“Cô Dương, đã lâu rồi không gặp nhỉ.” Lý Nhược Hàm không biết ở đâu xuất hiện. Cô ta khoanh tay trước ngực. Mặc dù khuôn mặt cô ta đang cười, mọi người có thể thấy nụ cười của cô ta là nụ cười ngượng ngạo.

Vạn Tố Y liếc nhìn Lý Nhược Hàm khẽ mỉm cười. Chẳng biết có ý gì trả lời một câu: “Một tháng gặp hai lần, tôi nghĩ chắc cũng không hẳn là lâu không gặp nhỉ?”

“Chẳng có gì kì lạ, có một số người gặp nhau thường xuyên lại cảm thấy không đủ. Nhưng một số người một năm gặp một lần lại thấy phiền phức. Tôi đối với Cô Dương chắc chắn là kiểu thứ nhất. Tôi không cảm thấy phiền khi được gặp cô. Tôi thậm chí cảm thấy được gặp cô Dương ít quá. “Lý Nhược Hàm nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, nếu có mấy cái trâm trong mắt chắc đã phi chết Vạn Tố Y rồi.

Những lời này, Vạn Tố Y có thể nghe ra hàm ý của nó, nhưng Tào Lan lại không thể nghe ra. Tào Lan mỉm cười và tiếp lời cô ta: “Cô Dương, cô và gia đình chúng tôi có quan hệ. Tôi đã nghe Dần khen ngợi khả năng làm việc của cô. Con dâu tôi thích cô, tôi đánh giá cao cô.”

Những câu này, Tào Lan đều là nói lời thật lòng, Vạn Tố Y lại không tin, lời nói của gia đình này đối với cô không có giá trị tin cậy.

“Cô Dương, hôm nay tôi làm phiền cô rồi.” Có lẽ anh ta sợ Dương Chi Thuỷ bối rối nên Lương Dần từ bên cạnh đi tới nói.

Dương Chi Thuỷ liếc nhìn Lương Dần với một cái và quay sang Tào Lan: “Bà Tào, tôi sẽ giúp bà trang điểm.”

“Được, được, mới bên này.” Tào Lan đã mong đợi từ lâu, nên ngay lập tức đồng ý.

Mặc dù Dương Chi Thuỷ đi theo Tào Lan, nhưng Tào Lan muốn dẫn cô đi theo hướng đó, cô đặc biệt rõ ràng. Mặc dù ngôi nhà ở đây không phải là nơi ở ban đầu của Lương gia, nhưng trong quá khứ, đối diện với ngôi nhà Lương Gia, căn hộ giống hệt nhau, hoa văn cũng vậy, có lẽ nó sợ rắc rối, thậm chí trang trí cũng không thay đổi.

Vạn Tố Y bước vào đây, giống như trước đây bước vào gia đình Lương Gia.

Tào Lan dẫn cô vào phòng ngủ, Vạn Tố Y lấy ra một bộ đồ dùng cô đã chuẩn bị và bắt đầu sẵn sàng cho Tào Lan.

Tào Lan lặng lẽ tận hưởng đôi tay Vạn Tố Y đang di chuyển trên khuôn mặt mình.

“Bà Tào, không dễ để duy trì một làn da như bà ở độ tuổi này.” Vạn Tố Y trang điểm cho Tào Lan và chủ động nói chuyện với Tào Lan.

“Phải? Làn da của tôi có tốt không? Tôi luôn nghĩ rằng nó rất tệ.” Tào Lan nghe lời khen Dương Chi Thuỷ liền cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn hơi nghi ngờ.

Tào Lan chịu nhiều đau khổ, và trong vài năm qua, bà ta bắt đầu từ từ tiêu tiền cho bản thân. Bà tatrông già hơn một chút so với những người cùng tuổi, và bà ta luôn nghĩ rằng làn da của mình không tốt. Nhưng Dương Chi Thuỷ là một người chuyên nghiệp, lời nói của cô ấy chắc chắn chuyên nghiệp.

Vạn Tố Y mỉm cười nói với bà: “Không tệ. Phải nói là phu nhân đã kịp thời cứu làn da của mình.”

“Dường như tiền cho các sản phẩm chăm sóc da trong những năm nay không phải là vô ích.” Tào Lan nghe lời khen của Dương Chi Thuỷ thấy rất hạnh phúc, ngay cả khi nhắm mắt, nhưng khuôn mặt không thể nhịn cười.

Vạn Tố Y liếc nhìn lên bàn trang điểm của Tào Lan và thấy rằng bà ta vẫn đang dùng các sản phẩm chăm sóc từ hồi cô còn ở Lương Gia. Cô nói: “Nước nhữ của AR rất tốt. Không ngờ phu nhân cũng dùng.”

“Ồ? Đây này ag.” Tào Lan nghe cô nói, mắt nhìn trên bàn và nói: “Đây là thứ con dâu tôi đã mua.”

Con dâu?

“Đó là người trước hay hiện tại?” Vạn Tố Y nghe thấy cách Tào Lan xưng hô, nhẹ giọng hỏi.

Khi Tào Lan nghe thấy những lời của Dương Chi Thuỷ, bà ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn vào mắt của Dương Chi Thuỷ:” Sao cô biết những điều này?”

Lương Dần kết hôn giấu. Tào Lan vẫn nghĩ rằng không có nhiều người biết điều đó.

Không phải tin tức luôn được báo cáo sao? Hay Vạn Tố Y tóm tắt chủ đề bằng một trò đùa.

Tào Lan từ từ quay đầu, nhưng sắc mặt không tốt lắm: “Lương Dần cưới một người phụ nữ trước khi cưới Nhược Hàn, nhưng người phụ nữ đó là con ma cà rồng, chỉ biết hút máu của gia đình chúng tôi! Bây giờ nhắc đến cô ta, tôi vẫn cảm thấy khó chịu. “

“…”

Lực tay của Vạn Tố Y mát xa mặt cho bà ta mạnh dần lên. Cô rất tò mò, cô ấy hút máu của gia đình họ Lương thế nào vậy!

Vạn Tố Y rất lạnh lùng, nhưng cô cười lớn: “Nghe có vẻ là một cô gái tuyệt vời. Bà Tào có thể kể cho tôi biết chút được không?”

Dương Chi Thuỷ muốn nghe, Tào Lan có thể từ chối bất cứ lúc nào, nhưng đó là người trang điểm duy nhất mà.

Tào Lan lo lắng rằng bà ta từ chối Dương Chi Thuỷ, tâm trạng của cô sẽ bị ảnh hưởng, và trang điểm của cô sẽ không hoàn hảo.

“Người phụ nữ này, khi lần đầu tiên kết hôn, đã mặt dày sống chết mà yêu cầu chúng tôi mà còn không có của hồi môn. Sau kết hôn không hiếu thảo với chúng tôi. Không quan tâm đến chồng của mình. Chuyện gì cũng không biết, con mình cũng không trông được, chắc cô viết Khả Khả chứ? “

“Tôi biết.” Vạn Tố Y đáp lại lời chế nhạo và trả lời Cao Lan.

Tào Lan thở dài nặng nề và không nói gì cả: “Đứa trẻ đáng thương này trước đây bị mẹ kế lạm dụng. Người phụ nữ không phải là đứa con mình sinh ra. Cô ta không biết cảm giác tồi tệ như thế nào.”

“…”

Vạn Tố Y im lặng lắng nghe những điều vô nghĩa của Tào Lan. Tào Lan thực sự không có tội. Sự bịa đặt rất thẳng thắn. Nếu đây không phải là việc riêng của Vạn Tố Y, chắc Vạn Tố Y sẽ tin.

“Trong đám cưới vừa qua, tôi thấy Khả Khả dường như rất thích người phụ nữ này.” Vạn Tố Y khép môi lại và sự lạnh lẽo của khóe mắt là điều hiển nhiên.

Tào Lan tự nhiên phủ nhận: “Đứa trẻ này đôi khi bị người phụ nữ kích thích và đôi khi không biết mình nói gì.”

Tào Lan nghĩ, dù sao, Dương Chi Thuỷ không biết Vạn Tố Y, không cần phải nói với cô ấy đâu nhỉ?

Dương Chi Thuỷ khẽ mỉm cười và không hỏi lại. Động tác trên tay anh không tiếp tục. Hành động cô dừng tay nói với Tào Lan: “Được rồi.”

Nhận được lời của Dương Chi Thuỷ, Tà Lan lập tức mở mắt và nhìn mình trong gương. Bà ta thực sự tinh thần và xinh đẹp hơn nhiều so với trước đây.

“Cô Dương, đôi tay cô thật kỳ diệu.” Tào Lan nhìn Dương Chi Thuỷ với sự ngưỡng mộ lớn, và sự ngạc nhiên trong mắt bà ta không thể dừng lại.

“Bà Tào hài lòng là được.” Vạn Tố Y mỉm cười và giơ tay chỉnh lại tõ cho Tào Lan. Ý định là chỉ ra: “Làn da của một người tốt sẽ rất xinh đẹp. Ngược lại, người xấu xa sẽ rất tệ. “

Trong mắt Vạn Tố Y, Tào Lan không đẹp, ngay cả lúc này cũng không đẹp.

Tào Lan chỉ cười nhạo Vạn Tớ. Cô không thể nghĩ về điều đó. Vạn Tố Y trả lời hai câu của bà ta.

“Cô Dương, đợi cho đến khi kết thúc bữa tiệc, tôi phải cảm ơn rất nhiều.” Dương Chi Thuỷ chạm vào mặt bà tay, bà tahài lòng hơn với cô.

Vì hài lòng với việc trang điểm, cômong chờ bữa tiệc ngày hôm nay hơn, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ rằng bữa tiệc không phải là một bất ngờ đối với cô ấy, mà là một sự sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play