Trăm triệu không nghĩ tới chính là, họp bạn học vậy mà không mở.
Tề Mộ rất hiếu kỳ, hỏi tình huống, Hứa Tiểu Minh ban đầu không quá muốn nói, nhưng Tề Mộ hỏi, hắn chỉ có thể lúng túng nói: "Bị người giỡn."
Tề Mộ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Tiểu Minh giải thích chút. Thật sự cũng không có chuyện gì lớn, hắn bây giờ coi như nổi tiếng, trong đám bạn học trước kia cũng có người vào showbiz, liền muốn dựa hơi hắn. Hứa Tiểu Minh hồi cấp 3 không quen người này, cũng không có bao nhiêu hứng thú nói chuyện, người đó trong lòng tính kế, liền nói tổ chức họp bạn học, muốn tụ tập.
Hứa Tiểu Minh lúc này mới để lại phương thức liên lạc cho hắn, muốn sau này liên hệ. Ai ngờ chưa được mấy ngày người này đã mơ hồ nói...... Hội bạn học không tổ chức.
Người này năm đó đã coi thường bạn học, hắn vì dỗ Hứa Tiểu Minh vui, tận lực liên lạc cả buổi cũng không có mấy người đến, vốn tưởng nói tên Hứa Tiểu Minh, mọi người sẽ cổ vũ, kết quả sau khi nói ngược lại càng không ai đến — Đúng lúc vừa tốt nghiệp trẻ tuổi khí thịnh, ai muốn đi làm lá xanh?
("lá xanh" ở đây có thể hiểu là nhân vật phụ, nhân vật quần chúng. Từ này hay dùng trong showbiz, để chỉ mấy tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán không biết diễn phim nhưng vẫn đi diễn phim và được giao cho mấy vai nhàng nhàng)
Hơn nữa Hứa Tiểu Minh chính là dựa vào anh trai có tiền làm minh tinh hạng 3 làm mưa làm gió, chữ ký cũng lười cần.
Hứa Tiểu Minh lại không ngu, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, hắn không hàm hồ, lập tức từ chối, nói sau này lại tụ tập.
Chỉ tiếc lúc trước hắn mồm miệng quá nhanh, hưng phấn đi nói với Tề Mộ Doãn Tu Trúc Phương Tuấn Kỳ, bây giờ lại phải lần lượt thông báo không đi nữa.
Tề Mộ đánh giá, nói: "Mày cũng không dễ dàng."
Ngôi sao Hứa trong nháy mắt nước mắt rưng rưng: "Anh Mộ mày mới biết à!"
Tề Mộ hỏi hắn: "Mày thật sự thích diễn phim?"
Hứa Tiểu Minh cho cậu một câu: "Ngoại trừ cái này, tao chẳng biết gì hết."
Tề Mộ: "......"
Trong câu nói cũng toàn là xót xa, ông cụ Hứa lớn tuổi, năm xưa đối cứng với con cả, ép đứa con này ra ngoài làm một mình. Anh cả Hứa cũng lợi hại, một mình ăn trấu nuốt rau mỗi đêm mỗi ngày, thật sự sự nghiệp thành công, không kém hơn cha hắn.
Ông cụ Hứa mấy năm nay lại có chút không theo kịp thời đại, sau mấy lần đầu tư thất bại, trong nhà trống hơn nửa. Ông mắt thấy lớn tuổi rồi, lại vẫn lo lắng Hứa Tiểu Minh, sợ con út chịu thiệt, bị con cả bắt nạt.
Nhưng trên thực tế hai anh em người ta tình cảm rất tốt, ngược lại ông ở đây quấy rối tới lui, khiến quan hệ hơi cứng.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, anh cả Hứa cũng rất khiến người ta đồng tình, cùng là con ruột, thiên vị có phải thiên quá mức không? Cho dù thương em trai thế nào, e là trong lòng anh cả Hứa cũng không thoải mái. Đều là con ruột, đến mức quá đáng vậy sao?
Hứa Tiểu Minh không nói lại cha hắn, không an ủi được anh trai, dứt khoát vỗ mông ra ngoài lang thang. Ai ngờ thật sự khiến hắn lăn lộn ra được chút thành tựu nhỏ — Không so được với anh trai hắn, nhưng cũng không lo ăn mặc, ít nhiều là "Ảnh đế".
Mặc dù ảnh đế này...... Hứa Tiểu Minh cứ lẩm bẩm: "Ảnh đế của tao có gì không đúng lắm, luôn cảm thấy có người ở sau lưng giúp tao." Hắn mới 22 tuổi, debut chưa được 1 năm, cầm ảnh đế, cho dù là giải gà rừng, cũng không phải ai muốn là có thể cầm.
Tề Mộ hỏi: "Anh cả Hứa?"
Hứa Tiểu Minh thở dài: "Tao đã hỏi anh ấy, anh ấy nói không phải."
Tề Mộ nói: "Trừ anh ấy ra còn có thể là ai?" Bất quá nghĩ lại, trong đầu không ngờ tuôn ra một bóng người.
Hứa Tiểu Minh nói: "Ai biết được chứ, không chừng là tao vận khí tốt đi."
Tề Mộ trầm ngâm nói: "Cho dù anh mày không chủ động làm cái gì, không chừng cũng có người lấy lòng anh ấy."
Hứa Tiểu Minh nói: "Tao cũng cảm thấy vậy, lại nói mấy năm nay chú Tề cũng rất chiếu cố tao, bọn họ không chừng nhìn mặt mũi chú ấy." Người trong giới này đều là hầu tinh, núi sau lưng Hứa Tiểu Minh một ngọn cao hơn một ngọn, cho dù không ai làm gì, cũng có người nhìn người hạ đĩa cơm.
Tề Đại Sơn coi trọng "nhân mạch" nhất, mấy người bạn thân của Tề Mộ, ông ngoài sáng trong tối đều săn sóc.
Tề Mộ vỗ vai hắn nói: "Có việc nói với tao, tao chống lưng cho mày."
Hứa Tiểu Minh bình thường cãi lộn đánh nhau với cậu, không ra hình dạng, thật sự bàn đến mấy chuyện này hắn lại rất khó mở miệng, kỳ thực hắn biết bất luận nói gì Tề Mộ cũng sẽ giúp hắn. Nhưng chính là không nỡ — Ba chữ bạn bè tốt, hắn hi vọng có thể duy trì màu sắc thuần túy nhất.
Hơn nữa cũng không đến mức đó, bất quá là mấy chuyện vặt vãnh.
Hứa Tiểu Minh cười hì hì nói: "Nên vậy."
Không có họp bạn học Tề Mộ cũng không có gì phải tiếc nuối, dù sao quan hệ tốt cũng thường liên lạc, tụ tập hay không cũng không sao.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Chớp mắt đã sắp đến tháng 11, Tề Mộ nhớ sinh nhật của Doãn Tu Trúc.
Đặt một người vào trong lòng, vậy sinh nhật của anh là chuyện mong đợi lại lo lắng trong một năm. Mong đợi đương nhiên là muốn cho anh kinh hỉ, lo lắng à, là lo nên cho anh kinh hỉ thế nào.
Như cậu và Doãn Tu Trúc, quen biết gần 20 năm, tặng quà cũng có thể dùng phòng chất đống, còn muốn kinh hỉ thế nào?
Tề Mộ Mộ rất buồn rầu.
Doãn Tu Trúc ngày ngày ở cùng cậu, đương nhiên nhận thấy được tâm tình cậu. Anh ban đầu không nghĩ tới sinh nhật của mình sắp đến, còn tưởng Tề Mộ gặp phải chuyện phiền lòng gì.
Sau khi bóng gió hỏi thăm, Tề Mộ sợ anh nghĩ nhiều, thành thật khai báo: "Sắp đến sinh nhật anh rồi mà, nên tặng anh cái gì?"
Tâm Doãn Tu Trúc buông lỏng, cười nói: "Của em tặng anh đều thích."
Tề Mộ lườm anh một cái: "Biết ngay anh sẽ nói vậy."
Doãn Tu Trúc ôm lấy cậu nói: "Đây là lời trong lòng anh."
Khóe miệng Tề Mộ cong lên, hôn anh nói: "Ngoan như vậy, càng phải cẩn thận tổ chức sinh nhật cho."
Tâm tư Doãn Tu Trúc chợt động, bỗng nhiên có chủ ý: "Nếu không em cùng anh đến bờ biển đi."
Tề Mộ chớp chớp mắt: "Bờ biển? Anh lại không xuống nước, có gì chơi đâu." Mấy năm nay Doãn Tu Trúc không sợ nước như vậy nữa, ít nhất dám hưởng thụ tư vị bồn tắm, nhưng đối với bể bơi hay bờ biển vẫn bài xích.
Doãn Tu Trúc nói: "Có thể ở trên bờ cát."
Tề Mộ rầu rĩ nói: "Bờ cát có gì chơi vui?"
Doãn Tu Trúc ở trên cổ trắng nõn của cậu hôn một cái, nói: "Đi đi, anh muốn đi phơi nắng cùng em."
Tề Mộ ngớ ra, hiểu rõ.
Hồi bé có thể không chút kiêng kỵ nào nói cái gì mà "Tớ màu socola", nhưng bây giờ thế nào cũng không nói ra miệng được.
Đương nhiên Doãn Tu Trúc muốn đi, cậu liền bồi anh thôi!
Tháng 11 bên này rất lạnh, nhưng đảo nhiệt đới vẫn là cảnh giữa hè, Tề Mộ sau khi hạ cánh liền tinh thần phấn chấn, đánh giá hòn đảo tư nhân này.
Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: "Mua lại à?"
Doãn Tu Trúc nói: "Ừ, dùng tên em."
Tề Mộ cười nói: "Lãng phí."
Doãn Tu Trúc nói: "Không có gì, sau này mệt mỏi sẽ đến nghỉ."
Tề Mộ rất thích nước, trời xanh mây trắng cùng với bãi cát, cái nào cũng khiến lòng người khoáng đãng.
Sau khi thu xếp ổn thỏa bọn họ liền lười biếng ở trên bãi cát, Tề Mộ nhìn anh một cái: "Bôi kem chống nắng giúp em?"
Tâm Doãn Tu Trúc nóng lên, thấp giọng nói: "Được."
Tề Mộ cởi áo, nằm nhoài trên ghế bãi cát, đầu cậu gối trên tay, trên mặt đỏ bừng: "Nói đến anh bôi cho em nhiều lần lắm rồi nhỉ."
Đầu ngón tay hơi lạnh của Doãn Tu Trúc rơi vào trên người cậu: "Đúng."
Đầu tai Tề Mộ cũng đỏ: "Tiếc là lần nào cũng không phơi được."
Âm thanh Doãn Tu Trúc hơi khàn: "Lần này có thể."
Buổi tối ngày đầu tiên, ôm nhau ngủ; buổi tối thứ 2, ôm nhau ngủ; buổi tối thứ 3......
Doãn Tu Trúc nhịn 3 ngày cuối cùng ăn sạch sẽ Tề Mộ Mộ màu socola.
Anh rất khẩn thiết, Tề Mộ cũng sướng đến đầu tóc run lên, sau khi xong chuyện Doãn Tu Trúc khẽ thở dài: "Cuối cùng cũng biết em tại sao thích ăn socola."
Tề Mộ mặt đỏ tới mang tai: Socola này với socola kia hoàn toàn không giống nhau được chứ!
Ai ngờ Doãn Tu Trúc lại dán vào lỗ tai cậu nói: "Thật ngọt."
Tề Mộ bị hai chữ của anh mềm từ đầu đến cuối, vốn mệt mỏi muốn chết, lúc này không ngờ hơi muốn.
Doãn Tu Trúc rất "hiểu ý người", lại một lần nữa ăn Tề · socola · Mộ.
Đến cuối cùng Tề Mộ đã hôn mê, thể trạng tốt hơn nữa cũng không chịu nổi chơi đùa như vậy, cậu tùy ý để Doãn Tu Trúc hí hoáy tắm rửa, sau khi từ phòng tắm ra thì nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng gọi cậu: "Mộ Mộ."
Mí mắt Tề Mộ đánh nhau: "Hửm?"
Doãn Tu Trúc đặt cậu trên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trong nháy mắt, Tề Mộ vốn buồn ngủ tinh thần phấn chấn, cậu mở to hai mắt, có chút kinh ngạc lại tràn đầy mong đợi.
Doãn Tu Trúc mở cái hộp ra, trong nhung tơ màu đen đang ngủ 2 chiếc nhẫn đơn giản nhưng đại biểu ràng buộc vĩnh hằng.
"Có thể không?" Doãn Tu Trúc hỏi cậu, "Nửa đời sau, có thể may mắn làm bạn cùng em không?"
Tề Mộ ngơ ngác nhìn, hồi lâu sau cậu vung khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Đời này kiếp này, Tề Mộ và Doãn Tu Trúc không xa nhau."
Chiếc nhẫn lạnh như băng buộc lại trái tim nóng hổi, hai người mười ngón tay giao nhau có được lẫn nhau tốt đẹp nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT