Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ha ha ha…” Quân Dương lăn lộn cười, tiếng cười này thiếu chút nữa phá cả nóc nhà.

Lăng Vi trợn mắt nhìn Tần Sênh một cái, hàng này thật sự là… nói không kinh người chết không nghỉ…

* * *

Bữa tiệc được cử hành vào tám giờ tối, đoàn người ồn ào vừa ăn cơm vừa cãi nhau.

Ăn cơm xong, Diệp Đình kéo tay cô lên lầu hai. Hai người tắm, trang điểm, thay quần áo.

Quần áo đã được chuẩn bị sớm, trang phục của Lăng Vi là một bộ áo dài truyền thống do bậc thầy Chu Dật Thanh thiết kế, là một loại áo dài cách tân bó sát người.

Trang điểm xong đi ra, Quân Dương thét lên một tiếng: “A, cẩn thận bẩn!”

Mặt Chính Hiền vẫn đỏ như trái táo, hướng ngón tay nói: “Còn nói không phải đứng đầu thế giới…” Nhất định chính là đại mỹ nhân đệ nhất thế giới!

“Đẹp!” Lôi Tuấn hít sâu một hơi. Lôi Đình há to miệng: “Chị dâu tôi thật đúng là… quá đẹp quá đẹp quá đẹp!”

Diệp Đình mâu quang thâm trầm, ánh mắt chìm chằm chằm vào cô. Kaya nhả ra một luồng khói, cánh tay khoác lên bả vai Tần Sênh cũng cảm nhận được bắp thịt của anh ta đột nhiên căng lên.

Kaya nháy mắt, hàng này thích trang phục như thế này sao? ‘bậc thầy Chu Dật Thanh…” Cô ta hít một hơi thật sâu.

Nghe thấy cô thấp giọng lẩm bẩm, Tần Sênh quay đầu, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói: “Phụ nữ, ngoại trừ dã tính, còn có một loại khác, gọi là… ý vị…”

Kaya dùng sức hít vào một hơi thuốc, sau đó ‘phù…’ nhả khói lên trên mắt Tần Sênh.

Tần Sênh nháy mắt, quay mặt về chỗ cũ.

Diệp Đình đưa tay ra trước mặt Lăng Vi, sắc mặt Lăng Vi ửng đỏ, chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.

Trang phục có hoa văn sứ Thanh Hoa, sắc thái sáng ngời, tao nhã.

Được làm thủ công tinh xảo, kiểu dáng cũng đơn giản!

Thiết kế bó sát người, để lộ ra vóc người lả lướt. Lăng Vi từ trên cầu thang đi xuống, giống như một đại minh tinh quốc thế giới đang đi trên thảm đỏ vậy.

Chói mắt, mà không mất đi vẻ hấp dẫn.

Hai chân thon dài, đặc biệt bắt mắt, trắng như tuyết, vừa thẳng vừa dài.

Đi lên nữa chính là vòng eo yêu kiều.

Đi lên nữa, phía trên vai được thiết kế hơi trễ một bên, lộ ra xương quai xanh cùng với vai bên trái mê người.

Từ vai trái đến trước ngực, da thịt trắng như tuyết, nhu nhuận như châu ngọc.

Khiến cho mọi người không thể dời mắt.

Mấy người đứng yên tại chỗ quan sát cô, Quân Dương sờ cẳm: “Hey… Đình ca thật có phúc.”

Những người khắc ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, cũng không có ai lên tiếng.

Cô xoay tại chỗ một vòng, trang phục được thiết kế hở lưng, sống lưng trắng như tuyết như ẩn như hiện…

Cô đứng yên đó cười yếu ớt, nhìn vào mọi người. Mặc dù cử chỉ ung dung, nụ cười điềm đạm, nhưng đỏ ứng trên mặt đã sớm bán đứng cô.

Đáy mắt Diệp Đình nóng bỏng.

Hoa văn sáng như gốm Thanh Hoa… cộng thêm làn môi hồng diễm lệ… khiến cho dung mạo thoát tục của cô nhiều thêm một tia ưu nhã, thật khiến người khác rung động.

Diệp Đình sâu xa cười một tiếng, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn, anh ta chính là muốn cô kinh diễm lòng người như vậy!

Diệp Đình luôn luôn thích mặc âu phục màu đen đổi một bộ âu phục màu trắng phối hợp với cô. Những người khác đều mặc âu phục màu đen, đi xung quanh hai người bọn họ.

Mấy người ngồi lên xe đi về phía trang viên Lotta – nơi cử hành yến hội.

Gia tộc Louis Tư nổi tiếng là gia tộc giàu có trên thế giới, lần cử hành yến hội này vô cùng xa hoa, khách đến đều là nhân sĩ có thân phận, có địa vị nổi tiếng. Ngay cả truyền thống cũng mời truyền thông nổi tiếng nhất thế giới để đưa tin về bữa tiệc này.

Mở cửa xe, Lăng Vi liền bị ánh đèn chớp nhoáng làm hoa mắt.

Lăng Vi khoác tay Diệp Đình đi trên thảm đỏ vào phòng khách yến hội, lập tức khiến cho vô số người hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong đám người ai ai cũng mặc trang phục lộng lẫy diễm lệ, đột nhiên một người khoác lên bộ váy truyền thống màu thủy mặc bắt mắt, thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Charlie… cậu đến…” Chủ mẫu hiện tại của gia tộc Louis Tư – Irene chậm rãi bước đến, dịu dàng cười một tiếng với anh ta.

Bà ta vừa nói là tiếng Trung, rất chuẩn. Bà ta gọi một tên khác của Diệp Đình – ‘Charlie’.

Biểu tình của Diệp Đình nhàn nhạt, vẻ mặt cô lãnh, chính là kiểu lạnh lùng và hời hợt không cho ai đến gần.

Nhìn thấy thái độ của anh ta, Irene cũng không cảm thấy bất ngờ, không khách khí hỏi.

“Vị này là…” Irene nhìn về phía Diệp Đình, trong tròng mắt xanh biếc đầy nghi vấn: “Trước đây nghe nói cậu… kết hôn rồi?”

“Ừ, vợ tôi, Lăng Vi.”

“Kế mẫu Irene của anh.”

“Chào phu nhân.” Lăng Vi hơi nghiêng người.

Irene ôn nhu cầm tay cô, hiền hòa nói: “Tính khí của Charlie không tốt, mong cô khoan dung cho cậu ấy một chút…”

“Đâu có, anh ấy đối với tôi rất ôn nhu…” Ánh mắt Lăng Vi ánh lên ý cười nói, khuôn mặt như gió xuân, nụ cười than nhiên yếu ớt, khác rất xa so với bình thường…

Diệp Đình cầm tay cô, cánh môi hơi nhếch lên, diễn không tệ.

Irene nhìn cánh tay nắm vào nhau của bọn họ, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play