"Hồi đó lúc cháu khoảng mười tuổi, Lâm Mặc bắt đầu đi làm trong quán bar. Chuyện này chắc cháu cũng biết đi?"

"Vâng ạ."

"Ừ, ai trong trấn này cũng biết. Tội nghiệp cậu ta, tính ra cũng bằng tuổi con bác, số phận lại khổ từ bé. Có người thấy thương giúp đỡ, có người lại bảo thầy giáo mà đi phục vụ quán bar còn ra thể thống gì. Cho dù Lâm Mặc chỉ thực sự đi làm thêm kiếm thêm tiền, vẫn có vài người khinh thường. Thậm chí mấy lần nhà trường suýt nữa vì việc này mà buộc cậu ta thôi việc."

"Chỉ là thời điểm đó cháu đang trong thời kỳ trưởng thành, tốn rất nhiều chi phí. Làm quán bar tuy không sạch sẽ, nhưng tiền kiếm được nhiều hơn làm giáo viên nhiều. Nếu Lâm Mặc chỉ trông chờ vào tiền lương dạy học, sớm muộn gì cũng rơi vào cảnh túng quẫn. Có điều cái gì cũng phải có cái giá để trả. Cậu ta làm ở đó bị khách bắt ép uống rượu nhiều, ăn uống thì thất thường, cuối cùng ba năm sau thì xuất huyết dạ dày."

"Lúc đó Lâm Mặc tới khám ở chỗ bác, bác còn rầy la cậu ta một trận, bảo cậu ta dứt khoát bỏ công việc đó đi. Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa sẽ chuyển sang thủng dạ dày, cuối cùng thì ung thư. Mà cho dù không bị bệnh thì cũng sẽ bị trường thôi việc mất thôi."

Trái tim Hàn Vũ khẽ co giật khi nghe tới hai từ ung thư, nhưng hắn vẫn cố trầm tĩnh.

"Thế nhưng cháu biết cậu ta nói sao không? Cậu ta bảo rằng sẵn sàng nghỉ việc ở trường để làm quán bar, nếu như có thể kiếm đủ tiền cho cháu. Haizz... Cháu biết ba cháu yêu thích nghề nhà giáo đến cỡ nào, vậy mà dám cam tâm tình nguyện rời bỏ."

Nếu không phải vì yêu thích làm giáo viên, Lâm Mặc sẽ không bao giờ rời bỏ cơ hội học lên cao được cử đi nước ngoài du học nghiên cứu lúc trước, trái lại chọn một thị trấn xa xôi để dạy học.

Nhưng vì Hàn Vũ, Lâm Mặc sẵn sàng đánh đổi thứ quý giá duy nhất của mình, niềm hạnh phúc duy nhất của cậu.

"Cháu không biết những chuyện này." Giọng Hàn Vũ khàn khàn.

"Cái đó cũng không khó hiểu, Lâm Mặc cậu ta coi vậy chứ kín miệng lắm. Cậu ấy sợ cháu buồn lòng vì có một người cha làm phục vụ trong quán bar, dẫu chỉ là làm thêm, cho nên không dám nói rõ. Lúc ấy cháu nhỏ quá, có nói cho cháu biết cũng không làm được gì."

"Sau khi cháu đi rồi, Lâm Mặc cũng bỏ việc ở quán bar. Nhưng mầm bệnh đã có sẵn, cuối cùng cậu ta vẫn bị thủng dạ dày. Bác khuyên cậu ta nên sống chậm lại, đừng có cố ôm việc vào người như thế. Ngày nào cũng ăn uống không đúng giờ, lại toàn đồ độc hại, hỏi sao bệnh không chuyển nặng cơ chứ."

"Vậy mà cậu ta vẫn cứ không nghe lời. Lâm Mặc sợ cháu bị người nhà khi dễ, sợ rằng họ không chấp nhận cháu, cho nên vẫn luôn cố gắng dành dụm tiền. Nếu sau này cháu có bị họ đuổi về, cậu ta vẫn có tiền để lại cho cháu. Cháu nói xem có người nào ngốc như vậy không?"

"Quả thực rất ngốc." Hàn Vũ nói mà không cảm nhận được thứ gì, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Vương, kỳ thực đã trống rỗng.

"Mà người nhà của cháu cũng thật là, Lâm Mặc nuôi con giùm họ suốt mười năm, cho dù nghèo khó cỡ nào cũng nên gửi lại chút chi phí đi chứ. Đằng này nhận con về thì thôi, đến một đồng xu cũng không cho, quả thực là kỳ lạ!"

"Bác nói gì?!" Giọng Hàn Vũ trở nên hoảng hốt.

"Chuyện người lớn chắc cháu không biết. Bọn họ thật quá đáng, ép buộc Lâm Mặc trả cháu lại, đã vậy còn phủi mông đi sạch không thèm trả một đồng. Thái độ cứ gọi là ngẩng mặt lên trời!"

"Không... Không thể nào..."

Những lời này Hàn Vũ lẩm bẩm trong miệng, bác sĩ Vương nghe không rõ. Ông chỉ vui vẻ vỗ vai hắn: "May mắn là cháu còn có lương tri, biết về báo hiếu cha mình. Sau này Lâm Mặc có người chăm sóc, bác cũng đỡ lo."

Từ chối lời mời về nhà ăn tối của bác sĩ Vương, Hàn Vũ thẫn thờ đi khỏi bệnh viện, ngồi trong xe một lúc lâu không biết làm sao.

Đêm hôm đó, Hàn gia nói cho hắn biết, Lâm Mặc kỳ thực không phải đi làm nuôi hắn. Bọn họ nói rằng Lâm Mặc nghiện rượu và cờ bạc, thiếu nợ mấy trăm vạn, cho nên cố tình lấy Hàn Vũ ra để ép giá Hàn gia, khiến bọn họ giao ra một số tiền lớn. Nếu không có tiền trả, Lâm Mặc sẽ bị bắt đi, cho nên cậu ta sợ hãi mới mong muốn nhanh thoát khỏi Hàn Vũ.

Hàn Vũ lúc ấy không tin, nhưng Hàn gia đưa ra rất nhiều bằng chứng, thậm chí còn có ảnh chụp, khiến hắn không thể không sững sờ. Đáng tiếc hắn không biết rằng, thứ gọi là chứng cớ đều có thể dùng tiền để mua, mà ngay cả ảnh chụp cũng làm giả được.

Cho nên Hàn Vũ quyết tâm rời đi. Cho dù Lâm Mặc đối xử tệ với hắn, hắn vẫn không muốn cậu bị người khác bắt đi vì thiếu nợ. Chỉ cần hắn đi cùng Hàn gia, Lâm Mặc sẽ có tiền, quay lại cuộc sống trước kia.

Bất quá Hàn Vũ rõ ràng chỉ là con cừu non. Ở bên trong Hàn gia, hắn nhiều lần từng thử điều tra xem Lâm Mặc ra sao, không ngờ kết quả chỉ khiến hắn thất vọng. Từ lúc nhận nuôi hắn, cậu đã mang theo rất nhiều thói hư tật xấu, sau khi hắn rời đi thì triệt để buông thả. Cái gọi là nhận nuôi, thực chất chỉ vì muốn sau này có người dưỡng già, không kết hôn cùng người khác, chẳng qua vì cậu ta là gay.

Hàn Vũ triệt để thất vọng, càng yêu quý một người bao nhiêu thì đến khi căm hận lại càng thù ghét bấy nhiêu. Hắn cảm thấy bao nhiêu năm qua đều bị lừa dối, cộng thêm Hàn gia thổi gió bên tai khiến cho bản thân ngày càng chán ghét Lâm Mặc. Cuối cùng hắn không thèm để ý đến cậu nữa, chỉ xem như một vết nhơ trong quá khứ.

Chỉ có thể nói hắn quá ngây thơ, không ngờ rằng những hành vi mà hắn cho là kín đáo làm sau lưng đều bị lão gia tử Hàn gia trông thấy rõ ràng. Những bản báo cáo đó đều là giả, mọi kết luận cũng không hề đúng sự thật. Nhưng Hàn Vũ trẻ người non dạ, thế nhưng thật sự tin là thật. Sau này khi hắn đã nắm quyền Hàn gia rồi, vẫn luôn giữ suy nghĩ như vậy, cho nên chưa từng tìm hiểu lại.

Vài tháng trước, hắn tình cờ đi ngang qua Vũ Sa trấn, trông thấy Lâm Mặc nói cười cùng người khác, không hiểu sao muốn gặp mặt lại cậu một lần xem như thế nào, coi như đoạn tuyệt với quá khứ. Thế nhưng đầu óc thì nghĩ vậy, lại vẫn để lại một tấm thẻ viết số điện thoại của mình.

Sau khi biết được Lâm Mặc vì muốn cứu nữ sinh đó mà dùng hai trăm vạn bán cơ thể mình, trong lòng Hàn Vũ bùng lên ngọn lửa giận vô danh. Hàng ngàn giọng nói trong đầu hắn như gào thét, vì sao người này lại đối tốt với người khác như vậy? Vì cái gì Lâm Mặc có thể hy sinh bản thân để cứu vớt một nữ sinh, lại sẵn lòng bỏ mặc hắn?

Rõ ràng hắn quá ngu ngốc để nhìn ra sự thật. Sống với cậu từng ấy năm, lại hoàn toàn không hiểu được tính cách cậu, bị những thứ giả dối che lấp dẫn đến một cái nhìn sai lầm hoàn toàn.

Lâm Mặc là loại người nghiện ngập đắm chìm trong rượu chè và cờ bạc sao? Rốt cuộc vì sao hắn lại tin tưởng vào kết quả điều tra đó? Đầu óc hắn là bị nước vào đi!

Hàn Vũ không cam lòng, quyết định quay về căn nhà cũ của Lâm Mặc một lần nữa. Hắn không rõ bản thân đang tìm kiếm cái gì, nhưng vẫn hơn là ngẩn người ra ở đây.

Lâm Mặc có thói quen giấu chìa khóa dự phòng dưới đáy chậu hoa ngoài cửa. Đã nhiều tháng không ai chăm sóc, cây cối trong chậu đều héo úa đi. Hàn Vũ theo ký ức lần mò xuống bên dưới lấy ra chìa khóa, lặng lẽ mở cửa bước vào.

Rõ ràng chỉ mới mấy tháng, bên trong lại phủ đầy bụi, cảm giác mang lại cũng là lạnh lẽo không cảm xúc, trái ngược với xúc cảm ấm áp lần trước hắn tới. Không có bàn ăn thịnh soạn đầy những món gia đình, không có ánh đèn vàng đầm ấm bao phủ không gian xung quanh.

Hàn Vũ chợt cảm thấy thèm những món ăn Lâm Mặc làm. Lần trước đó hắn vì chuyện hai trăm vạn mà ăn không còn khẩu vị, giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối. Chỉ là hắn đã sớm quên mất hương vị đồ ăn trước kia Lâm Mặc làm là như thế nào.

Không có nhiều gia vị, thỉnh thoảng còn khét, đồ ăn luôn bị cắt xào đến bầm dập, tóm lại một chút cũng không đạt tiêu chuẩn cơ bản nhất. Nhưng khi ấy hắn vẫn luôn cảm thấy đây là những món ăn ngon nhất trên đời.

Hàn Vũ tìm vào phòng Lâm Mặc. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào sau mấy chục năm. Căn phòng giống như chủ nhân của nó, gọn gàng vã đơn giản, không có thứ gì dư thừa. Hắn mở cửa tủ ra, phát hiện bên trong còn chứa rất nhiều giáo án từ mấy năm trước. Còn có cả thư của học sinh gửi cho thầy, thiệp chúc mừng của các đồng nghiệp,... Tất cả những thứ này giúp Hàn Vũ một lần nữa tưởng tượng lại hình ảnh Lâm Mặc. Một con người vẻ ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thực nội tâm dịu dàng luôn quan tâm đến người khác.

Sau khi xếp gọn lại, Hàn Vũ lúc này mới phát hiện dưới đáy là một quyển album to. Bìa album màu nâu làm bằng da, trông rất có hương vị cổ xưa. Hắn tò mò mở ra, nhìn thấy dòng chữ "ẢNH GIA ĐÌNH" được ghi nắn nót phía trên, trái tim chợt quặn thắt.

Cuối cùng, hắn vẫn lật sang trang tiếp theo.

Bên trong toàn bộ đều là ảnh hắn, từ lúc mới được nhận nuôi cho đến khi mười lăm tuổi. Có ảnh hắn mặc đồng phục lần đầu đến trường, có ảnh hắn ngủ quên bị Lâm Mặc chụp trộm. Vô số bức ảnh như máy chiếu tua thời gian mười năm hắn ở chung với Lâm Mặc. Hiếm hoi mới có một bức ảnh có mặt Lâm Mặc, mà nếu có cũng chỉ chụp chung với hắn.

Thời điểm ấy rửa ảnh rất tốn tiền, nhưng Lâm Mặc đối với bản thân luôn tính toán chi li lại sẵn lòng bỏ tiền ra để rửa ảnh. Cậu vẫn luôn nói rằng tiền hết rồi thì kiếm lại được, kỷ niệm thì nào có thể. Có điều Lâm Mặc chỉ rửa ảnh chụp Hàn Vũ; cậu không nỡ tiêu tiền để rửa thêm cả ảnh mình. Chỉ khi nào cả hai có dịp chụp chung cậu mới vui vẻ rửa tấm ảnh đó ra đem dán vào.

Rõ ràng gọi là ảnh gia đình, cuối cùng thì chỉ toàn hình Hàn Vũ thôi. Chất lượng ảnh ngày xưa cũng không được tốt, thế nhưng các bức hình đều vẫn còn có thể nhìn rõ nét, chứng tỏ chủ nhân của chúng đã giữ gìn kỹ lưỡng đến cỡ nào.

Bên dưới mỗi bức ảnh đều có ghi chú thích, đại loại như "Hàn Vũ vào lớp Một" hay "Đi chơi dã ngoại cùng papa" vân vân... Nét chữ mềm mại cẩn thận viết xuống, màu mực tím khô cứng theo thời gian dần chuyển sang màu tím sẫm gần thành đen. Giấy cũng ố vàng, mốc meo.

Bức ảnh cuối cùng chính là Hàn Vũ trong bộ đồng phục trung học, Lâm Mặc đứng bên cạnh hắn. Cả hai cha con mặt mũi đều lạnh tanh chẳng biết cười, bất quá khóe mắt Lâm Mặc vẫn không giấu nổi sự vui vẻ. Bên dưới chính là "Con trai nói muốn thi vào trường cấp ba Quy Môn".

Hàn Vũ dịu dàng sờ lên tấm hình đó, ký ức không khỏi tràn về. Bức hình này chụp khoảng một tháng trước khi Hàn gia đến đón hắn. Khi đó hắn vẫn luôn muốn theo sát Lâm Mặc, cho nên quyết tâm đậu vào trường Quy Môn. Kỳ thực với thành tích của hắn, học trường tỉnh vẫn được, nhưng hắn lại khăng khăng đòi học trường Quy Môn.

Lâm Mặc nhiều lần chê cười bảo hắn càn quấy, kỳ thực trong lòng cậu cũng vô cùng vui vẻ đi. Đáng tiếc ước định còn chưa thực hiện, hắn đã rời đi. Mà Lâm Mặc...

Hàn Vũ đóng cuốn sách lại ngừng nghĩ ngợi, sau đó đem theo album ra ngoài xe. Ngay lúc đó, thím Hoa nhà hàng xóm cũng đang ra tưới cây. Trông thấy hắn bước ra từ nhà Lâm Mặc, bà ngạc nhiên hỏi: "Cậu là ai thế, sao lại có chìa khóa nhà thầy Lâm?"

"Cháu là Hàn Vũ đây. Thầy Lâm bảo cháu về lấy vài món đồ." Hàn Vũ vô cùng nhuần nhuyễn dùng miệng lưỡi gian thương của mình mà lừa gạt.

"Ra là tiểu Vũ! Hèn chi lúc Lâm Mặc bảo con trai đón cậu ta lên thành phố, bác cứ ngờ ngợ nghĩ mãi không ra!" Thím Hoa vỗ trán như nhớ ra, sau đó cười hiền từ bảo, "Cháu nhớ đối xử tốt với thầy Lâm, hồi cháu còn nhỏ thầy Lâm thương cháu còn hơn con ruột."

"Nhất định rồi." Hàn Vũ gật đầu.

Sau khi quay về, hắn sẽ đối xử thật tốt với Lâm Mặc. Tất cả mọi thứ chỉ là hiểu lầm, nay đều đã được hóa giải. Hắn sẽ là người con ngoan hiếu thảo nhất, mà Lâm Mặc vẫn là người cha hắn yêu quý.

Chỉ là, tại sao trong thân tâm vẫn cảm thấy chưa đủ, giống như còn thiếu thứ gì...

"Ha ha, cháu bám tiểu Lâm ghê lắm, thím còn nhớ có lần Lâm Mặc đi ăn tiệc sinh nhật với đồng nghiệp thôi, cháu đợi ở nhà không thấy ba cháu về, còn chạy đến trường để kiếm. Lần đó Lâm Mặc hoảng hốt không thôi, sợ cháu đi lạc hay bị kẻ gian lừa gạt, từ đó về sau đi đâu cũng báo trước một tiếng cho cháu biết."

"Thầy Lâm đối xử với cháu rất tốt." Trong giọng nói của Hàn Vũ ẩn ẩn có chút khoe khoang.

"Đương nhiên, nói thật thím chưa thấy ai tốt như thế, không phải con ruột của mình mà chăm sóc kỹ lưỡng như vậy. Lúc trước thím giới thiệu thầy Lâm cháu gái họ hàng xa của mình, coi như làm mai biết đâu lại kết duyên, ai ngờ cháu mới nghe nói đã khóc toáng lên cho rằng Lâm Mặc không cần mình nữa. Cuối cùng Lâm Mặc vì dỗ cháu mà không đi xem mắt, sau này cũng không luôn." Thím Hoa thở dài.

"Là cháu không hiểu chuyện." Hàn Vũ đáp lời, bất quá vẫn cảm thấy may mắn Lâm Mặc không đi xem mắt nữa.

Lâm Mặc đối xử với hắn rất tốt, cho nên sau này cưới vợ về nhất định cũng sẽ đối xử với vợ rất tốt. Lỡ như vợ của Lâm Mặc không thích hắn, Lâm Mặc có đuổi hắn đi không? Rồi sau này khi Lâm Mặc có con của riêng mình, sẽ còn quan tâm đến hắn chứ?

Hàn Vũ thừa nhận hắn vô cùng ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm tình cảm của Lâm Mặc, không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai. May mắn là Lâm Mặc đủ khoan dung và độ lượng để chấp nhận tất cả sự tùy hứng của hắn.

"Ây, thím nói thế thôi, cháu đừng để trong lòng. Con nào chẳng là con, thời buổi bây giờ có mấy đứa con ruột đối xử với cha mẹ không ra gì. Con nuôi như cháu lại ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy, Lâm Mặc nhất định vui lắm. Chả bù với ông A nhà..." Thím Hoa bắt đầu chuyển sang "bà tám", quả không hổ danh radio của cả trấn, bà có thể moi móc bí sử từng nhà một ra mà nói.

Nào là đánh đập cướp tiền, rồi thì bỏ bê không chăm sóc,... Thậm chí có tên quá đáng hơn lấy dây xích cha mẹ già lại rồi bỏ đi ăn chơi! Khi nghe tới đây, Hàn Vũ đột nhiên chột dạ trong lòng, lúng túng nhìn ra chỗ khác.

Ngẫm lại, dường như từ lúc gặp lại Lâm Mặc, hắn chỉ mang đến tổn thương cho cậu. So với những tên khốn nạn trong miệng thím Hoa kia, tính ra hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Toàn là một lũ súc sinh không bằng!" Cuối cùng thím Hoa kết luận lại một câu.

"Đúng vậy!" Hàn Vũ vội hùa theo, sau ót lại đổ mồ hôi.

Lần đầu tiên kiếm được một người trẻ tuổi chịu nghe mình nói chuyện lâu đến như vậy, thím Hoa vui vẻ vô cùng. Bà lắc lắc cái eo già cỗi của mình, xoay người rời đi: "A, đã trễ thế này rồi. Thôi thím phải tiếp tục tưới cho hết đám cây này, đợi lát nữa thì quên luôn mất."

"Sau này nhớ dẫn cha cháu đi đây đi đó nhiều vào, đến tuổi của thím bây giờ muốn đi cũng chẳng đi nổi nữa. Nếu cháu bận thì để cha cháu đi chung với người yêu, cũng là một loại nghỉ ngơi."

Hàn Vũ không hiểu sao cảm thấy có chút bực bội trong lòng, liền đáp lại: "Cha cháu không có quen ai hết."

"Không quen thì cháu phải dẫn cha cháu đi xem vài người đi chứ? Nếu là cháu thì chắc Lâm Mặc sẽ đồng ý thôi."

"Tuổi này rồi, còn yêu đương gì nữa." Hàn Vũ ngay lập tức phản bác. Hắn cũng không rõ làm sao, chỉ cảm thấy nếu Lâm Mặc quen một nữ nhân nào đó liền vô cùng khó chịu.

"Cháu còn trẻ mà sao suy nghĩ cổ hủ thế? Bây giờ khối người tám mươi chín mươi vẫn còn dám kết hôn, cha cháu mới hơn bốn mươi sao lại không yêu đương được." Thím Hoa trừng mắt nhìn hắn, "Huống hồ cha cháu trông còn trẻ như thế, chỉ cần cậu ta gật đầu một cái, khối thiếu nữ đôi mươi cũng sẵn lòng ào vào ngay."

Đích thực là vậy, rõ ràng đã ngoài bốn mươi, gương mặt lại vẫn như nam nhân ba mươi tuổi thành thục. Giờ phút này Hàn Vũ vừa yêu vừa hận đặc tính trẻ mãi không già của Lâm Mặc. Hắn vẫn còn nhớ trong số thư từ bản thân kiếm được lúc trước, có mấy lá là thư tình từ nữ sinh. Lúc ấy hắn còn đen mặt một lúc lâu, phải kiềm chế lắm mới không xé nó ngay tại chỗ.

"Giờ cháu lớn rồi, Lâm Mặc cũng nên tìm kiếm hạnh phúc riêng cho bản thân đi." Thím Hoa nhìn mặt hắn ngẩn ngơ bèn thở dài, "Sau này cháu lấy vợ, cha cháu chỉ có một mình cũng buồn. Kiếm người tri kỷ tâm sự vẫn tốt hơn."

Những lời đó cứ ong ong trong đầu Hàn Vũ trong lúc lái xe. Tại sao vì hắn lớn rồi Lâm Mặc lại nên đi tìm hạnh phúc riêng? Hai cha con họ cứ tiếp tục như trước không phải tốt lắm sao. Hắn không cảm thấy như vậy có gì sai cả.

Hàn Vũ thử tưởng tượng bên cạnh Lâm Mặc xuất hiện một người phụ nữ khác. Nhưng cho dùng hắn dùng sức sáng tạo của mình, vẫn không hình dung nổi đó là một người như thế nào.

Lâm Mặc làm nghề giáo không kiếm nhiều tiền, như vậy cô ta phải đảm nhận trọng trách kiếm tiền nuôi gia đình thay chồng. Không được phép yếu đuối hay khóc nhè, sẽ khiến Lâm Mặc mệt mỏi. Cũng không được quá trang điểm lòe loẹt, Lâm Mặc sẽ không thích loại người như vậy. Mỗi khi Lâm Mặc mệt mỏi phải biết chăm sóc, xoa bóp bưng nước, cho nên cần thể lực tốt một chút.

Cuối cùng sau khi bóp méo hình ảnh bao nhiêu lần, hắn bất giác cảm thấy hình ảnh người phụ nữ đó dường như có chút giống với mặt mình.

Điều này khiến hắn hoảng hốt đến độ phải dừng xe lại. May mà trên đường chỉ có một mình hắn, bằng không nhất định đã xảy ra thảm án.

Thì ra là thế! Giờ đây Hàn Vũ mới chân chính hiểu được cái gì gọi là xa tận chân trời gần ngay trước mắt!

Hóa ra hắn từ lâu đã yêu Lâm Mặc!

Cho nên, khi biết sự thực, mới phẫn nộ như vậy, cảm thấy tình cảm bản thân bị lừa dối. Cũng vì vậy, khi gặp lại Lâm Mặc, lại không nhịn được muốn gặp lại cậu. Sau khi ký giao ước, rõ ràng có vô vàn cách nhục nhã một người, hắn lại muốn hung hăng chiếm hữu Lâm Mặc, đánh dấu lãnh thổ biến cậu thành của riêng mình!

Đối với chuyện này, Hàn Vũ cũng không cảm thấy trái với luân thường đạo lý gì. Lâm Mặc không có cùng huyết thống với cậu, cả hai cũng đều đã giải trừ quan hệ cha con, hơn nữa hắn từ lâu trong vô thức đã không xem Lâm Mặc như cha nữa, mà càng như là người yêu.

Chỉ là vui mừng trong phút chốc liền như quả bóng xì hơi xẹp xuống. Hàn Vũ vô cùng ủ rũ kiểm kê lại những hành vi mình đã làm với Lâm Mặc, nhận ra rằng khả năng cậu chấp nhận tha thứ cho hắn gần như bằng không. Đừng nói là yêu đương, cậu có tha thứ cho những việc hắn làm hay không cũng đã là một vấn đề to đùng rồi. Rồi còn căn bệnh của cậu.

Không nghĩ nữa! Hàn Vũ lắc lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực đi, nhấn ga tăng tốc độ chạy nhanh về thành phố. Ban đầu hắn cho rằng chuyến đi này muốn điều tra cho rõ cũng phải mất mấy ngày, nào ngờ chân tướng bày ra trước mắt rồi, lại chỉ muốn phóng về nhanh trong đêm để gặp lại Lâm Mặc.

Hắn sẽ quỳ xuống bên chân Lâm Mặc, cầu xin sự tha thứ của cậu. Mười năm hai mươi năm hay là cả đời, hắn đều sẽ chờ đợi đến khi cậu bỏ qua tất cả. Hắn đã từng ngu xuẩn nhìn lầm một lần, hắn sẽ không phạm lại sai lầm của chính bản thân.

Chỉ có thứ tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, tận tay cảm nhận được mới là sự thật. Mọi lời nói khác đều là dối trá.

Hàn Minh mang theo tâm tình vui sướng cực độ mà phóng như bay về biệt thự. Thậm chí giày cũng không thèm đổi, hắn liền lao lên trên lầu hai. Cửa do chính tay hắn khóa, hiện tại bàn tay cầm chìa khóa của hắn có chút run rẩy vì phấn khích.

"Lâm Mặc, tôi có chuyện này cần nói với anh!"

Hàn Vũ bước vào phòng nói to như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy kỳ quái. Bình thường vào giờ này Lâm Mặc hẳn là nên bật đèn. Cũng không biết từ bao giờ, Lâm Mặc đều đã quen bật đèn đi ngủ, tắt đèn sẽ khiến cậu sợ. Vì vậy cứ tầm năm giờ chiều trở đi là đèn đuốc trong phòng phải thắp sáng cả.

Hàn Vũ từng rất yêu thích làm Lâm Mặc trong đêm tối. Khi đó Lâm Mặc hoảng sợ như một đứa trẻ, sẽ phải ôm chặt lấy hắn không buông. Lúc ấy hắn vẫn luôn nghĩ đó là khoái cảm khi được trả thù, bây giờ quả thực chỉ cảm thấy hỏng bét.

Hắn đưa tay bật công tắc đèn, nhìn thấy bóng dáng Lâm Mặc đang an tĩnh ngủ. Do sợ rằng sẽ đánh thức cậu, Hàn Vũ nhẹ nhàng rón rén đi đến bên giường.

"Lâm Mặc, tôi sai rồi, từ nay về sau..." Bàn tay hắn mới giơ ra nửa chừng chợt khựng lại.

Bởi vì xúc cảm truyền đến từ da thịt Lâm Mặc không phải ấm áp như tưởng tượng, trái lại là lạnh lẽo vô cùng, như chạm vào một khối băng. Hàn Vũ hết sức hoảng loạn. Hắn dùng cả hai tay lay vai Lâm Mặc: "Đừng đùa nữa, Lâm Mặc! Anh mau tỉnh lại cho tôi!"

Nhưng mặc kệ dù hắn lay động dữ dội đến nhường nào, gương mặt Lâm Mặc vẫn tái nhợt không chút huyết sắc. Lúc này Hàn Vũ mới chú ý đến trái tim cậu đã không còn đập nữa rồi. Điều này càng khiến hắn thêm hốt hoảng, cảm xúc trong lòng bùng nổ không thể kiểm soát.

Đây không phải sự thật, đây nhất định không phải sự thật!

"Chết tiệt! Anh đang làm gì vậy?! Tỉnh lại nhanh lên! Trò đùa này không vui chút nào!"

"Tôi sẽ không khóa anh lại nữa! Chỉ cần anh mở mắt ra, tôi sẽ không khóa anh lại!"

Lúc này Hàn Vũ mới để ý đến trên đầu tủ cạnh giường có đặt một phong thư. Sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn so với Lâm Mặc, cuối cùng hạ hết can đảm mở nó ra để đọc.

Gửi Hàn Vũ,

Thời điểm cậu đọc được lá thư này, hẳn là tôi đã không còn ở đây nữa rồi. Chắc là cậu đang vô cùng hân hoan vui sướng? Hay tiếc nuối cho hai trăm vạn của mình? Dù sao về việc số tiền đó, tôi thật sự xin lỗi. Tôi không thể trả cho cậu được nữa rồi.

Cách đây mấy tháng trước, tôi đã cảm giác được bản thân mình sắp chống đỡ không nổi. Thời điểm đuổi cậu ra khỏi cửa ngày hôm đó, thực ra tôi đã đoán được sinh mệnh của mình đi đến hồi kết thúc rồi. Có lẽ lý do duy nhất tôi vẫn luôn gắng gượng được tới bây giờ là để nhìn thấy cậu lần cuối. Cho nên cái chết của tôi không liên quan gì đến cậu cả, nó là thứ cần phải đến, cậu không cần cảm thấy hối lỗi hay thương tâm.

Cậu có tư cách và lý do để thống hận tôi, đó là sự thật. Dù sao tôi cũng là một người cha tồi tệ. Tôi dùng những lời lẽ khốn khiếp đó để đuổi cậu ra khỏi nhà, việc mà đến bây giờ tôi vẫn luôn ân hận. Chỉ là có một vài sự thật tôi vẫn cần nói cho cậu biết. Kỳ thực tôi không hề nhận tiền của Hàn gia, bọn họ có đưa nhưng tôi không nhận, vì vậy cậu cũng không cần oán trách họ. Hiện tại tra cứu chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là tôi muốn nói ra mà thôi. Cậu cứ coi như tôi đang ngụy biện cho sai trái của mình cũng được.

Tôi chỉ muốn cho cậu biết, được trở thành cha con với cậu là điều hạnh phúc nhất từng xảy ra trong cuộc đời tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy quyết định nhận nuôi cậu khi đó là sai lầm cả. Có thể trông thấy cậu trưởng thành như thế này, tâm nguyện tôi đã hoàn thành. Tuy cậu đã làm những chuyện sai lầm, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ sửa đổi, cậu sẽ trở thành một con người tốt đẹp hơn.

Một ngày nào đó, cậu sẽ lãng quên đi mình từng có một người cha như vậy. Vết nhơ duy nhất trong cuộc đời cậu sẽ biến mất theo thời gian. Khi đó cậu sẽ lại là một con người hoàn hảo, không trói buộc, không thù hận nữa.

Những gì cậu gây ra cho tôi, tôi đều đã quên rồi. Tôi tha thứ cho cậu, và hy vọng cậu cũng tha thứ cho tôi. Tiểu Vũ, được trở thành người thân với cậu là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra đối với tôi. Tôi sẽ luôn theo dõi cậu trên thiên đường, hoặc có lẽ địa ngục, nếu những nơi đó thực sự có tồn tại.

Lâm Mặc.

"Nhưng tôi không muốn hoàn hảo a..." Hàn Vũ lẩm bẩm, bất tri bất giác rơi xuống một giọt nước mắt, "Tôi chỉ muốn anh..."

"Anh là đồ dối trá khốn khiếp, luôn nói rằng sẽ ở bên tôi mãi mãi, lại ngay lúc không ngờ nhất rời đi."

"Tại sao tha thứ cho tôi nhiều như vậy rồi, anh không thể vì tôi khoan dung thêm một lần nữa?"

Hắn lảo đảo ngồi bịch xuống một bên giường, ánh mắt nhìn về phía dây xích đen.

Lâm Mặc nói rằng cái chết của cậu không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu hắn không khóa cậu lại, liệu rằng cậu đã có thể đi tới bệnh viện không? Nếu hắn không tịch thu toàn bộ phương tiện điện tử, nói không chừng cậu đã gọi điện kêu cấp cứu?

Vì cái gì trái tim lại đau đến như vậy, nặng nề như chì, lại nóng bỏng như ngâm trong biển lửa. Ra đây chính là cảm giác hối hận sao, từng chút từng chút một bị kim đâm rạch nát vết thương, khiến cho đến hô hấp cũng không thông thuận.

Lâm Mặc đi rồi. Người duy nhất trên cuộc đời này sẵn lòng bao dung hắn, yêu thương hắn vô điều kiện đã thực sự rời khỏi hắn. Mà chính hắn đã tàn nhẫn đẩy cậu rơi xuống vực sâu nhanh hơn. Chính hắn khiến cho cái chết của Lâm Mặc tiến đến.

Hai tay hắn chạm vào hai bên gò má của Lâm Mặc, hết sức kính cẩn mà hạ xuống một nụ hôn trên đôi môi lạnh băng đó. Khác với những nụ hôn cuồng loạn trước kia, nụ hôn này hoàn toàn không hề mang theo chút sắc thái tình dục nào, chỉ chạm nhẹ vào nhau như biểu hiện tâm tình của đối phương.

"Lâm Mặc, tôi yêu anh. Không phải như một người con với cha, hay một người học trò với thầy."

Hàn Vũ dùng những lời trịnh trọng tuyên bố với Lầm Mặc. Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cậu, bàn tay khẽ vuốt ve lại những sợi tóc xung quanh của cậu. Nhưng viền mắt hắn lại ửng đỏ, giọng nói cũng khàn khàn mang theo mấy phần run rẩy.

"Cha, người yêu con chứ?"

Người còn yêu con chứ?

------------------------------------------------------------------------------------------------

Lâm Mặc: "Cậu thấy thế nào 419? Kịch bản tôi viết hay không?"

419: [...]

Lâm Mặc: "Hừ hừ, Hàn Vũ dám lén lút nửa đêm bò vào thức hải của tôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết hắn đang ý dâm điều gì."

Thần thức của con người còn nhạy cảm hơn cả cơ thể. Hàn Vũ nhất định từ lâu đã mưu đồ chiếm tiện nghi cậu từ lâu rồi! Không động tay động chân được bên ngoài, liền chạy vào bên trong ăn đậu hũ thần thức!

419: [Cho nên cậu dùng phần mềm tường lửa hiện đại nhất hiện nay của chủ hệ thống để đi ngăn chặn một tên hái hoa tặc?]

Mà nếu ngăn lại thì cũng thôi đi, nó không có ý kiến gì. Đằng này Lâm Mặc còn lên cơn viết mấy vạn chữ kịch bản xây dựng một mộng cảnh cẩu huyết lâm đầu không còn gì để nói nữa! Có biết tốn bao nhiêu dung lượng không! Có biết nó hao phí bao nhiêu năng lượng không!

Cuộc đời này nó không bao giờ có thể ăn thịt chó với tiết canh được nữa rồi!!!

Lâm Mặc: "Cậu không thấy kịch bản của tôi rất có ý tứ sao? Ẩn dụ việc hắn khóa tôi lại sẽ dẫn đến cái chết của tôi, nói không chừng sau khi tỉnh dậy hắn liền mở khóa! Hơn nữa còn dạy cho hắn yêu là biết hy sinh! Khiến hắn không dám chơi giam cầm play nữa!"

419: [Tôi chỉ thấy cái kịch bản của cậu nó phi lý vl ra. Bệnh ung thư gì mà tới lúc chết vẫn đẹp như đang ngủ? Lại còn thế nào canh chuẩn thời gian chết như vậy? Cái quái gì mà giáo viên làm thêm ở quán bar? Rồi mấy cái lý do đó làm sao lừa gạt được Hàn Vũ, hắn bị ngu à? Lỗ hổng của cậu nhiều như sao trên trời! Nếu mà đây là một thế giới thì nhân viên phải ngồi sửa BUG mỏi tay! Tóm lại tôi thật sự không hiểu vì sao Hàn Vũ không nhận ra mấy chỗ phi logic!]

Lâm Mặc: "Tiểu thuyết quá thực không ai thích. Mộng cảnh quá logic không ai tin. Đó là tâm lý con người, cậu không hiểu đâu."

419:... Nó chỉ cảm thấy với trình độ si mê của Hàn Vũ, dù cậu ta có chỉnh lại mộng cảnh thành bác sĩ phát hiện trong bụng Lâm Mặc không phải khối u mà là bào thai hài tử thì tên kia cũng sẽ hớn hở tin ngay!

419: [Dù vậy cũng không cần viết cẩu huyết như thế, rất tốn dung lượng và năng lượng.]

Lâm Mặc: "Phải chơi chết hắn! Như vậy sau này hắn mới không dám lén lút làm trò này nữa!"

419:... Ngày mai Lâm Mặc nhất định sẽ bị Hàn Vũ chơi chết.

Sáng hôm sau, Lâm · trang bức · Mặc bị Hàn Vũ đè xuống ba ba ba suýt kêu cha gọi mẹ. Sau khi Hàn Vũ bắn lần thứ bảy, Lâm Mặc cảm thấy bản thân mình đã đủ tiêu chuẩn để mở hẳn một kênh GV riêng luôn rồi.

Khi 419 online, Lâm Mặc đang mếu máo nằm trên giường khóc hu hu: "Rõ ràng tôi ẩn dụ nhiều như vậy, tại sao hắn không nhận ra, lại còn làm tôi dữ dội hơn mọi khi?"

419: [Bởi vì cậu ngốc.]

Thỏ gặp được sói, lẽ ra nên co giò chạy thẳng, hoặc nằm ra giả chết. Đằng này cứ quay mông ngoe nguẩy đuôi trước mặt sói khác nào mời gọi? Sói đã lên cơn điên rồi còn tha cho thỏ nhỏ sao? Có bị ăn cũng là đáng đời!

Nhưng đó còn chưa phải điều đáng sợ nhất. Tối hôm đó khi Hàn Vũ bò lên giường Lâm Mặc, cậu cương quyết không chấp nhận nằm chung với hắn! Bảo vệ cúc hoa của chính mình!

Nào ngờ Hàn Vũ dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn cậu: "Papa, người không cần tiểu Vũ nữa sao?"

Tim Lâm Mặc hự một phát trúng ngay một mũi tên.

"Tiểu Vũ biết sai rồi, papa tha thứ cho tiểu Vũ đi."

Lâm Mặc còn chưa kịp hồi máu liền bị bắn thêm một mũi tên thứ hai.

"Mặt đất lạnh như vậy, tiểu Vũ không muốn nằm dưới đó đâu..." Hắn vô cùng không có tiết tháo mà nghèn nghẹn nói bằng giọng mũi như sắp khóc.

Trái tim a ba của Lâm Mặc trong phút chốc bị đánh bay hết cả cây máu! Cậu lặng lẽ phun ra một búng máu trong lòng: "Lên đi."

419:... Tôi bảo cậu ngốc không sai.

Kết quả tối hôm đó trong phòng Lâm Mặc tràn ngập đều là những tiếng ba ba thân ái~

Tác giả có lời muốn nói: Vậy là đã hết phiên ngoại thế giới này ^^ Ta giữ đúng lời hứa, lược bỏ phần ngược công, cái kết cũng không tính SE nhé. Tiếp theo sẽ mở phó bản mạt thế, mọi người tiếp tục ủng hộ a~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play