Tiểu Gạo Nếp đôi mắt đen láy to tròn nhìn Lục Cảnh Niên, cô bé bỗng bĩu môi, rồi bỗng bật khóc.

Lục Cảnh Niên nhìn thấy bỗng hoảng hốt, thiếu chút nữa là té từ trên cái thang xuống đất: “ Ây da, tiểu tổ tông của tôi ơi, con khóc gì chứ? Bố không có nói con, thật đấy, có phải con muốn bố treo cái này lên không? Nào nào nào, đem qua đây, bố nuôi giúp con treo lên, đừng khóc nữa, được không nào?”

Giang Thần Hy ngồi một bên đang cầm máy tính xách tay làm việc ngẩn đầu lên nhìn tiểu Gạo Nếp bỗng lắc đầu cười.

Tiểu Gạo Nếp thật ra còn rất nhỏ, chắc là vẫn không hiểu người lớn nói chuyện, cô bé đang tự chơi tự vui một mình, nhóc con cũng khiến người khác không thể tức giận được.

Lúc Lục Cảnh Niên đi đến lấy đồ chơi trên tay, bé con lại lắc lư không chịu đưa cho Lục Cảnh Niên, anh lấy đi rồi thì bé con lại khóc oe oe, khiến anh lúng túng không biết nên làm gì.

“ Haizzz, nhóc con này, lúc nãy không treo đồ chơi của con lên thì khóc, bây giờ treo lên rồi thì vẫn khóc, không muốn nữa có đúng không?” Lục Cảnh Niên cười không được, khóc không xong.

Tiểu Gạo Nếp đôi mắt tròn xoe vẻ mặt vô tội nhìn Lục Cảnh Niên cũng không biết có phải cô bé nghe hiểu hay không, khẽ sửng lại rồi lại lắc lắc cánh tay, nhìn anh nhép miệng cười.

Tôn Hàm ở một bên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tiểu Gạo Nếp, nhìn Lục Cảnh Niên nói: “ Đáng đời anh, ai bảo anh không nghe lời tiểu Gạo Nếp của chúng ta cơ chú, đúng không nào, cục cưng bảo anh làm gì thì anh cứ làm cái đấy đi.” Nói rồi cô lại chơi cùng tiểu Gạo Nếp.

Thật ra nhóc con lớn từng này thì nhận biết cũng có hạn, vui thì cười, không vui thì lại khóc, đám người lớn này đều bị cô bé lôi cuốn, luôn khiến mọi người vui vẻ.

Bữa tối rất thịnh soạn, vừa ngồi xuống, điện thoại Lục Cảnh Niên reo lên, Lục Cảnh Niên vốn dĩ hi hi ha ha đột nhiên nghiêm túc lại, mọi người cũng vì thế mà im lặng hẳn.

Anh bắt máy: “ Vâng, chú Trần, tôi biết rồi.”

Khó mà thấy được dáng vẻ nghiêm túc của Lục Cảnh Niên, nên cũng có chút hiếu kỳ.

Anh tắt máy, Tôn Hàm liền hỏi: “ Sao thế, có chuyện gì à?”

Lục Cảnh Niên đặt điện thoại xuống, thở dài nói: “ Ông nội anh bảo cuối tuần về nhà, bà nội bảo nhớ anh.”

Tô Lê nghe nói, Lục gia rất yêu thương, chiều chuộng đứa cháu này, càng thêm tính cách của Lục Cảnh Niên và Lục Tử Thần hoàn toàn ở hai thái cực, Lục Cảnh Niên càng biết cách khiến người khác vui vẻ.”

“ Vậy thì về thôi chứ sao, cũng không phải bảo anh lên pháp trường, sao lại có biểu cảm như vậy?” Tôn Hàm liếc anh một cái.

Lục Cảnh Niên nói: “ em không phải không biết tình hình nhà anh, ăn bữa cơm thôi cũng khiến người khác ngạt thở, anh trai anh thì rất bận, vì vậy mỗi lần về nhà đều là anh.”

Trên bàn ăn cũng nghe được vài chuyện về Lục gia, những gia tộc lớn như thế này, thật sự là có cả đống rắc rối, đều là cảnh tượng của việc bảo toàn bộ mặt của dòng họ.”

Lục gia là như vậy và Giang gia cũng như vậy.

Ăn cơm xong, bọn họ chơi đánh bài, nhân lúc mấy ngày nay mọi người đều rãnh, chơi đến 10 rưỡi thì mới nghỉ.

Không còn sớm nữa, Tô Lê giục Giang Thần Hy đi tắm, cô đẩy anh đi vào nhà tắm, Giang Thần Hy thở dài: “ Được rồi, anh đi tắm.” cũng không biết cô muốn làm gì? “ Em đi lấy đồ cho anh.” Tô Lê cười rồi nói.

Đợi Giang Thần Hy tắm xong đi ra, căn phòng đã tràn ngập mùi tinh dầu, là mùi của hoa hồng.

Có điều trong phòng không có người, tiểu Gạo Nếp cũng không có trong phòng, dù sao thì mùi xông tinh dầu này đối với trẻ con không tốt

“ Tô Lê!” Giang Thần Hy lau đầu tóc ướt nhẹp gọi.

Tô Lê từ đằng sau ôm chặt lấy anh.

Giang Thần Hy lấy chiếc khăn trên đầu xuống, vừa tắm xong, tóc anh còn rất rối, nhũng giọt nước rơi xuống, nhưng trông rất quyến rũ,

Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh: “ Giang thiếu gia gọi em sao?”

Giang Thần Hy nhìn cô, Tô Lê đã tắm rồi, chắc là tắm ở tầng dưới, vừa hay, quan trọng hơn, cô đang mặc một chiếc váy dây màu trắng quyến rũ.

Từ góc độ anh nhìn thấy, bầu ngực của cô đầy đặn càng thêm quyến rũ.

Anh khẽ chau mày: “ Tiểu Gạo Nếp đâu?”

Tô Lê đáp: “ em bế xuống phòng dì Trương rồi, trong phòng có tinh dầu, trẻ con ngửi vào không tốt.”

Giang Thần Hy khẽ nheo mắt, nhép miệng nói: “ Xem ra, tối nay em còn chuẩn bị bất ngờ gì cho anh, hửm?”

Tô Lê cúi đầu nắm lấy tay anh nói: “ Vậy anh có muốn hay không?”

Giang Thần Hy khẽ bật cười, khuôn miệng nhép lên, trầm giọng nói: “ Vậy anh phải xem là cái gì đã.?” Nói rồi anh cúi người, bóp bặt lấy cằm cô, trầm giọng nói: “ Không có bất ngờ, thì anh không cần.”

Tô Lê nhìn anh cười rồi đẩy đẩy anh: “ Vậy thì em không biết có thể làm cho Giang thiếu gia bất ngờ không rồi.”

Nói rồi cô kéo cái bàn tròn ở bên cạnh cửa sổ, trên bàn có đặt một chiếc bánh kem, Giang Thần Hy ánh mắt trùng xuống, Tô Lê lấy quẹt diêm ra, châm lửa những ngọn nến bên trên, quay người nhìn anh cười nói: “ Giáng sinh thì em không có cảm giác gì, nhưng còn vài ngày nữa là kết thúc năm rồi, lại một năm mới đến, em cũng không biết nên tặng anh cái gì, suy nghĩ rất lâu thì mới tự tay làm cái bánh kem này, em tay chân vụng về học rất lâu mới làm được, nhìn thì có vẻ không được đẹp, nhưng là tâm ý của em, anh cũng đừng chê nhé.”

Giang Thần Hy nhìn những ngọn nến đang lung linh, lại nhìn sang Tô Lê, khuôn miệng khẽ nhếch lên điềm đạm nói: “ Đây là quà năm mới?”

Tô Lê “ Ừm” một tiếng nói: “ Đây là cái tết đầu tiên của chúng ta.”

Giang Thần Hy nhìn cô rồi khẽ ôm chặt cô vào lòng.

Tô Lê nhìn anh nói: “ Trước đây em đối với những thứ này đều rất mơ hồ, mỗi ngày đều rất lộn xộn, mỗi dịp lễ đối với em mà nói đều không có bất kỳ ý nghĩa gì” cô nghĩ đế những gì cô từng nói với Trần Miễn, ba trăm sáu lăm ngày không có một ngày lễ nào liên quan đến cô, Lúc đó cô chỉ là nói đùa, đại khái là chỉ có tiết thanh minh mới liên quan đến cô mà thôi.

Giang Thần Hy nhìn cô cười, ôm cô vào lòng nói: “ sau này mỗi dịp lễ anh đều ở bên cạnh em.”

“ Thật sao?” Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh.

Ánh mắt Giang Thần Hy chất chứa đầy vẻ trìu mến, gật đầu “ Ừm”

Tô Lê tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, cô nghe thấy được nhijo tim của Giang Thần Hy đang đập mạnh mẽ.

Đoàn phim đã đóng máy, sau đó là một buổi tiệc đóng máy phim rất long trọng, cô là nữ chính đương nhiên phải tham gia.

Giang Thần hy có cuộc hẹn với khách hàng nên không thể tham dự, xem thời gian cũng đến rồi liền rút lui, giao mọi việc còn lại cho A Hào, lái xe đến đón Tô Lê.

Tô Lê uống hai ly rượu, có chút lân lân.

Gò má cô ửng đỏ lên trông rất đáng yêu, nhưng cũng không uống say, cô tựa đầu vào ngực Giang Thần Hy nói: “ Xin lỗi, em uống rượu rồi.”

Giang Thần Hy rít một hơi thuốc điềm đạm nói: “ Biết anh là ai không?”

“ Đương nhiên.” Tô Lê ôm chặt lấy anh, xà sát vào người anh nũng nịu: “ xin lỗi, anh đừng giận nữa, lần sau em sẽ không uống nữa.”

“ Lần trước em cũng nói như vậy.” Anh bóp bặt cằm cô.

Giang Thần Hy nghiêng đầu, hít một hơi sâu, chiều chuộng nâng cằm cô nói: “ lần sau còn uống nhiều như vậy nữa thì làm sao?”

Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh, im lặng không nói gì.

Giang Thần Hy cúi đầu nhìn cô khẽ cười rồi nói: “ sao lại không nói gì, bình thường không phải là nói nhiều lắm sao?”

Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Giang thiếu gia chung quy thì cũng sẽ không đánh em, có phải không?”

“ Khó nói.” Anh khẽ véo nhẹ tai cô, khẽ cười rồi nói: “ em còn không nghe lời, chờ xem anh trừng trị em thế nào.”

Nói rồi anh khẽ vuốt nhẹ sống mũi cô, áp chặt vai cô nói: “ Được rồi, cũng tỉnh rượu rồi, chúng ta về nhà thôi, tiểu Gạo Nếp hôm nay không nhìn thấy em, con bé rất không vui.”

Tô Lê gật đầu.

Trên đường về nhà, Tô Lê đã tỉnh rượu, cô vỗ vỗ vào hai má nói: “ không biết con bé đã ngủ chưa, người em toàn mùi rượu, nó nhất định sẽ không thích.”

Giang Thần Hy nhắc nhỏ: “ Cho con bé bú sữa bình.”

“ Sao vậy, em có đủ sữa mà, anh cũng không phải không biết, con bé thính lắm” Tô Lê nói có chút lớn, cảm giác tửu lượng kém đi, trước đây không phải như vậy, sao chỉ mới hai ba ly rượu đã nói không ra hơi rồi.

Giang Thần Hy chau mày: “ em uống nhiều nhu vậy sao cho Tiểu Gạo Nếp bú được.”

Tô Lê nhìn anh gật đầu: “ Em xin lỗi, em không biết cái này.”

Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Lần sau không được phép như vậy nữa.”

Tô Lê gật đầu.

Về đến nhà, Tiểu Gạo Nếp quả nhiên không được bú sữa mẹ, cho bú bình thật là khó khăn, thật không dễ dàng gì nó mới miễn cưỡng bú một ít, Tô Lê nhìn thấy trong lòng có chút ân hận.

“ Sau này em không uống rượu nữa.” Cô nắm lấy tay Giang Thần Hy, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Giang Thần Hy nhìn cô khẽ bật cười, dáng vẻ hai mẹ con y hệt nhau, khiến người khác không thể không nựng, hoàn toàn không khán cự được.

Tô Lê uống nhiều rồi, nằm xuống liền ngủ say, hôm sau tỉnh dậy, đau đau như búa bổ.

Cô xoa xoa đầu đi xuống lầu, Giang Thần Hy đến côn ty rồi, dì Trương đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô đi xuống, lập tức gọi: “Thiếu phu nhân, quản gia bên Giang gia gọi điện đến.”

Tô Lê vẫn còn chút mơ hồ, đáp một tiếng rồi đi đến nghe điện thoại: “ Chào”

Quản gia cung kính đáp: “thiếu phu nhân, cuối tuần ông chủ mời cô và nhị thiếu gia về nhà ăn cơm, trong nhà lại có tin vui rồi ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play