4564.Tính ngang ngược của Diệp Phi không bớt đi tí nào: “Tôi tự cho mình can đảm đấy, Thẻ là anh đưa cho tôi, anh cho tôi tiêu, anh nói lời không giữ lời!”
“Anh Thương Nam, thôi bỏ đi, em họ em làm gì cũng không để ý đến nặng nhẹ, anh mà so đo với nó, nếu như anh giận nó mua cái cửa hàng này, em sẽ kiếm tiền trả cho anh!” Thiên Tịnh lau nước mắt nói.
Diệp Phi sắp không kìm chế được rồi, muốn xé nát cái bộ mặt giả tạo của Thiên Tịnh ra.
Thiên Tịnh vốn dĩ không đi làm, sau này lấy gì để trả cho Mộ Thương Nam, rõ ràng ăn không nói có để lấy lòng mọi người, nhưng câu nói đó, Thiên Tịnh không tính toán việc cô đánh cô ta nữa, cô càng phải nén giận, không cần biết Mộ Thương Nam có phải tìm cô tính sổ hay không, đều làm vì Thiên Tịnh rồi.
Cô cười lạnh lùng: “Nếu như chị đã dũng cảm gánh vác trách nhiệm như vậy, Tổng giám đốc Mộ, anh tính toán với chị họ tôi đi”. Cô giơ tay hất tay anh ra, vỗ tay tán thưởng Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh suýt nữa để lộ ra bộ mặt giả tạo của cô, không ngờ Diệp Phi lại nói như vậy, lúc này che đậy chính là tìm đến cái chết. Nhưng nếu như không tiếp tục diễn, bộ mặt giả tạo của cô sẽ bị Diệp Phi lật tẩy. Ánh mắt tàn độc của cô, quả nhiên cô quỳ xuống dưới chân Mộ Thương Nam, ôm lấy chân anh “Anh Thương Nam, nếu anh không vui hãy đánh em đi! Đừng đánh em họ em, nó còn nhỏ, em sẽ dạy dỗ nó cẩn thận”
Mặt Diệp Phi căm hận, nói về diễn xuất, cô chỉ phục Thiên Tịnh, câu nói này dường như Thiên Tịnh thật sự là người chị tốt đang bảo vệ em mình”
Đám người xung quanh đang thi nhau bàn luận về Thiên Tịnh và Diệp Phi, tất cả bọn họ đang chửi Diệp Phi không hiểu chuyện, cảm thông với Thiên Tịnh vì có một cô em cặn bã như Diệp Phi.
Liễu Họa thương xót đi đến đỡ Thiên Tịnh “Con ngoan của dì, con bảo dì phải nói với con thế nào nữa? Con không biết người lương thiện sẽ bị người khác bắt nạt sao? Con vì quá lương thiện mới bị em họ con bắt nạt!”
Thiên Tịnh xà vào lòng Liễu Họa “Dì, con được cô con nuôi lớn, nếu con không chăm sóc tốt em ấy, con làm sao xứng đáng với cô con” Câu nói của Thiên Tịnh lại làm rộ lên những tiếng khen ngợi của đám người xung quanh.
“Dì biết mà, con dâu mà dì đã chọn thì không sai vào đâu được! Thương Nam, con nhìn thấy cả rồi chứ, Thiên Tịnh thật là một cô gái tốt, Diệp Phi là gì cơ chứ? Con mau đuổi cô ta ra khỏi công ty cho ta!” Liễu Họa ra lệnh cho con trai mình.
Diệp Phi nheo mắt thì nhìn thấy ánh mắt nhìn cô khinh thường của Thiên Tịnh người đang ngả vào lòng Liễu Họa, tiếc là ánh mắt đó chỉ mình có mình cô nhìn thấy. Cô nắm chặt tay, trong mắt cô là bộ mặt ngày càng lạnh lùng của Mộ Thương Nam. Anh sẽ thương Thiên Tịnh sao?
Cả vở kịch Thiên Tịnh diễn quá xuất sắc, nếu như cô không biết bộ mặt thật của Thiên Tịnh thì có lẽ cô cũng rơi nước mắt vì cô ta.
Ánh mắt Mộ Thương Nam quyện chặt lấy khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Phi, Anh nói từng chữ từng chữ một “Đi theo tôi, chúng ta tính toán với nhau”
Mộ Thương Nam một tay túm lấy cánh tay Diệp, kéo cô vào thang máy.
Các cửa hàng kinh doanh này, đều là tầng 1 là cửa hàng, tầng 2 là văn phòng làm việc.
Thiên Tịnh vẫn quỳ ở đất, Mộ Thương Nam không cho cô một chút thể diện, trái tim cô nhói đau, ít nhất anh cũng nên đỡ cô dậy.
“Con ngoan của dì mau đứng dậy đi, Con yên tâm, Thương Nam gọi Diệp Phi lên, chắc chắn là để trừng phạt cô ta, bắt cô ta bồi thường và đuổi khỏi công ty. Cái cửa hàng này, dì sẽ bắt Thương Nam giao cho con!” Liễu Họa đỡ Thiên Tịnh đứng lên và nói.
Thiên Tịnh đứng dậy, mím môi, nhưng lòng thì sướng cười phát điên, một cửa hàng một tỷ.
“Con chỉ cần em họ nghe lời về nhà là tốt rồi!” Đương nhiên cô nghĩ càng nặng tay càng tốt, tốt nhất để Diệp Phi cõng số nợ lớn đó, để Diệp Phi trả cả đời không hết”.
Cô ngước mắt lên nhìn xung quanh, các cửa hàng thương hiệu nổi tiếng thế giới đều thuộc về cô rồi. Nhưng, cô đột nhiên phát hiện ra thiếu mất một người, người vừa nãy còn giúp Diệp Phi, Thủy Tinh chạy đâu rồi? Chả nhẽ nhìn thấy Mộ Thương Nam đến nên cô trốn rồi.
Thực ra Thủy Tinh không chạy đi đâu cả, vốn dĩ cô cũng không kịp chạy, cô nhìn thấy Mộ Thương Nam từ cửa lớn đi vào, liền trốn dưới bàn thu ngân, Mộ Thương Nam và Bắc Minh Phong là anh em tốt, để Mộ Thương Nam nhìn thấy cô, anh chắc chắn sẽ gọi luôn cho Bắc Minh Phong. Cô đương nhiên phải trốn kỹ rồi, chờ đám người Mộ Thương Nam đi hết, cô sẽ tìm nơi khác để trốn, dù gì cũng đừng mơ gả cô cho Bắc Minh Phong.
Mộ Thương Nam một chân đá vào cửa văn phòng làm việc trên tầng hai, lôi Diệp Phi vào, anh ngồi trên ghế của ông chủ, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
“Nói”
Diệp Phi nháy nháy mắt “Nói cái gì? Anh đều nhìn thấy cả rồi, em mua cả cửa hàng, em yêu nó!”
Cô không phục ngồi lên trên bàn, Mộ Thương Nam ngồi ở ghế, cô ngồi trên bàn, dù sao cô cũng vẫn cao hơn anh, khí thế không kém gì anh.
Mộ Thương Nam liếm môi, ánh mắt nhìn vào giữa đùi của cô gái ngồi đối diện, vị trí này vừa khéo để anh nhìn thấy...của cô.
“Nói, tại sao lại mua lại cái cửa hàng này?”
Đồ đáng chết, dám giở trò với anh, ít nhất anh cũng phải biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tại vì em và Thiên Tịnh đánh cược, ai không mua nổi thì cuộn trong lăn ra ngoài, em ghét bị Thiên Tịnh chửi là không có tiền, để người khác coi thường em! Anh tin hay không thì tùy, sự thật nó là như vậy” Diệp Phi nói.
“Em không nói, làm sao biết anh không tin. Mua lại cửa hàng này để Thiên Tinh lăn khỏi đó?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Để cô ta lăn! Cô ta lăn ra đến ngoài đầu đường, chẹp chẹp, cảnh tượng đó thật thú vị, lâu rồi em không được xem xiếc thú, lăn tốt lắm”. Diệp Phi cố ý chọc tức anh.
Anh sẽ tin sao? Cô sẽ không tin. Dù gì Thiên Tịnh cũng là vợ sắp cưới của Mộ Thương Nam. Chả nhẽ anh không thương xót cô?
Trán Mộ Thương Nam nổi lên những vệt đen, mồm miệng cô thật lợi hại! Một câu nói mà chửi Thiên Tịnh thành súc vật.
Cánh tay dài của anh giơ ra kéo cô từ bàn ngồi lên trên đùi anh, bộ dạng bướng bỉnh của cô khiến anh không kiềm lòng được muốn ôm cô vào lòng.
“Nói cho anh xem, có sảng khoái không?”
“Sảng khoái! Nhìn thấy vợ sắp cưới của anh lăn, vô cùng sảng khoái. Anh không giận nữa sao?” Diệp Phi đột nhiên bị anh ôm lấy, từ trên bàn trượt xuống lòng anh, ngồi trên đùi anh, cô không thích ứng, cãi nhau cơ mà?
“Phạt em ngồi đây trình bày với tôi, em mua cửa hàng này, định kinh doanh thế nào? Tiền anh sẽ không cho người khác tự do lãng phí?” Hơi thở nồng ấm của Mộ Thương Nam thổi lên mặt Diệp Phi, chỉ cần Diệp Phi thoải mái là được, anh giận gì chứ!
Diệp Phi chưa kịp bình tĩnh trở lại à anh nói, cửa hàng này cho tôi kinh doanh, anh không thu lại bắt tôi bồi thường thiệt hại sao?” Anh không phải đến tìm cô tính sổ sao?
“Tiền của anh để đầu tư sinh lời, nếu như em có thể kiếm tiền cho anh, sao anh phải thu lại? Nếu như em làm lỗ tiền của anh, anh sẽ tính sổ với em!” Tay Mộ Thương Nam đập lên cánh tay cô.
Kết quả làm Diệp Phi quá bất ngờ!
“Về cái cửa hàng này, tôi nghĩ, nhân viên của chúng ta không được cao ngạo, phải tiếp đón tử tế mỗi vị khách! Chúng ta có thể lãi ít bán nhiều” Cô nêu ra một vài phương pháp.
“Người có tiền, không quan tâm tiết kiệm chút tiền đó, họ tiêu tiền là để hưởng thụ.” Mộ Thương Nam phủ định đề nghị của cô.
Diệp Phi cắn nhẹ lên môi mình, thực sự mà nói người có tiền ai cần lãi ít bán nhiều.
“Tôi sẽ nghĩ kĩ kế hoạch kinh doanh, tối đưa anh xem”
“Buổi tối cũng được, nhưng tối nay anh phải ngủ sớm, vì vậy, em phải nằm ỷong chăn nói anh nghe kế hoạch kinh doanh của em” Môi Mộ Thương Nam hôn lên cổ cô, hít vào mùi hương trên cơ thể cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT