Tô Lê quay xong phim buổi sáng, mới chịu để Hoa Hoa đưa đi viện.
Đau tới mức không thể không đi, chỉ có thể để Hoa Hoa dìu cô lên xe.
Hoa Hoa nhìn chân của Tô Lê, ho một tiếng nói: "Trời đất ơi chị Tô Lê, sao chị lại thành ra như vậy chứ? Chị nói sớm hơn thì em đã đưa chị đi khám bác sĩ rồi."
Tô Lê nói: "Không cần, một đoàn người đợi chị, kết quả chị lại vì chút thương tật nhỏ này mà xin nghỉ thì không được."
"Đây mà còn là thương tật nhỏ sao!" Hoa Hoa kinh ngạc nói: "Nếu ông chủ nhìn thấy thì sẽ đau lòng tới mức nào đây."
Tô Lê nói: "Cũng trách chị hôm qua không cẩn thận, tối qua không phải tiếng nổ của cảng tàu làm cho Tiểu Gạo Nếp bị giật mình mà khóc sao, chị cứ vội vội vàng vàng đá vào chiếc ghế trong phòng."
Hoa Hoa than một tiếng nói: "Lần trước em cũng bị đá chân vào, móng chân đều bật cả ra, rất đau."
Tô Lê không nói gì, cúi đầu nhìn chân của mình, thầm than nhẹ một tiếng.
Tới bệnh viện khám một lát, bác sĩ giúp cô xử lí miệng vết thương, sau khi băng bó xong liền kê thêm một ít thuốc bôi ngoài da.
Cũng may mà không bị bật móng, có điều nhất định vẫn sẽ bị đau mất mấy ngày.
Buổi trưa, Tô Lê và Hoa Hoa cùng nhau ăn cơm.
Hoa Hoa đang ba hoa về mấy chuyện trong giới giải trí gần đây, đúng lúc người ngồi ở bên cạnh là họa sĩ Trần Dị.
Tô Lê thấy vậy không nhịn được có chút kinh ngạc, kéo Hoa Hoa hỏi: "Hoa Hoa, em xem đó có phải thầy Trần không?"
Hoa Hoa vừa nhìn đã gật đầu, "Đúng vậy, chính là ông ấy, em nghe đàn anh làm về giải trí nói gần đây ông ấy mở triển lãm. Sư huynh đó đang làm về mảng tuyên truyền và phỏng vấn.”
Tô Lê nói: “Thời gian trước chị thấy Giang thiếu lên mạng xem tin tức về triển lãm của ông ấy.”
Hoa Hoa nghĩ xong liền nói: “Ông chủ thích xem triển lãm sao?”
Tô Lê lắc đầu nói: “Không rõ nữa, chị thấy bình thường Giang thiếu đều xem tin tức về tài chính, nên chị nghĩ anh ấy cũng khá có hứng thú với chuyện này?”
Đi theo anh lâu như vậy, rất ít khi nghe nói tới anh thích chuyện gì, ngoại trừ công việc.
Hình như anh chẳng có sở thích gì cả, hình như trước giờ anh cũng chưa từng biểu hiện ra mình có hứng thú với cái gì.
Tô Lê nghĩ rồi nói: “Hoa Hoa, em có thể mua được vé không?”
Hoa Hoa nghĩ rồi nói: “Đây cũng chẳng phải vẫn đề gì cả, em đi hỏi sư huynh kia xem, gần đây anh ấy phụ trách việc này thì chắc không khó đâu.” Hoa Hoa nói xong thì ngừng một lát, nói: “Có điều, xem triển lãm rất vô vị. Trước đây em từng đi cùng người khác, suýt chút nữa thì ngủ gật mất.” Hoa Hoa nói đai khái trước đi cũng những minh tinh khác.
Cái này thì Tô Lê biết, có những người, ngồi trước một bức tranh mất mấy tiếng đồng hồ.
Cũng không biết có nhìn ra thứ gì thú vị không.
Nói chung những thứ thuộc về nghệ thuật này, người như bọn hộ đúng là chỉ xem cho vui thôi.
Tầng thượng tập đoàn Giang Thị:
Giang Thần Hy từ phòng họp bước ra, A Hào đặt một tấm thiệp mời của Tôn Hàm trước mặt anh, nói: “Tiên sinh, giáo sư Trần đưa thiếp mời tới mời Tôn Hàm.”
Giang Thần Hy gật đầu ừ một tiếng, anh đưa tay ra nhận lấy.
Lục Cảnh Niên ở bên cạnh cười nói: “Triển lãm của ông ấy lần nào cậu cũng đi xem.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, cũng chẳng nói thêm gì……
……
Bên ngoài trời mưa, thời tiết mấy ngày hôm nay không đẹp lắm.
Tô Lê cầm một tập giới thiệu về triển lãm ở trong tay, nói thật, Tô Lê không nhìn ra nó có gì đặc biệt.
Vị giáo sư Trần lấy núi nước thủy mặc làm đề tài chính, Tô Lê nhìn bức vẽ trước mặt, nói thế nào nhỉ, nhìn ra được đó là tranh núi nước, nhưng khi nghe những người ở bên cạnh nhỏ tiếng bàn luận, thì đầu óc cô cũng mù mịt hết cả.
Có rất nhiều cụm từ chuyên ngành, đúng là càng nghe càng thấy mù tịt.
Dường như ý kiến của họ không giống nhau, một người liền bước lên hỏi Tô Lê: “Vị tiểu thư này, cô có sự giải thích như nào với bức tranh này?”
Tô Lê nhìn bọn họ, chuyện này đúng là làm khó cô, cô nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này……suy nghĩ của hai vị tiền bối tôi đều rất đồng tình, tôi chỉ là vãn bối, tôi không dám nói bừa bãi, sợ mọi người chê cười.”
Những loại người nhiều chữ như vậy mà, cũng có những người khiến người khác không chịu nổi được tính cách cổ quái của mình, nói như vậy sẽ không đắc tội với người khác.
Tô Lê nói xong liền tìm một cái cớ, lập tức tránh xa chủ đề nói chuyện của bọn họ, cô nhìn xung quanh, không biết khi nào thì Giang Thần Hy tới.
Một mình cô, rất vô vị.
“Không xem tranh, em nhìn ngó khắp nơi làm gì?” Tiếng của Giang Thần Hy từ phía sau cô truyền tới.
Tô Lê xoay người, liền nhìn thất Giang Thần Hy đứng cách cô không xa, anh khoanh tay đi tới, trong tay cầm một quyển sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh.
Anh hơi chau mày lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, đi tới trước mặt Tô Lê, Giang Thần Hy hơi kề người lại sát vào cô, hỏi: “Sự lí giải của em với bức tranh này cũng thật độc đáo, không tồi.”
Mà điều khiến anh ngạc nhiên hơn là lại gặp cô ở đây.
Tô Lê nhắm mắt lại cười nói: “Giang thiếu đây là đang khen em hay là chê em không hiểu biết gì vậy?”
Giang Thần Hy trầm giọng cười, “Em cảm thấy sao?”
“Em nghĩ Giang thiếu chắc chắn đang khen em.” Tô Lê đắc ý nói.
Giang Thần Hy cười ôm lấy lưng cô, nhẹ hôn lên trán cô hỏi: “Sao em cũng tới đây?”
Tô Lê cười nói: “Thuận theo sở thích của anh, dỗ Giang thiếu vui.” Cô nói rồi nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hy, nói: “Gần đây em thấy Giang thiếu làm việc mệt mỏi, hôm qua em lén hỏi A Hào, anh có đến hay không. Cậu ấy nói nếu là triển lãm của vị giáo sư Trần này thì anh nhất định sẽ tới.”
“Làm sao em biết anh sẽ đến xem triển lãm?” Giang Thần Hy nhìn cô hỏi.
“Có một lần em nhìn thấy anh đang xem những thông tin liên quan đến triển lãm lần này. Cho nên em đoán xem có phải anh thích tranh của họa sĩ này không.” Tô Lê nói, cô nũng nịu nhìn anh, hỏi: “Vậy Giang thiếu có vui không?”
Giang Thần Hy híp mắt nhìn cô, khuôn mặt ngập tràn sự yêu chiều, gật gật đầu.
Tô Lê hắng giọng hỏi: “Sao anh lại không nói ra mình thích triển lãm vậy?”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng cười nói: “Thực ra thích đi xem triển lãm là để cho yên tĩnh, anh lớn hơn em rất nhiều, anh nghĩ những thứ anh thích em sẽ thấy vô vị, anh cũng không thể miễn cưỡng lôi em đi làm những chuyện mà em không thích.”
“Không đâu, Giang thiếu còn đẹp hơn cả tranh nữa.” Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hy đưa tay ra nắm lấy mặt cô nói: “Thực ra xem tranh cũng chỉ là xem bừa thôi.”
Tô Lê nghe xong có chút kinh ngạc, cô nhìn anh nói: “Xem bừa?”
Nụ cười của Giang Thần Hy càng sâu hơn, nhìn khắp xung quanh, rồi nói nhỏ bên tai cô: “Thực ra em đừng có nghĩ có nhiều người tỏ ra bình phẩm như vậy, thực ra có rất nhiều lúc họ tới đây là để xem người chứ không phải là xem tranh. Có những lúc họa sĩ cũng chỉ tùy tiện vẽ vài nét, nhưng cũng đủ để họ bình phầm một lượt.”
Tô Lê cảm thấy có chút hài hước: “Vậy Giang thiếu thì sao? Xem ra anh cũng rất hiểu?”
Giang Thần Hy cười nói: “Anh vừa nói rồi đó, chỉ là thích sự yên tĩnh ở đây nên tới xem tranh, chỉ là muốn thả lỏng bản thân, giảm bớt áp lực cho chính mình.”
Tô Lê nhìn anh, anh nói rất nghiêm túc.
“Người vờ hiểu biết.” Tô Lê cười
Giang Thần Hy ừ một tiếng, bình thản cười nói: “Trước đây một mình không có nơi nào để đi, mà nơi này, không cần có người đi cùng cũng không cảm thấy cô đơn. Chỉ là thời gian cũng lâu rồi, rất nhiều người đều biết anh thích xem triển lãm.”
Câu nói vô tình của Giang Thần Hy đã nói được tất cả tâm tư của anh.
Tô Lê nói: “Sau này anh muốn làm gì thì em làm cùng anh, được không?”
Giang Thần Hy gật đầu cười rồi ừ một tiếng.
Lúc này, phía trước gặp được tác giải của những bức ranh là giáo sư Trần.
“Giang thiếu lại tới cổ vũ cho tôi rồi.” giáo sư Trần cười nói, nhưng lại ra hiệu gì đó cho người trợ lí, người trợ lí rất nhanh đã hiểu ý, liền xoay người rời đi.
“Vị này là……” Ánh mắt của giáo sư Trần dừng lại trên người Tô Lê.
“Phu nhân tôi.” Giang Thần Hy giới thiệu.
Tô Lê hơi gật đầu, híp mắt cười nói: “Chào giáo sư Trần.”
Giáo sư Trần quan sát Tô Lê, rồi lại nhìn Giang Thần Hy cười nói: “Mới chớp mắt, cậu đã kết hôn rồi.”
Lúc này, người trợ lí của ông ta đi tới, cầm một bức họa tới, giáo sư Trần cười nói: “Đây là thứ lần trước tôi từng đáp ứng với cậu.”
Giang Thần Hy đưa tay ra nhận lấy bức tranh, giáo sư Trần sau đó liền xin cáo từ trước.
Tô Lê có chút tò mò nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Giang Thần Hy híp mắt cười nói: “Lần trước đánh cược ông ấy thua anh một bức tranh. Tranh Thanh Lam.”
“Thanh Lam?” Tô Lê vì tới xem tranh của giáo sư Trần mà đã học hỏi một chút, không kìm được có chút kinh ngạc, “Em nghe nói năm ngoái có người trả giá 200 triệu cho bức tranh này.”
Giang Thần Hy nhìn bức tranh trong tay rồi ừ một tiếng, nói: “Chính là bức tranh này.”
Ngừng một lát anh nói: “Tốn rất nhiều thời gian anh mới có thể khiến ông ấy đưa bức tranh này cho anh.”
“Giang thiếu rất thích bức tranh này?” Tô Lê nhìn anh hỏi.
Giang Thần Hy cười nói: “Anh trai anh và giáo sư Trần là bạn cũ.”
Sự cố ngoài ý muốn đó xảy ra đã cướp đi sinh mạng của người vốn dĩ là người thừa kế của Giang gia, cái chết của đại thiếu gia, quả thực đã truyền đi một thời gian dài nói là thủ đoạn lên nắm quyền của Giang Thần Hy, thậm chí cho tới hiện giờ, lão gia vẫn cố chấp cho rằng như vậy.
Tô Lê nhìn anh, muốn hỏi gì đó, nhưng không biết mở lời thế nào.
Nhưng Giang Thần Hy dường như hoàn toàn không muốn nói gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Sao đã đi rồi?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy nhìn cô nói: "Trước khi vào đây anh cảm thấy mình sẽ như lúc trước ở lại đây một lát, nhưng sau khi anh vào mới phát hiện, hiện giờ anh đã không cần bầu không khí này nữa."
"Sao vậy? Là em làm phiền đến Giang thiếu rồi sao?" Tô Lê cảm thấy có chút áy náy.
Giang Thần Hy cười lắc đầu: "Không phải, bởi vì hiện giờ anh đã có em bên cạnh rồi, sau này em ở bên cạnh anh là đủ rồi. Chiều nay anh rảnh, chúng ta đi xem phim nhé?"
"Được chứ, anh thích xem phim gì?" Tô Lê lấy điện thoại ra lướt tìm những phim đang chiếu gần đây.
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: "Mấy ngày trước em cùng người trợ lí đang nói về bộ phim gì đó."
Tô Lê ngây ra nhìn anh: "Nhưng......đó là phim hoạt hình của Walt Disney."
"Ừ, anh biết rồi. Em đi xem cùng anh nhé?" Giang Thần Hy cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT