Vạn Tố Y nắm chặt điện thoại, trong này hình như có chuyện mà cô căn bản không biết gì.
"Nếu con có thể gửi cho mẹ một lần tới mười triệu, thì một triệu với con chỉ là số tiền nhỏ thôi. Sau khi nào phòng lại keo kiệt như vậy, có phải tính già mồm cãi láo không?" Tuy Vạn Nhân Mật cảm động khi thấy Vạn Tố Y gửi cho mình nhiều tiền như vậy, nhưng nghe Thẩm Nghi San khóc lóc kể lể, bà ta còn tức giận hơn là cảm động.
Thẩm Nghi San biết rất rõ, từ nhỏ Vạn Tố Y đã rất nghe lời Vạn Nhân Mật. Cho dù không thể làm Vạn Tố Y thay đổi thái độ, cô ta cũng muốn để bà ta mắng chửi Vạn Tố Y một trận. Đây cũng là một chuyện khiến cho cô ta thấy rất vui vẻ.
"Mẹ, khoản tiền kia..." Vạn Tố Y theo bản năng nhíu mày. Cô biết, sẽ không ai tự nhiên lại gửi tiền cho Vạn Nhân Mật, vậy chỉ có thể là Mạnh Kiều Dịch.
Vạn Tố Y theo bản năng nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch, sau đó nói cho Vạn Nhân Mật biết: "Số tiền này không phải con gửi, mà là Kiều Dịch gửi."
Vạn Nhân Mật nghe Vạn Tố Y nói như vậy, chút cảm động trong lòng lập tức biến mất, ngay cả giọng nói cũng cao hơn vài lần: "Mẹ đã nói rồi, sao con có thể bỗng nhiên tri kỷ nhớ tới chuyện gửi tiền cho cha mẹ chứ! Ha ha, hóa ra là như vậy, nuôi con gái này còn không tri kỷ bằng con rể."
"..." Vạn Tố Y im lặng nghe Vạn Nhân Mật nói, cũng không có bất kỳ lời nào phản bác.
Chẳng qua, Vạn Nhân Mật nói xong chuyện tiền nong cũng không dừng lại, nói tiếp về chuyện của Thẩm Nghi San: "Nếu nói như vậy, mẹ thật sự rất không vui! Chị con dùng tiền, Mạnh Kiều Dịch cũng không có ý kiến gì, con nhảy ra là sao?"
"Mẹ, mẹ biết hai ngày cuối tuần thôi mà chị cả đã tiêu bao nhiêu không?" Vạn Tố Y đặc biệt mệt mỏi. Cô biết mình mở miệng nói như thế, Vạn Nhân Mật cũng sẽ không quan tâm, nhưng cô vẫn nói.
"Mẹ không biết! Mẹ chỉ biết là Mạnh Kiều Dịch còn không có ý kiến mà con đã nhảy ra trước! Chị con là người nhà của con, con bé tiêu tiền của con không phải là chuyện đương nhiên sao? Hơn nữa, con bé chỉ sống một mình ở ngoài không quen, con cắt nguồn kinh tế của nó, không phải là con cố ý khiến cho nó sống bên ngoài ăn không ngon uống không tốt đúng không? Nếu chị con có việc gì, mẹ cho con biết, mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho con đâu." Vạn Nhân Mật nói tới Thẩm Nghi San thì tâm trạng có chút nóng nảy, không giấu được sự lo lắng.
"Còn nữa, chuyện con để cho chị con phải ở khách sạn, mẹ còn chưa tính sổ với con đâu! Con làm sao thế hả? Sao con..."
"Mẹ!"
Giọng nói của Vạn Nhân Mật lải nhải ở bên tai, cuối cùng làm Vạn Tố Y không nhịn được, giọng nói cũng trở nên sắc bén, ngắt lời Vạn Nhân Mật.
Vạn Tố Y chưa bao giờ đối xử với Vạn Nhân Mật như vậy. Bà ta lập tức sửng sốt và im lặng.
"Mẹ chỉ quan tâm tới chị cả, lúc nào mẹ cũng chỉ suy nghĩ cho chị cả? Ở trong lòng mẹ, con rốt cuộc có phải là con gái của mẹ không? Mẹ lo lắng chị cả ở đây ăn không ngon uống không tốt, vậy mẹ có từng nghĩ cho con không? Mẹ đã từng nghĩ chị cả tiêu tiền tùy ý như vậy, con có thế sẽ khó xử với nhà họ Mạnh không? Mẹ có từng nghĩ con khai trương công ty phải vất vả thế nào không? Con chỉ lo lắng chăm sóc chị cả không tốt, cái này cũng là lỗi của con sao? Mẹ chỉ quan tâm tới chị cả, chỉ nghe lời chị cả nói, ngay cả một câu giải thích của con mà mẹ cũng không chịu nghe. Thật hay giả mẹ cũng không quan tâm, chỉ nghĩ không để cho chị cả phải chịu uất ức..." Vạn Tố Y nắm chặt cái điện thoại mà vai khẽ run, viền mắt đã đỏ hoe: "Mẹ cũng biết con mang thai, vì sao mẹ không thể nói được một câu quan tâm chứ? Mẹ biết rõ con mang thai, vì sao vẫn nhiều lần gọi điện thoại chất vấn con vì chuyện của chị cả? Con không rõ, con và chị cả đều là con gái của mẹ, vì sao mẹ phải nặng bên này nhẹ bên kia nghiêm trọng như vậy... Cho dù con có làm tốt mấy đi nữa, cố gắng làm cho mình tốt hơn, nhưng vì sao vẫn đổi được chút quan tâm của mẹ..."
"Tố Y..."
Vạn Nhân Mật nghe Vạn Tố Y khóc lóc kể lể thì bị hù dọa rồi, trong thời gian ngắn tự nhiên nói chuyện cũng lắp bắp.
Từ nhỏ đến lớn Vạn Tố Y chư bao giờ thể hiện sự yếu đuối ở trước mặt Vạn Nhân Mật. Cho dù Vạn Nhân Mật đánh cô, cô cũng không hề lộ vẻ tủi thân. Theo thời gian dài, Vạn Nhân Mật cũng sắp quên Vạn Tố Y cũng có lúc mềm yếu.
"Nếu như... trong lòng mẹ, con thật không phải là con gái của mẹ. Vậy về sau... con đã biết nên làm gì rồi." Lần này đổi lại thành Vạn Tố Y không nghe Vạn Nhân Mật nói nữa, bản thân cô nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Vạn Tố Y sờ lên mặt mình mới biết được mình đã khóc ướt cả gương mặt từ bao giờ. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ có can đảm dám tùy hứng một lần, lần này cô cuối cùng đã không nén được.
Mạnh Kiều Dịch nhíu mày nhìn Vạn Tố Y không giấu được nước mắt. Cho dù Vạn Tố Y có khổ sở, nhưng chưa bao giờ anh thấy cô có tâm trạng suy sụp như vậy. Thứ người nhà cho cô hình như không có bao nhiêu hạnh phúc, chỉ luôn là áp lực và khẩn trương.
Anh nhìn Vạn Tố Y rơi nước mắt mà vô cùng đau lòng, nhưng mãi không đi tới an ủi. Vạn Tố Y thật vất vả tới trút được tâm sự trong lòng. Anh muốn cho cô khóc cho thỏa một lần.
Uất ức trong lòng Vạn Tố Y không phải khóc một trận là có thể hết được. Mạnh Kiều Dịch nhìn cô khóc rất lâu, lo lắng cô sẽ khóc ảnh hưởng tới sức khỏe nên tiến lên an ủi: "Được rồi, em đừng khóc nữa."
Vạn Tố Y dựa vào trong lòng anh, nước mắt lúc này giống như vỡ đê, căn bản không có cách nào dừng lại được. Nước mắt của Vạn Tố Y càng tràn lan, Mạnh Kiều Dịch lại càng đau lòng.
Mạnh Kiều Dịch ôm thật chặt Vạn Tố Y. Một lúc lâu sau cô mới giơ tay ôm anh: "Em thật sự mệt mỏi rồi."
Cô mệt đến mức thậm chí về sau cũng không muốn lại liên hệ với Vạn Nhân Mật nữa. Ngoại trừ một tầng quan hệ máu mủ, Vạn Tố Y và bà thậm chí chưa từng có cảm giác thân thiết. Cô đã chủ động lấy lòng bà ấy rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.
"Mệt mỏi thì em đi nghỉ đi. Nghỉ bao lâu cũng được." Mạnh Kiều Dịch giống như một bộ quần áo, hoàn toàn ôm cô vào trong lòng, cằm anh đặt lên trên đỉnh đầu của Vạn Tố Y, trong âm thanh có phần trấn an: "Ngủ cũng không sao. Có gió có mưa thì sao chứ? Không phải còn có anh sao? Có anh rồi, em không cần phải sợ hãi nữa."
Anh là nhà của cô, chìa khoá của cô, xe của cô, bảo đảm tất cả để cho cô không cần lo lắng nữa.
Vạn Tố Y vùi đầu mình ở trong lòng Mạnh Kiều Dịch khiến ngực anh ẩm ướt. Nước mắt của cô mang theo hơi lạnh thấm vào ngực anh. Không làm cho anh thấy lạnh hơn nước mắt của cô.
Ở trong lòng Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch luôn có thể trấn an cô. Giống như lúc này, trong lòng Vạn Tố Y đã không quá khó chịu nữa, chẳng bao lâu thì nín khóc, chẳng qua cô trước sau cũng không nói gì.
Vợ chồng ở cùng một chỗ cũng không cần nói nhiều, chỉ cần là khi cô yêu cầu, anh sẽ lại đối xử tốt với cô.
Bây giờ Mạnh Kiều Dịch làm bạn của Vạn Tố Y, anh trước sau vẫn ở cùng cô, mãi đến khi cô nói câu đầu tiên: "Em muốn lên tầng ngủ, em mệt mỏi quá."
"Em không ăn cơm tối sao?" Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhàng hỏi, trước sau vẫn lo lắng buổi chiều cô sẽ bị đói.
Vạn Tố Y lắc đầu, bây giờ cô không muốn ăn, ăn gì cũng không vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT