Chương 28. Lần sinh nhật cuối cùng

Ba tháng cuối này, Ninh Giác Thần đột nhiên nói với Hứa Duệ muốn đến Cảnh Sơn nhìn mặt trời mọc. Từ ngày hôm đó nói hết ra, Ninh Giác Thần đã đem ba chữ "không sao cả" này giải thích đến cực hạn. Ngày hôm nay cậu lại chính miệng yêu cầu, Hứa Duệ vô cùng kinh hỉ lập tức không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

Nhưng hắn không đồng ý ngắm mặt trời mọc, quá sớm, không phải thời gian thuộc về Ninh Giác Thần, hắn không nghĩ muốn nhìn Ninh Giác Thần chảy máu mũi. Hứa Duệ nói chúng ta có thể đi ngắm mặt trời lặn, Ninh Giác Thần cảm thấy hắn vẫn ngốc như trước, làm gì có ai hẹn nhau ngắm mặt trời lặn.

Mấy ngày nay thời gian Ninh Giác Thần tỉnh táo càng ngày càng ngắn, rõ ràng mở mắt cái đã 11 giờ, kết quả đang ăn cơm trưa lại gục xuống ngủ mất. Hứa Duệ ôm cậu đến giường đắp kín chăn. Buổi chiều tỉnh lại Ninh Giác Thần có chút gấp, hỏi Hứa Duệ tại sao không gọi cậu dậy sớm một chút. Bọn họ hai giờ chiều xuất phát, Cảnh Sơn ở ngoại ô, ngồi xe buýt đi cũng mất gần nửa giờ.

Nhiệt độ trong núi thấp hơn trong nội thành rất nhiều, Hứa Duệ kéo cao áo khoác của Ninh Giác Thần. Cây cỏ bên người xanh mơn mởn khiến người cảm thấy rằng mùa đông khó khăn này cuối cùng cũng sẽ qua. Hứa Duệ dắt cậu đi từ từ, nắm thật chặt bàn tay lạnh như băng của cậu: "Tại sao muốn đến đây?" Ninh Giác Thần lắc đầu một cái: "Không tại sao."

Lần trước đến Cảnh Sơn là lớp 12 tháng ba. Vì vấn đề an toàn mà đã mấy năm trường học không tổ chức hoạt động tập thể đi du xuân, lần đó là Phùng Phong dẫn đầu, vừa vặn vừa kết thúc đợt thi, cuối tuần học sinh trong lớp rủ nhau leo núi giải sầu.

Ban tự nhiên nhiều nam, ai cũng muốn thể hiện bản thân trước mặt các bạn nữ, chính là trẻ nít đơn thuần muốn thắng bại quấy phá, mọi người cũng âm thầm chấp nhận đây là một cuộc tranh tài, một bộ nhao nhao muốn thử, bộ dáng chỉnh trang chờ được phân phó.

Ban đầu Ninh Giác Thần còn có thể đuổi theo tới đại bộ đội, sau đó sườn núi càng ngày càng dốc, đường càng ngày càng khó đi, thể lực đã không thể chịu nổi, chờ cậu kịp phản ứng thì bóng lưng Hứa Duệ và Lục Giác Lam đã biến mất khỏi tầm mắt. Ninh Giác Thần không biết làm sao, tại sao đến leo núi cũng như vậy, cậu giống như nhất định là không thể đuổi kịp theo Hứa Duệ.

Cậu không dám nghỉ ngơi, tiếp tục đi lên, càng về sau chân càng như nhũn ra, rốt cuộc nghe được tiếng người ồn ào ầm ĩ, hướng về phía sơn cốc kêu cố gắng lên thi vào trường đại học cái gì, cuối cũng cũng sắp lên đến đỉnh. Ninh Giác Thần đứng trên thềm đá uống nước, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Hứa Duệ và Lục Giác Lam đã sóng vai đi xuống, - bọn họ đang trở về.

Cách kỳ thi đại học hai tháng, thành tích lần này của cậu vẫn không có tiến bộ nhiều, số điểm kém Hứa Duệ cũng không dám tính. Hình ảnh trước mắt dường như khiến mọi việc trở nên cụ thể hơn, buộc cậu thấy rõ mình với Hứa Duệ cách nhau càng ngày càng xa, không có cách nào vượt qua khoảng cách này.

Ninh Giác Thần sửng sốt, nước trong tay không cầm chắc chảy đầy đất. Hứa Duệ đi qua bên cạnh, lắc mình sang bên né đi: "Ai, nước chảy!" Ninh Giác Thần lấy lại tinh thần, vặn ngón tay nói xin lỗi, chính cậu cũng cảm thấy lúng túng, bọn họ đã lâu không nói chuyện. Sắc mặt Hứa Duệ chợt thay đổi: "Chẳng qua là nói cho cậu một chút không phải muốn cậu xin lỗi...Thôi, sắp lên đến đỉnh rồi, cậu cố gắng lên." Nói xong cũng không quay đầu đi tìm Lục Giác Lam.

Sau đó Ninh Giác Thần rốt cuộc đứng trên sân trên đỉnh núi, gió thật to, thổi vù vù, Phùng Phong hỏi cậu chọn khoa học tự nhiên có hối hận không, Ninh Giác Thần mím môi lắc đầu. – Làm sao hối hận chứ? Mặc dù không đuổi kịp hắn, nhưng mà ít nhất có thể ở cùng một con đường với hắn.

Ninh Giác Thần rất hâm mộ khi đó có thể tùy tiện nói ra mình không hối hận, cậu cũng biết như vậy là đã quá giới hạn của mình, cũng sẽ không trở lại nữa.

Cuối cùng bọn họ cũng không kịp xem mặt trời lặn. Lúc bước đến bậc thang cuối cùng, mặt trời vừa vặn khuất đi sau ngọn núi phía trước chỉ để lại bầu trời tím ngắt với ánh nắng chiều diễm lệ. Ninh Giác Thần hơi thở hổn hển: "Không còn kịp rồi..." Hứa Duệ nhìn trán cậu rịn ra một tầng mồ hôi, vội vàng luống cuống tay chân lấy tay áo lau giúp cậu: "Không có chuyện gì, lần sau chúng ta lên đường sớm một chút, tuần sau được không? Chúng ta đi một lần nữa."

Ánh mắt Ninh Giác Thần lóe lóe, nhẹ giọng nói: "Duệ ca, sinh nhật, vui vẻ." Hứa Duệ ngẩn ra, vô tri vô giác trải qua mấy ngày, hắn đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình, Ninh Giác Thần lại nhớ.

Hắn đưa tay kéo Ninh Giác Thần vào trong ngực, đột nhiên không không chế được tâm tình. Mấy ngày nay mỗi ngày Hứa Duệ chỉ ngủ có 2-3 giờ, thân thể tinh thần đã sớm không chịu nổi, hắn bắt đầu lo lắng và suy nghĩ, nhưng Ninh Giác Thần nói "Sinh nhật vui vẻ" như kéo dài sinh mệnh cho hắn vậy.

Ninh Giác Thần bị Hứa Duệ ôm chặt. Hứa Duệ đang khóc, nước mắt nóng bỏng theo lỗ tai của cậu chảy xuống cổ, làm cho cậu rất nhột. Cậu cũng nhắm mắt lại ôm lấy Hứa Duệ như muốn chấm dứt cuộc rượt đuổi vô vọng kéo dài quá lâu từ năm mười bảy tuổi.

Tạm biệt, Hứa Duệ mười bảy tuổi và Hứa Duệ hai mươi bảy tuổi.

Tất cả, tạm biệt.

Lúc xuống núi Ninh Giác Thần vô cùng yên lặng không có tinh thần, Hứa Duệ ôm thật chặt rất sợ cậu bước chân không chắc ngã xuống. Sau đó Ninh Giác Thần lên xe một lúc đã gục xuống ngủ, Hứa Duệ nhấc vai lên để cậu tựa vào trên người mình, cúi đầu nhìn thời gian một cái, tim lại hung hăng bị nhéo lên.

Hắn móc một quyển sổ trong túi ra, lật tới phía say viết thời gian bây giờ xuống, cái quyển sổ này là bắt đầu dùng từ lúc chiếu cố người trên giường, phía trước ghi những điều lưu ý khi chăm sóc, tiêm chất lỏng thế nào, hút đờm làm thế nào, bao lâu thì trở mình một lần, sau đó bắt đầu ghi chép tình huống mỗi ngày, mập gầy chớp mắt môi động, "Bác sĩ nói chớp mắt chẳng qua chỉ là phản xạ thần kinh, thì ra không phải tỉnh lại", "Dạ dày hẳn đã không thành vấn đề nhưng thật gầy quá, một chút thịt cũng không có."

Lật từ sau về trước là ghi chép cặn kẽ thời gian Ninh Giác Thần ở trong thân thể này, từ bắt đầu nửa ngày 12 tiếng, đến bây giờ chỉ có 5, 6 giờ, mỗi ngày đều thay đổi, hôm nay lại sớm hơn hôm qua một chút. Mỗi phút mỗi giây đều giống như lăng trì, trái tim Hứa Duệ đã sớm như hoa hư thối.

Lúc đưa Ninh Giác Thần về đến nhà thì điện thoại đổ chuông, Hứa Duệ nhìn một cái, lại là H. Hắn tỉnh bơ nhận, không lên tiếng. Bên kia Cừu Huy hỏi: "Tiểu Thần? Là cậu sao?" Hứa Duệ nghe được cách gọi thân mật này liền cảm thấy khó chịu: "Không phải, còn có, sau này cậu đừng tìm cậu ấy." Cúp điện thoại hắn mới nhìn thấy tin nhắn của H gửi tới, cái gì mà buổi tối chờ cậu, càng đọc càng tức giận, thuận tay liền xóa đối phương.

Sau đó Hứa Duệ đi siêu thị mua chút trái cây cùng sữa bò, mùa xuân đến, vải và dứa đều được đưa ra thị trường. Hứa Duệ không biết hai loại này có làm nước trái cây được hay không liền mua một chút, nếu không được thì để y tá Từ mang về cho con trai ăn.

Lúc đến bệnh viện y tá Từ mới vừa giúp trở mình một lần, quay đầu lại thấy Hứa Duệ xách đồ đi vào: "Tiểu Hứa, hôm nay tâm tình tốt sao?" Hứa Duệ không ý thức được, đã lâu rồi hắn không có biểu tình buông lỏng như vậy: "Ừ, hôm nay sinh nhật." Y tá Từ nhận đồ trong tay hắn, thanh âm thay đổi vang lên: "Sao không nói sớm chứ! Sinh nhật vui vẻ! Tới tới tới cùng dì về nhà cơm nước xong đến ăn mừng một trận!" Hứa Duệ cười cười: "Không cần, đã cùng...ăn mừng với bằng hữu."

Bất quá lại là một đêm bình thường, vươn người ra đắp kín chăn, Hứa Duệ tắt đèn nằm xuống. Lăn qua lộn lại không ngủ được, thói quen nghiện thuốc lá lại nổi lên. Thật ra thì đoạn thời gian trước kia đã rất ít khi hút thuốc, nhưng gần đây quả thực áp lực rất lớn, cần phải có cách giải tỏa, đôi khi một gói cũng không đủ.

Hắn khoác áo đi ra ngoài, mời y tá hỗ trợ chú ý một chút. Đêm đã rất khuya, liếc nhìn trên đường một người cũng không có. Hứa Duệ đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua thuốc lá, nghĩ đến tin nhắn của Cừu Huy trong lòng vẫn luôn không yên tâm. Hắn đứng ở ven đường hút gần nửa hộp cuối cùng vẫn quyết định đi về nhìn một chút.

Đèn nhà sáng, Hứa Duệ đột nhiên căng thẳng, lại an ủi mình đó là Lục Giác Lam. Lúc lên lầu Hứa Duệ vẫn luôn nghĩ như vậy, cho tới khi mở cửa hắn có mấy giây không phản ứng kịp, một lúc lâu mới khó khăn tìm lại được giọng nói mình: "Cậu...đang làm gì?"

Hắn dĩ nhiên nhận ra người trước mắt, chỉ lấy dưới chân Ninh Giác Thần toàn mấy cục giấy đỏ tươi, cậu đang ngồi chồm hổm dưới đất, thu dọn quần áo vào hành lý. Trong nháy mắt ánh mắt Hứa Duệ đỏ bừng: "Cậu muốn đi đâu? Đi tìm Cừu Huy sao?"

Ninh Giác Thần bị hắn bất ngờ kéo dậy, trong nháy mắt cho là cánh tay muốn trật khớp, đồ vật trong tay ba một tiếng rơi xuống đất. Hứa Duệ cúi đầu thấy một cuốn sổ đỏ nhỏ, là hộ chiếu của Lục Giác Lam. Trước mắt Hứa Duệ một trận hoa mắt, cũng sắp không đứng vững: "Cậu còn muốn xuất ngoại?! Cậu lại muốn xuất ngoại?! Cậu muốn đi đâu?!" Ninh Giác Thần lộ ra một nụ cười mệt mỏi: "Ngắm, cực quang."

Cậu cũng không muốn làm phiền Cừu Huy, nhưng Cừu Huy lại hiểu được. Năm đó cậu gửi bản thảo đầu tiên cho Cừu Huy tên gọi "Nếu như tôi nói chúng ta đi Bắc Âu", Cừu Huy hỏi cậu tại sao lại là Bắc Âu mà không phải chỗ khác, Ninh Giác Thần nói cho anh, chính mình rất thích một bài gọi là "Bắc Âu là nơi chúng ta cuối cùng chết cùng nhau". Cừu Huy vào lúc này lại đưa ra lời mời, Ninh Giác Thần căn bản vô pháp cự tuyệt: Bây giờ mỗi ngày cậu càng đến gần "nơi chết cuối cùng". Cậu biết Hứa Duệ sẽ không để cậu đi, cậu quyết định ở cùng Hứa Duệ ngày sinh nhật này rồi len lén đi – mặc dù xem ra bây giờ là không đi được.

Hứa Duệ cố gắng nén lại tâm tình mình: "Đừng có nói đùa Thần Thần, cậu tự suy nghĩ một chút cậu như bây giờ có thể đi đâu? Mỗi ngày cậu chỉ có một lúc như vậy, cậu có thể đi đâu.." Ninh Giác Thần nói rất nhẹ: "Anh tôi nói, sẽ cho tôi thời gian, rất nhiều, thời gian." Hứa Duệ sửng sốt: "Anh cậu nói? Có ý gì?" Ninh Giác Thần cố hết sức khoa tay múa chân: "Tôi trên giấy, viết chữ, hắn trả lời, ở phía dưới, lại như, viết thư."

"Tôi không phải đã nói không nên dùng thời gian của hắn sao! Không nên dùng không nên dùng! Chỉ làm cậu.. biến mất nhanh hơn!" Hứa Duệ gấp đến độ thanh âm run run lên kèm theo tiếng nức nở, "Hay là nói...Cho tới giờ cậu vẫn luôn không tin tưởng tôi? Cậu cho là tôi hạn chế cậu? Cố ý lừa gạt cậu? Tôi không muốn cậu xuất hiện?" Ninh Giác Thần cắn môi, một chữ cũng không chịu nói.

"Cho nên cậu tin tưởng Cừu Huy, tin tưởng Lục Giác Lam, mà không chịu tin tôi, cậu hận tôi như vậy!" Hứa Duệ buông cậu ra, biểu tình từ từ vặn vẹo, giọng nói cũng tỏ ra vạn phần thê lương, "Thần Thần, tại sao chúng ta lại biến thành như vậy? Bây giờ tôi hận không phanh lòng mình ra, cắt ra cho cậu nhìn, nhưng mà, cậu đã không cần.. Làm thế nào đây?"

Trí nhớ của Ninh Giác Thần dừng lại ở chỗ này.

Tỉnh lại đã là sáng hôm sau, hẳn lại sắp đến trưa rồi. Hơi nhức đầu, một chút cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cậu chống nửa người trên muốn ngồi dậy, tay phải đột nhiên bị treo thứ gì, Ninh Giác Thần quay đầu nhìn sang, phát hiện cái tay này đã bị còng lên giường căn bản không cách nào nhúc nhích.

Hứa Duệ đẩy cửa đi vào, cười đặc biệt ôn hòa: "Tỉnh? Muốn uống nước sao? Còn hơi nóng, tôi thổi một chút..." Giọng Ninh Giác Thần thay đổi: "Cái gì, đây?" Hứa Duệ ngồi xuống bên mép giường, Ninh Giác Thần vung tay lên hất ly nước xuống đất, nước nóng ào ào hất hết lên tay Hứa Duệ, trên mu bàn tay lập tức hồng hồng sưng lên một mảng lớn. Hắn mặt không thay đổi cúi người nhặt ly lên: "Tôi đi rót ly khác."

"Hứa Duệ!" Ninh Giác Thần khàn giọng gào về phía hắn, tay phải còn treo giữa không trung, tiếng còng tay va vào đầu giường vang lên chói tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play