Edit + Beta: Vịt

Buổi tối lúc Cố Vịnh Hoài và Mẫn Trừng cùng ngồi trên sofa xem kịch bản, Hướng Thiên gọi điện thoại tới.

Lúc chuông điện thoại vang lên, Cố Vịnh Hoài đang thong thả gọt một quả táo, không rảnh tay, Mẫn Trừng liền lấy điện thoại trên bàn trà tới, giúp áp vào bên tai Cố Vịnh Hoài, mình cũng lẳng lặng mà dính vào bên người Cố Vịnh Hoài.

Nhiệt độ da cách vải vóc mỏng manh truyền tới, Cố Vịnh Hoài không biến sắc mà cong cong mắt.

"Vịnh Hoài, tôi nghe Lý Thanh Thanh nói《Kỳ nghỉ của nam thần》thiếu người." Hướng Thiên đi thẳng vào vấn đề, "Tổ tiết mục bên kia tìm được một người có thể tới thế thân, nhưng người kia không có thời gian rảnh để quay kỳ đầu, đạo diễn chương trình muốn hỏi xem anh có thể đến làm khách quý hữu nghị hay không, quay kỳ đầu tiên?"

Hướng Thiên giọng to, không mở loa ngoài cũng cách màn hình điện thoại truyền đi rất xa, bị Mẫn Trừng nghe rõ ràng. Mẫn Trừng khẽ trợn to hai mắt, lén liếc Cố Vịnh Hoài muốn nhìn phản ứng của anh, kết quả Cố Vịnh Hoài cũng đang nhìn cậu, tầm mắt hai người đụng nhau, Mẫn Trừng giống như bị người dòm vỡ bí mật gì có chút hoảng hốt khó giải thích được, vội vàng dời ánh mắt.

"Đi, đương nhiên đi." Khóe miệng Cố Vịnh Hoài giương lên, trên tay vững vàng mà cắt đứt một xâu vỏ táo nguyên vẹn.

"Tôi biết ngay...... Thời gian《Kỳ nghỉ của nam thần》quay trùng với dạ tiệc từ thiện Ánh Sao đó!"

"Từ chối dạ tiệc đi."

"Vầng vầng vầng, lúc này, anh và Mẫn Trừng cùng tham gia chương trình cũng tốt, chỉ bất quá anh nên đổi tật xấu đến trước ống kính là mặt băng sơn đi, trong chương trình chỉ cần diễn ra một nửa ngầm để ý Mẫn Trừng là ổn, đủ để đám bình xịt trên mạng yên tĩnh!"

Động tác gọt vỏ trên tay Cố Vịnh Hoài cắt đột ngột, một đầu nhỏ vỏ táo vừa ra đột ngột từ vết cắt rớt xuống: "Biết rồi."

Hướng Thiên đã sớm quen tích chữ như vàng của ảnh đế nhà mình, dặn dò xong chính sự liền cúp điện thoại. Cố Vịnh Hoài cắt táo đã gọt xong thành miếng nhỏ, dùng tăm đút vào trong miệng Mẫn Trừng.

Mẫn Trừng mở đôi môi ra cắn xuống miếng táo kia, ý cười vốn rất nhạt lúc này không nhịn được, ở trên mặt phơi phới.

Bởi vì luôn bị Cố Vịnh Hoài đốc thúc uống nước, đôi môi Mẫn Trừng luôn luôn mềm mại ôn nhuận, lúc này sau khi bị nước táo thấm ướt, càng lộ ra đỏ tươi óng ánh. Cố Vịnh Hoài nhìn môi Mẫn Trừng, có chút không dời tầm mắt được, cảm giác đáy lòng có trăm ngàn con kiến đang bò ngứa, âm thanh cũng rất ôn nhu, còn mang theo chút khàn khàn: "Vui vậy hả?"

Mẫn Trừng le lưỡi: "Đúng thế. Bởi vì em thích anh chứ sao."

Cố Vịnh Hoài nhíu mày, dục vọng muốn nhào nặn người trước mắt vào trong ngực hôn sâu kêu gào càng sâu. Song Cố Vịnh Hoài vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ là thân mật cùng cậu kề mặt, sau đó lại đút một miếng táo.

