Giọng của Vạn Tố Y trong buổi đêm như này có phần linh động, cả giọng hát cũng vậy: “gió đêm ôn nhu, nhè nhẹ thổi qua, trong giấc mơ của tình nhân. Gió đêm ôn nhu, nhè nhẹ thổi qua, bầu trời cố hương. Gió đêm ôn nhu, nhè nhẹ thổi qua, ánh đèn thành thị........Làn gió của đêm nay, gió đi đâu, làm ơn nói với tôi......”
Cô hát một bài rất giản đơn, chỉ là đoạn nhạc này lặp đi lặp lại. Nhưng đọng lại bên tai Mạnh Kiều Dịch lại vô cùng cảm động, chất chứa một điều gì đó đẹp đẽ, khó diễn tả thành lời.
Vạn Tố Y lúc này dường như không giống vừa từ đám cưới của Lương Dần trở về, chỉ như hai người nhàn rỗi ở nhà một lúc, rồi đi ra ngoài dạo bước ngắm cảnh đêm, cả hai người đều đang hưởng thụ khoảnh khắc này đây, đẹp đẽ tĩnh mịch, hạnh phúc ẩn hiện quanh họ, khó diễn tả thành lời.
Vạn Tố Y dần dần ngưng cất giọng, tay cô vẫn được Mạnh Kiều Dịch nắm chặt, cô cúi mặt nhìn xuống giày của hai người. Cô đi giày cao gót nên bước đi hơi chậm, nhưng Mạnh Kiều Dịch luôn bước cùng nhịp với cô, không hề nhanh hơn.
“Em hát hay lắm.” Xác nhận xong cô đã ngừng hát, Mạnh Kiều Dịch mới tặng cho cô một lời tán dương.
“Nếu như em chỉ hát anh nghe bài này, sau này cũng không hát bài nào khác nữa, thì có lẽ ấn tượng trong sẽ là em hát hay. Nếu như anh nghe em hát thêm bài khác, Mạnh tiên sinh chắc chắn sẽ thu lại lời khen vừa nãy.” Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, mỉn cười rồi nháy mắt với anh.
“Phải thế không?” Mạnh Kiều Dịch hình như không tin lời Vạn Tố Y, mỉm cười đề nghị: “hay em hát bài nữa nhé?”
Vạn Tố Y biết hát bài này cũng không phải do cô cố tình luyện tập, mà là vì Kha Kha thích bài hát này, buổi tối nhất định phải nghe xong rồi mới đi ngủ. Vạn Tố Y cho rằng là vì lời bài hát rất nhẹ nhàng, nghe như hát ru vậy nên Kha Kha mới như vậy. Nhưng sau đó, trong một lần vô tình nghe Tào Lan nói, cô mới biết Lí Nhược Thanh lúc sinh thời thích nhất bài hát này.
Vạn Tố Y lại nhớ đến Kha Kha, nụ cười của cô ngừng lại một lúc. Bên tai nghe tiếng bùm bụp, cô mới ngước lên thấy đang có pháo hoa bên bờ biển, pháo hoa ầm ập phóng lên bầu trời, tuỳ ý nở ra đẹp đẽ, lung linh.
Đấy là nhà họ Lí đang bắn pháo hoa, để chúc mừng lễ cưới của Lí Nhược Hàm. Lí Đức Nghi chỉ còn Lí Nhược Hàm là đứa con duy nhất, ông ta cũn hy vọng cô sẽ hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này.
Lễ cưới của Lí Nhược Hàm cũng là lễ cưới long trọng nhất của nhà họ Lí từ trước tới giờ. Lễ cưới của anh trai Lí Nhược Hàm trước đó cũng không long trọng như vậy.
Lí Nhược Hàm hôm nay chắc hẳn rất vui, dù rằng chuyện của Kha Kha khiến cô ta thêm bế tắc, nhưng lễ cưới được tổ chức rất thuận lợi, nên cô ta chắc cũng tạm gác mọi thứ qua một bên.
Buổi lễ hôm nay bắt đầu từ rất sớm, cũng rất nhanh chóng kết thúc. Mới tám giờ tối đã tan tiệc, lí do là vì Lí Nhược Hàm cho rằng một vài nghi thức hơi phiền phức không có thực hiện, phần trò chơi trong buổi lễ cũng cắt bỏ, họ đều về sớm để nghỉ ngơi.
Lí Nhược Hàm ngồi trong căn phòng thuộc về hai người họ, gỡ ghim cài tóc. Nét cười hiện lên rõ nét giữa đôi lông mày, không che giấu được. Từ giờ trở đi, cô chính thức là vợ Lương Dần, cô không cần phải giấu giếm mối quan hệ của họ nữa.
Cô chải mái tóc, từ trong gương nhìn thấy Lương Dần đang đi tới, cô lập tức vui vẻ ngoảnh đầu lại: “khách về hết rồi à?”
“Ừ, tiễn về hết rồi.” Lương Dần vẻ mệt mỏi kéo cà vạt, không hề đi đến trước mặt Lí Nhược Hàm mà bước về phía đầu giường, cả người gần như bị rút hết tinh lực mà nằm xuống giường.
Dù rằng Lương Dần không hề uống say, nhưng trên người vẫn có mùi rượu.
Lí Nhược Hàm không giống bao người khác, điều họ không thích nhất chắc là chồng mình uống say trong đêm tân hôn, nhưng Lí Nhược Hàm thà để anh uống say, thì ít nhất chứng minh được anh cũng rất vui, và còn không bị điều gì khác khống chế cảm xúc.
Lúc này đây, Lương Dần rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo. Kể cả trong hôn lễ, anh ta cũng không có hồi hộp, luôn rất lí trí. Lí Nhược Hàm không thích vẻ ngoài đầy lí trí đó của anh, điều đó khiến cô nghĩ rằng trong lòng anh cô không hề quan trọng.
“Mệt lắm không?” Lí Nhược Hàm hơi thất vọng vì Lương Dần không hề bước đến ôm cô vào lòng, nhưng cô vẫn đến bên ngồi xuống cạnh anh, định giúp anh xoa bóp.
“Em không sao.” Có câu nói chủ động quan tâm này của Lương Dần, nụ cười trên mặt Lí Nhược Hàm mới tươi hơn, cô luôn khao khát sự quan tâm của Lương Dần.
Nhưng sự ngọt ngào đó không được bao lâu, Lương Dần bỗng đề nghị với cô: “lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến.”
“Sao vậy?” Lí Nhược Hàm cau mày, hôm nay là ngày cưới, Lương Dần định đi đâu chứ?
Lí Nhược Hàm còn chưa có được câu trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ: “bố ơi mình đi thôi, nhanh lên bố.”
“Kha Kha, bà nói bao nhiêu lần rồi, tối nay không được đến phòng ngủ của bố, chuyện quan trọng đến mấy cũng để ngày mai hẵng tính!” Tào Lan nhắc nhở Kha Kha.
Kha Kha luôn rất nghe lời, chưa từng như hôm nay khuyên nhủ như nào cũng không được, kiên quyết làm theo ý mình.
Kha Kha nhìn Tào Lan, vẫn rất kiên định, cô bé đập cửa: “bố, bố đồng ý với con rồi, đưa con đi gặp mẹ bé! Bố, bố đã nói không lừa con cơ mà.”
Lí Nhược Hàm nghe Kha Kha nói vậy, trong chốc lát lửa giận bùng lên trong ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa mà chấ vấn Lương Dần: “ thế cho nên, anh định đi ra ngoài, đem theo Kha Kha đi gặp vợ cũ?”
Chỉ cần Lí Nhược Hàm dùng từ “vợ cũ” để chỉ Vạn Tố Y, là lúc đó cô ta đang tức giận.
Hôm nay là ngày đại hôn của Lương Dần và Lí Nhược Hàm, nhưng trong đêm tân hôn của hai người, anh ta lại định đi gặp người phụ nữ khác, sao Lí Nhược Hàm có thể không giận đây?
Lương Dần luôn giữ được bình tĩnh lúc Lí Nhược Hàm nổi giận, anh ngồi bên đầu giường, một tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, hồi lâu không lên tiếng. Lí Nhược Hàm vẫn đang đợi anh giải thích, sau cùng chỉ đợi được vẻn vẹn một câu: “anh hứa với Kha Kha rồi.”
“Hứa với Kha Kha rồi? Trước lú anh hứa sao không hỏi ý kiến của em? Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?” Lí Nhược Hàm lúc này đây nhắc đến Kha Kha trong lòng dâng lên sự ghét bỏ theo bản năng. Cô ta trước đây từng thử mở lòng với đứa bé này, nhưng con bé suýt phá hỏng đám cưới của cô, chì dựa vào điểm này, cô ta sau này không chắc có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với Kha Kha.
Lương Dần nghe cô nói, có chuý đau đầu đưa tay nhéo giữa hai lông mày, nhẫn nại giải thích: “ nếu anh không đáp ứn yêu cầu của Kha Kha, em nghĩ đám cưới có thể kết thúc tốt đẹp thế không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT