Võ Lưu Niên tắt máy, trái tim Lâm Thảo bỗng chốc run rẩy.
Cô nắm chặt chiếc điện thoại, ngón tay trắng bệch, viền mắt đỏ ửng, sự tủi thân trong lòng làm thế nào cũng không che giấu được, cứ vậy phơi bày ra trên khuôn mặt cô.
Mặc dù những cơn sóng lòng liên tục trào dâng, nhưng cô vẫn gắng gượng đè nén nỗi ưu tư xuống.
Võ Lưu Niên nói rất đúng, nếu như cô còn muốn ở lại bên cạnh Thanh Tuấn, thì không được phép gây ra bất cứ điều phiền toái gì cho Thanh Tuấn.
Nhưng...thân phận này của cô, có thật là người thứ ba hay không, cô cảm thấy chỉ cần Thanh Tuấn nói không phải, thì sẽ là không phải.
....
Buổi chiều mẹ Lâm Phương cùng cô nói chuyện điện thoại.
Vẫn theo thường lệ, cô trả lời bản thân học ở trường được đối xử rất tốt, cô cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân, không để mẹ lo lắng.
Buổi tối, khó khăn lắm lòng cô mới bình tĩnh trở lại, vậy mà một lần nữa lại bị quấy rầy.
Gần hai năm không gặp mẹ, cuối cùng mẹ cô lại tìm tới tận cửa phòng cô.
Lâm Phương vẫn mặc chiếc áo khoác cũ màu xanh da trời của hai năm trước, trên tay xách chiếc túi vải màu tro xám cũng đã khoảng được 5 năm, so với hai năm trước, Lâm Phương xem ra chỉ có sắc mặt là ngày càng già đi thôi, chứ mọi thứ khác đều không thay đổi.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Lâm Thảo không kimf được khẽ hỏi, Lâm Phương đi vào phòng, ánh mắt tiện thể nhìn quanh căn phòng một lượt.
Bờ môi bà khẽ nhếch lên một cái, đôi mắt không nói ra được sự phẫn nộ, sau đó là giọng điệu chất vấn: "Không phải con nói đang học ở trường sao? Không phải đang sống ở kí túc xá trong trường sao? Môi trường trong kí túc xá tốt như vậy, còn cho thầy giáo của các con ở trong một căn biệt thự?”
Trời mới biết, Lâm Phương đã loạng choạng như thế nào khi bước vào khu vực của những người giàu có, lính gác cổng suýt nữa còn tưởng bà là ăn mày mà đuổi bà đi.
"Con...con..."
Cô chột dạ đến mức miệng lắp bắp, trong đầu trống rỗng, không thể tìm được lý do qua loa nào để giải thích.
Đột nhiên, hai cái bạt tai nặng nề giáng xuống khuôn mặt của cô.
Gương mặt trắng ngần của Lâm Thảo lập tức hằn lên những vết đỏ rực.
"Mẹ ở ngoài nghe thấy không ít người nói bóng nói gió, thế nhưng hôm nay sự thật mới bày ra trước mắt mẹ, con nghĩ xem mặt mũi mẹ giờ phải để vào đâu? Nếu như con vẫn còn nhớ rằng mẹ là mẹ của con, thì con phải nhớ ngày đó tại sao con chỉ có mẹ mà không có bố. Con thật là hèn hạ, hèn hạ đi làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình của người khác!"
Lâm Phương không kìm nén được sự tức giận, những nếp nhăn cứ thế khắc trên khuôn mặt bà, cảm giác đau đớn không nói ra được.
Hồi Lâm Phương 25 tuổi, bởi vì bị chồng phản bội nên hai người đã ly hôn, bà một mình nuôi Lâm Thảo khôn lớn, trong thời gian ấy, bà đã phải chịu không biết bao nhiêu sự khinh bỉ của mọi người, chịu bao nhiêu khổ cực, Lâm Thảo trong lòng tự biết rõ.
Lâm Thảo vội vàng giải thích: "Không phải, con không có, con và anh ấy thật sự yêu nhau, chúng con đã làm đăng kí giấy kết hôn rồi..."
Đến giờ cô vẫn không biết giấy kết hôn của cô và Thanh Tuấn là thật hay giả, phen này nói ra, bản thân cô cũng bất giác hạ thấp giọng điệu.
"Sao con lại hồ đồ như vậy, cái người có chức có quyền ấy, dựa vào cái gì mà kết hôn với con? Con lấy gì mà đòi so bì với con gái nhà họ Võ chứ? Rốt cuộc con có biết thân phận của mình không? Đàn ông không có thứ gì tốt đẹp cả, họ thấy con còn xinh đẹp, còn trẻ tuổi nên mới coi con như đồ chơi để vui chơi thôi, chơi đùa chán rồi thì sao, con còn có được cái gì? Hay là nói con và người đàn ông kia yêu nhau, thật ra cũng chỉ vì tiền?"
"Không phải, con không phải vì tiền, con cũng không cần tiền." Ăn no, mặc ấm là quá đủ rồi, cô trước giờ tính tình luôn rất đơn thuần, không mong muốn, không nhu cầu gì, điều này Lâm Phương hiểu rất rõ.
Lý do duy nhất có thể níu giữ Lâm Thảo ở lại nơi này chính là Thanh không phải loại người độc ác như thế.
Ánh mắt Lâm Phương đỏ hoe, mái tóc của người phụ nữ trung niên đã sống một cuộc đời khổ sở giờ đây đã bạc trắng, bà cúi đầu, rồi đột nhiên nhìn về phía vết sẹo trên cổ tay của Lâm Thảo, trái tim như bị dao nhọn đâm vào. Trong phút chốc, nước mắt của người phụ nữ rơi xuống.
Vết sẹo trên cổ tay Lâm Thảo là dấu tích để lại sau khi cô tự sát, mãi mãi không thể xóa mờ.
Trên cổ tay của Lâm Phương cũng có vết sẹo như vậy, 20 năm qua đi, vết sẹo đó vẫn không biến mất.
Cổ họng Lâm Phương nghẹn lại, bao nhiêu điều muốn nói nhưng bà chẳng thể nói ra được. Con gái của bà, bà có thể đánh, có thể mắng, nhưng bà trước giờ chưa từng muốn con gái của mình đi tìm cái chết...
Sự tức giận vừa rồi như ngọn lửa bỗng bị dập tắt, bà khom lưng rồi cuối cùng quỳ rạp xuống đất.
Lâm Thảo vội vàng đỡ lấy bà, vầng trán cô nhíu lại, cuối cùng không chịu được mà khóc lên thành tiếng: "Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, mẹ đứng dậy đi, đừng làm như thế..."
"Tiểu Thảo, coi như mẹ cầu xin con, bây giờ hãy về nhà với mẹ đi, đừng ở lại nơi này nữa, người đàn ông đó con không với được đâu, người phụ nữ đó con cũng không trêu ghẹo được, đã một lần bị vào tù rồi, con còn muốn vào lại nữa sao?
Lâm Phương biết rõ hai năm qua Lâm Thảo đã trải qua những chuyện gì, càng biết rõ cuộc sống của Lâm Thảo không thực sự sung sướng như vậy, bà tức giận, nhưng đau lòng nhiều hơn.
Đó là đứa con gái bà một tay nuôi nấng, sao cam lòng để cô sống khổ sở.
Nhưng Lâm Thảo không cam tâm, người đàn ông cô yêu sâu đậm khó khăn lắm mới chấp nhận cô, cô làm sao có thể bỏ anh mà ra đi.
"Mẹ, mẹ cho con một cơ hội, để con nói với mẹ rằng, con và anh ấy thật lòng yêu nhau, chúng con thực sự đã kết hôn rồi, Võ Lưu Niên và anh ấy không có quan hệ gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT