"Bà đừng có nói linh tinh!" Giọng Lý Nhược Hàm tối thiểu phải tăng cao tới quãng tám. Vào thời điểm Tào Lan chật vật như vậy, cô ta hoàn toàn không thấy thông cảm, thậm chí muốn trốn tránh trách nhiệm, điều này khiến cho Lương Dần rất bất mãn.

"Lý Nhược Hàm, em tốt nhất câm miệng lại cho anh! Nếu như mẹ có chuyện gì, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!" Lương Dần chỉ vào Lý Nhược Hàm, nghiêm khắc nói.

Ở trong thế giới của Lương Dần, Tào Lan và Kha Kha là quan trọng nhất, không ai có thể tổn thương tới bọn họ!

"Dì nhỏ là người xấu! Dì nhỏ là người xấu!" Kha Kha xông tới đánh vào chân của Lý Nhược Hàm. Tuy cô bé còn nhỏ nhưng trên mặt đầy căm hận: "Dì nhỏ ép mẹ nhỏ phải đi, còn làm cho bà nội bị thương, dì nhỏ là người xấu, dì nhỏ là quả trứng thối!"

"..."

Tất cả mọi người trong phòng khách đều sững người. Kha Kha xuất hiện cùng lời nói của cô bé hình như đã xác nhận lời một vài người trong bọn họ là chính xác.

"Cháu tránh ra cho dì." Lý Nhược Hàm đẩy Kha Kha, nhưng con bé cứ bám chặt lấy chân cô ta và đánh. Cô ta quá bực mình nên có đẩy mạnh hơn.

Kha Kha bị đẩy ngã thì khóc òa lên: "Dì nhỏ là người phụ nữ xấu, dì nhỏ đánh Kha Kha..."

"Cháu không sao chứ?" Vạn Tố Y nhìn thấy Kha Kha ngã xuống thì lo lắng, theo bản năng lập tức đỡ Kha Kha dậy.

Lương Dần sốt ruột, lo lắng nhìn chằm chằm vào Kha Kha, nhìn thấy con bé ngã không nặng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, mắt hắn đỏ lên, nhìn Lý Nhược Hàm nói: "Em lại không thích Kha Kha, con bé ngoại trừ là con gái chồng em, cũng là cháu gái của em, em lại thật sự đẩy con bé như thế!"

Cô ta đẩy Kha Kha một cái, Lương Dần có thể hiểu được là hành động vô tâm, nhưng lời nói và động tác của cô ta trước sau không giấu được sự chán ghét.

Trong hôm nay, Lý Nhược Hàm thấy tất cả đều nhằm về phía mình, ngoại trừ tức giận ra thì còn có cảm giác hết đường chối cãi.

Vạn Tố Y đỡ Kha Kha, ánh mắt lại nhìn về phía gương mặt thảm hại của Tào Lan: "Tôi thấy vẫn nên mau chóng đưa bà ấy tới bệnh viện đi, nếu chậm nữa, chỉ sợ là gương mặt sẽ bị hỏng mất."

Lương Dần nghe thấy Dương Chi Thủy nói vậy thì lập tức muốn đưa Tào Lan tới bệnh viện: "Mẹ, mẹ cố nhịn đừng cào, để con đưa mẹ đi bệnh viện."

"Nhưng bây giờ trong nhà thì phải làm thế nào..." Tào Lan cũng rất muốn đi tới bệnh viện, chuyện này có liên quan tới gương mặt, bà ta không thể không quan tâm được.

Hôm nay, những bạn học bà ta liên hệ đều ở đây, tuy nói bọn họ có làm chút chuyện xấu, nhưng cơm đã chuẩn bị xong, lẽ nào chưa cho bọn họ ăn gì đã rời đi? Tào Lan vẫn hi vọng bọn họ có ấn tượng không quá tệ với mình.

"..."

Lương Dần nhíu mày, im lặng nhìn đám người gọi là bạn học kia. Cuối cùng hắn nhìn Dương Chi Thủy, áy náy nhờ cậy: "Cô Dương, có thể làm phiền cô giúp tôi chăm sóc Kha Kha cùng bọn họ một lúc không? Tôi muốn lập tức đưa mẹ tôi tới bệnh viện."

Lương Dần không còn ai để có thể nhờ, chỉ có thể nhờ Dương Chi Thủy, thậm chí trực tiếp bỏ qua Lý Nhược Hàm.

"Được." Dương Chi Thủy rất sẵn lòng "giúp đỡ" Lương Dần.

Lý Nhược Hàm nghe thấy Lương Dần nói vậy thì nhíu mày, nhìn Lương Dần với vẻ không thể tin được. Cô ta không thể nào tưởng tượng được Lương Dần tự nhiên lại bảo Dương Chi Thủy giải quyết hậu quả trong nhà!

"Lương Dần, anh nói vậy là có ý gì?"

"Em đi theo anh." Lương Dần lạnh lùng liếc nhìn Lý Nhược Hàm. Cho dù tới lúc này Lý Nhược Hàm không chịu để ý tới tình cảnh hiện tại, nhưng hắn vẫn cho Lý Nhược Hàm bậc thang, thuận tiện dẫn cô ta đi, không để cho cô ta ở lại làm loạn thêm nữa.

Lý Nhược Hàm rất không cam lòng, nhưng cô ta vẫn để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Lương Dần. Cô ta biết giờ phút này mình không đi theo Lương Dần, chuyện này sẽ trở thành nút thắt giữa hai người.

Trên mặt Lý Nhược Hàm lộ vẻ phức tạp liếc nhìn Dương Chi Thủy, nhưng cuối cùng vẫn căm giận đi theo Lương Dần.

Vạn Tố Y nhìn đám người ngồi yên trong phòng khách, mỉm cười: "Xem ra hôm nay bà Tào không thời gian chiêu đãi mọi người, mọi người cứ tùy tiện ăn một chút rồi về trước đi. Sau này bà Tào sẽ mời mọi người tới chơi vào dịp khác."

"Chuyện gì thế không biết. Tôi còn tưởng rằng mấy năm qua Tào Lan sống tốt lắm. Xem ra bà ta còn không bằng tôi, tìm con dâu nhà lắm tiền thì thế nào? Còn không phải nhìn mặt con dâu sao? Các bà xem tôi đi. Tôi không cần phải sống như vậy, tôi nói một thì con dâu tôi cũng không dám nói hai đâu."

"Đúng vậy, hơn nữa quan hệ nhà bọn họ thật sự quá rối loạn."

"Tôi đoán là Tào Lan định khoe khoang ở trước mặt chúng ta, không ngờ lại náo loạn thành như vậy."

Mấy người bạn học này, ai nấy đều mở miệng châm chọc không hề khách sáo.

Vạn Tố Y cười khẽ lắng nghe, không nói giúp Tào Lan một câu nào.

Đợi đến khi những người này đều đi về hết, Vạn Tố Y ở cùng với Kha Kha thêm một lúc thì thấy Lý Đức Nghĩa tới đón cô bé đi.

Vạn Tố Y có thể nhìn ra đây là ý của Lý Nhược Hàm, cô ta không muốn Dương Chi Thủy ở lại nhà họ Lương quá lâu.

Nơi đây đã không có chuyện gì cần tới Vạn Tố Y nữa, cô lái xe trở về nhà. Nhưng cô lái xe một đoạn thì dừng lại gần thùng rác, ném túi đồ trang điểm của mình vào trong, lúc này mới rời đi.

Hôm nay, mặt của Tào Lan căn bản không phải do Lý Nhược Hàm gây ra, mà vì mỹ phẩm của Vạn Tố Y. Cô chỉ muốn cho Tào Lan một bài học, cô đã khống chế số lượng sử dụng, chỉ làm mặt của Tào Lan bị dị ứng chứ không có vấn đề gì lớn.

Sau khi Vạn Tố Y làm xong tất cả những điều này, cô lái xe tới bãi đỗ xe của Đại Hừng và ở đó chờ Mạnh Kiều Dịch mà không lên.

Chờ một lát, cô nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch và Chu Hầu đi vào bãi đỗ xe mới xuống xe và đi vòng qua phía sau xe của anh.

Mạnh Kiều Dịch vừa vào bãi đỗ xe đã nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút tới gần xe của mình, anh thoáng cười nhưng không nói gì, đi thẳng về chiếc xe của mình.

Vạn Tố Y căn thời gian chính xác, vào lúc Mạnh Kiều Dịch đi qua, cô liền nhảy ra dọa anh.

"Òa!"

Cô không hù dọa được Mạnh Kiều Dịch, ngược lại Chu Hầu đang báo cáo với anh thì bị dọa, suýt nữa đánh rơi cả tập tài liệu trong tay.

Ban đầu, đây là trò đùa của một mình Vạn Tố Y, lúc này giống như là trò đùa của cô và Mạnh Kiều Dịch, chỉ hù dọa một mình Chu Hầu.

Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y cúi đầu cười: "Y Y cũng có lúc ấu trĩ nhỉ?"

Vạn Tố Y vẫn còn đang tươi cười thì nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy, cô chọc chọc vào ngực anh hỏi: "Thật kỳ lạ, tại sao tổng giám đốc Mạnh không bị dọa chứ?"

"Nếu như anh có thể bị dọa dễ như vậy, còn có thể làm chồng em được sao?" Mạnh Kiều Dịch nói rất tự tin, ôm cổ Vạn Tố Y hết sức tự nhiên: "Trên đời này không có chuyện gì khiến chồng của em sợ hãi được."

"Thật không? Em không tin." Vạn Tố Y nghĩ tới chuyện gì đó liền không nhịn được cười ra tiếng.

Cô biết Mạnh Kiều Dịch sợ hãi Ui Da, chẳng qua anh không thừa nhận mà thôi.

"Em nghĩ gì mà cười vui vẻ như thế?" Mạnh Kiều Dịch không hiểu vì sao Vạn Tố Y lại cười như vậy.

Vạn Tố Y lên tiếng nói: "Hừ, em đang suy nghĩ, đợi đến khi em biết ngài Mạnh sợ gì, em nhất định sẽ nói cho ngài Mạnh hay."

Cô tạm thời còn không nói ra chuyện Ui Da, ngoài nó ra, Mạnh Kiều Dịch nhất định còn có nỗi sợ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play