Song, Mẫn Trừng sẽ không nghĩ tới chính là, hơn 1 tuần sau, trên du thuyền ở Địa Trung Hải, lúc cậu khóc không ra nước mắt đối diện với một bộ váy thủy thủ đáng yêu, cậu sẽ chân tâm thật ý hi vọng, Cố Vịnh Hoài nếu không tới chương trình này là tốt rồi.

《Kỳ nghỉ của nam thần》mặc là làm chương trình du lịch, nhưng cũng không chỉ quay các minh tinh ăn ăn uống uống, cũng sẽ tổ chức vài cho chơi để cho khách mời tham gia chơi, tăng thêm tính đáng xem. Địa điểm kỳ đầu tiên mà Mẫn Trừng và Cố Vịnh Hoài quay, là ở Nice phía nam nước Pháp, chặng đầu tiên chính là đến huyện thứ 9 của Nice thuộc ven bờ Địa Trung Hải, cảm nhận phong tình ven biển nam Pháp.

Thời gian ở trên cano hơi dài, thế là tổ tiết mục ở phân đoạn này thiết kế trò chơi. "Bạn vẽ tôi đoán" đơn giản, năm người luân phiên vẽ tranh trên bảng trắng để cho người khác đoán, người đoán đúng được điểm, người có thể để người khác đoán đúng cũng được điểm.

Đạo diễn giải thích quy tắc sau cùng trên mặt cười không có ý tốt, nói: "Cuối cùng đạt điểm thấp nhất, sẽ có trừng phạt rất tàn nhẫn nha."

Trò chơi lần này coi như làm sâu hơn sự hiểu biết của Mẫn Trừng đối với chính mình — Đối với các loại vẽ vời, lực cảm giác của cậu, thấp ngoài dự tính, không chỉ không get được người khác vẽ gì, bản thân lại càng là linh hồn họa thủ trước giờ chưa từng có; cuối cùng lúc cậu nhìn vòng tròn lớn trên bảng mà mình đạt được tinh thần chán nản, một khách mời khác Minh Quý Đông cười khà khà làm tan biến hết:

"Không sao đâu mà Mẫn Trừng, loại tác phẩm nghệ thuật giống như tranh vẽ này, người bình thường chúng ta đúng là có hiểu có không; nhưng mà tác phẩm vĩ đại không tầm thường chân chính, chúng ta khẳng định không hiểu! Cậu có thể vẽ ra thứ bọn tôi xem không hiểu, nói không chừng là bậc thầy họa tác chủ nghĩa hiện thực thời đại mới á!"

Mẫn Trừng cười khổ: "Nhờ lời chúc của ngài, tôi muốn dùng chữ ký của mình làm trao đổi, nhờ cậy ngài thay tôi mặc cái váy nhỏ này, thế nào? Chữ ký của bậc thầy chủ nghĩa hiện thực, cậu có thể truyền lại cho trẻ con trong nhà, chờ tôi chết đi, tuyệt đối vô giá!"

Minh Quý Đông liên tục khoát tay: "Thôi thôi, không nhận nổi không nhận nổi."

Minh tinh làm chương trình cầm thù lao rất cao, mặc nữ trang gì đó bất quá cũng là bổn phận bình thường của công việc, Mẫn Trừng không cảm thấy mình là người không chơi nổi, cũng không quả quá phản cảm, chính là bởi vì Cố Vịnh Hoài ở đây...... Luôn cảm thấy loại cảm giác xấu hổ này, tăng lên gấp bội.

Nghĩ như vậy, Mẫn Trừng liền nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Vịnh Hoài, đúng lúc Cố Vịnh Hoài hai tay ôm trước ngực, cũng đang ngậm cười nhìn cậu. Ánh mắt đối nhau, Cố Vịnh Hoài làm khẩu hình với cậu; Mẫn Trừng đọc ra, anh là nói "Không sao đâu".

"Mau lên mau lên, lúc này nếu có màn đạn khẳng định đều đang rào rào xoa tay đấy!" Trương Tư Viễn nhỏ tuổi nhất trong 5 khách mời hưng phấn cực kỳ. Bản thân Trương Tư Viễn chính là đi con đường hoa mỹ nam, ở trong một bộ phim sau khi vào vai nhân vật tình cờ giả gái, các fans của hắn đều giống như ấn chốt mở gì đó, kỳ cục nhao nhao muốn thấy hắn mặc đồ phụ nữ.

Hơn nữa bản thân Trương Tư Viễn cũng là linh hồn họa thủ, lúc đạo diễn vừa công bố quy tắc xong, Trương Tư Viễn tâm muốn khóc cũng có, cảm thấy tổ tiết mục quả thực chính là đặc biệt nhằm vào hắn; không nghĩ tới nửa đường giết ra Mẫn Trừng thay hắn đỡ mối nguy, Trương Tư Viễn trải nghiệm được thay đổi thất thường của nhân sinh, còn lại chỉ có hưng phấn ăn dưa.

Mẫn Trừng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cầm lấy cái váy nhỏ đáng yêu trong tay đạo diễn, biểu tình rất có bi tráng của "Tráng sĩ một đi không trở lại".

Tính tình Cố Vịnh Hoài luôn luôn lãnh đạm, lúc này cũng chỉ đứng một bên, cười đưa mắt nhìn theo Mẫn Trừng vào phòng thay đồ.

Trương Tư Viễn vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Phúc bên cạnh giống như đang xem trò hay, lập tức cợt nhả ghé tới: "Anh Phúc, kỳ thực cái váy này, em vẫn là mong chờ thấy anh mặc nhất á ~"

Lâm Phúc đi theo con đường cấm dục rắn rỏi khắp người run rẩy: "Đừng đừng đừng đừng mà! Anh nhưng là cậu vẽ anh đoán toàn trận M...... MVP thứ hai!"

MVP thứ nhất Cố Vịnh Hoài chú ý tới ống kính đến mình, bèn cười cười, nói: "Tôi lựa chọn làm chuyện tốt không để lại tên." Sau khi nói xong xoay người lại liếc nhìn biển rộng phía sau, vươn tay cảm thụ một chút gió biển ở Địa Trung Hải tháng 4, như có điều suy nghĩ.

Mẫn Trừng thay rất nhanh, chưa đến mấy phút đã ra, hơi có ý tứ vò đã mẻ lại sứt. Tổ tiết mục không chỉ chuẩn bị váy, ngay cả giày cũng chuẩn bị — cho dù là đại mã 40, bị dây giày màu hồng phấn tô điểm như vậy, sửng sốt ra chút cảm giác khó phân biệt nam nữ.

Mẫn Trừng không có cô phụ mong đợi của mọi người — Cậu mặc váy trắng, thật là thanh tú lại xinh đẹp, Mẫn Trừng vốn là khuôn mặt kiểu mối tình đầu, vừa muối vừa ngọt, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi, cả người vẫn khá gầy yếu, cơ bắp trên cánh tay, bắp chân thuộc về nam sinh cũng không quá rõ ràng. Mặc váy, lại thật sự có chút ngọt đáng yêu.

Bốn người chờ bên người đều nhìn sửng sốt, Minh Quý Đông kịp phản ứng trước, cảm khái nói: "Quả nhiên mỹ nhân chân chính, đều là loài lưỡng tính sao?"

Lúc Mẫn Trừng từ phòng thay đồ đi ra tâm tình còn rất tốt, vừa nghĩ tới Cố Vịnh Hoài cũng ở trên thuyền thì có chút sợ, mắt nhìn về phía chỗ Cố Vịnh Hoài đứng lúc trước, lại phát hiện Cố Vịnh Hoài người đã không ở đó nữa.

Ế? Đi đâu rồi?

Mẫn Trừng một bên cẩn thận chuyển động ánh mắt tìm bóng dáng Cố Vịnh Hoài, một bên còn nhận lấy cản trở: "Vậy cậu là nói anh Phúc không phải mỹ nhân chân chính, anh Phúc không thể là loài lưỡng......"

Có ấm áp phủ lên đầu vai mình, Mẫn Trừng bỗng chốc ngừng miệng...... Cậu có thể cảm giác được đó là cái áo khoác.

Cố Vịnh Hoài không biết đứng sau cậu lúc nào, sờ sờ tóc cậu: "Cẩn thận chút, đừng bị gió thổi bị cảm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play