Sử Tác không thể nhìn ra bố của Thẩm Nghi San là người có tiền, vì từ khi đến đây, họ hầu như không tiêu một đồng nào, cho dù là Thẩm Nghi San hay là bố mẹ cô, đều tiêu tiền của Sử Tác.

Anh ta cũng không có ý kỳ kèo chuyện này, chỉ là cảm thấy họ không mấy lịch sự cho lắm khi không nói lời nào mà tiêu tiền của anh.

Vạn Tố Y nhìn Sử Tác đi qua trước mặt cô, liền ngẩng lên hỏi Mạnh Kiều Dịch: “anh có quen người này không?”

Thẩm Nghi San nói chồng chị ta là người cùng ngành với Mạnh Kiều Dịch, vậy thì anh phải quen mới đúng.

Mạnh Kiều Dịch nghe Vạn Tố Y hỏi vậy liền cúi xuống trả lời cô: “không quen.”

Vạn Tố Y vừa nãy chắc là không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, người đó nói với Mạnh Kiều Dịch là có duyên gặp gỡ anh một lần, nhưng Mạnh Kiều Dịch trả lời anh ta là không nhớ nữa. Anh đã nói là không nhớ thì sao có thể quen?

Vạn Tố Y gật đầu, dù sao nếu như muốn tìm hiểu về Sử Tác cũng là một chuyện đơn giản mà.

Nhưng qua chuyện này cũng đã rõ, nếu như Sử Tác thật sự là nhân vật lớn như Thẩm Nghi San nói thì chắc chắn Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đã nghe danh rồi.

Vạn Tố Y đi một vòng hiện trường hôn lễ, không thấy Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập đâu cả.

Người thân của Thẩm Nghi San đến tham gia chắc chỉ có hai người họ, nếu không Vnaj Tố Y không thể đi vòng cả hiện trường vẫn không gặp gương mặt quen thuộc nào.

Theo cá tính của Thẩm Nghi San chắc chắn sẽ tôt chức đám cưới một cách rầm rộ, mời hết những ai có thể mời. Nhưng chị ta ba năm trước đã kết hôn rồi nên là những ai nên đến cũng đã đếnvào thời điểm đó, lần này lại mời, chắc chắn không ít người ngại xuất hiện lần hai.

Nếu như đã không muốn đến, mọi người sẽ nghĩ đủ lí do để từ chối. Cuối cùng chỉ còn vài người họ mà thôi.

Cho dù là vậy, Thẩm Nghi San cũng rất vui, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ có một người chồng thương yêu cô, còn cả một hôn lễ linh đình đang chờ đón và cô là nữ chính. Những chuyện khác, tạm thời cô không quan tâm nữa.

Trong sự náo nhiệt của hiện trường, hôn lễ bắt đầu được cử hành.

Lúc này đây Vạn Tố Y mới nhìn thấy Vạn Nhân Mật là Thẩm Lập. Hai người họ ngồi bên bàn đầu tiên cùng bố mẹ Sử Tác. Vẻ mặt họ lộ rõ sự vui mừng, trái ngược hẳn với vẻ mặt tối tăm, không mấy vui vẻ của bố mẹ Sử Tác.

Vạn Tố Y thấy vậy bỗng cảm giác có chút kỳ là. Theo lí mà nói, hôm nay là hôn lễ của con trai mình, chắc chắn cũng phải thông qua sự đồng ý của họ mới tổ chức bố mẹ Sử Tác phải vui mừng mới đúng. Tại sao bây giờ lại để lộ biểu cảm khó coi như vậy?

Người chủ trì bắt đầu bước lên để chủ trì hôn lễ, gương mặt mẹ Sử Tác càng khó coi hơn, có vẻ như không chịu được nữa mà chuẩn bị bùng phát.

Cả quá trình diễn ra một cách suôn sẻ, cho dù khách mời đa phần không quen biết cô dâu, nhưng vẫn rất náo nhiệt, khi cô dâu xuất hiện, tiếng vỗ tay cũng rầm rầm hưởng ứng.

Thẩm Lập dắt tay con gái mình, từng bước từng bước tiến về phía lễ đường, chuẩn bị giao phó con gái cho Sử Tác.

Thẩm Nghi San từ bé đã là niềm tự hào của bố mẹ, lúc này đây chứng kiến con gái xuất giá, ông có vẻ hơi lưu luyến, bước trên thảm đỏ mà mắt ông bắt đầu đỏ hoe.

Nhưng bố mẹ Sử Tác lại bình tĩnh một cách lạ lùng, nghe thấy tiếng thút thít của Vạn Nhân Mật còn có chút cau mày khó chịu.

Đúng lúc Thẩm Lập chuẩn bị nắm tay con gái giao cho Sử Tác, mẹ Sử Tác bỗng nhiên bật dậy: “đợi đã.”

Giọng của bà không hề bình tĩnh mà pha lẫn phẫn nộ và nhiều cảm xúc khác. Bà vừa lên tiếng, mọi người trong lễ đường đã biết có chuyện không hay sắp xảy ra, không khí vốn đang rất náo nhiệt bỗng nhiên im bặt như có người ấn nút tạm dừng.

“Mẹ! Mẹ làm gì đấy?” Sử Tác phát hiện giọng nói và hành động của mẹ có gì đó không ổn, liền sau đó cau mày, có ý ngăn cản.

Mẹ Sử Tác hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho biểu cảm trên mặt ở mức tự nhiên nhất: “Tôi nghĩ rằng hôn nhân là đại sự, không chỉ là chuyện cả đời của hai người trẻ mà còn là sự kiện lớn cảu hai bên gia đình, ít nhất thì hai bên cũng nên tìm hiểu cho biết rõ ngọn ngành. Hôm nay hai đứa con nhất quyết kết hôn vậy thì có nhiều chuyện mẹ cho rằng nên làm cho rõ để tránh sau này hối hận.”

“Mẹ.... mẹ ý gì đấy?” Lời của mẹ Sử Tác nói khiến Thẩm Nghi San kinh ngạc, vội vàng hỏi tới: “Là con làm gì đó khiến mẹ không vừa lòng rồi sao? Mẹ nói với....”

“Đợi đã, đừng vội gọi mẹ lúc này, chúng ta có duyên làm mẹ chồng con dâu hay không còn chưa biết đâu.” Mẹ Sử Tác không hề nể mặt Thẩm Nghi San, giơ một tay lên tỏ ý yêu cầu tạm dừng.

Thẩm Nghi San vì thế mà đỏ mặt, cô đưa một tay ra kéo Sử Tác hy vọng anh nói gì đó giúp cô.

“Mẹ, con...”

“Con im đi!” Thái độ của bà đối với Sử Tác cũng không tốt hơn là bao.

Sử Tác trước giờ rất tôn trọng mẹ mình, nhưng bà trước đây chưa từng có thái độ kịch liệt như vậy với anh, giờ bà bỗng nhiên như vậy anh biết là có lí do gì đó nhưng không có ý định mở miệng hỏi thêm.

Bàn tay Thẩm Nghi San vẫn nắm lấy cánh tay Sử Tác, mẹ Sử Tác di chuyển ánh mắt về phía tay cô, trách mắng: “Cô buông tay con tôi ra! Tôi nói rồi, nếu như cô có thể trả lời câu hỏi của rôi thì hôn lễ hôm nay tiếp tục, nếu không thì không có thương lượng gì hết!”

“Mẹ! Mẹ muốn hỏi gì không để đến lúc kết thúc buổi lễ sao ạ? Sao mẹ lại để con và Sử Tác mất mặt thế này ạ? ở đây còn toàn người quen bạn bè thế này.” Thẩm Nghi San không mấy vui vẻ với hành động này của mẹ Sử Tác. Bà làm vậy khiến cô vô cùng xấu hổ, mà cô cũng tin Sử Tác cũng mất mặt với bạn bè khách mời.

“Ha ha! Vậy thì lợi cho cô quá còn gì? Cho cô dễ dàng bước vào nhà tôi vậy sao?” Thái độ của mẹ Sử Tác hôm nay đã rất rõ ràng, bà sẽ không cho Thẩm Nghi San bước vào nhà.

Vạn Nhân Mật ngồi bên cạnh đó, thầm nghĩ may mà hôm nay khách mời bên họ nhà gái không mấy ai đến. Nếu không thì bà cũng sẽ cảm thấy mất mặt với họ hàng.

“Bà thông gia à, có chuyện gì không nói nhẹ nhàng được sao? Cứ phải khiến bọn trẻ sợ bà vậy à?” Vạn Nhân Mật có vẻ như không chịu được mẹ Sử Tác trách móc con gái mình như vậy, liền lên tiếng đỡ lời cho con gái.

“Ha ha! Bà thông gia sao? Thẩm phu nhân, chuyện cảu nhà tôi tôi sẽ tự giải quyết, không phiền tới bà đâu. Nhưng mà trong việc giáo dục con gái, bà hình như không giỏi lắm, hôm nay để tôi giúp bà dạy dỗ lại!” Thái độ của mẹ Sử tác rất khoa trương, không hề có ý định cho Thẩm Nhân Mật thương lượng.

Thái độ của Vạn Nhân Mật cũng không còn tốt như hồi nãy nữa: “bà ý gì đây?”

“Mẹ!” Sử Tác cũng mở lời, ánh mắt đầy bất mãn.

Mẹ Sử Tác hình như nhớ ra Vạn Tố Y cũng là con gái của Vạn Nhân Mật nên cũng không có ý đeo bám chủ đề này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play