“Hả? Bây giờ đi xét nghiệm máu? Mộ tổng, bây giờ trời đã tối rồi!” Thiên Huệ vội vàng nói, trong lòng lộ ra sự chột dạ khó kiềm nén.

“Không sao. Tôi gọi luật sư đợi chúng ta ở văn phòng luật sư, chúng ta không tới thì ông ấy không về.” Mộ Thương Nam nói.

Sắc mặt Thiên Tịnh trắng bệch, “Cái gì, di sản gì chứ? Sao con lại không biết? Cô à, sao cô không nói với con?”

Cô ta sợ lộ tẩy, trưng ra vẻ mặt vô tội, dường như trước giờ chưa nghe qua việc này bao giờ.

“Cô, là cô không nói với con. Con chưa kết hôn mà? Là quà cưới cho các con khi kết hôn, cho nên muốn đợi các con kết hôn rồi mới nói. Dù gì thì quà cưới cũng không gấp rút gì, các con không phải tháng sau mới kết hôn sao?” Thiên Huệ tìm một lý do.

“Cũng không ảnh hưởng gì, bây giờ đi xét nghiệm máu, đồ thì có thể đợi tháng sau lấy, chuẩn bị trước hết tất cả mà.” Mộ Thương Nam nói.

Anh đứng dậy đi tới cổng biệt thự.

Nhiếp Hạo ở phía sau Mộ Thương Nam, nói với Thiên Tịnh và Thiên Huệ, “Cô, Thiên Tịnh tiểu thư, mời!”

Sắc mặt Thiên Huệ căng thẳng, giống như bị ai ép lên phường. Nhưng mà không đi thì bà ta tìm không ra lý do từ chối Mộ Thương Nam!

Bà ta chỉ đành ra hiệu bằng mắt cho Thiên Tịnh, kêu Thiên Tịnh đi theo, không thể không dám đi trong lúc này được, đây là nói rõ thân phận của Thiên Tịnh có vấn đề.

Thiên Tịnh điều khiển nút trên xe lăn đi theo ra khỏi biệt thự. Nhiếp Hạo bước qua giúp bế Thiên Tịnh lên xe, để xe lăn vào cốp xe.

Tay Thiên Huệ ấn vào màn hình di động, muốn tìm Diệp Minh cầu cứu, bảo Diệp Minh nghĩ cách chặn họ lại.

Đột nhiên, màn hình điện thoại bà ta phát sáng, người lần trước nói cùng bà ta liên thủ lấy di sản lại xuất hiện rồi.

“Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh thật sự kết hôn sao?” Người đàn ông nhắn một tin.

Thiên Huệ như thấy được cứu tinh, bà ta lập tức trả lời, “Mau giúp tôi, nghĩ cách xảy ra tai nạn xe, đừng để tôi cà Thiên Tịnh đến phòng luật sự xét nghiệm máu! Chúng tôi đang ở trên xe của Mộ Thương Nam!”

Một lát sau không nhận được tin trả lời của người đàn ông, Thiên Huệ suýt gấp đến phát điên, hoàn toàn không hiểu người đàn ông rốt cuộc là có ý gì, giúp hay không giúp?

Nhưng không ai cản họ lại, Thiên Tịnh đi xét nghiệm máu sẽ lộ thân phận!

Chính trong lúc bà ta gấp như lửa đốt thì chiếc xe phía trước lái tới tông vào xe của Mộ Thương Nam.

Xe hơi phát ra âm thanh phanh gấp chói tai, Nhiếp Hạo đạp mạnh vào phanh xe, xoay vô lăng tránh chiếc xe trước mặt, bởi vì tốc độ quá nhanh, xe của anh xoay mấy vòng, còn chiếc xe phía trước rõ ràng đã lái đi thì lại quay đầu tiếp tục tông vào xe của Mộ Thương Nam.

Nhiếp Hạo tiếp tục lái xe tránh chiếc xe phía sau, nhưng mà vẫn bị đâm vào cốp xe.

Mộ Thương Nam thu ánh mắt lại, ra lệnh, “Lái qua bên phía cái cây!”

Thiên Tịnh và Thiên Huệ suýt bị dọa chết, lái về phía cái cây không phải là tự sát sao?

“Á! Đừng mà!” Thiên Huệ la thất thanh, mắt nhìn thấy xe sắp tông vào cây rồi!

Chân mày Nhiếp Hạo nhíu chặt, tay nắm vô lăng, đột nhiên lái vòng qua cái cây.

Chiếc xe phía sau căn bản không kịp thắng lại hay xoay vô lăng, quá đột ngột, hắn gấp rút đuổi theo Nhiếp Hạo, hoàn toàn không có cơ hội chuyển hướng, xe của hắn tông mạnh vào thân cây.

Nhiếp Hạo nhìn chiếc xe tông vào cây từ kính chiếu hậu, huýt sáo nhẹ, vẫn là boss lớn của mình nhanh trí, nghĩ ra cách này.

Mặt Thiên Tịnh còn trắng hơn cả tờ giất trắng, “Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng chúng ta đều chết rồi chứ!”

“Ha ha, sao có thể được? Tôi hiểu ngay ý của tổng giám đốc! Thiên Tịnh tiểu thư, cô thật không hiểu tổng giám đốc gì cả!” Nhiếp Hạo nói.

Mặt Thiên Tịnh sa sầm, lại bị một tên vệ sĩ châm chọc, tay cô ta cuộn tròn thành nắm đấm, đợi cô lên làm thiếu phu nhân của Mộ gia, người đầu tiên phải sa thải là Nhiếp Hạo!

Thiên Huệ vừa thở phào thì giờ lại thở không nổi nữa, bởi vì bà ta nhìn thấy văn phòng luật sư rồi!

Lần này chết không thành, nhưng mà xét nghiệm máu nhất định sẽ chết! Chiếc xe khi nãy là người kia sắp xếp cho họ hay sao?

Bà ta nghĩ thầm.

“Dặn dò người đi điều tra thân phận của tài xế. Phải có được mọi hồ sơ xã hội của hắn!” Mộ Thương Nam dặn dò, anh đưa Thiên Tịnh đi xét nghiệm máu lại có người tông xe anh, rõ ràng là cố ý.

Chẳng qua là người này rốt cuộc tìm anh hay tìm Thiên Tịnh?

Anh phải làm cho ra lẽ!

Xe dừng lại, Mộ Thương Nam dẫn Thiên Tịnh và Thiên Huệ vào tòa nhà luật sư, mười mấy vị luật sư đang ngồi trong văn phòng đợi họ.

Anh bước vào, tất cả luật sư đều đứng dậy, “Mộ tổng, chào!”

Mộ Thương Nam ngang nhiên ngồi vào vị trí chính giữa chiếc bàn dài, dường như anh là chủ ở đây, “Xét nghiệm máu cho Thiên Tịnh.”

Anh lạnh lùng căn dặn một câu.

“Vâng!” Một người luật sư đứng dậy, ra ngoài gọi y tá vào lấy máu.

Thiên Huệ vội vàng nói, “Không được, đám luật sư này không phải luật sư mà anh tôi chỉ định!”

Bà ta rốt cuộc đã nghĩ ra lý do.

“Luật sư ban đầu mất tích rồi, đây là những luật sư được bổ sung sau, lúc đó đã có di chúc quy định cả rồi, những luật sư này đều đã lấy tiền bồi thường thiệt hại rồi.” Mộ Thương Nam nói.

Tiền bồi thương thiệt hại giống như tiền mua mạng sống vậy, bởi vì quá nguy hiểm, không ai biết lúc nào sẽ chết, cho nên đã bồi thường trước rồi.

“Đúng vậy, nếu như bà Thiên Huệ không yên tâm, ở đây có bản photo di chúc, bà có thể xem thử!” Luật sư kính cẩn nói.

Thiên Huệ cầm bản di chúc lên đọc, những luật sư được quy định phía sau viết tên đầy cả trang giấy, cũng nói là, chỉ là mất tích mười mấy người luật sư hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc thực hiện bản di chúc này!

Rốt cuộc là tài sản gì, tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực, quy định như vậy thì có thể thấy sự tôn quý của món đồ này!

“Được thôi, tôi biết rồi, các người đều là luật sư mà anh tôi chỉ định.” Bà ta ngắc ngứ.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, bà ta dùng tay lau đi, trong đầu hoàn toàn rối rắm, vốn dĩ không biết có thể làm sao mới ngăn cản Thiên Tịnh lấy máu!

Tim Thiên Tịnh đập loạn xạ, vị luật sư kia bước ra thì rất nhanh có một y tá bước vào, đem theo khay để rút máu cho cô ta.

Tay cô ta rụt lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng bị y ta nắm lấy cổ tay.

Một cái ống cao su chích vào cánh tay cô ta, y ta thuần thục rút máu ra.

Thần kinh Thiên Tịnh đều sụp đổ rồi, cô ta nhìn Thiên Huệ cầu cứ, chỉ cầu Thiên Huệ có thể giúp cô ta.

Nhưng mà Thiên Huệ ngẩn ra nhìn, không có cách nào cả.

Máu tươi chảy từ cánh tay Thiên Tịnh ra, y tá rút ống dẫn máu ra đem ra ngoài.

Mặt Thiên Tịnh như búp bê không có máu, “Cái đó, bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?”

Cô ta chỉ muốn bỏ trốn, cô ta không dám ở đây thêm một khắc nào nữa!

Mộ Thương Nam gật đầu, “Có thể đi được rồi, Nhiếp Hạo đưa Thiên Tịnh và Diệp phu nhân về đi.”

Nhiếp Hạo nhận lệnh đưa người đi, tiễn Thiên Tịnh và Thiên Huệ về.

Trong lòng và trong đầu Thiên Tịnh hỗn loạn, cô ta trở về biệt thự, một tay đánh tới tấp vào cổ áo của Thiên Huệ, “Đều tại bà! Tôi kêu bà nghĩ cách! Bà là đồ bỏ đi!”

Cô ta la lớn, có kết quả xét nghiệm máu thì cô ta chết chắc!

Thiên Huệ ôm mặt khóc, “Ta cũng không muốn, nếu như chúng ta nói không xét nghiệm máu thì chúng ta có tật giật mình rồi!”

“Không được, tôi phải đi! Tôi phải ra nước ngoài!” Thiên Tịnh chạy lên căn phòng trên lầu hai, cô ta phải thu xếp hành lý bỏ trốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play