Lý Nhược Hàm cầm điện thoại xuống giường và đi ra phòng khách.
Lương Dần có lẽ vừa mới về không lâu, lúc này vẫn xách cặp trên tay đang nói chuyện với Kha Kha ở phòng khách.
Kha Kha không biết từ lúc nào đã chạy từ phòng ngủ chạy ra, trên tay còn ôm một con búp bê chạy ra trên đôi chân trần nhìn Lương Dần với vẻ nhõng nhẽo: “Bố ơi, sao mẹ của con không nghe điện thoại của con nữa”
“ Bố đã nói với con rồi, chúng ta với người đó không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi: Lương Dần nhẫn nại cúi xuống nói với Kha Kha: “ Đồng ý với bố từ sau trở đi không được nhắc đến người đó nữa, con muốn gì bố đều có thể mua cho con, được chứ?”
Bây giờ Lương Dần thật sự không muốn nghe đến Vạn Tố Y thêm một lần nào nữa, chỉ cần Kha Kha không nhắc đến, cô bé muốn gì anh đều có thể mua cho cô bé.
Kha Kha lắc đầu nhìn Lương Dần cất tiếng nói: “ Con chỉ cần mẹ thôi những thứ khác con không cần.”
“ Chỉ cần cô ta không được” Lương Dần dứt khoát từ chối yêu cầu của Kha Kha, nghiêm túc nói với cô bé: “ con hãy nhớ, không phải chúng ta đẩy cô ta ra không để cô ta quay lại mà là bản thân cô ta không muốn quay lại, yêu cầu như vậy bố không có cách nào làm được cho con, con hiểu chứ?”
Kha Kha nhìn Lương Dần cau mày, quay mặt không nhìn vào Lương Dần nữa.
Kha Kha còn rất nhỏ đã không có mẹ, mặc dù Lương Dần là người thân nhất của cô bé nhưng Kha Kha lại chưa từng cảm thấy gần gũi với bố mình, ông ấy rất bận gần như không bao giờ cùng chơi với cô bé, Kha Kha đôi khi còn sợ bố mình.
Nhưng điều này lại không hề chứng minh Lương Dần không yêu cô bé, anh chỉ không biết nên dùng cách nào để đối xử với con gái mình. Nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt cô bé, Lương Dần có chút đau lòng, anh lấy tay kéo con gái mình vào lòng và nói: “ Bố xin lỗi, bố mua cho con một con chó con được không?”
“ Chó con ạ?” Kha Kha vẫn luôn thích động vật, cô bị một tiếng chó con thu hút mọi suy nghĩ nhưng ánh mắt rất nhanh lại không còn hy vọng: “ Nhất định bố đang nói dối con, mấy hôm trước, dì cũng nói tặng con một con chó con nhưng lúc quay lại lại không có gì, lại còn tức giận với con, nhất định là bố đang nói dối con…”
Chỉ có mẹ của cô bé là không nói dối cô bé nhưng mẹ của cô bé lại không ở đây.
Lương Dần nghe thấy vậy, ánh mắt nhìn theo hướng phòng ngủ của Lý Nhược Hàm nhìn một cái cùng lúc xoa dịu con gái: “ Bố hứa với con điều gì bố sẽ làm, đừng lo nhé con gái, thôi muộn rồi con đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, mau lên nào”
Kha Kha gật đầu vẫn hôn tạm biệt vào má Lương dần như trước: “ Chúc bố ngủ ngon ạ”
Lương Dần ôm Kha Kha mỉm cười với cô bé, tay xoa đầu và để cô bé quay trở lại phòng ngủ.
Từ khi Vạn Tố Y rời đi, Kha Kha rất ít khi chủ động thơm Lương Dần. Vừa nãy khi Kha Kha thơm anh, anh chợt nhớ lại quãng thời gian Vạn Tố Y ở đây, mỗi ngày cô đều chơi với Kha Kha đến khuya, đợi anh quay về, cô sẽ đợi anh ở phòng khách và nói vọng ra: “ Kha Kha, thơm bố một cái chúc ngủ ngon nào, con phải đi ngủ rồi”.
