Mạnh Kiều Dịch cười nhìn Vạn Tố Y, lúc này chỉ sợ cô có mắng anh, anh cũng vẫn cười nhìn cô.

"Thưa cậu, tôi đưa cô tới rồi, tôi xin phép đi ra trước." Tôn Ích rất thức thời, lúc này anh ta chắc chắn sẽ không làm bóng đèn.

Mạnh Kiều Dịch nhìn Tôn Ích gật đầu, ra hiệu anh ta có thể đi về: "Anh cứ lái xe về đi."

Tôn Ích nói đi trước, chẳng qua là có ý chờ Vạn Tố Y ở bên ngoài, nhưng bây giờ Mạnh Kiều Dịch nói thế, anh ta liền hiểu rõ ý của anh là muốn anh ta lái xe về trước.

Tôn Ích liếc nhìn Vạn Tố Y và lập tức gật đầu: "Vâng."

Sau khi Tôn Ích ra ngoài, Vạn Tố Y có phần tâm trạng hỏi Mạnh Kiều Dịch: "Thấy em đi nhờ xe về quá thoải mái nên anh nhất định phải bắt em lái xe về nhà sao?"

"Ai bảo Y Y lái xe về nhà? Anh sẽ tự mình đưa em về." Trong văn phòng không có ai, Mạnh Kiều Dịch tự nhiên giơ tay lên ôm cô: "Em có ổn không?"

Vạn Tố Y giả vờ không biết, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Cái gì?"

"Anh nghe Tôn Ích báo cáo là Tào Lan tới tìm em?" Mạnh Kiều Dịch nói rất đơn giản, anh chỉ nói Tôn Ích báo cáo chứ không nói anh ta bảo gì, cũng không nói tại sao mình biết Tào Lan tìm cô.

Vạn Tố Y không hỏi nhiều, nếu là chuyện Mạnh Kiều Dịch muốn biết, anh luôn có một trăm cách để biết được. Cô gật đầu trả lời Mạnh Kiều Dịch: "Là bà ấy tìm em."

"Y Y có muốn anh giải quyết giúp em không?" Mạnh Kiều Dịch đề nghị.

Vạn Tố Y đã không còn quan hệ nào với nhà họ Lương, Mạnh Kiều Dịch không hy vọng cô lãng phí tâm tư và sức lực vào nhà đó nữa.

Vạn Tố Y tiếp nhận lòng tốt của Mạnh Kiều Dịch, nhưng từ chối đề nghị của anh: "Không cần đâu anh. Em nghĩ về sau sẽ không có ai tới quấy rầy em nữa."

Lần này, Vạn Tố Y đã nói rõ ràng như vậy, nếu như bà ta còn đến tìm mình, vậy chỉ có thể chứng minh Tào Lan vẫn không nhìn thấy rõ tình hình trước mắt.

Mạnh Kiều Dịch liếc nhìn Vạn Tố Y. Cô không hy vọng anh can thiệp vào chuyện này thì anh sẽ không nhúng tay vào nữa.

"Sao vậy? Sao anh nhìn em như vậy?" Vạn Tố Y nhìn thấy ánh mắt Mạnh Kiều Dịch như vậy thì biết anh còn điều muốn nói.

Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y chặt hơn, dẫn cô đi tới sô pha và ngồi xuống.

"Bây giờ em bắt đầu dần thể hiện bản thân cho anh thấy rồi sao?" Mạnh Kiều Dịch ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô với vẻ mặt vừa không đứng đắn lại có phần thưởng thức.

Vạn Tố Y khẽ cười nhưng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cho rằng anh đang nói đùa: "Anh nói vậy là sao? Em giấu bản thân lúc nào chứ?"

"Ừ." Mạnh Kiều Dịch gật đầu thừa nhận: "Từ lần đầu tiên đến lần thứ hai, lần thứ ba anh nhìn thấy bà Mạnh, mỗi lần đều không giống nhau. Anh vẫn luôn nghĩ rốt cuộc ai mới là em. Sau đó, hình như bà Mạnh hiền lành ân cần kia luôn ở bên anh lâu nhất."

Vạn Tố Y luôn thể hiện ra trước mặt Mạnh Kiều Dịch vẻ mặt hiền lành và ân cần, nhưng anh vẫn luôn biết trong xương cốt cô không đơn thuần là một người phụ nữ như vậy.

Vạn Tố Y chống cằm nhìn Mạnh Kiều Dịch đầy vẻ hứng thú: "Cho nên... ý của ông chủ Mạnh bây giờ là em thật sự không hiền lành, không ân cần chứ gì?"

"Có thể nói như vậy." Mạnh Kiều Dịch cười gật đầu, rõ ràng là anh đang nói đùa cùng Vạn Tố Y: "Em chỉ quan tâm, ân cần và hiền lành với người mình muốn. Nhưng ngoại trừ những người này, Y Y sẽ là một người phụ nữ sẽ không nương tay."

Vạn Tố Y còn đang tươi cười, khi nghe Mạnh Kiều Dịch nói những lời này thì gương mặt cô có chút không tự nhiên, nhưng sau đó vẫn cười nói: "Có lẽ anh nói đúng."

Trong tiềm thức Vạn Tố Y thừa nhận điểm này. Cô biết mình máu lạnh hơn những người phụ nữ bình thường. Đây là sự thật. Cô sẽ không bởi vì thấy dáng vẻ người khác đáng thương mà thông cảm. Nếu như người kia nợ mình, dù thế nào cô cũng sẽ không thông cảm, cho dù kẻ đó có dính máu đầy người nằm vào dưới chân của cô cũng vậy thôi.

Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y nghiêm túc suy nghĩ, anh ghé sát vào mặt cô và hôn rất nóng bỏng.

Khi Mạnh Kiều Dịch muốn hôn sâu, Vạn Tố Y đặt ngón tay ở trên khóe miệng anh: "Bây giờ đang là giờ làm việc đấy. Chắc ngài Mạnh sẽ không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh mình mặc quần áo không chỉnh tề chứ?"

"Y Y suy nghĩ nhiều rồi." Mạnh Kiều Dịch kéo tay của Vạn Tố Y ra và mỉm cười: "Anh chỉ muốn cổ vũ bà Mạnh một chút thôi."

"Cổ vũ em à? Vì sao vậy?" Vạn Tố Y nhún vai, cô không cho rằng bây giờ mình có chỗ nào cần phải cổ vũ cả.

"Bà Mạnh hình như hiểu nhầm ý của anh. Anh nói sẽ không nương tay là lời ca ngợi, không phải là nghĩa xấu." Mạnh Kiều Dịch cho rằng Vạn Tố Y làm điểm này rất tốt, tối thiểu anh sẽ không cần quá lo lắng cho cô. Anh không thích người phụ nữ trong lòng che giấu thù hận, nhưng ngoài miệng lại nói tha thứ.

Anh thích người phụ nữ thẳng thắn, khi đối với kẻ đã tổn thương mình thì luôn nhớ kỹ cũng đánh trả.

"Cảm ơn." Vạn Tố Y không hỏi Mạnh Kiều Dịch đang an ủi mình, hay là thật sự nghĩ như vậy.

Vạn Tố Y không phải là một người phụ nữ tự tin, nhưng ở trước mặt Mạnh Kiều Dịch quá ưu tú này, không hiểu sao cô có cảm giác vô cùng chắc chắn, chỉ cần là cô thì bất kể kiểu nào anh cũng sẽ tiếp nhận.

Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y, anh biết cô không thích đề tài này nên cũng không muốn nói nhiều nữa: "Em chắc còn chưa ăn cơm nhỉ? Hay chúng ta cùng đi ăn đi."

"Được." Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch khẽ gật đầu có vẻ tùy ý, buổi chiều cô không có chuyện gì, cô ở lại đây với anh đến hết giờ làm cũng không sao.

Mạnh Kiều Dịch nhớ tới chuyện lần trước Vạn Tố Y cùng mình đi ăn mì, anh cười hỏi Vạn Tố Y: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, hay là ăn ở trong công ty luôn?"

"Chúng ta đi tới nhà ăn của nhân viên đi. Em vẫn chưa biết thức ăn trong nhà ăn của tập đoàn Đại Hưng có mùi vị thế nào." Vạn Tố Y rất muốn thử xem buổi trưa Mạnh Kiều Dịch thường ăn cơm thế nào.

Mạnh Kiều Dịch nghe Vạn Tố Y đề nghị như vậy thì khẽ nhíu mày, có vẻ rất miễn cưỡng: "Được rồi..."

Mạnh Kiều Dịch chưa bao giờ ăn ở nhà ăn trong công ty. Bữa trưa của anh đều có chuyên gia chuẩn bị, sau đó đưa đến văn phòng.

Nhà ăn Đại Hưng rất sạch sẽ, nhưng còn xa mới đủ được với Mạnh Kiều Dịch. Anh không có cách nào làm được chuyện ngồi ăn cùng một đám người. Cho dù đồ ăn đã được khử trùng, anh cũng không có cách nào dùng đồ ăn của người khác được.

Bởi vậy, sau khi xác định hôm nay sẽ đi tới nhà ăn dùng cơm, Mạnh Kiều Dịch vẫn lệnh cho thư ký chuẩn bị hai bộ đồ ăn mới, đồng thời sắp xếp một phòng nhỏ trong nhà ăn.

Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch dặn dò những điều này thì hơi kinh ngạc: "Bình thường ngài Mạnh ăn một bữa cơm cũng phức tạp như vậy sao?"

"Chỉ hôm nay thôi." Mạnh Kiều Dịch thở dài. Nếu không phải vì cô, anh tuyệt đối sẽ không đi ăn cơm trong nhà ăn của công ty.

Đây là lần đầu tiên của Mạnh Kiều Dịch, cũng là lần đầu tiên nhân viên trong tập đoàn Đại Hưng nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch tới nhà ăn để ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play