Vạn Tố Y im lặng nghe Lương Dần nói. Vào lúc Lương Dần chờ câu trả lời của cô, cô lại phát ra một tiếng cười: "Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh, cho dù là một lần."

Tiếng nói của cô truyền vào trong tai Lương Dần rất rõ ràng, điều này khiến hắn không khỏi nắm chặt lấy điện thoại.

"Tố Y, chúng ta làm vợ chồng đã ba năm, cô yêu tôi lâu như vậy, tôi không tin cô có thể nói quên là quên được." Lương Dần không có cách nào tiếp nhận chuyện Vạn Tố Y có thể nói chuyện với hắn thản nhiên như vậy, quên hắn dễ dàng như vậy.

Nhưng Vạn Tố Y thật sự đã làm như thế, bất kể hắn nói gì cũng không có cách nào kích thích được cô. Thật giống như người phụ nữ yêu hắn trước đó là người khác, căn bản không liên quan gì với cô vậy.

Lương Dần nhắc tới quá khứ chỉ càng làm Vạn Tố Y thấy châm chọc: "Không quên anh thì có thể làm sao? Mặc cho anh gọi tới đuổi đi? Hay là giả vờ anh chưa từng làm những chuyện đó với tôi, tiếp tục để cho anh lừa gạt tôi sao?"

"Có phải trong mắt Lương Dần anh, mọi người đều là kẻ ngốc đúng không?" Khi Vạn Tố Y nói chuyện với Lương Dần vẫn cố gắng kìm chế cơn giận của mình, khiến giọng nói của mình nghe bình tĩnh hơn.

Lương Dần đứng lên, một tay chống vào bàn, hoàn toàn tập trung vào cuộc nói chuyện điện thoại: "Cô ở nhà họ Lương ba năm nay, có lẽ tôi thật sự có lỗi với cô, tôi không cầu xin cô chuyện gì khác, cũng không muốn làm phiền tới cuộc sống bây giờ của cô. Nếu không phải tôi thật sự gặp phải vấn đề khó khăn, tôi sẽ không gọi điện thoại cho cô."

Hắn nói chuyện vẫn khí thế như vậy, Vạn Tố Y thật sự không biết hắn làm sao có thể mở miệng nói ra những lời này.

"Bởi vì anh cảm thấy mình có lẽ có lỗi với tôi, cho nên khi anh cầu xin tôi thì tôi nhất định phải thỏa mãn anh à?" Vạn Tố Y bình tĩnh hỏi hắn.

"Cô vẫn luôn xuyên tạc ý của tôi." Lương Dần hít sâu một hơi, hắn nghe Vạn Tố Y nói nhiều như vậy, trong lòng rất buồn bực.

Chẳng qua Vạn Tố Y còn thể giúp được hắn nên hắn tạm thời không thể hiện rõ tâm trạng của mình, hắn có thể xử lý xong vụ tai tiếng trước mắt, làm cho Lý Đức Nghĩa thỏa mãn hay không thì vẫn phải trông cậy vào việc phối hợp của Vạn Tố Y.

Chỉ tiếc mỗi câu hắn nói ra, Vạn Tố Y đều có nhận thức và lý giải của mình, cô không còn là Vạn Tố Y mặc hắn dẫn dắt như trước nữa.

Cô nghịch đồ trang trí trên tủ rượu, nghiêm túc nghe điện thoại. Cô và Lương Dần quả thật cần phải nói chuyện cho rõ ràng, hắn không nên gọi điện thoại cho cô, bọn họ hoàn toàn không cần liên lạc.

Vạn Tố Y nghe Lương Dần nói xong, xác định hắn không nói nữa thì cô mới lên tiếng: "Lương Dần, vì sao giữa tôi và anh, người có khí thế vĩnh viễn đều là anh vậy? Cho dù anh phạm sai lầm, vì sao anh vẫn có thể khí thế như vậy?"

"Tôi không có làm vậy." Lương Dần nhanh chóng phủ nhận hành vi của mình.

"Anh có làm vậy." Vạn Tố Y thản nhiên cho hắn một câu xác định chắc chắn: "Sở dĩ anh làm như vậy là vì anh cảm thấy tôi lẽ ra nên nghe theo lời anh, anh quen như vậy rồi. Nhưng anh không biết, khi tôi thích anh, tôi có thể hoàn toàn tốt với anh, luôn nghe theo anh. Nhưng khi tôi không thích anh, giữa tôi và anh chính là quan hệ ngang hàng. Trên đời này không có ai tốt với người khác mà không đòi hỏi được đền đáp cả."

Bây giờ cô đối xử với Lương Dần chính là như thế, cô không yêu Lương Dần thì hắn thành người xa lạ, cô thậm chí có thể không cần nhận điện thoại hắn.

Dù nói như vậy có hơi tàn nhẫn, nhưng đây là chuyện thường tình đối với bất kỳ người nào.

Cô nói một hồi nhưng Lương Dần hình như không nghe lọt, nhưng có một câu “khi tôi không thích anh, giữa tôi và anh chính là quan hệ ngang hàng, trên đời này không có ai tốt với người khác mà không đòi hỏi được đáp lại” đã làm trái tim của hắn thấy rất đau đớn.

Cho dù đã biết trước kết quả, nhưng lời nói ra vẫn luôn rất tàn nhẫn.

Lương Dần cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn cố nhịn xuống, nuốt nước bọt vài cái rồi vẫn không quên chuyện của mình: "Cho dù tôi cầu xin cô, cô cũng không muốn giúp tôi chuyện này sao?"

"Đúng vậy." Vạn Tố Y cho hắn một câu trả lời rất dứt khoát, hoàn toàn không do dự.

Cô nói xong câu đó lại nói thêm: "Hơn nữa, tôi không ngắt liên lạc với anh cũng chỉ vì tôi lo lắng cho Kha Kha, sợ con bé có chuyện gì thôi."

Bởi vì Kha Kha thường dùng điện thoại của Lương Dần gọi cho cô, nếu như cô kéo số của hắn vào danh sách đen, vậy khi con bé không gọi được cho cô sẽ rất đáng thương.

"Kha Kha và cô không có liên hệ máu mủ, vì sao cô đối xử với nó tốt như vậy?" Lương Dần trước sau vẫn cho rằng cô tốt với Kha Kha là vì mình.

Vạn Tố Y cũng biết Lương Dần suy nghĩ thế nào: "Lúc đầu, có lẽ tôi đối xử tốt với Kha Kha là vì anh. Nhưng sau ba năm ở chung, chúng tôi đã sớm có tình cảm."

"Ban đầu, con bé cũng không thích cô." Lương Dần không quên ban đầu Kha Kha bài xích Vạn Tố Y thế nào, thậm chí từng giễu cợt cô.

Hắn không tin cô thật sự thích một đứa trẻ ban đầu đã cho mình ấn tượng đầu tiên không tốt như vậy.

Nhưng khi Vạn Tố Y nghe thấy Lương Dần nói vậy thì tự nhiên cười nói: "Chính là một đứa trẻ ban đầu không thích tôi, cuối cùng cũng biết tôi đối xử tốt với con bé, nên chủ động thân thiết với tôi. Tôi tốn tâm tư đối xử tốt với một người khác, hắn lại không hề có phản ứng, vậy vì sao tôi không quý trọng Kha Kha chủ động thân thiết với tôi chứ?"

Ví dụ này gần như là một con dao trên tay Vạn Tố Y, Lương Dần mở miệng hỏi giống như hắn cầm tay Vạn Tố Y tự đâm vài nhát vào ngực mình.

Hắn không phải hoàn toàn không có cảm giác, cũng không phải không biết mình đối xử với Vạn Tố Y không tốt.

Lương Dần im lặng. Những lời cô nói, hắn không có cách nào phản bác. Hắn biết chuyện hắn cầu xin cô, cô nhất định sẽ không giúp đỡ.

Vạn Tố Y không nghe thấy Lương Dần nói gì, cô im lặng mấy phút rồi cúp điện thoại, thậm chí cũng không nói thêm một câu nào với hắn.

Thấy cuộc điện thoại bị ngắt, bàn tay Lương Dần cầm điện thoại run rẩy.

Không biết vì sao, bây giờ Vạn Tố Y ở trước mặt hắn hình như đã biến thành con nhím, luôn có thể dễ dàng tổn thương hắn. Nhưng trước đây hắn là người không gì có thể xâm phạm, bất kể cô có nói gì cũng không làm cho hắn thấy đau đớn được. Chỉ từ sau khi bọn họ ly hôn, tất cả hình như đã khác hẳn.

Vạn Tố Y cúp điện thoại, trong lòng trái lại thấy rất thoải mái dễ chịu. Cô chưa bao giờ thoải mái nói chuyện với Lương Dần nhiều như vậy. Cô để điện thoại xuống, nhìn Mạnh Kiều Dịch đang ngồi ở trong phòng khách.

Trong lúc cô nói chuyện, Mạnh Kiều Dịch không nghe, còn đang bận làm chuyện của mình. Anh sẽ không cố ý nghe lén chuyện của cô.

"Ông chủ Mạnh, anh có muốn đi dạo không?" Vạn Tố Y vươn vai duỗi lưng mà không nhắc tới cuộc điện thoại.

Mạnh Kiều Dịch dừng làm việc: "Hả? Em nói chuyện xong rồi à?"

Vạn Tố Y ngồi bên cạnh Mạnh Kiều Dịch, giơ một tay lên ôm lấy cổ anh: "Đúng vậy, kết thúc rồi."

Cô nói kết thúc không phải chỉ là cuộc điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play