Trước đây, mặc dù vẻ ngoài của anh đều rất lạnh lùng nhưng những chi tiết nhỏ nhoi ấy cũng khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng mọi thứ sớm đã trở thành quá khứ rồi,
Nhìn Kha Kha trở về phòng ngủ, Lương Dần lạnh lùng nhìn Lý Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm ban đầu muốn giải thích chuyện thú cưng nhưng chưa kịp nói thì Lương Dần đã cất tiếng nói: “Đối với Kha Kha em cần nhẫn nại hơn, chuyện hứa với trẻ nhỏ em nhất định phải làm. Thời gian lâu dần, Kha Kha sẽ xây dựng mối quan hệ với em”
Lời nói của Lương Dần lại không hề để ý đến Lý Nhược Hàm, trên khuôn mặt cô ta nở một nụ cười gượng gạo: “ Anh nghĩ rằng tình cảm của em và cô bé có thể tốt được sao? Anh có biết cô bé đang từ chối em không? Những lời cô bé nói vừa nãy anh nghĩ là vô ý? Cô bé đang cố ý để anh biết, em đối xử với cô bé không tốt, cô bé đang khiêu khích…”
“ Đủ rồi” Lời nói của Lương Dần như cắt đứt lời của Lý Nhược Hàm, anh cau mày cất tiếng nói: “ Nó chỉ là một cô bé, em lại dùng cái sự suy nghĩ phức tạp của mình để nghĩ nó? Trước khi em tìm ra vấn đề của Kha Kha thì đã tìm ra vấn đề của mình chưa?”
“Em có vấn đề?” Lý Nhược Hàm hít một hơi cố gắng kìm né nỗi khó chịu bên trong mình.
“ Em là Dì của Kha Kha, nếu nói về quan hệ máu mủ, em càng phải gần gũi với con bé hơn nhưng tại sao Vạn Tố Y có thể làm được em lại không?” Nói cho cùng thì cũng bởi cô ta cũng không thể nhẫn nại để yêu Kha Kha.”
Lý Nhược Hàm không đủ lương thiện, điều này Lương Dần hiểu. Nếu không Kha Kha sẽ không mãi mà không gần gũi cô, cô ta đối với Kha Kha không hề nhẫn nại, Kha Kha làm sao mà đồng ý gần gũi cô ta đây?
Lương Dần nói những lời này, có lẽ bản thân không hề để ý đến có chỗ nào đó không đúng. Nhưng Lý Nhược Hàm như bị kích động, sắc mặt cô thật sự rất khó coi: “Anh lại so sánh em với Vạn Tố Y? Sao nào, bây giờ so sánh rồi, anh cảm thấy Vạn Tố Y tốt chứ gì?”
“Em biết ý của anh là gì”
“ Em biết” Lý Nhược Hàm hét lên, vốn dĩ bản thân không còn một chút bình tĩnh nào: “ Em cho phép anh nhắc đến bất cứ ai nhưng Vạn Tố Y thì em không cho phép! Anh đừng quên, là anh chủ động ly hôn, anh có tư cách gì nói cô ta tốt? Cho dù hôm nay em có đối với anh gay gắt nhưng cũng là do anh tự chuốc lấy, không ai bắt anh chọn em, là do anh tự chọn em.”
“Em có thể đừng vô lý như vậy được không?” Lương Dần mệt mỏi nhìn Lý Nhược Hàm đang cuồng loạn.
Lý Nhược Hàm nào có thể bình tĩnh trong lúc này? Mấy ngày nay cái tên Vạn Tố Y luôn xuất hiện xung quanh cô. Chồng Vạn Tố Y là chuyện Mạnh Kiều Dịch đã đủ làm cô mất cân bằng rồi, cô luôn đặt Vạn Tố Y dưới chân nhưng bây giờ thì sao? Vạn Tố Y lại đứng ở vị trí cao hơn cô gấp nhiều lần, đến Lương Dần giờ cũng cảm thấy cô ta hơn Lý NHược Hàm, cô làm sao mà nhịn cơn thịnh nộ này đây!
Lý Nhược Hàm lạnh lùng cười, những lời hôm nay không thể nói một hai câu mà kết thúc được: “ Em vô lý? Hay là anh vô lý? Là anh tự mình lấy vợ cũ so sánh với em mới có chuyện này!”
Lương dần kéo lỏng cà vạt, lúc này anh cũng không muốn đôi co chuyện này, chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi, hai hàng lông mày như muốn dính lại với nhau: “ Được, là lỗi của anh, anh đi tắm trước đây”
“Anh đợi chút” Lý Nhược Hàm ngăn anh, có người không hiểu lý lẽ: “ Vốn là lỗi của anh, xin lỗi thì anh có nên chân thành chút không?”
“ Em muốn thế nào?” Lương dần cau mày và không muốn đôi co với Lý Nhược Hàm.
“Như thế nào là em muốn thế nào? Người cần chân thành là anh, không phải em!” Lương Dần đã nhận sai,đó cũng là có đạo đức cao mà Lương dần đối với Lý Nhược Hàm rồi.
Lương Dần đã tháo cà vạt. Lúc này anh nhìn Lý Nhược hàm và vứt cà vạt xuống đât: “ Lý Nhược hàm, em có thể bình tĩnh chút, anh đi làm cả một ngày mệt mỏi, em vẫn còn muốn tranh cãi không dứt…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT