vụ tầm cỡ quốc tế, thì lại có rất nhiều, không thể nào đoán ra nổi. Ví dụ việc Nam Đế bế quan để đột phá, cũng là sự vụ quốc tế. Mà Kumo Sasaki sắp sửa ra mắt phim mới, cũng là sự vụ quốc tế.
Hắn thấy hai vị này nói chuyện rất say sưa, đôi lúc lại như tranh luận cái gì, cuối cùng mỗi người đều cười vô cùng vui vẻ.
Hữu Thành chỉ ước mình có Độc Tâm Thuật để có thể đoán được họ đang biểu cảm cái gì trên mặt. Nhưng có lẽ, Độc Tâm Thuật muốn dùng lên Chí Tôn Cường giả, cũng không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc Kumo Sasaki đứng lên. Bắc Hoàng cũng đứng lên theo. Hai người bước hướng ra ngoài.
Cuộc nói chuyện có lẽ đã kết thúc.
Ai dè, hai vị Chí Tôn dừng lại tại bàn của Hữu Thành, vỗ vai hắn một cái.
- Ra anh bạn đây chính là Hữu Thành, phóng viên báo Cộng đồng!
Cái vỗ này làm Hữu Thành giật thót cả tim, suýt nữa là đái cả ra quần.
Tự nhiên bị Chí Tôn Cường giả vỗ vai, cảm giác như thế nào còn phải hỏi sao? Kumo Sasaki mang chấp niệm cực sâu với điện ảnh, và giải trí. Không một bảng xếp hạng nào hắn không nhớ, không một bộ phim nào ra lò mà hắn không xem. Và...
Hắn chìa ra chiếc điện thoại của mình cho Hữu Thành. Là bảng xếp hạng trong năm nay. Những bộ phim và clip đạt rating cao nhất và được ưa thích nhất.
Có thể thấy rõ một loạt danh sách phim của Kumo Sasaki. Sasaki no Monogatari, Truyền kì về Sasaki, phần 60, 61, 62,..., 70, xếp thành một cột chễm chệ trên top. Nhưng bắt mắt hơn, chính là chễm chệ trên top 1, một clip chỉ dài vỏn vẹn 20 phút, mang tên “Nam Đế Vương Vũ Hoành chinh phạt Vrahta”. Tác giả, Hữu Thành.
- Anh bạn khá lắm. Mấy chục năm nay, chưa có kẻ nào đọ được rating với ta. Sao? Có muốn về làm việc cho ta không?
Làm... làm việc? Làm việc cho Kumo Sasaki, ông trùm truyền thông thế giới? Lại còn đích thân ông ta mời?
Hữu Thành như không tin vào tai mình. Hắn cố gắng nhìn thật kĩ vị Chí Tôn này. Thiên hạ nói, ông ta ít nhất đã trên 100 tuổi. Nhưng bề ngoài của ông ta vẫn luôn như thế này, là một thanh niên đẹp trai, tinh nghịch. Cái vẻ ngoài này đã mê hoặc bao nhiêu chị em phụ nữ rồi. Một Chí Tôn Cường giả có sở thích quái lạ bậc nhất lịch sử.
Ít ai biết, Kumo Sasaki ngoại trừ là một Chí Tôn, một Kiếm khách, một diễn viên, hắn đạt tới vị trí ông trùm thông tin, là vì hắn có Đại Phúc tinh Báo chí chiếu mạng. Trong số các loại Phúc tinh, Đại Phúc tinh Báo chí là thứ đáng sợ nhất, vì nó cho người ta vô hạn quyền lực.
Dù cho Kumo Sasaki có không phải là một Chí Tôn Cường giả, không phải diễn viên đình đám, Bắc Hoàng vẫn sẽ phải thân chinh ra đón tiếp hắn, vì hắn là ông trùm truyền thông.
Giờ đây, hắn muốn nhanh tay hốt lấy một tay phóng viên quèn này về Fusan cùng mình. Bởi vì hắn đã nhìn ra, tên phóng viên quèn này cũng được Đại Phúc tinh Báo chí chiếu mạng. Thay vì để lại một đối thủ trong tương lai, hắn thà hốt ngay tên đó về dưới trướng.
Hơn nữa, nếu qua tay Vô Diện đào tạo, biết đâu, sẽ lại ra đời một con quái vật nữa.
Giống như Takezawa.
Nhớ về Takezawa, Vô Diện lại thở dài. Có đôi lúc, cứng đầu quá cũng không phải cái gì tốt đẹp.
Người Đại Nam có câu, ở bầu thì tròn, ở ống thì dài. Là muốn nói tới nước. Cũng như nói tới người. Làm người, phải giống như nước chảy, tuỳ từng hoàn cảnh mà thay đổi, mà thích nghi.
Chuyện của Takezawa, chưa khi nào khiến Sasaki thôi phiền muộn.
Nhưng tên phóng viên lần này, còn cương quyết hơn. Hắn, từ chối. Hữu Thành chưa bao giờ quên tôn chỉ của mình. Hắn chỉ mong một cuộc sống an nhàn. Ngươi nghĩ Fusan Entertainment thì ngon lắm sao? Ông lớn trong ngành truyền thông và giải trí. Là thiên đường cho mọi loại phóng viên sao? Hắn không nghĩ vậy.
Ai cũng biết, cường độ làm việc tại Fusan Entertainment, còn khắc nghiệt hơn cả Đại Nam rất nhiều. Tổng giám đốc Kumo Sasaki, chỉ quan tâm tới chất lượng sản phẩm, không thèm quan tâm tới tình trạng của nhân viên. Nghe đồn, hắn cầm roi quất từng người một, bắt họ phải làm việc, phải suy nghĩ, phải cho ra ý tưởng. Không có ý tưởng, hắn quất cho tới khi nào phọt ra thì thôi.
Nhiều người thì nói hoa mỹ rằng đây là nghiêm khắc với nhân viên, là tạo môi trường cạnh tranh khắc nghiệt để nhân viên phát triển, còn Hữu Thành thì cho rằng, nơi đó không khác gì địa ngục.
Cứ ở lại toà báo Cộng đồng, ngày ngày viết tin bài hot girl lộ hàng, tháng kiếm vài hào tiêu xài, vậy là vô cùng sung sướng.
Vậy là, hắn lắc đầu.
- Thật không? - Nhìn thấy cái lắc đầu này, Kumo Sasaki như chồm lên.
- Vâng. Tôi xin lỗi ngài, nhưng...
- Thật không? Ngươi thật sự muốn từ chối? Đã chắc chưa?
Những câu hỏi dồn dập của Kumo Sasaki ập tới hắn, khiến Hữu Thành cũng đâm ra hoảng hốt. Hắn đang cảm thấy hối hận, muốn đổi lại câu trả lời, thì Kumo Sasaki đã xụi lơ.
- Không muốn thì thôi vậy.
Thái độ tiu nghỉu này của Sasaki, khiến Hữu Thành không đoán được tính cách của con người này. Hắn chỉ cảm thấy, bỗng nhiên được một Chí Tôn Cường giả mời về làm việc, nghe cứ có gì đó không thực tế. Có lẽ, người ta chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi.
Chí Tôn Cường giả, là một thứ tồn tại gì đó cao hơn Hữu Thành rất, rất nhiều. 3 tháng trước, Hữu Thành còn chỉ là một kẻ đi săn ảnh hot girl mà thôi.
Kumo Sasaki có vẻ khó đoán, nên hắn quay sang nói chuyện với Bắc Hoàng. Vị này thân thiện hơn rất nhiều. Bắc Hoàng vẫn đang đứng đó cười cười.
- Thưa ngài Bắc Hoàng, ngài có thể cho tôi hỏi vài câu được không?
- Được, cứ hỏi đi. Cám ơn.
- Ngài cho biết, vì sao ngài Kumo Sasaki lại tới tận Bắc Hà để gặp ngài được không ạ?
- À, cái này đơn giản...
- Ngươi không cần phải nói! - Sasaki đột ngột ngắt lời. - Để ta tự trả lời.
Vậy là bài phỏng vấn về Sasaki, cứ như vậy mà ra đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT