Edit: Mộc

Tả Thị thành lập vào đầu thập niên tám mươi của thế kỷ trước, đến nay đã 35 năm. Lúc đầu là nhân làn sóng cải cách kinh tế, mở rộng ngoại thương, công ty thành lập ở phía nam chứ không phải ở thành phố S. Tới thập niên chín mươi, Tả Thị do cha của Tả Tắc Hữu là Tả Khiên điều hành. Tả Khiên di chuyển tổng bộ Tả Thị, cũng bắt đầu tiến quân vào giới nhà đất và giải trí.

Sau khi Tả Tắc Hữu 18 tuổi thì bắt đầu tham dự vào công việc ở công ty, tốt nghiệp đại học xong trở thành Tổng giám đốc của Tả Thị, chỉ có điều Tả Tắc Hữu tập trung vào tài chính, còn Tả Khiên thì kể từ khi Tả Tắc Hữu kết hôn ông đã rất ít tham gia vào quản lý công ty. Giờ chỉ còn treo danh hiệu chủ tịch, ở nhà chơi đùa trông cháu.

Tổng bộ của Tả Thị nằm ở tây nam thành phố S, không phải là khu vực trung tâm thành phố, tầng 18 của tòa nhà Minh Quang là tài sản riêng thuộc về Tả Thị. Toàn bộ tòa nhà chỉ có tập đoàn Tả Thị sử dụng.

Phòng làm việc của Tả Tắc Hữu nằm ở tầng 17, cả tầng này dành riêng cho anh, bên ngoài là phòng của trợ lý Tả Tắc Hữu. Các nhân viên còn lại đều làm việc các tầng dưới, tầng 18 đang để không, tạm thời chưa sử dụng.

Trong phòng Tổng giám đốc, Tả Tắc Hữu đang tập trung làm việc, một tháng không ở công ty, công việc tồn đọng không ít. Ký xong văn bản cuối cùng của buổi sáng, anh nhìn thoáng qua trợ lý Nghê Thục Hoàn đứng ở một bên.

“Còn việc gì không?”

Nghê Thục Hoàn mặc trang phục công sở, dáng vẻ giỏi giang chuyên nghiệp, trang điểm cẩn thận, nhìn vừa khéo léo lại vừa dịu dàng, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười: “Tổng giám đốc, nửa tiếng trước cô Tô Yên gọi điện thoại nói là muốn hẹn anh ăn cơm buổi trưa.”

“Buổi trưa có hẹn gì không?”

“Không có.”

Tả Tắc Hữu thản nhiên nói: “Từ chối đi.”

Nghê Thục dạ vâng xong, do dự đứng một lúc, Tả Tắc Hữu lạnh nhạt nhìn qua cô ta xong thì Nghê Thục mới chậm chạp cúi chào rồi rời khỏi phòng Tổng giám đốc.

Trở lại bàn làm việc của mình, Nghê Thục lập tức tức chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, sau khi cúp điện thoại, gương mặt còn nở nụ cười chế giễu, thiên kim tiểu thư thì sao chứ, còn chẳng bằng mình.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Nghê Thục có chút lo lắng, đã nửa năm nay Tả Tắc Hữu không chạm vào cô ta. Lần này khó khăn lắm mới tranh thủ được đi công tác cùng anh, nhưng suốt một tháng bọn họ đều bận rộn công việc, cô ta đã thử ngỏ ý hai lần nhưng ông chủ đều không phối hợp nên cô ta cũng không thể tiếp tục làm mất mặt mình.

Nghê Thục nhíu mày, dạo gần đây cô ta cũng không nghe tin tức là Tả Tắc Hữu có niềm vui mới nào, nhưng cứ tiếp tục tình trạng này thì ngày cô ta bị vứt bỏ cũng không xa nữa. Ánh mắt anh nhìn cô ta bây giờ hoàn toàn không có chút dục niệm nào.

Trong căn phòng thanh nhã, Tô Yên cúp điện thoại xong thì cười ngại ngùng với người phụ nữ mặc trang phục truyền thống: “Trợ lý Nghê nói anh Tắc Hữu đang bận, phải lâu nữa mới xong được.”

An Hân Nhiên thở dài: “Hôm qua mới trở về, hôm nay đã bận tối mắt tối mũi, thằng bé này không chịu nghỉ ngơi gì cả.”

“Cô Hân, anh Tắc Hữu là tổng giám đốc, tất cả nhân viên tập đoàn đều dựa vào anh ấy, bận bịu là bình thường. Hay là gọi Nhất Nhất đến, ăn cơm xong cháu và cô ấy cùng đưa cô đi mua sắm.” Tô Yên cười đề nghị.

An Hân Nhiên xua tay: “Thôi đi, lúc này tám phần mười là nó chưa dậy, đừng gọi kẻo nó lại bảo cô là bà mẹ chồng độc ác, ngay cả giấc ngủ ngon cũng không cho nó.”

Chuyện này đã có lịch sử, sau khi kết hôn Thẩm Nhất Nhất không có việc gì, An Hân Nhiên ngứa mắt liền bảo cô đi học đại học, dù sao chuyện chỉ tốt nghiệp cấp ba truyền ra ngoài không chỉ làm mất mặt Thẩm Nhất Nhất, mà Tả gia bọn họ cũng không hay ho gì.

An Hân Nhiên đã tốt nghiệp đại học, đương nhiên không thể chấp nhận được con dâu mới tốt nghiệp trung học, chỉ là không ngờ đang học nửa chừng con dâu lại mang thai. Con trai bà phất tay nói một câu ‘bỏ đi’, bản thân con dâu cũng không muốn học, bà chẳng thể nào làm người xấu được.

Sau khi sinh con út, Thẩm Nhất Nhất lại bắt đầu cuộc sống hàng ngày đốt tiền dạo phố, trình độ tiêu tiền như nước làm bà phải nhíu mày, liền yêu cầu con dâu đi làm trợ lý cho con trai. Tuy Thẩm Nhất Nhất chỉ tốt nghiệp trung học, nhưng chạy lung tung làm việc vặt, gõ máy tính thì vẫn biết, có điều lại làm chưa tới nửa năm đã quay về tiếp tục cuộc sống của thiếu phu nhân giàu có, con trai bà không ý kiến gì nên bà cũng không tiện nói.

Từ đó về sau, Thẩm Nhất Nhất lại si mê chơi mạt chược, mỗi ngày chơi cùng một đám phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi, hết lần này tới lần khác đều không thắng. An Hân Nhiên không chịu được liền nói vài câu, con dâu lập tức nghe lời, một tuần chỉ chơi một lần. Nhưng đám bạn mạt chược kia có thể không hỏi nguyên nhân sao? Đương nhiên là có, thế là từ đấy An Hân Nhiên bị mang tiếng là mẹ chồng độc ác, ngay cả con dâu đi chơi mạt chược cũng cấm cản.

Có một cô con dâu cả ngày không có việc gì, chỉ biết ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp, nhìn đầy yêu khí, bà quả thực rất đau đầu. Thế nhưng bụng cô lại không chịu thua kém, một hơi sinh liền ba đứa cháu trai, vì ba đứa bé, cho dù khó chịu thế nào An Hân Nhiên cũng phải nuốt vào bụng.

Tô Yên nhăn nhó, do dự nói: “Cô Hân, có lẽ mấy lời này cháu không nên nói, nhưng Nhất Nhất ngủ muộn dậy muộn như vậy sẽ không tốt cho thân thể cô ấy, hơn nữa cô ấy và anh Tắc Hữu còn dự định sinh con đúng không? Coi như là vì tốt cho con, cô ấy nên sinh hoạt điều độ chút.”

An Hân Nhiên kinh ngạc: “Cháu nói gì, hai đứa nó lại sinh con nữa?”

