Là đàn ông nên Tống Xuyên muốn ngăn cản Vạn Tố Y thực sự quá đơn giản, anh ta xê một bước, cả người đã đứng chắn trước mặt Vạn Tố Y: “nói đi, cô dùng cách gì khiến ông chủ nhỏ luỵ tình cô đến vậy?”

Tống Xuyên thật sự không tin Mạnh Kiều Dịch thật lòng thích Vạn Tố Y, vì anh ta không nhìn thấy Vạn Tố Y có ưu điểm gì nổi trội.

Vạn Tố Y nhìn Tống Xuyên với vẻ mặt bình tĩnh: “Anh tránh ra. Nếu như anh hiếu kì chuyện này thì có thể tự mình đi hỏi anh ấy.”

Lương Dần vốn không có ý định can dự vào chuyện này, nhưng nghe Tống Xuyên nói vậy,lại có phần hiếu kỳ về chồng của Vạn Tố Y, hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn về người này, liền đứng bên như kẻ hóng chuyện, không nói một lời.

“Tôi cứ muốn hỏi cô đấy!” Tống Xuyên lên tiếng ép buộc Vạn Tố Y

Vạn Tố Y xê về bên nào thì Tống Xuyên cũng bước lại bên đó chặn bước đi của cô, như có ý nếu Vạn Tố Y không nói rõ anh ta sẽ không cho cô rời đi.

Vạn Tố Y định đẩy anh ta ra để rời đi, nhưng Tống Xuyên cứ lùi lại chắn đường cô.

Hai người cứ kẻ tiên người lùi, không mảy may để ý đến người chuyển hàng ở phía sau.

Lương Dần đứng đó để ý thấy, vốn định đưa tay đỡ Vạn Tố Y, lúc hắn định đẩy Vạn Tố Y qua bên cạnh, Tống Xuyên lại tưởng nhầm Vạn Tố Ý định thừa cơ rời đi, liền đẩy cô lùi về phía sau, Vạn Tố Y va vào người chuyển hàng, cả người anh ta liền ngã nhào về phía lục bình cỡ to của khu thương mại.

Trong nháy mắt, khi mà Vạn Tố Y chưa kịp phòng bị, chiếc lục bình ngã nhào, va vào đầu cô. Tống Xuyên đưa tay định kéo cô lại, nhưng không kịp.

Anh ta đưa tay đứng nhìn Vạn Tố Y kêu lên giật mình vì bị bình hoa đập vào đầu, không khỏi hốt hoảng.Tống Xuyên vốn chỉ là cảm thấy thoải mái, muốn kiếm chuyện với Vạn Tố Y, nhưng cũng không có toan tính điều gì, nhừng chuyện xảy ra trước mắt chắc cũng đủ khiến anh ta hiểu, sự việc sẽ không có kết thúc đoen giản như anh ta nghĩ.

Cú va đập không đến mức nghiêm trọng, nhưng cũng đủ để khiến trán Vạn Tố Y chảy máu. Cô đau đớn cau mày sờ vết thương trên đầu, nhìn thấy máu trên đầu ngón tay, liền gọi điện cho Mạnh Kiều Dịch. Cô bây giờ không thể tự mình rời đi, nên chỉ có thể cầu cứu Mạnh Kiều Dịch.

“A lô,...em đang ở trung tâm thương mại, bị bình hoa đập vào đầu rồi”. Vạn Tố Y choáng váng, nghe không rõ Mạnh Kiều Dịch nói gì,cô vừa nói xong câu này, đầu dây bên kia liền im bặt sau đó gác máy.

Điện thoại vừa tắt không lâu, đã thấy Mạnh Kiều Dịch xuất hiện ở trung tâm thương mại. Anh bước vội vã tìm vòng quanh rồi nhanh chóng tìm thấy Van Tố Y.

“Sao thế này?” Mạnh Kiều Dịch thấy cô ngồi bệt dưới đất, mái chảy ra từ trán cô, vẻ mặt từ lo lắng chuyển sang hoảng hốt.

“Em chóng mặt quá” Vạn Tố Y nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch như nhìn thấy cứu tinh, một tay vịn lấy anh mà lên tiếng.

Mạnh Kiều Dịch có ý định bế bổng cô lên, nhưng Chu Hầu đứng bên nhắc: “thưa sếp, tôi gọi xe cứu thương rồi, nhưng bây giờ chưa biế cô ấy bị thương ở đâu nên đừng vội di chuyển ạ”

Mạnh Kiều Dịch cau mày, quay đầu định hỏi Chu Hầu thì nhìn thấy Lương Dần đứng đấy, anh đứng phắt dậy, tóm chặt cổ áo Lương Dần: “Là anh làm đây à?”

Vạn Tố Y bây giờ không còn mối quan hệ gì với Lương Dần nữa, nhưng anh ta hình như cứ bám riết như âm hồn không buông ta cô.

Lương Dần chưa kịp lên tiếng thì Tống Xuyên đã thừa nhận:

“Ông chủ.... là tôi...” Tống Xuyên nhìn Vạn Tố Y với vết thương đang chảy máu, trong lòng không khỏi ăn năn.

Chuyện này vốn dĩ không liên qua đến Lương Dần. Nếu Mạnh Kiều Dịch hiểu nhầm Lương Dần, kiểu gì cũng sẽ cho Lương Dần một trận, nhưng Tống Xuyên và Mạnh Kiều Dịch là bạn lâu năm, Mạnh Kiều Dịch sẽ không quá nặng tay với Tống Xuyên.

Thế nhưng, Tống Xuyên đã đánh giá thấp vị trí của Vạn Tố Y trong lòng Mạnh Kiều Dịch, và quá đề cao bản bản thân mình.

Mạnh Kiều Dịch bước đến, lập tức hạ một đấm lên mặt Tống Xuyên như một lẽ tất nhiên!

Cú đấm này vẫn chưa thể khiến Mạnh Kiều Dịch nguôi giận, anh kéo cổ áo Tống Xuyên: “lần trước tôi đã cảnh cáo anh, đừng có gây khó dễ với vợ tôi, anh cô thường lời nói của tôi đấy à, hả!”

Anh cười lạnh lùng nói, một tay ghì chặt yết hầu Tống Xuyên không buông, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Tống Xuyên đơ người, anh ta chưa từng nhìn thấy vẻ tức giận như bây giờ của Mạnh Kiều Dịch.

Lực từ cánh tay của Mạnh Kiều Dịch bóp lên cổ Tống Xuyên cho thấy anh không phải đang đừa cợt, bóp chặt yết hầu Tống Xuyên khiến anh ta khó thở, khuôn mặt đỏ au, không có sức phản kháng mà giơ tay ra túm lấy cánh tay Mạnh Kiều Dịch; gần như sắp ngặt thở.

Mạnh Kiều Dịch thấy anh ta đưa tay ra chới với liền nới lỏng bàn tay, sự phẫn nộ trong ánh mắt nhạt dần: “ tôi nể anh, mà anh coi tôi không ra gì, từ giờ trở đi chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”

Tống Xuyên vì khó thở mà ngồi bệt xuống, lúc này oxi mới lên não giúp anh ta hiểu được ý tứ của Mạnh Kiề Dịch trong câu nói lúc nãy: “ ông chủ nhỏ, tình bạn của chúng ta bao năm nay không lẽ chỉ vì tôi đùa cô ấy một chút thôi mà cắt đứt sao?”

“Đúng thế đấy, thì sao?” Lúc này Mạnh Kiều Dịch đã quay ra bên canh Vạn Tố Y.

“Anh đâu phải người trọng sắc khinh bạn đâu.” Tống Xuyên sờ chỗ yết hầu, sặc sụa ho, không tin lời Mạnh Kiều Dịch nói.

Mạnh Kiều Dịch cười lạnh lùng dùng giấy lau tay: “đâu chỉ trọng sắc khinh bạn? Cho dù là thất ngôn khí nghĩa tôi cũng bằng lòng.”

“...”

Tống Xuyên kinh ngạc, nếu như trước đây Mạnh Kiều Dịch nói những lời này thì anh ta chỉ nghĩ rằng Mạnh Kiều Dịch muốn lễ đính hôn diễn ra suôn sẻ nên mới bảo vệ người phụ nữ này. Nhưng bây giờ anh ta đã rất rõ ràng vị trí của Vạn Tố Y trong lòng Mạnh Kiều Dịch.

Bên ngoài trung tâm thương mại vang lên tiếng còi xe cứu thương, rất nhanh sau đó có nhân viên y tế đi vào. Mạnh Kiều Dịch nhìn Tống Xuyên răn đe: “lần sau anh mà còn làm phiền vợ tôi, không có chuyện tôi tha cho anh như lần này đâu.”

“Ông chủ nhỏ!” Lúc Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y chuẩn bị rời đi, Tống Xuyên đuổi theo nói với, lần này đúng là Mạnh Kiều Dịch nổi giận thật rồi

Mạnh Kiều Dịch không hề để ý anh ta, nhanh chóng bế Vạn Tố Y lên xe cứu thương.

Vạn Tố Y cả người choáng váng, cứ ôm lấy đầu mà lắc, cô cảm giác đầu cô chỗ nào cũng khó chịu.

“Đừng vội động đậy nha, đến bệnh viện rồi mình kiểm tra trước đã”. Mạnh Kiều Dịch hai tay ôm mặt cô giữ cho cô không có động tác quá mạnh.

Trong xe cứu thương ngoài hai người ra còn có hai vị bác sĩ và hai y tá. Suốt quãng đường, Mạnh Kiều Dịch luôn trong trạng thái cau mày, hai cô y tá ngồi đối diện với cự li gần khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu.

Nếu như Vạn Tố Y đủ tỉnh táo để nhìn biểu cảm Mạnh Kiều Dịch lúc này, sẽ nhận ra khuôn mặt anh gàn như trắng bệch.

“Đầu em đau quá.” Vạn Tố Y đưa tay sờ vết thương trên đầu nhưng bị anh ngăn lại.

Lúc ở trung tâm thương mại, cô không thấy choáng như bây giờ, mọi vật trước mắt mờ đi, nhìn không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play