Lúc này, có tiếng chuông điện thoại của Giang Thần Hy từ bên ngoài vọng tới.
Giang Thần Hy khẽ ho một tiếng, rút lại cánh tay của mình, nói: "anh đi nghe điện thoại, em đừng ngâm mình lâu quá."
Tô Lê bám lên thành bồn tắm nhìn Giang Thần Hy như có ý muốn bỏ trốn, không khỏi bật cười thành tiếng...
Ngâm mình xong, mỗi một tế bào trong cơ thể như nở ra rất nhiều, rất thoải mái.
Hai người đi lên tầng cao nhất của khách sạn để ăn cơm trưa, Giang Thần Hy nhìn Tô Lê ăn ngon lành, khẽ cười thành tiếng.
Tay Tô Lê gắp một miếng thịt bò, nhìn anh, hỏi: "Giang thiếu không ăn cơm nhìn em làm gì vậy?"
Giang Thần Hy cười càng to hơn, nhìn cô nói thẳng: " Em còn ngon hơn nhiều so với món bít tết ở trong đĩa kia."
Tô Lê hắng giọng cười nói: "Mau ăn đi." Nói xong, cô mở điện thoại lên xem giờ, nói: "Em phải đi xem Tiểu Gạo Nếp, thật lo cho con bé không vui."
Giang Thần Hy khẽ cười nói: "Con bé chỉ cần ăn no, chắc chắn không cằn nhằn gì nữa."
Tô Lê khẽ cười, nói: "Thế em không quản nữa, người tình nhỏ của anh, anh phụ trách đi."
Giang Thần Hy cũng nghiêm tức "ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục ăn bít tết.
Nhưng mà đúng như lời Tô Lê tối hôm qua nói, khi hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi, Tô Lê liền lấy điện thoại ra xem Weibo, chuyện tối hôm qua Giang Thần Hy phô trương tỏ tình như thế sớm đã được đưa lên bản tin hot nhất trong ngày rồi.
“Xem gì thế?” Giang Thần Hy bước tới xem.
Tô Lê đứng dựa người vào chiếc cột trong nhà, Giang Thần Hy tới liền sà vào ngay vòng trong vòng tay cô, nói: “Đang xem tin tức của anh với em này.”
“Nói những gì thế?” Giang Thần Hy một tay đưa ôm lấy eo cô, hai người đi ra khỏi khách sạn.
Tô Lê sợ lạnh, khoác một chiếc áo lông dày, đeo khẩu trang. Nhưng mà Giang Thần Hy vẫn sang trọng như trước, ôm lấy cô, để cho cô có cảm giác giống như con chim nhỏ dựa vào người anh vậy.
Hai người đi lên xe, Giang Thần Hy thắt dây an toàn cho cô, Tô Lê nhướn người lên khẽ hôn lên miệng anh.
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười, nói: “Sao vậy, vừa khi nãy bảo em hôn anh thì em chê anh có râu, giờ em lại làm gì thế?”
Tô Lê nhìn anh cười nói: “ Có nhiều phóng viên quá.”
Giang Thần Hy nhìn bốn xung quanh một lượt, nhẹ nhàng nói “ừ” một tiếng, nói: “Vì thế em hôn anh là để cho bọn họ xem sao?”
Tô Lê khẽ cười, lộ ra nét tinh nghịch nói: “Tình cảm mà thể hiện không để cho người khác xem, thì còn thể hiện làm gì chứ?”
Giang Thần Hy vuốt ve sống mũi cô, “Ngồi cho chắc, chũng ta về đã.”
Về đến nhà, Vú Trương đang cho Tiểu Gạo Nếp đang ăn sữa.
Con bé với nét mặt không cam tâm tình nguyện, nhấp hai ngụm, vừa nhìn thấy mẹ về, lập tức thế nào cũng không chịu ăn sữa nữa, rên rỉ đưa đôi tay nhỏ bé của mình ra đòi bế.
Tô Lê bất lực, thở dài một cái nói: “Nếu như hôm nay mẹ mà không về, con định nhịn đói hay sao?”
Con bé khóc lên hai tiếng, sà vào lòng cô, tìm nguồn thức ăn của mình …
Giang Thần Hy đưa tay xoa xoa đầu con bé, nhẹ nhàng nói với Vú Trương: “Tối nay không chắc sẽ về, tối nay Tiểu Gạo Nếp phải làm phiền bà rồi.”
Hiển nhiên, ý của Giảng Thần Hy là không định đưa Tiểu Gạo Nếp cùng đi tới Giang gia.
Tô Lê nhìn anh, Giang Thần Hy vừa vặn cúi xuống nhìn cô, anh khẽ cười, nói: “Hôm nay dự báo thời tiết báo tối nay trời vẫn có tuyết rơi, tuyết rơi đường trơn, tối không quay về nữa, có được không?”
Tô Lê cười nói: “Giang thiếu suy nghĩ giống em.”
Giang Thần Hy cười.
Tô Lê cúi đầu nhìn Tiểu Gạo Nếp trong lòng, con bé mắt trưng trưng nhìn cô, dáng vẻ hổn hển quả thực nhìn là thấy mềm lòng …
Biệt thự Giang gia:
Trần Miễn đang lau xe của mình.
Kiều Vy đi thẳng tới chỗ của Trần Miễn, tuy rằng cô đã mang thai hơn ba tháng rồi, nhưng mà mặc chiếc váy vẫn gọn gàng như trước: “Trần Miễn, sao em lại không biết anh cùng với bố em muốn đầu tư vốn vào hạng mục Tiểu Ngư Sơn đó chứ?”
Trần Miễn cầm chiếc khăn lau quanh chiếc mui xe, nhẹ nhàng nói: “Anh mới chỉ có ý tưởng như vậy, hà tất phải sốt sắng như vậy chứ? Chẳng lẽ em cảm thấy cái hạng mục này không tốt sao? Với lại bố em cũng đồng ý mà.”
Kiều Vy nói: “Em là em hỏi anh tại sao em lại không hề biết chút tin tức gì về chuyện này chứ?”
Trần Miễn cười nói: “Không phải giờ em cũng đã biết rồi sao?”
Kiều Vy nói: “Trần Miễn, anh như vậy là muốn vượt qua em hay sao?”
Trần Miễn khẽ quay đầu, nhìn cô, cười nói: “Chúng ta là vợ chồng, hà tất gì em phải nói như vậy chứ? Tổn thương tới tình cảm.” Ngừng một lúc, anh lại tiếp tục nói: “Với lại không nói với em cũng là ý của bố em, chẳng có liên quan gì tới anh cả, ông ấy là bố vợ của anh, những lời này của ông ấy anh vẫn phải nghe chứ đúng không? Em giờ đang mang thai rồi, đều là vì muốn tốt cho em.”
“Trần Miễn anh…”
Kiều Vy nhìn anh, hiển nhiên cô không nghĩ tới một Trần Miễn thường không nghiêm túc như vậy, rốt cuộc lại có tâm kế thâm như thế.
Với lại cũng đích thực, năng lực của Trần Miễn thật sự rất giỏi, có thể nói là tài năng ẩn giấu, ít nhất là dưới tác dụng của anh ấy thì tập đoàn Kiều thị mùa này quả thực thành tích cũng nâng cao lên rất nhiều, bố cô thì càng coi trọng người con rể này hơn.
Điều này khiến cho Kiều Vy thấy không thoải mái trong lòng.
Tuy nhiên nói rằng mối quan hệ giữa Kiều Gia với Giang Thần Hy cũng không hề nông cạn gì, nhưng mà trong lòng mọi người đều rõ, nếu như không có được lợi ích thỏa đáng, trong lòng mọi người cũng đều ở mức thấp nhất mà thôi.
Đương nhiên Kiều Vy cũng không thể dở cái tính thiên kim đại tiểu thư ra được, mỗi ngày chỉ biết ăn uống hát hò chơi bời mua sắm được.
Cô luôn luôn thèm muốn thị trường kinh doanh, đương nhiên, cô lựa chọn kết hôn với Trần Miễn, một là lợi ích của hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau, phát huy được lợi ích càng lớn hơn, còn nữa chính là dã tâm của cô chắc không chỉ dừng lại ở việc thâu tóm lại tập đoàn Kiều thị.
Cô nghiến răng, khẽ thở dài một cái.
" Anh tưởng rằng chỉ anh cũng muốn cùng với Giang Thần Hy tranh giành hạng mục này sao? Hả? Đúng là nực cười." Kiều Vy khẽ cười nói.
Trần Miễn nhìn cô nói: "Nói như vậy thì chẳng lẽ em không hy vọng tập đoàn Kiều thị nhà em có được hạng mục này hay sao? Nếu đã như vậy, thì anh cái chức danh con rể của tập đoàn Kiều thị này không cần việc làm để hài lòng rồi. Anh hoàn toàn có thể đưa tất cả các tài nguyên mà anh có cho Giang Thần Hy, dù sao anh cũng làm việc cho Giang gia. Dù gì thì anh cũng không bị thiệt."
Kiều Vy ứ họng, thật sự là cô cũng không phải là không biết có cái hạng mục này, thì càng có thể có điều kiện tốt hơn để đi phấn đấu phát triển thành phố cổ.
Chuyện Kiều Vy tức giận, Trần Miễn lại cứ thể bỏ qua cô, hoàn toàn không coi cô ra gì cả.
Với lại cô lại đi tìm tới bố mình, cũng không ngờ rằng, bố cô cũng không để ý gì tới cô cả, vả lại cũng hết lòng ủng hộ cho quyết định của Trần Miễn.
Tuy rằng Kiều gia và Giang gia có quan hệ thông gia thân thiết với nhau, đương nhiên cũng không phải tất cả những tài nguyên đều là cùng hưởng chung, lợi ích nên tranh giành, đương nhiên có thể độc chiếm một mình là tốt nhất không phải sao?
Kiều Vy cũng không biết nói gì cả, kìm nén trong lòng bất mãn nói: “Đương nhiên không phải.”
Trần Miễn lại cười, biểu thị ý rất hài lòng với thái độ của cô.
Kiều Vy tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Trần Miễn nhẹ nhàng nói: “Thế anh có cách gì, có thể để cho tập đoàn Giang thị lấy một phần ra. Hơn nữa, bố em nói, ông cũng sớm đi thăm dò tình hình của Giang Thần Hy bên đó, xem ra anh ta dường như cũng không muốn hợp tác.”
Trần Miễn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Một miếng thịt ngon, ai cũng không muốn nhường ra tí nào cả.”
Kiều Vy nhìn anh, khẽ chau mày, hiển nhiên cô có chút không tin rằng Trần Miễn lại đi giúp tập đoàn Kiều thị độc chiếm hạng mục này.
“Trần Miễn, anh là người nhà Giang gia. Anh sẽ giúp tập đoàn Kiều thị sao?”
Trần Miễn một tay để lên thân xe một tay tỉ mỉ lau lau cửa kính xe.
Nghe câu nói này của Kiều Vy, anh dừng lại, sau đó quay người lại nhìn cô, khẽ cười, nói: “Em là vợ của anh, mẹ của con anh, của anh cũng là của em mà?”
Kiều Vy đương nhiên không ngốc, đương nhiên trong lòng cô cũng rõ, khẽ cười một cái, nói: “Câu nói này của Trần Miễn thiếu gia hình như còn thiếu phía sau nhỉ.”
Trần Miễn cười nói: “Từ miệng anh nói ra và từ miệng em nói ra, không phải là một câu sao?”
Kiều Vy cúi xuống cười nói, “Đúng vậy, không sai tý nào cả.”
Dụng ý của Trần Miễn là gì, ngay từ đầu anh tới theo đuổi cô thì trong lòng cô cũng đã rõ rồi.
Hai người họ rốt cuộc là ai theo đuổi ai căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. vài lần ăn cơm, vài lần hẹn hò, mối quan hệ của hai người đã có thể quyết định rồi.
Trần Miễn đều là có cách làm sao để làm cho con gái vui lòng, anh quả thực cũng giống như Giang Thần Hy có sức hút thật là đặc biệt.
Trần Miễn nhìn cô, khẽ cười, nói: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thai, không phải lo lắng những chuyện khác.”
Kiều Vy lại cười, cô cúi đầu xoa xoa bụng mình, nói: “Ai biết được có phải em yên tâm dưỡng thai sinh con rồi, chờ con sinh ra xong, tập đoàn Kiều thị liệu có bị đổi thành Giang thị hay không?”
Trần Miễn lại cười, nói: “Chuyện này thì anh không rõ được, nhưng mà anh có thể đảm bảo là, đứa bé trong bụng em hiện giờ sau này chắc chắn sẽ mang họ Giang.”
Kiều Vy khẽ cười, nói: “Thế cũng chưa chắc đâu, anh có chắc chắn được rằng đứa bé này là cốt nhục nhà Giang gia hay không?”
Trần Miễn cười nói như vẻ không vấn đề gì cả: “Chuyện đó đối với anh không hề quan trọng, nếu như không phải thì dù sao phụ nữ ở bên anh cũng không phải chỉ có một mình em có phải không?”
Kiều Vy nghiến răng, có chút nhạo báng nói: “Được rồi, theo như anh nói có phải không.” Nói xong, cô đứng dậy nói: “Anh cứ từ từ mà lau xe của anh đi, em đi xem bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị đầy đủ hay chưa, tối nay không chừng người trong mộng của anh sẽ bế con của cô ta cùng với chồng của cô ta cùng tới ăn cơm cũng nên đó.”
Trần Miễn lại cười, cũng không nói gì nữa, anh nhìn vào chiếc xe trước mặt, im lặng không nói.
Có những chuyện có những người,giống như là có một cái kim đâm vào trong lòng vậy, không đụng tới hoặc là sẽ không cảm thấy đau, nhưng mà đụng tới là sẽ đau, đau tới mức không có gì để nói…
… …
Gần tối, Giang Thần Hy lái xe đưa Tô Lê về biệt thự Giang gia.
Bởi vì tối nay còn có thân thích họ hàng nhà Giang gia từ nơi xa tới, mọi người ai cũng khách sáo.
Giang gia đúng là dòng họ lớn, thân thiết gần gũi, cũng không phải là ít.
Mọi người cũng nhân cơ hội cuối năm này tới lui một chút, đối với họ người trong gia tộc này mà nói, điều này là rất cần thiết.
Đúng lúc có hai vị trưởng bối, nghe nói Giang Thần Hy đã có con rồi, đều muốn xem xem đứa bé.
Rất là kì lạ, dường như trong mắt họ thì ai là vợ của Giang Thần Hy không hề quan trọng.
Tô Lê ở bên cạnh cũng chẳng so đo làm gì, nhưng mà cô cũng vẫn ngoan ngoãn ở bên.
Trần Miễn ngồi chỗ đối diện với cô, ánh mắt luôn dõi theo cô …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT