Edit: Mộc

Cuối tuần, trong một nhà hàng cao cấp, tiếng nhạc du dương làm không gian trở nên êm đềm.

Cạnh cửa sổ, Lục Hiểu Nam nghiến răng nghiến lợi cân nhắc trọng tội của Thẩm Nhất Nhất.

Thẩm Nhất Nhất cười nhạt, đúng là không nên hi sinh thời gian ở bên con trai để ra ngoài gặp cô ta: “Người ta thì chỉ bạo lực trong gia đình thôi, sao đến cậu lại ngược lại thế. Nhìn cái thái độ này của cậu xem, nếu cậu kiên cường được như thế trước mặt bà mẹ chồng kia thì sao bà ta dám quát tới quát lui cậu như vậy?”

“Thẩm Nhất Nhất!” Lục Hiểu Nam cầm đũa đâm lên tấm kính bàn ăn.

Mục Tích Hi hoà giải: “Được rồi, Nhất Nhất cũng đâu cố ý.” Cô ta và Lục Hiểu Nam là bạn cùng phòng thời đại học. Thời gian trước cũng bắt đầu quên với Thẩm Nhất Nhất.

Lục Hiểu Nam cãi lại: “Cái gì mà không cố ý, rõ ràng cậu ta cố ý.” Ngày đó nếu không phải Vương Phong đi công tác về đúng lúc, khẩn cấp cứu nguy cho cô ta thì không biết mọi chuyện sẽ kết thúc thế nào.

Vương Phong và Lục Hiểu Nam quen nhau khi làm thêm thời đại học, hai người bình thường hay gặp mặt, sau đó trở thành bạn bè. Ngày Lục Hiểu Nam và Chu Kiến Chương đăng kí, bốn người bọn họ cùng ăn chung bữa cơm, Vương Phong và Mục Tích Hi đều chúc mừng hạnh phúc bọn họ.

Thẩm Nhất Nhât nhún vai: “Đúng vậy, mình cảm thấy cậu bị hỏng não rồi, mình chẳng qua là không muốn biến thành máy rút tiền thôi.”

“Cậu!” Lục Hiểu Nam cầm đũa lên chỉ vào mặt Thẩm Nhất Nhất.

Mục Tích Hi nháy mắt với Vương Phong, Vương Phong mặt không đổi sắc: “Mình cảm thấy bây giờ cậu nên tích cực ăn thật nhiều cho Thẩm Nhất Nhất trả tiền thì thực tế hơn.” Đây là một nhà hàng cao cấp, những nhân viên bình thường như bọn họ sẽ rất ít khi đến đây, đương nhiên lần này là Thẩm Nhất Nhất mời.

Nhân viên nhà hàng bắt đầu bê đồ ăn lên, Lục Hiểu Nam hung ác trợn mắt với Thẩm Nhất Nhất, sau đó bắt đầu phình bụng lên ăn, tốt nhất có thể làm cho cô tốn thật nhiều tiền.

Thẩm Nhất Nhất thấy thế thì chỉ bĩu môi, cô biết ngay là mười xiên thịt dê của cô ta là một tờ chi phiếu khống mà. Lục Hiểu Nam keo kiệt như vậy, ngay cả mười mấy đồng tiền đều phải cò kè mặc cả với chồn thì sao có thể hào phòng mời cô 10 xiên thịt dê chứ.

“Lão phật gia nhà cậu lại có dặn dò gì à?”

Thẩm Nhất Nhất cảm thấy, so với mẹ chồng Lục Hiểu Nam thì mẹ chồng cô cũng không tệ lắm, chí ít cũng xuất thân danh môn, sẽ không thiếu phẩm chất như vậy.

Lục Hiểu Nam cúp điện thoại, lại là chuyện nhà, quan trọng nhất vẫn là vấn đề con cái: “Mẹ chồng mình nói đã vất vả đi cầu ở miếu thờ xin tro, có tác dụng nhanh chóng có con, bảo mình ngày ba bữa đều phải uống. Hai ngày nay mình vì chuyện này cãi nhau ầm mĩ với Chu Kiến Chương, nói cái gì mà tâm ý của người già, lúc bọn họ ở đây thì cứ ra vẻ uống đi. Nhưng đây là thứ gì chứ, tro bụi trong miếu thì uống được à, mình chỉ muốn nôn hết ra…” Bla bla một chuỗi dài, ba người kia đều chẳng buồn đáp lại.

“Vậy chuyện nhà cửa cho mấy người kia giải quyết thế nào?” Thẩm Nhất Nhất nghĩ người sĩ diện như Chu Kiến Chương chắc sẽ không để cha mẹ ở nhà nghỉ đâu.

Lục Hiểu Nam bực bội: “Còn làm sao được, bọn mình thuê một căn hộ ba phòng ở tầng trên, cũng may chủ nhà dễ tính, khách thuê cũ cũng vừa dọn ra ngoài, bọn họ chỉ ở lâu nhất là 1 tuần thôi.”

Thẩm Nhất Nhất trào phúng: “Chồng cậu nhiều tiền thật!”

Thấy Lục Hiểu Nam lại sắp phát tác, Mục Tích Hi liền trêu ghẹo: “Hiểu Nam, có phải dự định sinh con không, nếu thế thì mình muốn làm mẹ nuôi nhé.”

Vương Phong cũng nhìn sang, Lục Hiểu Nam lắc đầu: “Mình muốn để thêm hai năm nữa.”

Thẩm Nhất Nhất xua tay: “Đừng thế, liền sang năm đi! Sang năm mình dự định sinh thêm một đứa, cậu cũng vậy đi! Như thế cậu sẽ dễ hưởng lợi từ mình.”

Ba người kia không tin nổi nhìn Thẩm Nhất Nhất. Thẩm Nhất Nhất nghĩ gì thế?

Mục Tích Hi nuốt nước bọt: “Nhất Nhất, cậu còn muốn sinh nữa à?” Còn chưa thấy đủ sao.

Lục Hiểu Nam tuỳ tiện nói: “Thẩm Nhất Nhất cậu điên rồi, cậu đã có ba đứa con trai rồi đấy.”

Lại nói tiếp, Thẩm Nhất Nhất thực sự là vận khí nhộn nhịp, ngay cả chuyện sinh con cũng thế. Sau khi sinh con thứ hai thì như ý nguyện đăng kí kết hôn với chồng, không ngờ kết hôn xong lại sinh thêm đứa con trai nữa.

Năm Thẩm Nhất Nhất 19 tuổi thì sinh con lớn, bây giờ đứa bé đấy đã 6 tuổi, con thứ hai 5 tuổi, con nhỏ nhất 2 tuổi. Giờ cô còn nói muốn sinh thêm, có cần phải vậy không, lẽ nào muốn sinh một đội bóng rổ? Lục Hiểu Nam âm thầm phỉ nhổ, đúng là một cái máy đẻ.

“Khoan đã, không phải cậu và chồng ngủ riêng sao?” Thẩm Nhất Nhất làm sao sinh con được, Lục Hiểu Nam kêu lên.

Nghe vậy, ánh mắt Vương Phong loé lên, tay cầm đũa run khẽ rồi lập tức khôi phục như thường.

Thẩm Nhất Nhất kín đáo liếc qua, khoé môi hiện lên nụ cười quỷ dị, trong khoảnh khắc đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Sau đó cô nhìn Lục Hiểu Nam như nhìn một kẻ ngu si: “Ai nói với cậu là mình và chồng ngủ riêng phòng thì sẽ không làm chuyện kia? Bọn mình đây là duy trì không gian cá nhân của nhau. Giữa vợ chồng cũng cần khoảng cách, có hiểu không hả? Mình muốn sinh con thì sao chứ, nhà họ Tả nhiều tiền như vậy, sinh bao nhiêu cũng nuôi được hết. Phụ nữ trung niên 45 tuổi rồi còn muốn sinh con, mình mới 25 sao lại không sinh được. Coi như mình không sinh tới khi 35 đi thì cũng phải sinh tới khi 30 tuổi. Ít nhất cũng phải sinh thêm 2 đứa nữa, dù sao mình cũng đâu cần chăm con. Hàng ngày mình đều nhàn rỗi, không sinh con để giết thời gian thì tẻ nhạt chết mất.”

Mục Tích Hi thở dài: “Haiz, đây chính là phu nhân, sinh con cũng chỉ để giết thời gian mà thôi.”

Vương Phong châm chọc: “Nếu cậu có thể dùng thời gian đi dạo phố làm đẹp chơi mạt chược cho con cậu thì không chừng mẹ chồng sẽ để cậu chăm sóc con đấy.” Thẩm Nhất Nhất chỉ sinh chứ không chăm sóc con, vậy thì dù sinh nhiều đến mấy cũng không thân thiết với cô, có ích lợi gì chứ?

Thẩm Nhất Nhất trừng mắt với cô ta, điệu đà nói: “Thật ra mình cũng bận rộn lắm, mỗi ngày đều có lịch trình đã sắp xếp trước.”

Mục Tích Hi, Vương Phong, Lục Hiểu Nam: “…” Thật sự là không chịu nổi cô nàng này.

Một phu nhân không cần đi làm, không cần trông con, vậy thì sắp xếp lịch trình gì chứ, thật là không biết nói gì.

Buổi sáng không nói làm gì, Thẩm Nhất Nhất chắc chắn là đang ngủ, sinh hoạt của cô bắt đầu từ chiều muộn.

Lịch trình của Thẩm Nhất Nhất như sau: Thứ ba sẽ đi chơi mạt chược với một đám phu nhân rảnh rỗi đến phát điên giống cô. Thứ tư ngâm mình ở thẩm mỹ viện, thứ năm đi dạo phố mua sắm, thứ sau đi nghĩ mẹ chồng dạy bảo tiện thể đưa ba đứa con về nhà mình cuối tuần. Còn thứ hai, do hai ngày cuối tuần phải chăm sóc các con nên vô cùng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi cả ngày thứ hai!

Mục Tích Hi khó hiểu: “Mình không rõ sao cậu lại thích đi chơi mạt chược thế, hơn nữa còn chơi cùng một đám phụ nữ hơn 40, 50 tuổi.” Không hiểu sao Thẩm Nhất Nhất ít tuổi hơn cả cô ta mà lại yêu thích thú chơi của các bà già.

Lục Hiểu Nam bổ thêm một đao: “Hơn nữa chơi mười lần thì thua đến chín lần.” Rõ ràng là biếu tiền cho các bà già kia hết lần này tới lần khác không biết mệt, tuần nào cũng thế, gió mưa cũng đi đều.

“Bảy lần.” Thẩm Nhất Nhất sửa lại: “Nửa năm qua công lực mình đã tăng lên rồi.”

Lục Hiểu Nam không còn muốn nói gì nữa.

“Mạt chược thì sao nào, đây chính là quốc tuý.” Thẩm Nhất Nhất thở dài một hơi: “Mẹ chồng mình cũng không cho mình chơi, cùng lắm mỗi tuần chỉ đi được một lần, thật là buồn bực. Các cậu không biết Lý phu nhân và Vương phu nhân đều đi hàng ngày đâu, mình lại chỉ có thể đi một lần một tuần, không có chỗ nào để chen vào. May mà cả năm nay đã quen nhau nên họ sẽ nhớ để chỗ lại cho mình.”

“Mình cảm thấy mẹ chồng cậu rất sáng suốt.” Ngay cả mẹ chồng cũng không thích chơi mà không hiểu sao Thẩm Nhất Nhất lại thích, Mục Tích Hi không hiểu nổi.

Vương Phong tổng kết: “Con trai cậu để cho mẹ chồng trông nom là chính xác.”

Lục Hiểu Nam ác độc nói thêm: “Thảo nào chồng cậu luôn có chuyện xấu truyền ra.”

Hẳn là cũng không chịu nổi cô nàng này, Thẩm Nhất Nhất chỉ tốt nghiệp trung học, chồng cô tốt nghiệp đại học nổi tiếng, hai người làm sao có tiếng nói chung được? Huống hồ ngày nào cô cũng chỉ biết xài tiền như nước, hoàn toàn sống dựa vào chồng.

Chồng Thẩm Nhất Nhất chỉ lớn hơn cô 7 tuổi, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền có thế, nếu có một người vợ như vậy mà không tìm tiểu tam tiểu tứ thì đúng là có lỗi với bản thân!

Mà Thẩm Nhất Nhất thì đúng là vận may nổ mạnh, sau khi sinh hai đứa con trai thì dù sao chồng cô cũng phải kết hôn vì con chứ, không ngờ kết hôn xong lại sinh đứa con trai thứ ba, ba con trai, vị trí thiếu phu nhân nhà giàu này đúng là đã ngồi vững chắc hơn phân nửa rồi.

Nhưng cũng không nói trước được, ai biết ngày nào đó Thẩm Nhất Nhất sẽ tự tìm đường chết, chồng cô không chịu nổi nên ly dị!

Thẩm Nhất Nhất không cho là đúng: “Cậu cho là mình không đầu óc giống cậu chắc, đương nhiên mình đã tính kĩ đường lui rồi.”

Mục Tích Hi không hiểu: “Đường lui, đường lui gì?” Thẩm Nhất Nhất có thể tính đường lui như thế nào?

“Đương nhiên là nhà dưới rồi.” Thẩm Nhất Nhất tỏ vẻ không có gì lạ, đâu thể chờ trở thành người đàn bà bị ruồng bỏ chứ.

Lục Hiểu Nam đứng phắt dậy, chỉ vào Thẩm Nhất Nhất: “Nhà dưới? Thẩm Nhất Nhất cậu định hồng hạnh xuất tường à?” Chồng cô có thể bỏ qua cho sao, đúng là tự tìm đường chết mà.

Thẩm Nhất Nhất không chịu nổi: “Cậu suy nghĩ gì thế, mình chán sống hay sao mà làm thế, ai nói với cậu là tìm nhà dưới thì nhất định phải qua lại với người đàn ông đó.”

“Nói nhảm, nếu không thế thì cậu tìm bằng cách nào?”

“Ngồi xuống trước đi.” Đứng như vậy chẳng giống ai cả, may mà đây là nhà hàng cao cấp nên ít người, nếu có cũng là người có tố chất, không có thói hóng chuyện vây xem, nếu không thì sau này Thẩm Nhất Nhất không dám tới ăn cơm ở đây nữa.

“Có biết Trình Bách Chính không?”

Lục Hiểu Nam và Mục Tích Hi đều lắc đầu, Vương Phong nói: “Tổng giám của công ty kiến trúc Tinh Ích, không phải là cậu chú ý đến anh ta đấy chứ!”

“Thông minh.” Thẩm Nhất Nhất cho cô ta một ánh mắt tán thưởng: “Mình tìm một vòng trên dưới, phát hiện anh ta là lựa chọn tốt nhất, cho nên định coi anh ta là mục tiêu đầu tiên. Cậu nghĩ xem, ba năm trước vợ anh ta mất, anh ta hơn mình 16 tuổi, chỉ cần anh ta không tái hôn ngay thì không chừng mình sẽ có hy vọng.”

Lục Hiểu Nam bĩu môi: “Hơn cậu đến 16 tuổi, vậy không phải 41 rồi sao, còn goá vợ nữa, mình cứ nghĩ cậu muốn tìm một công tử nào cơ.”

Thẩm Nhất Nhất hừ lạnh: “Cậu tưởng mình không đầu óc như cậu chắc, trẻ tuổi có gì tốt. Nhìn chồng mình đi, bên ngoài có cả đống tiểu tam tiểu tứ, hơn nữa, qua hai ba năm nữa là mình sắp 30 rồi, làm sao tranh cướp được với đám gái trẻ, đương nhiên là phải tìm người nào lớn tuổi chút.”

Vương Phong lạnh nhạt nói: “Có người nói Trình Bách Chính là chính nhân quân tử, vợ quá cố của anh ta là bạn từ thời đại học, cùng nhau dốc sức gây dựng sự nghiệp, tình cảm rất vững chắc. Hơn nữa vợ quá cố lại là kiểu thanh tú dịu dàng.” Không giống kiểu hồ ly tinh như cô đâu, cho nên không thể thành công được.

Thẩm Nhất Nhất đáp lại: “Cho nên mới nói các cậu chẳng thông minh gì hết, thảo nào chỉ có thể là bộ tộc làm thuê. Ai nói mình sẽ ra tay với anh ta, mình sẽ nhắm vào con gái anh ta, Trình Nhu. Cô bé đó năm nay 6 tuổi, cùng tuổi với con trai mình, tháng 9 này sẽ vào lớp một. Đến lúc ấy, mình sắp xếp cho con trai mình và cô bé kia học cùng trường, tốt nhất là cùng lớp luôn, còn ngồi cùng bàn nữa, gần quan được ban lộc, chờ mình lấy lòng được cô con gái, chuyện kế tiếp sẽ nói sau. Đây mới gọi là vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.”

“Cậu còn định lợi dụng con trai mình!” Lục Hiểu Nam phẫn nộ.

Mục Tích Hi vô cùng kinh ngạc: “Không phải cậu vừa mới nói dự định năm sau sinh đứa nữa sao?” Vừa định sinh thêm con vừa muốn tìm nhà dưới, rõ ràng là mâu thuẫn.

Thẩm Nhất Nhất không hề cảm thấy mình sai ở đâu: “Đây là chuẩn bị cả hai tay, việc mình muốn sinh đứa nữa và chuẩn bị trước nhà dưới có mâu thuẫn gì chứ. Cậu tưởng thiếu phu nhân nhà giàu dễ làm vậy à, không đâu, phải phòng ngừa chu đáo, hành động trước mới có lợi.” Ai sống mà không thận trọng đâu, lợi dụng con trai thì sao, dù sao cô cũng đâu làm gì xấu.

P/S: Do tính giải trí của em Nhất Nhất quá cao nên tớ ko biết phải nói thêm gì :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play