Chương 22. Tiếng chuông năm mới

Ninh Giác Thần nói rõ: "Xin lỗi, tôi không biết đây là..." Sắc mặt Hứa Duệ hơi dịu đi một chút, tầm mắt dời về Cừu Huy bên cạnh. Cừu Huy vừa nhìn tình hình này, lại nghĩ tới Ninh Giác Thần nói "ở nhờ", đại khái có thể đoán ra người trước mặt này chính là vị bằng hữu trong miệng Ninh Giác Thần, lại cảm thấy thái độ vừa rồi của mình không tốt.

Cừu Huy đổi một nụ cười lễ phép, vừa tự giới thiệu mình vừa đưa tay ra: "Chào cậu, tôi là bạn của Tiểu Thần." Hứa Duệ hơi híp mắt, ánh mắt ác liệu như cảnh giác: "Bạn ai?" Cừu Huy giải thích cụ thể: "Tôi là biên tập của "Bàng bối", Cừu Huy."

Hứa Duệ giơ tay lên nắm lấy, dùng mười phần khí lực, gằn từng chữ nói: "Tôi là bạn trai cậu ấy." Hắn quay sang mặt không thay đổi hỏi: "Lục Giác Lam, hai người làm thế nào quen biết nhau?" Cừu Huy trong lòng nhẩm lại cái tên này, nghi ngờ nhìn hắn.

Ba người giằng co tại chỗ, Ninh Giác Thần như rơi vào hầm băng, cảm thấy mình như bị lột ra, lộ ra thịt vụn cùng xương bên trong. Hứa Duệ không ngờ tới cậu không nói, trên mặt cũng đổi nụ cười giả lễ phép: "Cậu tới thăm Thần Thần sao? Thật không tiện, bệnh viện không cho vào."

Cứ như vậy một hồi Ninh Giác Thần cứng đờ, không phải thất thần không phải xuất thần, là toàn bộ ý thức đều biến mất, không tồn tại bên trong thân thể này, cái gì cũng không cảm giác được. Toàn bộ quá trình rất nhanh, có thể mấy giây. Mấy giây này hết thảy như máy tính khôi phục lại bình thường.

Trước mắt đã không thấy Hứa Duệ, Hứa Duệ vào thang máy, còn rút khăn quàng trong tay cậu đi. Ninh Giác Thần không biết mấy giây vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có thời gian đi truy cứu, cậu phải đối mặt với Cừu Huy chất vấn: "Có ý gì? Lục Giác Lam là ai?...Cậu là ai?" Ninh Giác Thần từ trong đáy lòng dâng lên một cảm giác vô lực: "Anh nguyện ý nghe cả câu chuyện sao?"

Cừu Huy nghe cậu nói rất nhiều, cuối cùng vẻ mặt phức tạp nhìn cậu: "Sinh đôi? Tai nạn xe cộ sau đó linh hồn hoán đổi? Cũng không phải là viết tiểu thuyết, chính cậu nghe một chút cái này cũng là lời nói sao?" Ninh Giác Thần khẽ gọi anh: "Học trưởng." Cừu Huy hít sâu một hơi: "Lục tiên sinh, tôi không biết tại sao anh lại giả vờ làm Tiểu Thần tới gặp tôi, cũng không biết tại sao anh lại phải vẽ ra câu chuyện điên khùng này..."

Ninh Giác Thần khó khăn mở miệng: "Nếu toàn nhân loại đồng thời biến thành yêu quái, cái gọi là yêu quái cũng không tồn tại." Đây là câu mà trước đây Cừu Huy kí tên trên QQ, người người đều cảm thấy anh có bệnh, chỉ có người tên là 9893 tiểu tác giả mới hỏi anh: Anh có thích Natsume Soseki không? Tôi cũng thích câu này khi tôi đọc "Tôi là một con mèo."

"Billy · lâm ân giữa trận chiến sự" Khi bộ phim này được công chiếu, Cừu Huy hỏi cậu tiểu học đệ có muốn đi xem hay không, anh thật sự rất thích nguyên tác tiểu thuyết này, luận văn tốt nghiệp liền viết tác phẩm này, năm đó quyển sách này ít được quan tâm, đến bản dịch cũng không có.

"Nếu như tôi nói chúng ta đi Bắc Âu" Đây là phần đầu tiên của bản thảo 9893 gửi cho H, tuy rằng cuối cùng chủ biên nói không được nhưng Cừu Huy vẫn lưu lại trong máy tính mình không cắt bỏ.

"Cà chua xào trứng gà". Bọn họ gặp nhau ở buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, Cừu Huy hỏi cậu buổi trưa muốn ăn gì, Ninh Giác Thần ngay lập tức nói cà chua xào trứng, Cừu Huy không còn gì để nói, trong đầu nghĩ đệ đệ này thật đúng là dễ nuôi. Sau đó Ninh Giác Thần gọi hai phần cà chua xào trứng, năm lạng cơm gạo Đông Bắc ăn sạch sẽ không còn một hạt, Cừu Huy càng hết chỗ nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

"Cậu rốt cuộc...?" Cừu Huy cắt ngang cậu, sững sờ hồi lâu mới một lần nữa tìm lại thanh âm của mình, "Cậu cho anh chút thời gian, anh phải ngẫm lại." Ninh Giác Thần cười khổ, trong lòng vừa đau vừa chát, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn nói cho người khác biết, nhưng mà trong nháy mắt kích động nói ra khỏi miệng dĩ nhiên cũng sẽ mong người hiểu được, chính cậu cũng cảm thấy được chuyện này vô cùng hoang đường.

Một tuần sau Ninh Giác Thần nhận được điện thoại của Trần Ngọc Hồng bảo cậu về nhà ăn cơm giao thừa. Lúc này Ninh Giác Thần mới ý thức được năm mới sắp đến. Mấy ngày nay mỗi giây mỗi phút cậu đều nơm nớp lo sợ, những đoạn phim "trống không" ngắn kia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài. (mình nghĩ là kiểu những lúc anh không cảm thấy gì, không ý thức được ấy).

Ban đầu chẳng qua là mấy giây: rõ ràng là đang đánh răng, lúc ý thức được thì bàn chải đánh răng và cốc đã rơi xuống bồn; rõ ràng đang uống nước, lúc ý thức lại thì ly nước đã vỡ tan dưới chân, nước văng tung tóe trên sàn nhà. Sau đó hiện tượng này trở nên dài hơn, một phút, hai phút, mười phút: rõ ràng mới đổ nước lạnh vào phích, lúc ý thức lại thì nước đã sôi, nắp phốc phốc nảy lên nước tràn ra; rõ ràng mới vừa vào thang máy bấm tầng tiếp theo, lúc lấy lại ý thức thì thang máy đã đến, một bé gái nắm góc áo cậu ngẩng đầu lên hỏi: Ca ca rốt cuộc anh đi lên hay đi xuống thế?

Ban đầu là một ngày một lần, bây giờ nhiều lúc sẽ là ba, năm lần, lại giống như uống say, cậu hoàn toàn không biết những lúc như vậy đã xảy ra chuyện gì. – cái cảm giác này đã trực tiếp nói...cái thân thể này vốn không thuộc về cậu lại bỗng nhiên bị khống chế. Ninh Giác Thần sợ hãi không kém lần tỉnh lại thấy mình trong thân thể này, tâm lý bất an dần dần tăng lên, không ngừng xâm chiến lấy tinh thần cùng ý chí cậu.

Cậu đã không còn cách nào bình tĩnh lại để làm bất cứ chuyện gì, cả ngày ngồi dưới đất, cả ngày nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, thật giống như trống rỗng mà chờ khoảnh khắc kia tới, thậm chí có lúc cậu bắt đầu không phân biệt được chẳng qua là mình run sợ hay là mình "mất khống chế".

Dài nhất là một lần mười phút, Ninh Giác Thần nghĩ có lẽ quá trình này càng ngày sẽ càng dài, hai mươi phút, nửa giờ, một buổi sáng, một ngày, đến cuối cùng là cậu phải bức thân thể giao ra, đến lúc đó mình sẽ đi nơi nào chứ?

Đêm giao thừa Ninh Giác Thần rất muộn mới xuất phát về nhà kia, bên ngoài trời mưa to như trút, Trần Ngọc Hồng mở cửa để cậu đi vào, nhón chân lên dùng khăn lau tóc cho cậu: "Sao lại không mở ô? Mùa đông lạnh như thế bị cảm thì sao bây giờ?" Ninh Giác Thần hít mũi một cái, Trần Ngọc Hồng ôn nhu với Lục Giác Lam như vậy làm cậu sinh ra một loại cảm giác tu hú chiếm tổ chim khách không biết xấu hổ, cậu không tự nhiên mà tránh đi, trầm thấp kêu một tiếng: "Mẹ."

Thật nhiều năm Ninh Giác Thần không về nhà ăn tết, nói chính xác là hẳn thật nhiều năm không cùng người nhà ăn tết, loại cảnh tượng náo nhiệt ấm áp này quả thực xa lạ. Cậu như một cái đinh từ đầu đến cuối không đi vào, ngây ngốc đứng một mình bên ngoài bức tranh. Trần Ngọc Hồng vẫn giống như trước kia làm một bàn thức ăn lớn, phần lớn là món Lục Giác Lam thích ăn.

Lục Thành Hùng mặt nghiêm túc hỏi tại sao cậu với Từ Đình Nhã lại chia tay, tại sao xin nghỉ việc cũng không nói. Trần Ngọc Hồng ném một ánh mắt trách cứ, nắm tay Ninh Giác Thần ân cần hỏi thăm cậu bây giờ ở đâu. Ninh Giác Thần nói thật: "Ở nhà..Hứa Duệ." Trần Ngọc Hồng nhíu mày một cái, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tại sao con lại ở cùng một chỗ với nó!"

Ánh mắt Ninh Giác Thần lóe lóe: "Chúng con là bạn." Trần Ngọc Hồng khó khăn mở miệng: "Bạn bè gì! Nó với em trai con đều là cái loại đó..." "Loại người như vậy? Loại người như vậy?" Ninh Giác Thần gắt gao cắn môi, cho đến khi nếm được vị máy mới chậm rãi nói một câu "Mẹ, bao lâu rồi mẹ không đến bệnh viện thăm..hắn? Cứ như vậy mẹ liền hận hắn?"

Lục Thành Hùng nghiêm nghị quát cậu: "Dám nói chuyện như vậy với mẹ ngươi! Nhanh xin lỗi mẹ ngươi đi!" "Được rồi, không nói cái này nữa, ăn đi." Trần Ngọc Hồng mắt đỏ, vụng về đổi chủ đề, "Sắp đến giao thừa rồi, xem ti vi đi."

Ninh Giác Thần cúi đầu xuống, tay run run cơ hồ không cầm được đũa. Mặc dù đã sớm ngờ tới sẽ là như vậy nhưng thật sự khó chịu. Thì ra là cậu không thể nói bí mật, sẽ làm ảnh hướng tới bầu không khí ăn tết, nhất định phải nhảy qua đề tài chán ghét này.

Ăn cơm xong Trần Ngọc Hồng hỏi cậu không ở lại qua đêm sao, Ninh Giác Thần lắc đầu một cái. Mới vừa đi tới cửa tiểu khu trời lại bắt đầu tí tách mưa, chớp mắt một cái đã lớn đến dọa người. Ninh Giác Thần nghĩ nhất định vừa rồi lại bắt đầu trạng thái đó, thật may đã ra khỏi nhà. Có điện thoại gọi tới, Trần Ngọc Hồng gọi hỏi cậu ở đâu có cần mang ô tới hay không, Ninh Giác Thần nói dối là mình đã lên xe.

Đêm giao thừa các cửa tiệm bên đường đều đã đóng cửa, cậu đứng dưới mái hiên một cửa hàng tiện lợi vừa tránh mưa vừa chờ xe. Đèn đường chiếu lên từng cái dây điện, cắt cái bóng của cậu thành mấy mảnh. Qua thật lâu cũng không có xe qua đây, cậu chờ mưa nhỏ hơn một chút đứng dậy đi vào trong màn mưa.

Ninh Giác Thần xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ ở Tấn thành, cuối cùng dừng lại ở cửa bệnh viện trung tâm. Mưa đã tạnh, trên người cậu còn nhỏ nước, y tá trực muốn nói lại thôi nhìn cậu.

Cậu đứng ở phòng bệnh kia, cách một cửa kính mơ mơ hồ hồ nhìn vào: trong phòng có chút tối, chỉ có một cái đèn bàn nhỏ. Giường bệnh lung lay, "Ninh Giác Thần" kia vô ý thức ngồi dựa vào, Hứa Duệ ngồi ở bên giường đang cài nút áo cho "nó".

Hai người mặc giống nhau, bộ quần áo này Ninh Giác Thần thấy trong túi Hứa Duệ mang về lần trước. Mặc xong Hứa Duệ nâng tay "Ninh Giác Thần" lên hôn một cái lên cổ tay "nó", sau đó đến gần hôn một cái lên môi "nó". Ninh Giác Thần nhìn Hứa Duệ như đang nói chuyện, cậu đoán hắn nói: Năm mới vui vẻ.

Điện thoại di động rung, Ninh Giác Thần luống cuống tay chân nhận: "A lô?" Là Cừu Huy gọi tới: "Tiểu Thần?" Ninh Giác Thần có chút kinh ngạc, dù sao đã nhiều ngày trôi qua Cừu Huy không liên lạc với cậu, cậu cho là Cừu Huy cho cậu là kẻ lừa đảo kéo vào danh sách đen.

Cậu còn chưa kịp nói chuyện cái loại cảm giác kia lại xuất hiện, hoàn hảo là lần này rất nhanh, chỉ có vài giây. Lúc lấy lại ý thức Ninh Giác Thần sửng sốt một chút, phát hiện tay mình đang đặt trên cửa, suýt chút nữa đã đẩy nó ra, cái này căn bản không phải động tác của cậu.

- Ninh Giác Thần như bị ngọn lửa đốt tới nhanh chóng rụt tay về, cậu cho là khi cảm giác này xuất hiện thân thể sẽ không hoạt động, cho đến giờ phút này cậu đột nhiên ý thức được chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.

Cậu lảo đảo lui hai bước, lảo đảo xuyên qua hành lang dài trên bệnh viện. Cừu Huy đang một mực gọi tên cậu, hỏi cậu có nghe không, tín hiệu không tốt sao. Ninh Giác Thần thất hồn lạc phách đi ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn vô số pháo hoa mang theo nguyện vọng tốt đẹp chào năm mới lên tận trời. Bên tai Cừu Huy nói nhỏ: "Tiểu Thần, năm mới vui vẻ."

Một năm mới, bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play