Lí Nhược Hàm nhìn mấy bức ảnh của Vạn Tố Y vừa mừng lại vừa lo. Cô ta lo sợ thực lực của Mạnh Kiều Dịch, nhưng nếu tìm ra cách xoá bỏ thân phận Mạnh phu nhân của Vạn Tố Y thì cô ta không phải lo sợ gì nữa, cũng không phải lo bị Vạn Tố Y chèn ép.
Lí do khiến Lí Nhược Hàm tìm cách khắc phục nỗi sợ đối với Mạnh Kiều Dịch không phải là vì cô ta ganh ghét với Vạn Tố Y có cuộc sống tốt hoen cô ta, mà là vì Lí Nhược Hàm không thể chấp nhận được việc một người từng bị cô ta đạp dưới chân giờ lại sống tốt như thế!
Vạn Tố Y không ngờ rằng mình cùng Dương Thục Nghi tham gia tiệc trà lại bị chụp trộm, lúc bà cùng với mấy người bạn nói chuyện thì Vạn Tố Y vẫn bên cạnh im lặng lắng nghe.
Vẻ ngoan hiền của Vạn Tố Y khiến mấy người bạn của Dương Thục Nghi khen ngợi không ngớt lời: “con dâu của bà đúng là biết ý tứ ghê, ngồi cùng chúng ta đến tận bây giờ vẫn không thấy phiền. Nếu mà là cô con dâu ở nhà của tôi đấy à, sớm viện cớ để thoát thân rồi”
“Đúng mà, tìm con dâu cũng nên tìm người có thể hoà hợp với gia đình, biết cách sống. Chứ mấy cô làm điệu làm dáng thì cũng chỉ về bày ở nha như lọ hoa thôi.”
Mấy phu nhân này nói xấu con dâu cũng đâu kém ai. Vạn Tố Y ngồi bên giữ nguyên vẻ lịch sự không nói gì, thi thoảng lại thêm trà cho các bà.
Dương Thục Nghi nghe họ tán dương con dâu mình thì đắc ý nói: “tôi rất hài lòng về Tố Y của chúng tôi, vừa có hiếu lại biết vun xới tình cảm gia đình, tôi không có chỗ nào để chê nữa.”
Trương phu nhân ngồi đối diện nghe vậy liền tỏ ý ngưỡng mộ Dương Thục Nghi: “Kiều Dịch đúng là khác người thường, ngyaf trước mà muốn nghe thấy tin gì từ cậu ta khó lắm, thế mà giờ xem này, có tin tức là có ngay tin vui, mắt chọn vợ cũng tốt. Không như con trai tôi, khiến tôi bực chết mất! Nó đường đường trai trẻ lại nhất quyết tìm cô đã qua một đời chồng, bà nói xem, đã qua một đời chồng rồi thì xinh đẹp đến mấy cũng để làm gì?”
“....”
Câu nói này của bà Trương khiến nét cười trên mặt Vạn Tố Y bỗng nghiêm lại. Động tác rót trà của cô bỗng khựng lại vài giây, tiếp đó nhận đueocj ánh nhìn hiền hậu của Dương Thục Nghi, cô mới cười nhẹ mà tiếp tục rót trà.
Trương phu nhân vẫn tiếp tục than vãn không chiu ngừng: “từ hồi kết hôn đến giờ tôi vẫn không hề chấp nhận thân phận con dâu của cô ta, nha họ Trương chúng tôi dù là không thể so sánh với nhà họ Mạnh nhưng cũng là nhà có danh có thế, bè nói xem tôi ra ngoài nên giới thiệu ra sao đây?”
Dương Thục Nghi chuyên tâm nghe Trương phu nhân kể lể, không hề để ý đến nét mặt của Vạn Tố Y, mà an ủi: “con cháu khác có phúc của con cháu, chúng ta là bề trên tốt nhất đừng can dự vào.”
“Sao có thể không can thiệp chứ Mạnh phu nhân, nếu là chuyện của Kiều Dịch thì bà có tham gia không?” Trương phu nhân không nhận được sự cảm thông từ Dương Thục Nghi liền kích động nói.
Dương Thục Nghi vẫn giữ nguyên nét đoan trang nền nã, nghe bà Trương nói vậy liền mở miệng: “cũng đúng, nhiều khi danh tiếng quan trọng hơn”
Bà Trương biết là Dương Thục Nghi đang đỡ lời cho bà mới khẩu phục tâm phục nói: “ôi tôi đúng là, mấy chuyện phiếm giờ trà sau cơm thôi mà cũng kích động đến thế đây.”
Dương Thục Nghi khoát tay ý không có gì cả, bà không để tâm.
Họ chỉ nói chuyện phiếm như vậy, nhueng câu nói vừa rồi của Dương Thục Nghi lại đè nặng lên Vạn Tố Y.
Bà ấy chưa biết chuyện cô đã từng kết hôn một lần. Câu nói vừa rồi của Dương Thục Nghi đủ như một tảng đá đè nặng lên ngực cô.
Vạn Tố Y cũn không nói gì thêm mà im lặng ngồi. Cho đến khi tiệc trà kết thúc, Dương Thục Nghi vẫn chưa muốn về mà muốn cùng Vạn Tố Y đi mua sắm.
Vạn Tố Y đẩy xe lăn Dương Thục Nghi đi dạo trong trung tâm thương mại, Dương Thục Nghi chỉ bốn phía mà nói với Vạn Tố Y: “những sản nghiệp này, mang danh nhà họ Mạnh nhưng đều là một mình Kiều Dịch đấu tranh trên thương trường mà có được. Bố chồng con đúng là thừa kế gia sản, nhưng ông ấy không giỏi kinh doanh, đợi đến tay Kiều Dịch thì chỉ còn Mạnh gia và Đại Hưng hai cái tên nghe rất hay này thôi. Thực ra thực lực của nhà họ Mạnh vokns chẳng còn lớn mạnh nữa, nhưng Kiều Dịch tài giỏi, trong 5 năm nó biến chỗ sản nghiệp này thành của mình.”
Dương Thục Nghi kể với giọng rất tự hào. Trong lòng bà ấy không có ai giỏi hơn con trai bà.
Vạn Tố Y nghe bà nói vậy áp luẹc trong lòng càng nặng thêm, nhưng sau đó Dương Thục Nghi lại nhìn cô mà nói thêm một câu chắc nịch: “ thế nên, mẹ không hề nghi ngờ gì năng lực và ánh hào quang của con trai mẹ, nếu như ngay cả nó cũng lựa chọn sai lầm thì mẹ tin trên đời này không ai có thể thay nó tìm ra lựa chọn đúng đắn.”
Dương Thục Nghi không can dự vào lựa chọn của Mạnh Kiều Dịch, thậm chí dễ ràng chấp nhận Vạn Tố Y là con dâu là bởi vì bà tin tưởng sự lựa chọn của con trai mình. Điều mà bà chọn giúp chắc chắn con trai bà sẽ vui vẻ chấp nhận, ít nhất Mạnh Kiều Dịch cũng sẽ vừa lòng với sự lựa chọn của chính mình.
Bây giờ nhìn lại, đúng là Mạnh Kiều Dịch mắt chọn không hề sai, từ hồi kết hôn đến giờ chung sống với Vạn Tố Y, thấy Mạnh Kiều Dịch cười nhiều hơn trước.
Dương Thục Nghi đang nói chuyện mà Vạn Tố Y không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể mỉm cười lắng nghe.
Dương Thục Nghi quay đàu ngó cô hỏi: “con sao thế? Sao không nói gì?”
“Không có gì... chỉ là con muốn nghe mẹ kể nhiều hơn.” Vạn Tố Y tâm trí vội quay trở lại, mỉm cười nói: “con thích nghe mẹ kể những chuyện này.”
Dương Thục Nghi nhìn Vạn Tố Y, nụ cười trên gương mặt tươi hơn: “ bà già này nói chuyện có gì hay đâu chứ. Mẹ lo con ở cùng mẹ thấy chán, tiệc trà hồi sáng chắc con nhàm chán lắm phải không?”
Vạn Tố Y dù là tỏ ra rất ngoan, luôn ngồi bên chăm sóc cho bà, nhưng cả quá trình cô không hề mở miệng nói chuyện, những cuộc gặp mặt như này đối với người trẻ tuổi chắc chắn cảm thấy nhàm chán.
Vạn Tố Y lắc đầu phủ nhận: “ đâu có, con thấy cũng thú vị mà mẹ.”
Dương Thục Nghi không quan tâm lời cô nói là thật hay là giả nữa, bà cười lớn chỉ Vạn Tố Y đẩy bà đi một vòng trung tâm thương mại, nói với Vạn Tố Y: “lát nữa đưa mẹ về rồi con về Hải Viên đi, các con còn trẻ nên ở riêng, không cần phải ở cùng mẹ làm gì, một ngày là đủ rồi.”
“Không phải bố vẫn chưa về sao, không sao mà dù gì mấy hôm nay con cũng không bận.”
“Bố chồng con ông ấy tối nay về đến nhà rồi, con về đi, con không về Kiều Dịch cũng không về, công ty lại cách nhà cũ hơi xa đi lại bất tiện.” Dương Thục Nghi vẫn quan tâm con trai mình, sợ Mạnh Kiều Dịch mệt mỏi.
Lời của Dương Thục Nghi còn có ý trêu đùa, khiến Vạn Tố Y không thể không cười mà đáp: “dạ”
Vạn Tố Y đưa Dương Thục Nghi về đến biệt thự cũ cũng không ở lại ăn cơm, mà bắt xe đi thẳng đến Đại Hưng.
Mạnh Kiều Dịch không hề biết là Vạn Tố Y đến, phòng làm việc của anh cô có thể tự do ra vào, cũng không có ai thông báo với Mạnh Kiều Dịch. Anh đang nghiêm túc dặn dò mấy quản lí cấp cao điều gì đó, lúc đi vào phòng nhìn thấy Vạn Tố Y vẻ mặt liền thay đổi trong vài giây, ngay cả giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn: “Mạnh phu nhân đến rồi đấy à? Trước khi đến sao không gọi cho anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT