Tô Lê bước lên nhìn kỹ một lát, sau khi thấy không có việc gì thì mới thở phào một hơi, đánh vào ngực anh một cái, suýt chút nữa thì bị làm cho tức đến phát khóc, đôi mắt phiếm hồng xông đến mắng Trần Miễn:"Cậu không muốn sống sao? Có phải cậu cảm thấy mạng của mình quá dài không? Có phải cậu uống rượu không? Hay là vượt quá tốc độ?"
Vị cảnh sát giao thông bên cạnh mấy lần định xen ngang nhưng không được.
" Cậu tự nói xem, đây là sao! Đang yên đang lành lại đâm vào dải phân cách? Bác sĩ còn nói gì nữa không? Có bị tổn thương xương cốt không?"
Trần Miễn bị chất vấn đến nỗi một câu cũng không dám đám trả, những người anh em kia của anh cũng biết, trong đội xe anh là đội trưởng nhưng người có thể trị anh chỉ có thể là Tô Lê. Tô Lê thực sự sợ hãi, cô không sợ gì hết, điều duy nhất làm cô sợ hãi chính là Trần Miễn xảy ra chuyện, bởi vì Trần Miễn là người thân duy nhất của cô.
Trần Miễn nhìn cô, xoa xoa đầu cô, nói:" Được rồi, mình thực sự không sao. Đừng lo lắng."
Hoá ra là do tuyết rơi làm đường trơn, lúc đó phía trước có một chiếc xe bị trượt mất lái, va quệt vào xe của Trần Miễn, Trần Miễn chỉ bị thương ngoài da, kiểm tra xong là có thể về.
Tô Lê đưa Trần Miễn trở về, trên trán anh có dán miếng băng. Cô bảo anh ngoan ngoãn ngồi nghỉ, còn cô đi đun nước cho anh uống thuốc.
Trần Miễn nhìn Tô Lê một lát, không nhịn được cười khẽ, nói:" Cậu hôm nay...." Cậu chỉ chỉ trang điểm trên mặt của Tô Lê.
Tô Lê đưa thuốc cho anh, cười cười nói:" Đi gặp trưởng bối Giang gia, cũng nên trang điểm cho giống con gái nhà lành chút chứ."
Trần Miễn nghe xong thì hơi chau mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói đùa:" Nói thật, cậu trang điểm như vậy trông rất xinh đẹp, nhất định sẽ làm người lớn thích."
Tô Lê cười tự giễu:" Đàn ông các cậu có phải đều thích kiểu con gái trong sáng, ngây thơ sao?"
Trần Miễn không tán đồng cũng không phản đối gật đầu, nhún vai cười nhẹ:" Đàn ông bọn mình, đều là động vật yêu bằng mắt, thấy những người con gái như vậy đều không có chút kháng cự nào. Cho nên hôm nay có phải cậu cũng làm cho tên họ Giang không kháng cự được đúng không?
Tô Lê cười cười, cũng không định nói cho Trần Miễn chuyện hôm nay. Cô không muốn Trần Miễn lo lắng cho cô, nói:" Mau đi làm cơm, mình đói sắp chết rồi. Còn chưa ăn tối."
Trần Miễn nghe xong thì ngây ra, hơi nhướn mày, nói:" Tại sao giờ vẫn chưa ăn tối, Giang gia không cho cậu ăn sao?"
Tô Lê tiện tay cầm một cái gối ôm lên, một chiếc áo lót rơi ra. Cô hơi nhướn mày, ngón tay thon dài cầm nhẹ lên, móc trên đầu ngón tay, hừ hừ hai tiếng, cười hì hì nói:" Anh Trần à, lần này lại là ai vậy, nhìn vòng ngực... Không tệ, là cúp D sao?"
Trần Miễn không quan tâm, quay người bình thản nói:" Ngưỡng mộ sao? Dù sao thì cũng lớn hơn của cậu?".
"Hey...anh Trần à, tôi nói anh nghe này, em gái ngực lớn này là sao, cậu cũng không còn ít tuổi nữa. Đừng suốt ngày nhìn ngực con gái, tìm một người nào tử tế để sống cùng đi được không?" Tô Lê đi theo anh vào phòng bếp.
" Được rồi, cậu đừng có ỷ mình sắp kết hôn mà nhắm vào mình, y như mẹ mình." Trần Miễn hơi mất kiên nhẫn, nói:" Hôn nhân là nấm mồ, mình vẫn muốn sống. Sao phải làm một người sống như đã chết chứ?"
Tô Lê trừng mắt nhìn anh, nói:" Vậy vẫn tốt hơn là chết không có chỗ chôn."
Trần Miễn nhìn cô, sau đó bình thản quay đầu, trầm mặc một lát rồi nói:" Nấu mỳ ăn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT