Tô Lê nghe xong cũng hiểu ra đầu đuôi, đây chỉ e là mồi nhữ, sau đó là liên tiếp những kế sách xấu xa của anh.

Hay cho anh Giang Thần Hy.

Cô biết Giang Thần Hy là một tên cáo già, nhưng rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nham hiểu thâm độc của anh trên thương trường.

Tô Lê nhìn anh, nhích người sát lại, khẽ hôn lên môi anh cười thích thú đáp: “ Được thôi.”

Lục Cảnh Niên nhìn hai người bọn họ có chút khó chịu nói: “ Này, này, ở đây vẫn còn một người đang sống sờ sờ ra đây này, lại không có ai chụp lại, hai người có cần ân ân ái ái như vậy không, làm vậy cho ai xem hả?”

Tô Lê nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Niên cười rồi nói: “Đương nhiên là Lục thiếu gia anh xem rồi, nhìn như Cảnh Niên thiếu gia vẫn chưa rõ vợ của Giang thiếu gia là ai thì phải, anh suốt ngày gán ghép uyên ương có biết là thất đức lắm không hả?”

Người thông minh đều hiểu, Tô Lê là đang nói đến chuyện gì.

Cô đối với việc hôm đó Lục Cảnh Niên giữ Kha Ninh lại chăm sóc Giang Thần Hy không dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Lục Cảnh Niên đương nhiên cũng không ngốc, có thể hiểu ra được ý trong lời nói của cô, khẽ “ Hứ” một tiếng, nhưng cũng khá nghiệm túc xin lỗi Tô Lê: “ Xin lỗi, hôm đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.”

Tô Lê nghe xong bật cười, nâng ly rượu lên nói: “ Cảnh Niên thiếu gia, tôi biết là anh đối với tôi trước giờ luôn có thành kiến, tôi nghĩ Cảnh Niên thiếu gia rộng lượng, cũng sẽ không tính toán so đo với tôi đúng không? Anh là anh em với Giang thiếu gia, là cánh tay đắt lực, còn tôi là vợ anh ấy, tôi hy vọng anh có thể xem tôi như người nhà, uống hết ly rượu này, chúng ta xem như là bạn bè rồi, được không nào?” Nói rồi, cô đưa ly rượu lại sát với Lục Cảnh Niên, “ Cảnh Niên thiếu gia đây…. Là không muốn làm bạn với tôi sao?”

Lục Cảnh Niên đương nhiên không phải có ý này, chỉ có điều Tô Lê đột ngột chủ động như vậy, chủ động đến mức khiến anh cảm thấy có chút xấu hổ.

Nâng ly lên, anh cụng ly với Tô Lê rồi nói: “ Đương nhiên không phải, trước đây tôi có chút không phải, mong cô cũng đừng để ý.”

Sau khi ăn trưa,Giang Thần Hy tiễn Lục Cảnh Niên ra sân bay, sau đó hai người lại trở về.

Giang Thần Hy ở lại giải quyết những chuyện còn dang dỡ.

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu gia thật vô tình, vừa giải quyết xong chuyện ở đây liền đuổi người ta về.”

Giang Thần Hy cười: “ Anh là sao đuổi được Lục nhị thiếu gia cơ chứ? Là cậu ấy tự cảm thấy bóng đèn như cậu ấy quá sáng mà thôi.”

Tô Lê ngộ ra liền gật đầu, cô cười rồi nói: “ Thì ra là vậy.”

Giang Thần Hy ôm chặt lấy eo cô, kéo cô đến trước mặt anh, không hề quan tâm tới đây là chốn đông đúc, áp cô vào cây cột phía sau, trầm giọng nói: “ Nhóc con, em còn để bụng chuyện của Kha Ninh?”

Tô Lê nhắm nghiền mắt hít một hơi sâu rồi nói: “ Đương nhiên, em vốn dĩ không phải người rộng lượng, em không cần biết Lục Cảnh Niên có phải vô tình hay không, anh ấy lại để cô ta ở lại chăm sóc anh, lại không thông báo cho em biết, là không tôn trọng em, đương nhiên em cũng biết, bọn họ là có thành kiến với em, em cũng không mong rằng vì em mà ảnh hưởng đến quan hệ của các anh.” Nói rồi cô ôm chặt anh, dựa đầu vào ngực anh, nhắm nghiền mắt, nói: “ Giang thiếu gia, những người bên cạnh để anh có thể tin tưởng như Lục Cảnh Niên thật quá ít, vì vậy rõ ràng là rất đáng quý, anh yên tâm, em sẽ không khiến anh khó xử đâu.”

Giang Thần Hy đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ tóc cô, khẽ hôn lên trán rồi nói: “Tô Lê, em vì anh làm quá nhiều việc rồi.”

Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia biết vậy là được rồi.”

Giang Thần Hy véo nhẹ má cô, cúi người, hôn lên môi cô…..

Đi dạo trong trung tâm mua sắm một hồi, để tiêu hóa một chút chỗ cơm lúc trưa.

Tô Lê mua một cây kem, cắn một miếng, đưa đến trước miệng Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy không thích những thứ này, thậm chí lớn như vậy rồi vẫn chưa thử qua bao giờ, anh nhìn Tô Lê, miễn cưỡng thử một miếng.

Tô Lê nhìn bộ dạng chau mày của anh nói: “ Giang thiếu gia không thích ăn?”

Giang Thần Hy chỉ “ Ừ” một tiếng: “ Trước giờ anh chưa từng ăn cái này.”

Tô Lê nhìn anh khẽ bật cười rồi nói: “ Trước giờ chưa từng thử qua?”

Giang Thần Hy “ ỪM” một tiếng: “ Chưa”

Tô Lê khẽ cười, liếm cây kem rồi nói: “ ngon mà, Giang thiếu gia lại không thích ăn, thật đáng tiếc.”

Giang Thần Hy vuốt ve tóc cô rồi nói: “ Thích cũng không được ăn quá nhiều.”

Tô Lê nhìn anh, Giang Thần Hy chiều chuộng cô đến mức cô không còn nắm bắt được nữa rồi.

“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô hỏi: “ Không thể để Giang thiếu gia cứ đi dạo như thế này cùng em được.”

“ Em muốn mua gì, anh đi cùng em.” Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói.

Tô Lê nhìn một lượt khắp trung tâm thương mại nói: “ em đều xem qua cả rồi, không muốn mua gì cả.”

“ Vậy buổi chiều đưa em đi xem miếng đất mà anh đấu thầu được.” Giang Thần Hy nói.

Tô Lê hỏi: “ Đất? đất gì chứ?”

Giang Thần Hy khẽ cười thành tiếng rồi nói: “ Thì là miếng đất lúc trưa anh có nói đấy, mua rồi mà vẫn chưa đi xem, đúng lúc như vậy hôm nay chúng ta đi xem thử, em có thích hay không?”

“ Em có thích hay không?” Tô Lê nhìn anh.

“ Anh mua mảnh đất đó là để tặng em.” Giang Thần Hy nói.

“ Tặng em? tặng em làm gì chứ? Em lại chẳng cần đến.” Tô Lê trả lời dứt khoát.

Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Anh trước giờ vẫn rất thích Đông Thành vì nơi đây giáp biển, mùa đông thì ấm, mùa hạ thì mát, khí hậu rất tốt, thích hợp dưỡng già.”

Tô Lê nghe xong không nhịn được cười: “ Dưỡng già?, Giang thiếu gia, anh tính toán, suy nghĩ cũng quá xa rồi đấy.”

Giang Thần Hy nhìn cô: “ Xa ư? Anh lại thấy không xa chút nào cả.”

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, anh nói: “ Ở bên anh, có được không?”

Tô Lê khẽ dựa vào lòng anh cười rồi nói: “Nhỡ đâu người ở bên cạnh cùng Giang thiếu dưỡng già là người khác thì sao?”

Giang Thần Hy chau mày nói: “ Vậy thì phải xem em có đồng ý dùng cái vị trí là vợ của Giang Thần Hy này không đã”

Tô Lê cười rồi đáp: “ Vậy em cứ dùng mãi mà không buông, Giang thiếu gia không được oán trách em đấy nhé.”

Giang Thần Hy bỗng nắm chặt cằm cô, cúi cười dùng lực hôn lên môi cô trầm giọng nói: “ chỉ cần em không buông, tôi đảm bảo, em sẽ là duy nhất.”

Đã vào giữa mùa hè, hoa dâm bụt đã nở rộ hai bên đường đỏ rực.

Mở cửa sổ, gió khẽ thổi tung mái tóc cô, Giang Thần Hy khẽ đưa tay vuốt tóc Tô Lê, giống như đang cưng chiều một con mèo con yên tĩnh.

Tô Lê quay đầu, khẽ nheo mắt, dưới ánh nắng, mắt cô khẽ nheo lại, có chút mơ màng.

Giang Thần Hy nhìn cô nhưng không nói gì, khẽ nắm chặt tay cô, đưa lên khẽ hôn lên bàn tay đó.

……..

Xem xong mảnh đất đó hai người trở về.

Bữa tối, Giang Thần Hy đưa cô đến chợ đêm Đông Thành ăn những món nổi tiếng ở đây.

Tô Lê có chút ngạc nhiên nhìn anh.

“ Sao tối nay em cứ nhìn anh như vậy?” Giang Thần Hy choàng qua vai cô nói.

Chiều cao của Tô Lê vừa đủ để cô quay đầu qua có thể tựa vào vai anh.

Tô Lê không phải là một cô gái yểu điệu, thân hình cao ráo, nói chung là có thể lộ rõ được khí chất khác người.

Cô cười nói: “ Không có gì, chỉ là thường ngày trông đã quen với một Giang thiếu gia đồ vest đóng thùng, đột nhiên lại ăn mặc đơn giản như vậy, có chút không quen lắm thôi mà.”

Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Chợ đêm Đông Thành rất nổi tiếng, đều là những món ăn vặt nổi tiếng, anh nghĩ nhất định em sẽ thích.”

Tô Lê nói: “ Thật ra, nếu như Giang thiếu gia không quen…..” Cô cứ cảm thấy Giang Thần Hy không quen đến những nơi như thế này.

Giang Thần Hy cúi người hôn lên trán cô rồi nói: “ Tô Lê em nghe này, đây là điều anh nên làm, anh làm sao có thể để em lúc nào cũng chiều theo ý anh được, em thích gì, thì anh cũng sẽ thích cái đó.”

Tô Lê nhìn anh cười: “ vậy chị Thiệu Phương mà hỏi đến, Giang thiếu gia nhất định phải nói là do anh ép em ăn nhiều như thế này đấy nhé.”

Giang Thần Hy kéo cô vào lòng nghiêm túc nói: “ Tiểu hồ ly nhà anh gầy như vậy, phải ăn nhiều vào.”

Nói rồi, anh đưa cô vào chợ đêm.

Tô Lê trước giờ không từ chối đồ ăn ngon, hai người giống như một cặp tình nhân bình thường thưởng thức món ngon, chốc chốc, đã mua một đống đồ ăn, hai người anh một miếng em một miếng ăn mà không bận tâm đến điều gì.

Đi dạo chợ đêm xong, hai người lái xe đi xem phim.

Lúc trở về, đã là 11 giờ đêm.

Chơi bời người đẫm mồ hôi, Giang Thần Hy bảo Tô Lê đi tắm, anh ngồi ở sô pha, châm một điếu thuốc rít một hơi.

Anh quay đầu nhìn về phía phòng tắm, nghe tiếng nước chảy tí tách, khiết hầu của anh khẽ chuyển động, anh lấy một chai nước từ tủ lạnh mở ra, ngẩn đầu tu một hơi.

Tiếng nước trong phòng tắm giống như có ma lực, từng chút từng chút khiến anh cảm thấy hưng phấn, anh nhắm mắt lại, cảm nhận được những giọt nước đang lăn xuống da thịt cô, khiến người ta cảm thấy thất thường.

Giang Thần Hy rít một hơi thuốc, kìm nén dục vọng của bản thân.

Giang Thần Hy khẽ chau mày, hai ba hơi đã hút hết điếu thuốc, sau đó lại châm thêm điếu nữa, đốt lên, rồi lại dập tắt, anh cầm bật lửa trong tay động tác cứ lặp đi lặp lại, đốt lên, dập tắt………….

Tô Lê sấy khô tóc đi ra, nhìn thấy Giang Thần Hy đang hút thuốc, trong gạt tàn đã có vài tàn thuốc rồi.

Tô Lê nói: “ Giang thiếu gia, không phải ti vi thường nói hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?”

Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn qua,Tô Lê đang quấn một chiếc khăn tắm, khoanh tay trước ngực dựa vào cửa phòng tắm, môi cô nhếch lên đầy vẻ khiêu khích.

Đúng, là khiêu khích, cô nhìn bộ dạng đầy lúng túng của anh, thì bỗng có chút đắc ý.

“ Giang thiếu gia làm sao vậy? sao lại hút nhiều thuốc như vậy chứ?” Tô Lê cố hỏi, vả lại còn làm bộ mặt vô tội nhìn anh….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play