“Cô Hân Di, cô không biết sao?” Tô Yên che miệng, ngượng ngùng nói: “Hay là bọn họ định tự mình nói cho cô, thôi cứ coi như cháu chưa nói gì, cô cũng coi như không biết nhé.”

An Hân Nhiêu nhíu mày, cười nói: “Tô Yên này, nói cho cô biết là có chuyện gì thế, sao cháu lại biết hai đứa nó định sinh thêm con?” Trong lòng mình, bà không hy vọng Thẩm Nhất Nhất có thêm con nữa.

Tô Yên hơi chần chừ, cắn môi: “Cô Hân.”

An Hân Nhiên trấn an: “Yên tâm đi, cô sẽ không nói là cháu kể với cô đâu.”

Tô Yên ra vẻ do dự một chút, sau đó kể lại chuyện hôm qua ở nhà hàng cho An Hân Nhiên.

Tả Tắc Hữu và Thẩm Nhất Nhất ở trong trung tâm thành phố S, có điều Tả Khiên và An Hân Nhiên lại ở khu vực ngoại ô với các cháu, cũng may đường xá thông nhau, Thẩm Nhất Nhất lái xe gàn hai mươi phút, rẽ mấy vòng cuối cùng cũng đến chân núi.

Thẩm Nhất Nhất nhìn con đường trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, cha chồng mua lại cả ngọn núi, lại lấy tên có âm gần giống tên mẹ chồng để đặt, hai người họ thật sự là ân ái có thừa, càng sống lâu càng tình cảm. Hàng ngày mẹ chồng quá mức thoải mái nên mới nhàn rỗi buồn chán chú ý đến cô.

Mười phút sau, xe đã tới một tòa biệt thự kiểu Âu ở sườn núi, bảo vệ cửa cổng thấy cô thì tự động cho vào, Thẩm Nhất Nhất lái xe vào. Trong vườn hoa lớn ở trước biệt thự có một đài phun nước khá to, biệt thự còn có bãi cỏ và vườn hoa nữa, so ra thì nhà cô đúng là quá nhỏ.

Dừng xe trước cửa chính, hai hàng người giúp việc lập tức tự động ra đón, Thẩm Nhất Nhất lấy quà tặng ra, giữ lại quà cho mẹ chồng, còn lại để người giúp việc cầm vào.

Cô mặc váy ngắn, đi giày cao gót 5 phân, đứng trên thềm đá cẩm thạch, đám bảo an gác cửa đều nhìn không chớp mắt. Thẩm Nhất Nhất thầm chế giễu, cha mẹ chồng làm quá thật đấy, đâu phải lãnh đạo quốc gia, cần có nhiều bảo vệ như vậy sao? Đúng là nhiều tiền lắm của, nghĩ lại cô thật là học trò nghèo!

Tiếng cười của trẻ con vang khắp căn phòng, một người phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp đang ôm đứa bé 2 tuổi cùng chơi đùa, khung cảnh vô cùng ấm áp, Thẩm Nhất Nhất vừa vào đã nhìn thấy.

“Mẹ.” Thẩm Nhất Nhất lễ phép gọi, sau đó đặt quà xuống một bên: “Tắc Hữu mua riêng cho mẹ và ba, mẹ xem có thích không.”

“Ừ.” An Hân Nhiên gật đầu, ý bảo: “Con cũng ngồi đi.”

“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Nhất Nhất khéo léo ngồi xuống.

“Mẹ.” Em bé xinh như ngọc trong lòng An Hân Nhiên quay đầu lại, thấy mẹ mình thì há miệng cười, giơ tay đòi ôm một cái.Thẩm Nhất Nhất rất muốn ôm con, tuy nhiên đang có mặt mẹ chồng nên cô vẫn phải kiềm chế, không đón con mà nhìn về phía mẹ chồng. An Hân Nhiên cười đưa đứa bé ra, Thẩm Nhất Nhất mới đón lấy, nét mặt tươi cười, rất có dáng dấp của một tiểu thư khuê các, nếu như váy cô có thể dài quá đầu gối thì sẽ càng giống hơn.

“Manh Manh đang lúc lớn, hai ngày nay đã nặng thêm rồi đấy.” An Hân Nhiên cười nói, cháu út là Tả Dịch Hàm, tên gọi ở nhà là Manh Manh.

Thẩm Nhất Nhất hơi áy náy: “Vâng, thực sự là làm phiền mẹ rồi.”

An Hân Nhiên tỏ vẻ vô tình nói: “Nhân lúc hai bộ xương già của ba mẹ còn cử động được thì tranh thủ trông con cho hai đứa, trong lòng vui không hết, sao sẽ thấy phiền được.”

“Mẹ già ở đâu chứ, con và mẹ đi trên phố, ai cũng nói mẹ giống như chị con vậy!”



Thẩm Nhất Nhất và An Hân Nhiên trò chuyện câu được câu không, mãi tới khi hai người đàn ông là cha chồng đón con cô về và chồng cô trở về thì gia đình ba thế hệ chuẩn bị ăn cơm tối.

Khi ăn không nói chuyện, bữa cơm im ắng đến đáng sợ.

Thẩm Nhất Nhất quét mắt một cái, mẹ chồng đúng là thích nói đùa. Cái gì mà chuẩn bị vài món hai đứa thích ăn, rõ ràng tất cả đều là món con trai bà thích ăn. Mỗi lần như thế này, cô vô cùng hoài niệm thời điểm mình ăn cơm một mình, ít ra ăn gì cũng tùy cô chọn, trên bàn cơm cô muốn làm gì, ăn nhanh hay chậm cũng theo ý cô.

Sau khi ăn xong, Thẩm Nhất Nhất đi vào phòng các con chơi cùng, ba đứa bé ở trong phòng lớn tại tầng hai, bảo mẫu ngủ phòng bên cạnh, có chuông nối với phòng bảo mẫu.

Con trai nhỏ đang chơi xếp gỗ, Thẩm Nhất Nhất nhìn con đầy yêu thương, chỉ là các khối gỗ đang xếp lên đột nhiên bị một chiếc xe hơi đồ chơi đâm vào, lăn long lóc. Manh Manh mở to mắt, rưng rưng nước, ấm ức kêu lên: “Mẹ ơi!”

Thẩm Nhất Nhất ôm con vào lòng, dịu dàng dỗ dành một lúc, sau đó quay về phía thủ phạm, hung dữ nói: “Tả Dịch Dương, có ai làm anh như con không?”

Tả Dịch Dương là con thứ hai, tên thường gọi là Đào Đào, vô cùng thẳng thắn nói: “Mẹ, đây là địa bàn của con, mẹ không nên để Manh Manh chơi ở địa bàn của con mới đúng.” Ý nói đây vốn không phải lỗi của con.

Thẩm Nhất Nhất bực bội: “Con lại còn lý luận à!”

“Đấy là sự thật!”

“Con cứ chờ đấy!” Thẩm Nhất Nhất nhìn về phía con lớn đang nghiêm trang đọc sách, rất có dáng vẻ quan chức: “Tả Dịch Quân, để ý em con cho mẹ, đừng… gây ồn ào nữa.”

Bạn nhỏ Tả Dịch Quân vẫn không nhúc nhích, Thẩm Nhất Nhất khó chịu: “Mẹ nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không?”

“Dạ.” Tiếng đáp y như chỉ cho có.

Thẩm Nhất Nhất nheo mắt, thật không hiểu sao cô lại sinh ba đứa con tính cách trái ngược nhau như vậy. Chỉ có con út là đáng yêu, cũng có thể do tên ở nhà, Manh Manh, manh manh đát đát, không giống con thứ hai, Đào Đào, thật là bướng bỉnh.

Thẩm Nhất Nhất tức giận trừng mắt với hai đứa con trai còn lại, sau đó bế con út đi tắm, không để ý hai đứa kia nữa.

Mẹ và em đi rồi, hai anh em liền nhìn nhau một cái, quyết định rút lui. Chờ tới khi Thẩm Nhất Nhất tắm cho con xong, đi ra đã không thấy bóng dáng hai đứa kia đâu, cô cười lạnh. Manh Manh trề môi::Mẹ, Manh Manh bụng bụng đói đói.”

“Ngoan, bụng vẫn còn tròn vo đây này, chúng ta vừa làm sạch răng rồi, không thể ăn nữa.”

Manh Manh tỏ vẻ buồn bã, Thẩm Nhất Nhất không thể chịu được ánh mắt oán trách của con, đành quay mặt đi. Manh Manh kêu lên: “Mẹ, ngủ ngủ.”

Thẩm Nhất Nhất quay đầu lại, nhéo gò má phúng phính của con, cảm thấy rất dễ chịu, cười ngọt ngào: “Được rồi, mẹ ru Manh Manh ngủ nhé.”

“Ngủ đi, ngủ đi, con yêu của mẹ…”

Thẩm Nhất Nhất ôm con vào lòng, một tay vỗ nhẹ, miệng khẽ hát ru, đôi mắt trở nên thất thần.

Trước đây, mẹ cô cũng ru cô ngủ như thế này, hôm nay, đến lượt cô dỗ con mình đi ngủ.

P/S: Mặc dù bạn Hữu có bồ nhí chỉ đề cập sơ qua, còn về sau thì không bao giờ thấy bạn ấy cặp bồ nữa. Tuy nhiên bạn ấy từng có bồ là thật, nên truyện này không đủ 3S. Truyện này nam chính có bồ nhưng tớ không thấy phản cảm lắm, chắc là vì tớ chỉ không thích nam chính khi anh ta làm tổn thương được nữ chính thôi. Chứ em Nhất Nhất có yêu chồng đâu, chỉ toàn lợi dụng ông chồng, còn Tắc Hữu vì một số mục đích riêng nên cũng ok cho ẻm lợi dụng, thành ra thấy hai đứa này giống đối tác sống cùng nhà hơn.

Nói thế thôi chứ lần đầu đọc truyện đến đoạn này, khi chắc chắn là Tả Tắc Hữu có bồ tớ cũng thấy bất công cho Nhất Nhất. Đàn ông có hàng đống tình nhân vẫn được khen là đào hoa, vợ không khéo léo nên có tình nhân là bình thường,… nhưng phụ nữ mặc cái váy ngắn quá đầu gối cũng bị coi là không nết na, không ‘tiểu thư khuê các’, xinh đẹp quyến rũ thì bị coi giống hồ ly tinh.

Nhưng sau khi mọi thứ phơi bày, cái việc Tắc Hữu từng yêu ai, có tình cảm với ai, cặp bồ với ai… thật ra cũng chẳng quan trọng nữa. Vì cho dù anh ta muốn dâng hiến trái tim mình, sự chung thuỷ của mình, tình yêu của mình… thì người kia cũng phải muốn nhận mới được. Đáng tiếc là người ấy không muốn. Tắc Hữu là kiểu đàn ông rất tỉnh táo, nâng lên được thì đặt xuống được. Nếu em không yêu anh thì anh cũng không yêu em. Nhưng đứng trước tình yêu, cuối cùng thì người đàn ông vốn dĩ rất khôn ngoan và quyết đoán ấy đã chịu đầu hàng trước.

Nhất Nhất có thể phải chịu ấm ức rất nhiều, nhưng trong tình cảm với Tắc Hữu thì không. Bởi vì mọi thứ trên đời đều có giá của nó, nếu bạn không sẵn lòng dâng tặng trái tim thì sao có thể đổi được tình yêu chân thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play