Mạnh Kỳ Nhu không hút phòng bị mà kể, vê mặt của Vạn Tố Y cũng không hề có gì thay đổi, từ đầu đến cuối bàn tay cô giữ cốc cà phê không hề buông ra.
Lúc này trái tim Vạn Tố Y như tấm thuỷ tinh mỏng manh, Mạnh Kỳ Nhu nói một câu, là tim cô thêm một vết nứt. Vết nứt càng ngày càng dày, tim cô bây giờ chỉ cần một cử động nhỏ là sẽ vỡ tan ra.
“Cậu ấy nghĩ rằng nếu khỏi bệnh sẽ xem trọng hơn quan hệ của hai người; chị rất lo cậu ấy sẽ rơi vào đoạn tình cảm này, rồi bị tổn thương mà không thoát ra được. Nên lúc đầu chị mới không muốn chấp nhận em, còn cả lần đó biết chuyện quá khứ của em; chị cũng muốn nhờ chuyện đó mà cho Kiều Dịch mượn cớ để kết thúc chuyện tình cảm với em; nhưng hình như cậu ấy đối với em thật lòng.” Mạnh Kỳ Nhu vẫn không biết tình thế bây giờ là như thế nào, trong không gian yên tĩnh của nhà hàng đó, Mạnh Kỳ Nhu tiếp tục thổ lộ lòng mình: “xác định được là Kiều Dịch đã chấp nhận em, chị mới bắt đầu chấp nhận em. Nhưng chị biết chị thực sự thích em từ tận đáy lòng.”
Mạnh Kỳ Nhu thích Vạn Tố Y không phải là vì Mạnh Kiều Dịch mà là xuất phát từ sức mê hoặc riêng của Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nghe đến đây thì bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa. Trái tim thuye tinh trong lồng ngực cô đã rơi xuống và vỡ tan ra từ hồi nào. Machj máu của cô gần như bị nghẽn lại, khuôn mặt trắng toát không giọt máu.
Mạnh Kỳ Nhu cứ kể, nhưng Vạn Tố Y không nghe vào câu nào nữa. Mạnh Kỳ Nhu ngồi đối diện cô cứ tiếp tục kể, từng câu từng chữ bay qua như nhắc nhở cô.
Vạn Tố Y ngồi trên vị trí của mình ngẩn ngơ một lúc lâu, ngay cả Mạnh Kiều Dịch xuất hiện bên cạnh rồi cô cũng không hề hay biết.
Một tay Mạnh Kiều Dịch đặt lên vai cô, khiến cô bỗng giật mình; quay đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch mà trong phút chốc không biết nên biểu lộ vẻ mặt như thế nào.
“Đợi lâu rồi phải không?” Một tay Mạnh Kiều Dịch vén chỗ tóc loà xoà trên trán cô, tay còn lại kéo chiếc ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Vạn Tố Y lắc đầu, nhanh chóng chỉnh sửa lại biểu cảm trên mặt, rồi cười mà phủ nhận: “đâu có, em và chị ngồi nói chuyện một lúc, rất vui.”
Mạnh Kiều Dịch nghe cô nói vậy alf yên tâm rồi, liền đẩy thực đơn trên bàn qua cho Mạnh Kỳ Nhu: “xem xem muốn ăn gì nào.”
Mạnh Kỳ Nhu đón lấy thực đơn, vốn định để Vạn Tố Y chọn món trước. Nhưng lúc này đây, Mạnh Kiều Dịch đã rất thuần thục mà nói với nhân viên phục vụ: “ một phần gan ngỗng, hai phần bít tết đặc biệt, nhớ là một suất năm phần chín, một suất tám phần chín không được để có màu tiết; phu nhân của tôi ăn không quen thịt bò tái. Còn nữa, những món mà lần trước gọi mỗi món một phần.”
Mạnh Kỳ Nhu chăm chú nghe Mạnh Kiều Dịch gọi món; em trai của cô đúng là chiều vợ ghê; Vạn Tố Y thích ăn món gì của nhà hàng này; thói quen ăn uống như nào đều nhớ rất rõ ràng.
“Tố Y à, Kiều Dịch chưa từng đối với ai tận tình như này đâu.” Mắt Mạnh Kỳ Nhu sáng ngời mà nói với Vạn Tố Y.
Mạnh Kỳ Nhu cười tươi, ánh mắt di chuyển xuống thực đơn, không biết nên chọn món gì; cô liền chọn vài món quen thuộc.
Mạnh Kỳ Nhu lâu lắm rồi không cùng hai người họ ăn cơm, bữa cơm này trôi qua rất vui vẻ, đồ ăn ngon miệng, nội dung nói chuyện cũng hấp dẫn.
Vạn Tố Y cũng ăn rất ngon miệng, đồ ăn nhân viên phục vụ vừa bưng lên đều ăn hết sạch.
Vẻ ngoài cô giống như rất vui vẻ, nhưng chỉ có mình cô biết; đồ ăn hôm nay đối với cô chỉ như miếng gỗ nhai trong miệng, không mùi vị cũng cực kỳ khó nuốt.
Lúc này đây, cái cô ăn không chỉ là đồ ăn, mà còn là những nút thắt trong lòng muốn gỡ ra; chúng hỗn hợp trong miệng cô khó lòng mà hoà giải.
Ngày hôm nay đối với cô trôi qua quá nhanh mà cũn quá chậm. Ăn xong bữa tối, Mạnh Kỳ Nhu tự mình lái xe đi về còn Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch thì về nhà cùng nhau.
Cô vừa ngồi lên xe là nhắm mắt lại, vẻ rất mệt mỏi.
“Buổi đàm phán hôm nay rất khó ứng phó sao?” Mạnh Kiều Dịch khởi động xe, với lấy tấm chăn lông từ đằng sau đắp lên người cho cô.
“Vâng...” giọng của Vạn Tố Y nghe như không có chút sức lực nào.
Mạnh Kiều Dịch ngó sang bên Vạn Tố Y đang “mệt mỏi” mà tựa vào ghế xe nói: “ vậy em ngủ một lúc đi.”
Lần này, Vạn Tố Y không còn trả lời anh nữa, mà nhắm mắt lại.
Vạn Tố Y lúc này không thể nào ngủ được. Trong đầu cô tái hiện lại tất cả những lời Mạnh Kiều Dịch đã từng nói với cô, từng hứa với cô. Cả thái độ và biểu cảm của anh lúc đó đều tái hiện lại sống động như ngay lúc này vậy.
Nếu như, lời của Mạnh Kỳ Nhu là thật thì anh không nên giấu cô. Ngay lúc cô biết chuyện bệnh tình của anh đã nên nói với cô tất cả, chứ không phải giấu giếm cô như thế này. Nhưng nếu như cách nghĩ của Mạnh Kiều Dịch từ đầu đến cuỗi vẫn không hề thay đổi thì đúng là anh có lí do để giấu kỹ, không nói với cô chuyện này.
Vạn Tố Y mơ mơ hồ hồ, đôi lông mày cau chặt lại. Lúc cô từ từ mở mắt ra thì chiếc xe đã đỗ trong khuôn viên quen thuộc. Cô không nhìn Mạnh Kiều Dịch mà cố gượng ra một nụ cười: “Mạnh tiên sinh, anh có nhớ lời trước đây từng nói không?”
“Lời gì?”
“Chúng ta đã hứa với nhau, sẽ không giấu giếm nhau, lừa dối nhau điều gì.” Vạn Tố Y chậm rãi mà nói ra một câu như vậy.
Mạnh Kiều Dịch ngồi bên, chầm chậm quay sang nhìn cô, cô quay đầu lại nói: “nhưng em có chuyện lừa dối anh.”
“Chuyện gì?” Mạnh Kiều Dịch thở hắt ra.
“Chuyện em là Dương Chi Thuỷ, em thấy rất có lỗi vì không nói với anh sớm hơn. Với cả, tối qua em nói yêu anh không phải là lời thật lòng...” Vạn Tố Y nhìn thẳng vào Mạnh Kiều Dịch mà nói.
Mạnh Kiều Dịch hình như biết được Vạn Tố Y đang trêu anh, liền nhướng đôi lông mày lên mà hỏi: “thế sao? Nói yêu anh không phải là lời thật lòng? Vậy như thế nào mới là thật?”
Vạn Tố Y ngước lên nhìn anh, trên gương mặt không hề có nét cười; cô dùng giọng rất nghiêm túc mà nói: “anh đối tốt với em, khiến em yêu anh hơn những gì em nghĩ.”
Thậm chí... không hề muốn dừng lại, cho dù biế anh có chuyện giấu cô; cô cũng không muốn là người chủ động đưa ra đề nghị kết thúc.
Lời của Vạn Tố Y khiến cho nụ cười nơi khoé môi Mạnh Kiều Dịch càng sâu hơn, một người không thích nghe những lời đường mật như anh, lại bị lời đường mật của Vạn Tố Y khiến cho mê mẩn: “nghe Y Y nói vậy, anh vui lắm.”
Đây không phải đáp án mà Vạn Tố Y muốn, cô cười nhạt, ép hỏi Mạh Kiều Dịch: “vậy ông chủ Mạnh có gì giấu em hay không? Hoặc là lừa dối em? Cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi....”
Chuyện này đối với Mạnh Kiều Dịch chắc không được tính là chuyện lớn, nếu như vị trí của cô trong lòng anh không mấy quan trọng thì chuyện này đúng là không được tính là chuyện lớn.
“Không có.” Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y mà trả lời rất nhanh chóng; ánh mắ chân thành đến mức khiến người ta tin anh không thể nào là đang nói dối.
Vạn Tố Y im lặng nhìn Mạnh Kiều Dịch, đáy tim thắt lại. Chỉ cần Mạnh Kiều Dịch không thừa nhận thì chuyện này sẽ trở thành nút thắt không thể gỡ bỏ giữa hai người.
“Xuống xe trước...”Mạnh Kiều Dịch đưa tay tháo dây an toàn cho cô, lời của chưa kịp nói xong, tay của Vạn Tố Y đã trốn tránh tay anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT