Thẩm Nghi San nhìn Sử Tác với vẻ cầu xin, hi vọng Sử Tác đừng tuyệt tình như vậy. Nhưng cô ta suy nghĩ quá tốt về Sử Tác, dưới tình huống chật vật như bây giờ, Sử Tác căn bản không có khả năng đồng ý ở cùng cô ta.

"Thẩm Nghi San, bây giờ cô nên mau chóng đưa cha mẹ cô đi khỏi đây." Nhìn Thẩm Nghi San đang nắm lấy ống quần của mình, Sử Tác không đá cô ta văng ra, đã là đặc biệt tận tình tận nghĩa rồi.

Thẩm Nghi San nghe thấy Sử Tác nói vậy thì sửng sốt, muốn xác nhận lại một lần nữa: "Anh nói gì?"

"Cô nghe không hiểu sao?" Sử Tác cúi đầu nhìn xuống cô ta, giống như thân phận định vị của hai người bây giờ: "Tôi bảo cô cút!"

"..."

Thẩm Nghi San cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Những lời này giống như tảng băng được mài thành lưỡi dao sắc bén vô cùng tàn nhẫn mà đâm xuyên qua trái tim của cô ta.

"Anh..." Thẩm Nghi San khó nhọc nuốt nước bọt, nhìn Sử Tác với vẻ không thể tin được: "Lúc đầu anh nói với em đâu phải như vậy."

Là hắn nói, không quan tâm tới xuất thân và bối cảnh của cô ta, không quan tâm trình độ học vấn của cô ta, hắn thích chính là bản thân cô ta mà thôi. Nhưng bây giờ, khi những điều kiện kèm theo đã không có, chỉ còn lại có cô ta, hắn lại không muốn nữa.

"Từ đầu đến cuối đều là cô lừa tôi, những lời cô nói với tôi cũng không phải như vậy sao? Được lắm, tôi thừa nhận, tôi cũng lừa gạt cô. Lời tôi nói cũng là lừa gạt ngươi, ngay cả như vậy, cô cũng tệ hơn tôi nhiều!" Những lời lúc đầu Sử Tác nói thật ra cũng không phải là lời nói dối. Nhưng bây giờ Thẩm Nghi San cứ nắm lấy điểm này không tha, hắn tình nguyện xem đây là lời nói dối.

Viền mắt Thẩm Nghi San đỏ lên, cô ta ngồi dưới đất, ánh mắt uất ức lại không khỏi khủng hoảng nhìn về phía dưới đài. Tất cả mọi người không nói gì, nhưng cô ta cảm thấy hình như tất cả mọi người đang cười nhạo mình.

Nhất là... Vạn Tố Y.

Cô ta nhìn Vạn Tố Y, không nhịn được xiết chặt nắm đấm của mình.

Ban đầu, cô ta muốn diễu võ dương oai ở trước mặt Vạn Tố Y, bây giờ trái lại trở thành bêu xấu. Cô ta không biết lúc này mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Vạn Tố Y.

"Không cần quyết định vội vàng. Trước khi anh bảo em rời đi, em có một việc muốn nói cho anh biết." Lúc này, Thẩm Nghi San chỉ có thể nắm lấy một cơ hội cuối cùng. Cô ta đứng dậy và đi tới gần Sử Tác.

Sử Tác theo bản năng tránh cô ta, hình như rất ghét bỏ. Thẩm Nghi San thoáng ngập ngừng, nhưng sau đó vẫn đi qua và lên tiếng: "Em có thai rồi."

Sử Tác nhíu mày nhìn Thẩm Nghi San. Lời Thẩm Nghi San nói lúc này rõ ràng là lời nói dối.

Nhưng không phải.

Thẩm Nghi San thật sự có thai, nhưng lúc đầu cô ta không định nói cho nhà họ Sử biết. Một năm trước cô ta vừa phẫu thuật bụng, bây giờ thật sự không thích hợp để có con. Hơn nữa, cô ta vào nhà họ Sử còn muốn sống cuộc sống của vợ ông chủ thêm mấy năm, không muốn bị một đứa trẻ ràng buộc. Cô ta vốn định chờ sau khi cưới sẽ tìm thời gian bỏ đứa trẻ, nhưng bây giờ nó chính là một lợi thế duy nhất có thể dùng được trong tay cô ta.

"Cô thai? Cô nói dối còn chưa đủ sao?" Sử Tác hình như cũng không tin lời cô ta.

Hai tay Thẩm Nghi San nắm lấy cánh tay hắn, có vẻ cầu xin lại chân thành nói với hắn: "Là thật... Nếu, nếu như anh không tin, chúng ta đi kiểm tra luôn bây giờ. Ban đầu... Em vốn định tối nay mới nói cho anh biết, xem như cho anh một sự ngạc nhiên, nhưng em không ngờ sẽ xảy ra việc này."

"Không ngờ sẽ xảy ra việc này. Ha ha..." Sử Tác cảm thấy lời Thẩm Nghi San nói thật nực cười. Vì sao cô ta không ngờ chứ? Đó là bởi vì ngay từ lúc mới bắt đầu cô ta đã không định nói cho hắn biết!

"Sử Tác, con nói những lời vô nghĩa đó với cô ta làm gì! Bảo cô ta cút đi, cút ngay bây giờ. Không đưa con đàn bà lừa cưới này vào đồn cảnh sát thì mẹ không hết giận được." Bà Sử không muốn nhìn thấy Thẩm Nghi San, chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc hôn lễ này, hoàn toàn không muốn tiếp tục mất mặt nữa.

Sử Tác do dự nhìn bà Sử rồi xoay người muốn nói với Thẩm Nghi San, nhưng cô ta đã lập tức nhào về trước, nhìn bà Sử nói: "Mẹ, cho dù có vài thân phận của con là giả, nhưng có một thứ là thật. Đứa trẻ trong bụng con là thật. Con có thai. Dù sao mẹ cũng không thể không cần tới nó chứ? Con biết có thể mẹ sẽ không tin con. Con có thể đi theo mẹ tới bệnh viện kiểm tra ngay bây giờ."

Bà Sử quan sát Thẩm Nghi San, không do dự nói: "Tôi mặc kệ cô có thai thật hay không, nói chung, đám cưới hôm nay sẽ không tiếp tục nữa!"

"Mẹ, mẹ đừng giận quá mà nói vậy. Con biết mẹ nóng lòng muốn được bế cháu trai." Thẩm Nghi San có chút sợ hãi dỗ Bà Sử, cô ta rất lo lắng bà Sử sẽ không cần đứa trẻ này.

Nếu như thật sự không cần, vậy cô ta thật sự không có cách nào nữa.

"Thẩm Nghi San, tôi nói rõ cho cô biết. Nếu như bây giờ cô thật sự có thai, tôi mời cô tới bệnh viện để bỏ nó. Cho dù tôi vẫn muốn cháu trai, nhưng nếu là đứa trẻ cô sinh ra thì tôi sẽ không nhận!" Bà Sử nói những lời này không hề giống như đang nói đùa.

Bà muốn cưới cho con trai bà một người con gái đứng đắn, cháu trai của bà cũng vậy. Đứa con do loại phụ nữ như Thẩm Nghi San sinh, bà sẽ không cần.

Thẩm Nghi San mở to mắt nhìn Bà Sử, dường như bị chấn động trước những lời bà nói. Cô ta không ngờ vì chuyện này mà bà ấy ghét cô ta tới như vậy.

"Bà nói thật sao? Thật sự không muốn sao?" Thẩm Nghi San chưa từ bỏ ý định, cô ta không cam lòng để mình và nhà họ Sử không hề có chút quan hệ nào.

"Bảo vệ, đuổi ra ngoài cho tôi!" Bà Sử kiên trì lắm mới có thể nói với cô ta nhiều như vậy, bây giờ không muốn nghe cô ta nói thêm một câu nào nữa.

Lúc này, bảo vệ nghe được giọng của bà Sử đã vào đây. Vạn Nhân Mật thấy thật sự có người đuổi bọn họ ra ngoài, lập tức nghiêm giọng nói: "Làm càn! Đây là hiện trường hôn lễ, các người muốn làm gì?"

Mấy bảo vệ nghe Vạn Nhân Mật nói vậy thì hơi do dự, cũng không lập tức ra tay.

"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đuổi ra ngoài." Bà Sử liếc nhìn Vạn Nhân Mật và lập tức mở miệng.

Lúc này, bảo vệ thật sự không do dự nữa, kéo Thẩm Nghi San mặc áo cưới và muốn mời cô ta ra ngoài.

"Còn nữa, mời cả cha mẹ cô ta đi ra ngoài luôn đi." Bà Sử thật sự không cho Thẩm Nghi San chút mặt mũi nào, càng không cần nói tới cha mẹ của cô ta.

Lúc này, Vạn Nhân Mật hơi bối rối. Bỗng nhiên bà ta thấy Vạn Tố Y dưới đài thì lập tức lên tiếng: "Tôi xem trong các người có ai dám làm vậy! Cho dù con gái lớn của tôi lừa gạt các người, nhưng con gái nhỏ của tôi vẫn ở đây. Con rể tôi cũng ở đây. Các người hẳn phải hiểu rõ bọn họ là ai chứ? Nếu như các người đuổi tôi đuổi ra ngoài chính là đang đối đầu cùng bọn họ!"

Lúc này, Vạn Nhân Mật lại nhận người con gái Vạn Tố Y này.

Lúc này, bởi vì lời Vạn Nhân Mật nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y ngược lại không giống như người nhà, mà yên lặng ngồi nhìn.

Bà Sử liếc nhìn về phía Vạn Tố Y và có hơi do dự. Bà ta vẫn hiểu rõ mình tốt nhất không nên đắc tội Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y.

Nhưng không kéo bọn họ ra ngoài, bây giờ bà ta không sao hả giận được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play