- Chúng ta đang chạy qua dãy núi Ajagar. Khi xưa, dãy núi này là một phần lãnh thổ của Vương triều Phật giáo Visshala, cũng là nơi cư ngụ của loài rồng. Rất nhiều rồng. Chuyện kể, ngày đó, con Rồng hiền triết Naga, sau nhiều ngày lĩnh ngộ, đã từ cắn lấy cái đuôi của mình, tạo thành một vòng tròn khép kín, lơ lửng giữa trời. Loài rồng nhìn thấy vòng tròn ấy, mà sáng tạo nên số 0. Nhưng thật tình cờ, một chàng trai chăn cừu người Visshala, cũng tình cờ thấy được thời khắc lịch sử ấy. Vì vậy, loài người cũng đã học được số 0 từ loài rồng.
Xình xịch xình xịch.
Ngồi trên chuyến tàu hoả băng qua núi, Hữu Thành nghe người ngồi cạnh kể chuyện như vậy.
Dãy Ajagar, là biên giới tự nhiên giữa Đại Nam và Vrahta. Muốn đi từ Đại Nam tới Bắc Hà, cần phải đi qua Vrahta.
Vrahta, là một hậu duệ còn sót lại của Vương triều hoàng kim Visshala ngày đó, hiện đang phải nương nhờ sự bảo hộ của Đế quốc. Sau cuộc chinh phạt của Nam Đế, hiện nay tình hình an ninh tại đây đang khá nóng bỏng. Hữu Thành dù đã nhập cảnh tới Vrahta một lần, lại có thẻ nhà báo, ấy vậy mà vẫn phải chờ tới 6 tiếng mới được quá cảnh.
“Làm ăn thật là lề mề”. Người Đại Nam như Hữu Thành, đi sang Vrahta, đều sẽ cảm thấy như vậy. Tại Đại Nam, người ta làm việc chú trọng hiệu suất, thủ tục hành chính chỉ cần 5 phút là có thể giải quyết. Tác phong này được xây dựng qua 3000 năm thống trị của Vương tộc. Người Đại Nam bình thường không nhận thấy, nhưng khi đem so sánh với những nước đang phát triển như Vrahta, là thấy một trời một vực.
Dãy núi quê hương của loài rồng. Ajagar. Không biết có liên quan gì tới Vương tộc. Thiên hạ đồn đại họ là hậu duệ của rồng. Nếu vậy, người Đại Nam, và người Visshala, cũng có chút liên quan với nhau. Mà điểm chung, cũng rất dễ nhận ra, đặc biệt là Phật giáo.
- Anh tới Bắc Hà, để làm gì vậy?
Người ngồi cạnh hắn là một anh chàng hơn 30 tuổi, khá thân thiện, dễ mến.
- Tôi là nhà báo, tới Bắc Hà để viết về du lịch.
- Vậy anh đã lên kế hoạch đi đâu chưa?
- Tôi cũng chưa rõ. Đây là lần đầu tiên tôi đến Bắc Hà. Có lẽ tôi cần trải nghiệm thêm đôi chút.
- Vậy là anh chưa biết nên đi đâu?
- Đúng vậy.
- Anh có biết tiếng Bắc Hà không?
- Tôi không. Nhưng nghe nói, tiếng Đại Nam phổ biến trên toàn thế giới?
- Ôi anh bạn ơi, đúng là tiếng Đại Nam phổ biến trên toàn thế giới, trừ Bắc Hà ra. Người Bắc Hà và người Đại Nam, sống chung trên một lục địa đã mấy ngàn năm. Vợ chồng chung sống vài chục năm đã chửi nhau chí choé, anh nghĩ 2 dân tộc đụng thúng đụng niêu bao lâu nay, còn muốn học tiếng của nhau? Ví dụ như anh đây, tiếng Bắc Hà phổ biến là vậy, mà anh có chịu học đâu? Anh còn đòi người ta phải học?
- Ừ nhỉ, đúng vậy.
- Cũng không phải là toàn dân Bắc Hà không biết tiếng Đại Nam, nhưng nếu dùng tiếng Đại Nam sang đó, anh sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Hoặc là học tiếng Bắc Hà, hoặc là đi chung với những người biết cả 2 thứ tiếng, sẽ tiện hơn rất nhiều.
- Ừ nhỉ, nhưng tôi không biết ai cả.
- Vậy thì anh cứ đi theo tôi. Tôi là thành viên một đoàn buôn bán, đi qua rất nhiều lãnh thổ của Bắc Hà. Thậm chí, với mỗi lãnh thổ, còn phải dùng một loại ngôn ngữ riêng. Hiện giờ tôi đang chất hàng hoá dưới toa cuối, sẽ tới Hoàng Nam để bắt kịp đoàn. Anh cứ đi cùng đoàn chúng tôi, góp chút tiền ăn ở là được.
- Vậy sao? Thật là tốt quá.
- Tầm 12 tiếng nữa, là tới Hoàng Nam, lãnh thổ phía cực Nam của Bắc Hà. Ở đó có khá nhiều người Đại Nam sinh sống, nên anh sẽ thấy không mấy xa lạ đâu. Nhưng càng đi lên phía Bắc, sẽ có nhiều điều anh phải lưu ý...
Anh ta tận tình chỉ bảo Hữu Thành, làm hắn cảm thấy thật là may mắn. Số của mình, đi đâu cũng gặp may mắn như vậy sao?
Đoàn tàu tiếp tục chạy. Có những người đi đâu cũng gặp may mắn, có những kẻ làm gì cũng gặp xui xẻo.
Người ta hay nói, trong hoạ có phúc. Nhưng với Takezawa, phúc đối với hắn cũng thành hoạ, mà hoạ thì mãi là hoạ.
Giờ đây hắn mang một món nợ tổng cộng 68 tỉ hào, cái ngày được trở về quê hương còn xa mịt mù, mà chốn nương thân hiện tại chưa chắc đã an toàn.
Ngày đó, mắc nợ đám yakuza, thì chạy khỏi Phú Sơn là được. Đến giờ, nợ luôn một tập đoàn đa quốc gia, vậy thì chạy đi đâu?
Thật ra, có một nơi mà hắn có thể chạy, một nơi mà không một thế lực nào dám đụng đến. Đất tổ Rukth"Oar.
Nằm ở cực Bắc của thế giới, Đất tổ Rukth"Oar là một lục địa quanh năm băng giá, cách biệt hoàn toàn với những lục địa khác, cả về mặt địa lý lẫn kinh tế và chính trị.
Đất tổ Rukth"Oar hoàn toàn nằm ngoài bản đồ địa kinh tế và địa chính trị của thế giới, bế quan toả cảng, tự cung tự cấp, không hề có một loại tiền tệ nào. Nhưng không thể không thừa nhận, cho tới tận ngày nay, thế giới này vẫn xoay quanh Rukth"Oar.
Bởi Rukth"Oar không cần bất cứ loại quyền lực gián tiếp nào như kinh tế, như chính trị, hay tôn giáo.
Rukth"Oar sở hữu thứ quyền lực nguyên thuỷ nhất, và bá đạo nhất: Sức mạnh.
Đại Hùng Kwaruh, kẻ mạnh nhất thế giới, đang cai trị Rukth"Oar.
Chỉ vậy là đủ.
Ngồi trên tầng 3 của nhà hàng, Takezawa thẫn thờ ngồi đó suy nghĩ. Đất tổ Rukth"Oar, nghe có vẻ khá hấp dẫn, nhưng vấn đề, là nếu những Đế quốc hùng mạnh còn không dám đặt chân tới Rukth"Oar, hắn làm sao có thể?
Không chạy được sang Rukth"Oar, chỉ có thể trốn sang Tân Lục Địa. Nơi đó, không thiếu những kẻ cùng đường mạt lộ như hắn. Một lục địa mới khai phá, vẫn đang trong quá trình khai phá, vô cùng hỗn loạn, và vô tổ chức.
Chẳng lẽ, cứ tiếp tục phiêu bạt như vậy?
Takezawa thở dài.
Hắn lại rút Hỉ Vận Kiếm ra ngắm nhìn.
Cuộc đời mình, thật là mông lung. Đúng như những gì mọi người vẫn nghĩ, Đất tổ Rukth"Oar, là một vùng đất băng giá bao phủ.
Trên một vùng núi rộng lớn dày đặc tuyết, một người đàn ông to lớn đang cố vùi xuống một nhành cây.
- Ông ơi, ông đang làm gì thế ạ? - Một đứa bé da ngăm đen, mặc áo bông rất dày, lon ton chạy theo.
- Ông đang trồng cây.
- Vùng núi này, làm sao có thể trồng cây được ạ?
Ông ta quay lại xoa đầu đứa bé.
- Vậy ông sẽ trồng cho nó thật lớn, thật cao cho cháu xem.
Vùi nhánh cây xuống trong cơn bão tuyết, ông ta dắt đứa cháu ra về. Hai ông cháu đi men theo một dòng sông băng giá. Dòng sông vô cùng rộng lớn, trải dài ngút tầm mắt. Bề mặt bờ sông, đóng một lớp băng dày lạnh lẽo.
- Ông à, dòng sông băng này, chảy tới tận đâu vậy ạ?
- Khà khà, nó chảy tới rất xa rất xa. Nó chính là nguồn nước cho mọi dòng sông trên thế giới.
- Thế giới, có rộng như làng của mình không hả ông?
- Khà khà, thế giới, rộng lớn hơn nhiều chứ. Mà mùa này, có nhiều cá ngừ béo lắm, để ông bắt cho cháu xem.
Nói rồi, ông ta bước lên mặt băng.
- Ông ơi, cẩn thận đấy.
- Không sao đâu, băng dày lắm, không sợ...
Thụp!!
Nói chưa hết câu, ông ta đã rơi thụp xuống, tạo thành một hố băng lớn, bên dưới còn thấy dòng nước lạnh cóng. Nước trong hố, ngay lập tức kết lại thành một mặt băng mỏng.
- Ông ơi! Ông! - Vũ Hoành, ngươi có thôi ngay cái trò này đi được không?
Đại Hùng Kwaruh cả người ướt sũng, đang ngồi run bần bật bên một cái lò sưởi, vừa càu nhàu. Băng giá kết tủa trên chòm râu vĩ đại của ông.
Ngồi đối diện với hắn, chính là Vương Vũ Hoành.
Căn nhà bằng gỗ, không lớn lắm. Bên ngoài, gió tuyết rít gào.
Vương Vũ Hoành lấy que cời đám củi trong lò, lửa cháy tí tách.
Hắn nghe rõ Kwaruh đang lầm bầm cái gì.
- Gấu Béo, ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?
- Gọi người đi đón cháu ta về. Thằng bé còn đang ở bên dòng sông đây.
- Chậc chậc, thật là xin lỗi, gọi ngươi đột ngột như vậy. Mà ngươi xem, căn nhà gỗ này, do Vương Thái Tổ tạo ra đã 3 ngàn năm rồi, vẫn vững chãi thật nhỉ?
- Vương tộc các ngươi, thích nói nhảm từ bao giờ vậy? Vào chuyện chính luôn đi.
Vương Vũ Hoành vẫn đưa tay cời lửa. Ngọn lửa này, đỏ rực, nhưng chẳng có chút sức nóng nào. Bởi, đây không phải lửa thật. Ngôi nhà này, cũng không phải là thật. Cả hắn, và Kwaruh, đều không phải là thật.
Đây là tầng Vô thức thứ 4.
Hắn bình tĩnh mở lời.
- Thánh Nữ, ta không bắt được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT