Kiều Vy nghe xong, mặt trầm hẳn xuống, “Giang Hạo Đông, ý của cậu là, Trần Miễn liên thủ với Giang Thần Hy?”
Giang Hạo Đông cười khỉnh một tiếng, cũng không nói gì.
Ngày hôm sau.
Tô Lê mới sáng ra đã tỉnh dậy, cô xoay xoay cổ và cánh tay, bước xuống giường, cô nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa.
Giang Thần Hy đã không còn ở bên cạnh nữa, chắc là bế Tiểu Gạo Nếp xuống lầu uống sữa.
Tô Lê ôm chiếc gối ôm bước ra khỏi phòng, lúc bước qua phòng Lục Cảnh Niên, cô nhìn vào bên trong thì thấy anh ta vẫn đang ngủ say, tối hôm qua là Giang Thần Hy dìu anh ta vào, vị Lục thiếu gia này đúng là làm cho người ta kính phục.
Hàng ngày nhìn dáng vẻ lông ba lông bông, nhưng khi làm việc thì rất khiến cho người ta yên tâm.
Tô Lê xoay người bước xuống lầu.
Giang Thần Hy bón sữa cho Tiểu Gạo Nếp xong, cô bé liền ngoan ngoãn mơ màng ngủ trên vai anh.
“Sao sớm như vậy đã dậy rồi?” Giang Thần Hy nhìn cô hỏi.
Tô Lê đi tới trêu Tiểu Gạo Nếp, cười nói: “Lát nữa Hoa Hoa còn tới nữa, hôm nay em còn có việc.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: “Dì Trương đang làm bữa sáng, một lát nữa là có thể ăn được rồi.”
Trên ti vi, đúng là giờ phát tin tức.
Đầu báo hôm nay là vụ tập đoàn Kiều Thị nhượng lại công ty con.
Hôm nay giá cổ phiếu của Kiều Thị tụt dốc không phanh, nhưng cac tin tức cũng được đóng băng rất nhanh, hoàn toàn không thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng bảo đảm giá cố phiếu được ổn định, cũng không đến mức hoàn toàn mất phương hướng.
Giang Thần Hy uống một ngụm sữa, vừa xem vừa nghĩ gì đó.
“Là đang nằm trong dự liệu sao?” Tô Lê uống một ngụm sữa rồi hỏi.
Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Có điều chuyện Kiều Minh trúng gió phải nhập viện……anh không hề nghĩ tới.”
Tô Lê nói: “Nhưng em nghĩ Kiều Vy nhất định sẽ không can tâm dừng lại đâu, dù có thế nào thì cô ta cũng là Giang thiếu phu nhân.”
Giang Thần Hy gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
“Anh phải cẩn thận hơn đấy, Kiều Vy đó sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, vả lại, em vẫn cảm thấy Giang Hạo Đông quá yên tĩnh, anh ta hầu như chỉ toàn ăn chơi nhậu nhẹt không để tâm chút nào đến chính sự.”
“Anh ta? Tôi cảm thấy anh ta như vậy rất tốt.” Lục Cảnh Niên vuốt mái tóc bù xù bước xuống nhà.
A Hào vội vã đi theo phía sau, ngồi ở một bên, lạnh nhạt nói: “Cũng chưa chắc, chúng ta cũng không phải chưa từng đối phó với Giang Hạo Đông, nếu không phải ban đầu cậu ta quá ngạo mạn thì tiên sinh cũng không đến mức tống cậu ta vào tù. Vả lại từ đầu tới cuối cậu ta vẫn luôn mang thù với tiên sinh, cho nên tôi cảm thấy tiên sinh cũng không thể coi thường cậu ta.”
Lục Cảnh Niên húp một hớp cháo nói: “Tới lúc đó cùng lắm thì khiến cho cậu ta thân bại danh liệt, Giang lão gia đó chẳng phải là loại người thà chết cũng không chịu mất mặt sao?”
Lúc này, Hoa Hoa tới đón Tô Lê.
Tô Lê ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng rồi hôn Giang Thần Hy nói: “Buổi trưa không cùng anh ăn cơm được rồi.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng rồi xoa đầu cô.
Sau đó Tô Lê bèn ra khỏi cửa.
Giang Thần Hy nhìn ra ngoài cửa, vừa ăn một miếng vừa nói với Lục Cảnh Niên: “Sau này đừng nói những điều này trước mặt Tô Lê.”
Lục Cảnh Niên vốn dĩ chẳng để ý tới khi nãy mình nói gì, ngây ra một lát rồi nói: “Nói Trần Miễn?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: “Trần Miễn đối với Tô Lê mà nói rất quan trọng, giờ Trần Miễn một mình tới Hải Thành làm công ty, mặc dù Tô Lê không nói ra nhưng cô ấy cũng rất lo lắng.”
Lục Cảnh Niên nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, cười nói: “Được rồi Giang thiếu à, cậu rõ ràng là đang ghen mà còn bày ra dáng vẻ độ lượng lắm.”
Giang Thần Hy liếc nhìn anh ta một cái, cũng không thèm để ý đến anh ta, chuyện này không nói rõ được nên anh cũng không buồn giải thích.
Biệt thự Giang gia:
Lão gia đang xem tin tức, bác gái định qua đó, nhưng nhìn một lúc rồi lại thôi.
Bác trai không hiểu, khuôn mặt nghi hoặc hỏi: "Không phải bà muốn đi hỏi bố về chuyện bất động sản ở Hải Thành sao, hôm nay em dâu chẳng phải không ở đây sao, bà tranh thủ có thể đi hỏi rồi."
"Hỏi cái gì mà hỏi?" Bác gái mắt trắng dã lườm bác trai một cái, đẩy ngực bác trai nói: "Ông xem anh em bên nhà ông ai cũng có mấy thằng cháu trai ai nấy đều tinh ranh như khỉ duy chỉ có ông là cứ ngu ngốc mãi."
"Sao tự nhiên lại đổ lên đầu tôi rồi."Bác trai có chút ấm ức.
Bác gái kìm chế lại sự tức giận nói: "Ông không nhìn thấy dáng vẻ muốn giết người của lão gia sao? Ông xem xem thằng cháu của ông đã làm ra chuyện gì rồi?"
"Tôi cảm thấy lần này Thần Hy làm rất tốt." Bác trai cười rồi lấy một điếu thuốc.
Nhưng bác trai còn chưa kịp đưa lên miệng hút, bác gái đã giựt điếu thuốc lại, "Tốt cái gì mà tốt, bố ông ấy, vì thể diện của Giang gia mà có thể hy sinh tất cả, bao gồm cả con trai, cháu trai của ông ấy. Lần này ông xem, Thần Hy không do dự mà đoạn tuyệt quan hệ với Kiều Thị đã từng có ân nghĩa với nhà ta, ông xem lần này bố ông định làm gì với Thần Hy đi."
"Tôi vẫn cảm thấy Thần Hy đứa cháu này làm rất tốt." Bác gái cười nói: "Bao nhiêu năm nay, sắc mặt của Kiều gia và Giang gia nhìn còn chưa đủ sao? Cũng không biết trong đầu lão gia nghĩ gì nữa, Thần Hy có thế nào thì cũng làm bao nhiêu việc cho Giang gia nhiều năm nay, vả lại nếu không có nó, Giang gia có thể có ngày hôm nay không. Vả lại món nợ của Giang gia với Kiều Thị cũng nên trả lại rồi, lão gia nghe nói thì toàn lời tốt đẹp, ai mà không nhìn được ra ông ta đang mượn tay của Thần Hy để dọn đường cho Trần Miễn. Lão nhị ban đầu vì sao có chết cũng không chịu trở về, còn không phải là vì lão gia giở trò sao?"
"Được rồi, được rồi, ông bớt nói vài câu đi." Bác gái lườm ông, "Nếu như ông có thể có bản lĩnh như mấy người anh em đó của ông, mẹ con tôi cũng không cần phải như bây giờ, tôi ngày ngày còn phải nhìn sắc mặt của Trần Như Nguyệt. Ông cứ ra vẻ trước mặt tôi, ông có giỏi thì đòi lại quyền lộ của Giang gia về lại cho tôi."
Quản gia ở bên cạnh đặt điện thoại xuống, cung kính nói: "Tiên sinh, thiếu gia Thần Hy nói, hôm nay rất bận, vả lại còn nói......"
Quản gia có chút do dự......
"Còn nói cái gì." Lão gia hoàn toàn không có chút hòa khí nào nhìn ông.
Quản gia nói: "Thiếu gia nói, hôm nay phu nhân bận công việc, buổi tối cậu ấy còn phải đi đón phu nhân, cho nên......"
Lão gia hừm lạnh một tiếng nói: "Nó là muốn kịp thời nhắc nhở ta, để tôi đừng có quên rằng, Giang gia vẫn còn có thiếu phu nhân, mà tôi buộc phải nhận người con dâu này, đúng chứ?"
Quản gia cũng không biết phải nói gì nữa.
Lão gia nói: "Được, nếu như đã như vậy, ngày mai hãy mời xả thiếu phu nhân này về cho tôi."
"Vâng." Quản gia gật đầu.
Giang Thần Hy họp xong, liền tới phim trường xem Tô Lê chụp ảnh tạp chí.
Chụp xong, Tô Lê nhận lấy một ly nước từ tay Hoa Hoa uống một ngụm, liền nhìn thấy Giang Thần Hy nói gì đó với đạo diễn ở bên cạnh.
Đợi bọn họ nói xong, Giang Thần Hy mời nhìn về phía Tô Lê, ra ý gọi cô qua đó.
Tô Lê lê đôi giày cao gót bước qua đó, cười nói: "Sao hôm nay tổng tài lại có thời gian rảnh tới đây?"
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nhẹ nói: "Anh là ông chủ của công ty, tới đây xem không phải rất bình thường sao?"
Tô Lê uống một ngụm nước, lạnh nhạt ồ một tiếng, nói: "Vậy em không làm phiền tổng tài làm việc nữa, em tới phòng trang điểm tẩy trang đã."
Dứt lời bèn xoay người bước thẳng về phía phòng trang điểm.
Giang Thần Hy nhìn theo bóng lưng của Tô Lê, không nhịn được bật cười, sau đó cũng bước theo cô vào trong.
Tô Lê tự mình tẩy trang, Giang Thần Hy dựa vào bên cạnh nhìn cô cười nói: "Tức giận rồi sao?"
Tô Lê nhìn anh nói: "Không có, chồng em là tổn tài của tập đoàn Giang Thị, em nào tức giận với anh được chứ?".
Giang Thần Hy bước lại gần, cười nhẹ nói: "Rõ ràng là tức giận rồi, vậy đi, anh mời tiểu thư Tô Lê đi ăn cơm, thế nào?"
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười: "Được thôi."
Giang Thần Hy xoa mặt cô, "Được rồi, mau tẩy trang thay đồ đi, anh đợi em."
Sau bữa tối, Giang Thần Hy mua vé xem phim, hai người xem phim xong mới về nhà.
Trên đường về nhà, Giang Thần Hy vừa lái xe vừa nói: "Ngày mai cùng anh anh về Giang gia. "
Tô Lê nhìn anh nói: "Được." Ngừng một lát nói: "Thật kì lạ, lão gia không phải hôm nay gọi anh về tính sổ sao?"
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng rồi nói: "Anh nói hôm nay không có thời gian, không về được, ngày mai về cùng em."
Tô Lê nghe xong ngây người ra, nhưng cô lập tức hiểu được ý của anh, cô hít sâu một hơi nói: "Giang thiếu, thực ra em không để tâm chút nào."
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng nói: "Em không thể không để tâm, em là vợ của Giang Thần Hy anh, em mới là thiếu phu nhân của Giang Thần Hy, lão gia không chịu nhận anh thì cũng buộc phải nhận em."
Tô Lê nhìn anh, thực ra cô cũng rất hiểu vì sao Giang Thần Hy lại cố chấp với chuyện này như vậy.
Cô im lặng một lúc rồi nói: "Cảm ơn anh."
Thực ra thứ gọi là danh phận này ở một gia tộc lớn như Giang gia mà nói rất quan trọng.
Giang Thần Hy không chỉ vì danh phận của cô, mà còn vì địa vị và tôn nghiêm của Tô Lê ở Giang gia. Anh tuyệt đối không cho phép ai khinh thường sự tồn tại của cô.
Có thể hai người không để tâm, nhưng những người khác, bao gồm cả các bậc tiền bối trong Giang gia không thể không để ý tới điều này......
Ngày hôm sau, Tô Lê và Giang Thần Hy đến đó trước bữa trưa.
Bữa trưa mọi người tới rất đầy đủ, ngoại trừ Trần Miễn đi Hải Thành, thì tới Giang Hạo Đông cũng ở có mặt.
Đúng là rất khó được như vậy.
Lão gia lạnh nhạt nói với Giang Thần Hy: "Lát nữa cậu tới thư phòng với tôi tôi có chuyện cần nói với cậu." Vẻ mặt của ông rất lạnh lùng.
Lão gia đối xử với Giang Thần Hy vẫn khắt khe, nghiêm khắc như vậy, cho nên trước giờ chưa từng nhẹ nhàng gọi tên anh, âm thanh vẫn luôn nghiêm túc như vậy.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy.
Đối mặt với lão gia, anh sớm đã quen rồi, "Vâng." Vả lại câu trả lời của anh cũng vô cùng nghiêm túc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT