Lâm Mặc từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng có thể xảy ra khi Chu Uyển Khanh gặp mặt Tạ Hoài An. Nữ chính hoạt bát năng động thú vị gây hứng thú với nam phụ si tình, tình yêu đâm chồi nảy lộc theo thời gian, còn cậu thì bị cho vào quên lãng. Có khi sau ngày hôm nay được ánh sáng của nữ chính chiếu vào rồi, Tạ tổng sẽ nhận ra kỳ thực trước giờ mình vẫn là thẳng chứ không phải gay.
Tự dưng có loại cảm giác thứ của mình bị người khác cướp đi, Lâm Mặc có hơi rầu rĩ không vui. Người ai chẳng có lòng ích kỷ. Dẫu biết thế giới này chỉ là chuỗi số liệu tạo nên, mà Tạ tổng cũng chỉ là một phần trong đó, cậu vẫn không nhịn được muốn hưởng thụ tất cả những sủng ái mà hắn dành cho cậu.
Hệ thống cảm thấy ký chủ nhà nó tuy đôi lúc cũng có chút thông minh, nhưng quả nhiên phần lớn thời gian vẫn ngốc. Đặc biệt trong vấn đề tình cảm thì chỉ số EQ bằng âm luôn. Cốt truyện là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Nếu thứ gì cũng theo đúng cốt truyện 100% không thay đổi, thì làm gì có cái gọi là BUG.
Vì thế Lâm Mặc lo ngược lo xuôi, cuối cùng vẫn là suy nghĩ quá nhiều. Tạ Hoài An đừng nói nhất kiến chung tình, cho dù một chút ý niệm nhỏ bé cũng không có. Cho nên buổi gặp gỡ diễn ra hết sức bình thường, không có tình tiết tổng tài bá đạo đột nhiên kabedon tuyên bố cô đã làm tôi chú ý, cũng không có cảnh ném chi phiếu lên bàn bảo cô mau rời đi em trai tôi, càng không có cảnh hai anh em đánh nhau long trời lở đất vì một thiếu nữ.
Tạ Minh Lâm giới thiệu, Chu Uyển Khanh lễ phép chào hỏi, còn Tạ Hoài An thì ừ hữ câu được câu không. Riêng cậu thì hoàn toàn đóng vai phông nền, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, nếu được hỏi tới thì cũng chỉ vâng dạ cho qua chuyện. Tạ Minh Lâm ngồi một hồi có lẽ cũng cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt, tự hắn cũng biết đột nhiên dẫn bạn về giới thiệu thế này có hơi kỳ quái, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cứ như bị ai thôi thúc làm vậy. Chỉ là hắn muốn Chu Uyển Khanh hiểu rõ về gia đình của mình nhiều hơn, dù sao nàng cũng đã từng dẫn hắn về gặp mẹ, giờ hắn lại keo kiệt không giới thiệu nàng một chút với người thân thì thành ra xem thường.
Đến tận khi nữ chính cùng nam chính ra về rồi, Lâm Mặc nhẩm nhẩm đếm chỉ thấy Tạ Hoài An cả buổi cũng chưa nói quá hai mươi câu. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ cảm thấy hắn kiêu kỳ, nhưng thực ra không phải thế. Ở chung với hắn lâu, cậu thừa biết tên này im lặng ít nói thế nào, hôm nay chịu trò chuyện với bạn em hắn dẫn về đã là cực kỳ tốt tính rồi. Ngay cả em trai hắn Tạ Minh Lâm mỗi lần gọi điện nói chuyện điện thoại cũng không bao giờ nhiều hơn năm phút.
Cậu lén lút nhìn mặt hắn, sau khi xác nhận không có dấu hiệu gì của nhất kiến chung tình thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra yêu đương là cảm giác lo được lo mất như thế này, may mà còn có thuốc, bằng không trái tim rách nát này của cậu không có cách nào chịu đựng nổi mất.
"Anh thấy Chu Uyển Khanh thế nào?" Ngón tay cậu chọt chọt vào eo hắn. Kể từ khi biết Tạ tổng không cảm thấy nhột ở eo, cậu thỉnh thoảng lại ngứa ngáy tay chọt thử để thử nghiệm.
Tạ tổng chụp được bàn tay tội ác đang lén lút chọt mình kia của thiếu niên, ánh mắt thoáng có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch. Trong lòng cũng bất giác có chút chua chua. Dường như Mạnh Kỳ rất quan tâm đến thiếu nữ kia......
Lâm Mặc thấy hắn lại bắt đóng tượng đá thì trong lòng buồn bực, hai tay nhịn không được lại bắt đầu chọt chọt. Rốt cuộc là thế nào, ít nhất cũng phải có ý kiến gì đi chứ? Không lẽ nhớ tới Chu Uyển Khanh đến nỗi đầu óc ngơ ngẩn luôn rồi sao. Nếu không phải cậu quá quen với hành vi này của Tạ tổng, nói không chừng cũng nghĩ như vậy.
"Bình thường." Tạ Hoài An lại chụp lấy hai tay cậu, hơi dùng sức chút khiến cậu bổ nhào vào ngực hắn, giọng nói cũng thêm mấy phần thỏa mãn. "Hình như em rất quan tâm đến nàng ta?"
"Là duyên phận cả." Lâm Mặc liền kể lại cậu quen biết Chu Uyển Khanh như thế nào, bắt đầu từ lúc gặp nhau ở quán bar do người đại diện dắt tới. Tạ Hoài An khi nghe cậu kể đến việc bị lôi ra ngoài đánh một trận, ánh mắt hiện sát khí. Đáng chết! Mạnh Kỳ bảo bối của hắn, hắn thương hắn đau cậu còn không hết, vậy mà tên khốn kia dám ra tay nặng nề như vậy. Dẫu lúc trước khi mang cậu về hắn đã đoán được tám chín phần, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hắn lại đau lòng vì cậu thêm một lần nữa.
Tạ Hoài An đủ thông minh để nhận ra giữa hai người hoàn toàn không có chút ái muội nào cả, lo lắng trong lòng cũng nhẹ hơn một phần. Hắn vẫn luôn lo sợ, bởi vì Mạnh Kỳ trước kia cũng không giống như gay, có lẽ là bị hắn cưỡng ép nên mới thành ra thế này chứ biết đâu chừng cậu lại thích nữ giới hơn. Bản thân Tạ Hoài An trước khi gặp cậu cũng không nghĩ mình là gay, đúng hơn là hắn không thích nam nhân, chỉ thích cậu. Cho nên hắn có thể hiểu được đối với một nam nhân bình thường thì thiếu nữ mềm mại đương nhiên thú vị hơn nam nhân cứng ngắc rồi.
Bất quá Tạ tổng đoán thế cũng không sai. Trước khi bị hắn đè lên giường mà làm, không, đúng hơn là trước khi nhiệm vụ phụ được phát ra, Lâm Mặc chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ ngủ với đàn ông, mà lại còn là nằm dưới.
Hệ thống thì tỏ vẻ, từ lần đầu tiên tôi gặp cậu, tuy không biết cậu có ngủ với đàn ông hay không, nhưng nếu có thì nhất định là nằm dưới.
Cuộc gặp gỡ như hòn đá ném vào giữa hồ, chẳng bao lâu sau chẳng còn tăm hơi gì. Tạ Hoài An dường như quên khuấy lần đó, mà Tạ Minh Lâm cũng không nhắc lại.
Thời gian cứ dần dần trôi, cứ thế cho đến ngày bấm máy <Nếu như không có kiếp sau>
Nội dung phim được chuyển thể từ một quyển tiểu thuyết mạt thế ăn khách, kể về cặp đôi nam chính và nữ chính vừa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau lại vừa là oan gia. Sau khi mạt thế xuất hiện, nam chính dẫn nữ chính cùng một nhóm học sinh chạy trốn khỏi trường học. Bọn họ vượt qua vô vàn khó khăn, đến khi gia nhập một khu an toàn thì thái độ của cả hai đối với đối phương từ ghét bỏ đối địch dần dần trở thành tín nhiệm tin tưởng. Một lần gặp phải tang thi triều, nam chính vì cứu nữ chính mà lạc mất, nữ chính đau buồn cho rằng nam chính đã chết, quyết tâm phải trả thù. Mười năm sau nữ chính trở thành người đứng đầu căn cứ an toàn, mở chiến dịch càn quét tang thi. Trong lần càn quét cuối cùng tấn công tang thi vương, nữ chính mới nhận ra đó là nam chính. Cơ thể nam chính hiện nay đã trở thành nguồn dịch tang thi, chỉ cần nam chính còn sống thì chừng đó sẽ luôn có người bị cảm nhiễm trở thành tang thi. Virus theo thời gian ngày càng phát triển, và kết quả sẽ là toàn bộ nhân loại đều chết hoặc biến thành tang thi. Nữ chính thân là thủ lĩnh, bị buộc lựa chọn giữa tình yêu và trách nhiệm, cuối cùng vẫn giết nam chính. Mà nam chính cũng không oán trách, trái lại còn chấp nhận bị giết. Cuối cùng nhân loại cũng quét sạch tang thi trên toàn thế giới. Cảnh cuối cùng là khi nữ chính đã về già nhắm mắt nhớ tới nam chính rồi qua đời trên giường.
Về cái tên của <Nếu như không có kiếp sau>, nhiều độc giả từng thắc mắc hỏi. Tác giả liền cười hà hà bảo rằng lúc ấy định gõ là <Nếu như có kiếp sau>, ai ngờ vô tình quên mất lại gõ thêm một chữ "không". Nếu sửa lại thì phiền với lười, cho nên truyện mới có tên như thế. Theo lập luận của hắn, dù sao cũng là "nếu" cả, có hay không có thì khác gì đâu.
Lúc nghe được "sự tích" này, Lâm Mặc quả thực không còn lời nào để nói. Loại tác giả vô trách nhiệm này, vẫn nên đem đi thiến đi thì hơn.
Do bộ phim này có nhiều cảnh ngoại cảnh, hơn nữa phim trường trong thành phố không đạt mức độ yêu cầu cho nên Phùng đạo diễn đã quyết định là đi tới tỉnh Z để quay. Là một thành viên trong đoàn, Lâm Mặc đương nhiên cũng phải đi theo.
So với thái độ hớn hở như sắp được đi du lịch của cậu thì Tạ Hoài An chẳng vui tẹo nào. Thật vất vả Mạnh Kỳ mới chấp nhận yêu đương với hắn, thế mà phải vì một bộ phim vớ vẩn rời đi hắn đến mấy tháng! Tỉnh Z cách xa thành phố hai người họ đến mấy trăm kilomet, đi máy bay cũng mất mấy tiếng mà tàu hỏa cũng phải ngồi hơn nửa ngày. Hơn nữa trong quãng thời gian này hắn lại có công việc cần giải quyết ở công ty, cho dù nhanh lắm thì cũng phải đợi một tháng sau mới có thể đến gặp cậu.
"Hay là em đừng quay nữa?" Rốt cuộc Tạ tổng vẫn không nhịn được, muốn cậu suy nghĩ lại về việc tham gia bộ phim này.
Nếu cậu muốn nổi tiếng, hắn có vô vàn cách nâng đỡ, không nhất thiết phải cực khổ đi quay ở nơi xa xôi như vậy. Mà vai của cậu cũng chỉ là vai phụ của phụ, căn bản không đáng để tốn nhiều thời gian và công sức như thế.
Vì tiện lợi cho việc bám theo nữ chính, Lâm Mặc cũng yêu cầu Phùng đạo diễn cho cậu một vai nhỏ thôi, không thoại cũng được, nhưng nhất định phải sống lâu sống dai như gián từ cảnh đầu tiên đến cuối cùng. Đối với yêu cầu như vậy, Phùng đạo diễn quả thực không nói nên lời, nhưng kim chủ người ta đầu tư nhiều tiền như thế, đòi hỏi của cậu cũng không tính là quá đáng, rốt cuộc ông vẫn gật đầu đồng ý. Vì thế Lâm Mặc thuận lợi nhận được vai một trong những bạn học của nam chính nữ chính, tuy cả bộ phim chỉ là chân chạy vặt truyền tin nhưng đảm bảo có thể sống tới cuối phim.
Loại nhân vật này căn bản là không ai muốn diễn. Tần số xuất hiện thoạt nhìn thì nhiều nhưng hầu như không lộ mặt hoặc lên tiếng, thế thì khác quái gì vai quần chúng? Nếu là phim truyền hình thì còn có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý. Nhưng phim điện ảnh ngắn ngủi trong hai tiếng, khán giả sẽ không rảnh rỗi đi chú ý đến một nhân vật tiểu tốt không chút nổi bật nào.
"Sao có thể chứ!" Lâm Mặc đương nhiên phản đối ngay lập tức. Không nói đến chuyện cậu có muốn quay hay không, chỉ riêng việc kịch bản đại thần còn đang rung đùi ngồi đó chờ cậu tới sửa BUG là đủ thấy cậu không thể không đi rồi.
"Vậy đợi một tháng sau, tôi đưa em đi..."
"Em có cảnh diễn từ những cảnh đầu tiên, đợi một tháng sau thì phải làm thế nào." Lâm Mặc vờ như bất đắc dĩ nói, "Cả đoàn phim cũng không thể ngồi đợi em suốt một tháng đi."
Lâm Mặc dám nói như thế, là vì cậu chắc chắn Tạ Hoài An không có nhiều hiểu biết đối với giới nghệ thuật nói chung và điện ảnh nói riêng. Tuy cậu có cảnh diễn từ đầu, nhưng ai quy định không thể không quay những cảnh khác trước? Huống hồ nhân vật của cậu cho dù không xuất hiện cả phim cũng không gây ảnh hưởng đến cốt truyện.
Tạ Hoài An đã không giỏi ăn nói với người yêu, cậu lại kiên quyết như thế, cuối cùng vẫn phải tiếc nuối để cậu xách hành lý đi. Sau khi bỏ tiền mua vé chỉ để bám theo cậu đến tận khu ngồi chờ lên máy bay, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cậu lúc bước qua cổng rồi, hắn mới lưu luyến quay trở về. Trong lòng Tạ Hoài An làm ra một quyết định, tuyệt đối phải hoàn thành xong hết số công việc này trong vòng một tháng! Không! Nửa tháng là đủ!
Vị trợ lý nào đó đột ngột hắt xì, bỗng dưng không hiểu sao có dự cảm không tốt.
Thư ký cảm thấy hắn tội nghiệp, liền đưa qua hộp khăn giấy. Ngay sau đó chính hắn cũng hắt xì theo.
Trợ lý:...
Thư ký:...
Nhất định là Boss lại đang định làm gì đó!
Lâm Mặc lần đầu tiên trong đời được đi máy bay, háo hức muốn ngắm mây, nào ngờ vừa cất cánh chưa được bao lâu thì nôn ọe liên tục. Nữ tiếp viên hàng không mang bao giấy đến cho cậu dùng ánh mắt nghi ngại cùng thương hại mà nhìn cậu, khiến cậu không khỏi có chút đỏ mặt. Rõ ràng cậu không hề say xe, sao lại say máy bay được chứ! Tới con nít cũng không bị say, vậy mà cậu lại ói liên tục, quá mất mặt rồi!
May thay không ai chú ý tới, hoặc là không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên hình ảnh đáng xấu hổ đó trên máy bay nhanh chóng bị Lâm Mặc ném sang một bên. Sau khi máy bay hạ cánh, cậu là một trong những người đầu tiên lao ra, giống như chỉ cần ngồi lâu thêm chút nữa thì sẽ nôn cả mật ra mất. Lúc ngồi trên xe cậu vẫn còn phờ phạc. Mãi đến khi về đến khách sạn, Lâm Mặc mới hơi hơi tỉnh một chút.
Theo thông lệ thì là hai người một phòng, nhưng người đại diện của cậu chưa muốn bị Tạ tổng cho người giết nên tự chủ động xin đạo diễn tách phòng. Phùng đạo diễn không hổ đạo diễn lâu năm, vô cùng hiểu chuyện nhanh chóng gật đầu đáp ứng. Dù sao tiền thuê phòng cũng là Tạ tổng trả, cho dù Mạnh Kỳ muốn toàn bộ diễn viên ở đây mỗi người một phòng cũng được.
Sau khi ăn tối, Lâm Mặc nằm dài trên giường hoàn toàn không muốn làm gì. Giường này cứng hơn giường ở nhà Tạ tổng, đồ ăn nơi đây cũng không ngon bằng đồ ăn do đầu bếp Tạ tổng thuê,... Nói tóm lại sau khi lần lượt liệt kê, cậu kết luận rằng nơi này hoàn toàn không tốt bằng nhà của Tạ Hoài An!
Kỳ thực khách sạn này đã là một trong những khách sạn tốt nhất tỉnh Z, cho dù là những người khác trong đoàn cũng phải công nhận phục vụ rất tốt. Chỉ có Lâm Mặc bị Tạ Hoài An sủng hư, cho nên mới cảm thấy nơi này không quá tốt. Với trình độ hưởng thụ mà Tạ Hoài An dành cho cậu mỗi ngày, e rằng chỉ có khách sạn năm sao phòng tổng thống mới đáp ứng được.
Nhân vật cậu nhỏ bé không đáng kể, đất diễn cũng không có bao nhiêu, cho nên Lâm Mặc không tốn mấy thời gian cho mỗi cảnh quay. Phần lớn thời gian cậu chỉ có thể xem người khác diễn, hoặc đi lòng vòng khách sạn thăm thú. Thỉnh thoảng lại cắn bắp rang nhìn nữ chính bị vu oan, nam chính ra giúp đỡ; nữ chính bị xô té, nam chính liền đỡ lấy; nữ chính gặp chuyện buồn, nam chính đi an ủi,...
Bị đút cẩu lương nhiều ngày như vậy, Lâm Mặc thực sự hối hận. Hóa ra trước kia cậu cùng Tạ Hoài An tú ân ái có bao nhiêu đáng ghét trong mắt Tạ Minh Lâm a! Sau này quay về rồi, cậu sẽ... tiếp tục như thế, cho chói mù mắt hắn! Hừ hừ, khinh ông đây phải không, ông cũng không phải cẩu FA, đợi mấy tháng nữa về ông rải bong bóng màu hường khắp nơi cho mi buồn nôn lại!
Người ôm tâm trạng buồn bực bất mãn không chỉ có Lâm Mặc mà còn có cả Chương Vũ.
Chương Vũ ngoại trừ việc sắp xếp lịch hoạt động cùng chăm lo cho cậu ra thì còn kiêm cả chức trách báo cáo tình hình mỗi ngày cho Tạ tổng. Anh từng là một người đại diện kim bài oai phong biết bao nhiêu, bây giờ lại chẳng khác gì tên biến thái thích rình mò đời tư người khác.
"Hôm nay cậu ấy ăn tới hai chén cơm... Không, không, đương nhiên tôi không để cậu ấy ăn nhiều dầu mỡ..."
"Sáng nay cậu ấy đi ra ngoài vườn tập thể dục ba mươi phút rồi quay về phòng... Ngoại trừ một vài vị khách lớn tuổi thì không gặp ai cả..."
"Cậu ấy mới có cảnh diễn, tuy bị NG hai lần nhưng chắc chắn sẽ qua được thôi... Hả, vâng, tôi nhớ lời ngài dặn mà. Nếu NG trên mười lần thì trực tiếp đưa tiền bỏ qua cảnh đó đúng không..."
"Chu Uyển Khanh với Tạ Minh Lâm có đến tìm cậu ấy, hai người nói chuyện riêng trong phòng khoảng mười lăm phút... Không, họ ở trong phòng nên tôi không nghe thấy nội dung..."
"Tối qua tôi vừa mới phát hiện cậu ấy giấu vài chai bia dưới gầm giường, đã tịch thu toàn bộ rồi..."
Ngồi tình báo mỗi ngày như thế, Chương Vũ cảm thấy cho dù sau này thất nghiệp không thể tiếp tục làm người đại diện cũng có thể chuyển sang làm thám tử tư mở phòng làm việc riêng, hoặc vào tòa soạn làm paparazzi. Kỹ năng theo dõi và bám sát của anh ngày càng nhuẫn nhuyễn, thính giác cũng ngày càng nhạy, đặc biệt là phản xạ cực kỳ nhanh. Hơn nữa mỗi ngày đều phải chụp một bức gửi cho Tạ tổng, khả năng chụp hình nhanh chuẩn không nhòe không ngược sáng nâng lên một tầm cao mới. Bây giờ chỉ cần cho anh một tích tắc thôi, anh cũng có thể chụp ra chân dung toàn diện của Mạnh Kỳ ngay lập tức.
Mỗi ngày trôi qua đối với Tạ Hoài An chẳng khác nào tra tấn. Đến bây giờ hắn mới phát hiện ra căn nhà của mình hóa ra lại trống vắng và lạnh lẽo đến như vậy, hoàn toàn không có chút sinh khí. Không có Mạnh Kỳ, chẳng có ai chào đón hắn mỗi khi quay trở về nữa. Tĩnh lặng vô cùng, ngay cả những người giúp việc cũng ít nói hơn mọi khi.
Trước đây hắn không thấy như thế có gì không ổn, dù Tạ Minh Lâm nhiều lần phàn nàn rằng nhà hắn chẳng khác nhà ma. Chỉ là kể từ khi thiếu niên tên Mạnh Kỳ bước chân vào cuộc sống của hắn, bất tri bất giác khiến mọi thứ xung quanh thay đổi, hắn chợt nhận ra mình không thể nào quay trở lại lối sống cũ. Thói quen là một thứ đáng sợ. Im lặng từng giúp hắn tập trung làm việc này lại thành thứ tra tấn hắn từng giây từng phút.
Thú vui duy nhất của hắn chính là gọi điện đến cho Mạnh Kỳ, nghe cậu kể lại hôm nay trải qua như thế nào. Hắn thường tưởng tượng ra bộ dạng của cậu lúc gọi điện thoại, nhất định là vô cùng sinh động. Mạnh Kỳ của hắn cái gì cũng viết hết lên mặt, căn bản không biết giấu diếm tâm tư. Hắn thích cậu như thế, thích sự vô tư đó của cậu.
Sau khi cúp máy, hắn sẽ chuyển sang gọi điện thoại cho Chương Vũ để nghe báo cáo lại hoạt động của Mạnh Kỳ. Không phải hắn không tin tưởng cậu, nhưng thiếu niên của hắn quá ngây thơ và bồng bột, cậu vẫn chưa hiểu chuyện hết. Giống như lúc Chương Vũ báo cáo tìm thấy mấy chai bia dưới gầm giường cậu, hắn vừa lo lắng bực bội lại vừa buồn cười. Mỗi ngày nhìn ảnh cậu được gửi qua giúp hắn tự lừa mình rằng cậu vẫn ở bên, chỉ có như thế hắn mới tập trung vào công việc được.
Không ngày nào mà hắn không nhớ cậu, mỗi lần như vậy hắn lại càng cố gắng đẩy nhanh tốc độ làm việc. Trên dưới công ty bị cường độ làm việc của boss ép theo đến khóc hu hu, không biết là chuyện gì kích thích đến boss của họ nữa. Kết quả công việc đáng lẽ phải mất một tháng mới xong nay chỉ cần nửa tháng đã hoàn thành.
Sau khi xong việc, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đặt ngay vé máy bay đến tỉnh Z. Ngồi trên máy bay, hắn tự hỏi không biết Mạnh Kỳ thấy hắn xuất hiện liệu có ngạc nhiên không? Có khi nào cậu sẽ mừng rỡ chạy ào vào lòng hắn, quấn quýt không rời? Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi tâm trạng hắn cũng đã rất tốt rồi.
Mà phía bên Lâm Mặc, theo như cậu tính toán, hẳn cũng sắp đến lúc xảy ra tình tiết quan trọng tiếp theo: bắt cóc.
Đúng vậy, là bắt cóc. Từng có một người tuyên bố (chắc vậy?), hiện đại văn mà không có bắt cóc thì không phải hiện đại văn hay. Thực tế, không chỉ riêng hiện đại, các thể loại tu chân, cổ trang, tinh tế,... cũng đều có màn bắt cóc để có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Mười quyển truyện tình cảm thì hết tám quyển là có bắt cóc rồi, nhất là những bộ tổng tài văn thời kỳ đầu. Ngoài ra, bắt cóc cũng là một cách giải quyết khi bị bí ý tưởng. Chúng ta có thể cho nữ chính bị bắt cóc bất kỳ lúc nào, bao nhiêu lần cũng được, miễn là hợp lý. Khi đang bối rối không biết nên làm sao phát triển tình cảm hai người thì bùm, cho bắt cóc vào, mọi sự đều được giải quyết. Bắt cóc không những là hành vi giúp cho kịch tình lên cao, là bước ngoặt của cốt truyện, khiến cho nam chính nữ chính nhận ra tình cảm của nhau, cũng khiến cho độc giả tốn mấy ngàn từ chửi hoặc khen. Một lần bắt cóc có thể viết ra thành năm đến mười chương, tùy theo độ nhây và lầy của tác giả.
Cá nhân Lâm Mặc thấy bắt cóc ai đó là một việc rất ngu. Không nói đến việc xã hội pháp trị nơi nơi đều có máy theo dõi, tính cảnh giác bây giờ của con người cũng rất cao, muốn bắt cóc được phải đầu tư dữ lắm chứ đâu đơn giản như hồi xưa lấy tay bịt miệng kéo đi hay đánh ngất. Mà cho dù bắt cóc thành công thì việc sau đó cũng là cả một vấn đề. Đương nhiên đã bắt cóc thì phải có mục đích, hoặc tống tiền hoặc trả thù. Nhưng với cả hai trường hợp này thì có khối biện pháp khác hay hơn để thực hiện, đối với cậu bắt cóc chẳng khác nào hạ sách trong hạ sách.
Nhưng ai bảo cậu không phải tác giả quyển sách này, cho dù có cảm thấy hành vi bắt cóc là hết sức man rợ không phù hợp với xã hội chủ nghĩa hài hòa thì cũng không ngăn cản được.
Lâm Mặc chống cằm suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình bình thường, không phải dạng tiểu thuyết nhật ký, cho nên cậu cũng chẳng biết khi nào phi vụ bắt cóc sẽ xảy ra. Manh mối duy nhất chính là buổi sáng trước khi bị bắt cóc nam chính với nữ chính có một cảnh quay hôn nhau, thời điểm ấy cả hai cùng rung động, cảm xúc bồi hồi trong lòng. Khi nữ chính định tỏ tình với nam chính vào chiều hôm ấy thì bị Cố Như Ý sai người làm hôn mê bắt cóc đi.
Nghe đạo diễn bảo thì ngày mai đích xác có cảnh hôn, xem ra cậu phải bám lấy nữ chính suốt cả ngày hôm sau mới được.
Vì thế Lâm Mặc hồn nhiên vô tư chạy đến trường quay ngày hôm sau, hoàn toàn không biết Tạ Hoài An đã đến tỉnh Z. Mà bản thân Tạ tổng vì muốn cho cậu bất ngờ, sau khi đến sân bay cũng không gọi điện báo. Trước đó hắn đã xác nhận lịch trình của cậu, cảm thấy nếu trực tiếp đến thẳng đó sẽ khiến cậu lúng túng, mà kỳ thực hắn cũng không còn bao nhiêu sức lực, cho nên vẫn là quay về khách sạn chờ vậy. Chỉ là hắn không biết, không lâu sau đó hắn vô cùng hối hận về quyết định này.
Quay trở về hiện tại, Lâm Mặc hệt như cái đuôi nhỏ bám theo Chu Uyển Khanh cả ngày hôm nay. Thỉnh thoảng cậu cũng làm vậy nên nàng cũng đã tập thành quen, chỉ xem cậu như đứa em trai nhỏ. Nhưng hôm nay, bị nụ hôn với Tạ Minh Lâm làm cho choáng váng, nàng căn bản điên đảo trời đất mất hết cả hồn không còn nghĩ ngợi được gì. Ngay cả Tạ Minh Lâm cũng có chút ý ngượng ngùng tránh né. Người ta thường bảo con người ngu nhất khi yêu. Lâm Mặc vẫn luôn tự hỏi, nếu không phải vì bị nụ hôn đó làm cho say đắm, lại còn ôm tâm trạng hồi hộp định thổ lộ với đối phương, liệu Chu Uyển Khanh có đến mức bất cẩn rơi vào tay giặc như vậy không?
Chu Uyển Khanh cảm thấy phi thường không ổn. Tràn ngập đầu óc của nàng hiện tại chỉ toàn là hương vị về nụ hôn ban nãy. Kể từ lúc đó đến bây giờ nàng hoàn toàn không thể tập trung, hai gò má luôn ửng hồng như say rượu. Nhiều lần nàng cố tình lén lút nhìn trộm Tạ Minh Lâm, cảm giác đối phương dường như cũng không phải hoàn toàn không có cảm xúc, ngược lại có hơi... bối rối? Chu Uyển Khanh không biết đây là vì hắn cũng có cảm tình với mình, hay vì nhận ra tâm tư của nàng lại không muốn đón nhận. Cuối cùng nàng làm ra một quyết định lớn gan lớn mật, đó chính là hẹn Tạ Minh Lâm sau khi quay xong nói chuyện. Nàng sẽ dũng cảm thổ lộ tâm tư của mình, mặc kệ kết quả ra sao.
Kỳ thực đây không phải thời điểm tốt để làm vậy. Phim còn đang quay dở dang khúc đầu, nếu giữa diễn viên đóng vai nam chính và nữ chính xảy ra khúc mắc thì khó lòng mà đóng cho trọn vai đến cuối phim được. Mà nàng thì không có gì chắc chắn Tạ ảnh đế cũng dành cảm tình cho mình như mình dành cho hắn. Nhưng Chu Uyển Khanh đột nhiên muốn làm vậy, bởi vì nàng cảm thấy nếu không nói rõ ra, nàng cũng không có cách nào tập trung vào việc quay phim được nữa.
Lâm Mặc đứng bên ngoài cắn đậu phộng mà trong lòng tràn đầy gào thét. Hai kẻ này rõ ràng là đã tình nồng ý mật rồi, còn e thẹn cái rắm?! Cũng đâu phải thiếu nam thiếu nữ mới rời ghế nhà trường đâu! Nhớ khi xưa Tạ tổng theo đuổi cậu còn trực tiếp lôi người lên giường, soạn hẳn cái hợp đồng bao dưỡng. Ây, mà cậu cũng không chắc lúc đó hắn đã thích cậu chưa, dùng từ theo đuổi có hơi sai... Nói tóm lại! So sánh về kỹ thuật thì Tạ Minh Lâm hơn, nhưng về tốc độ thì Tạ Hoài An nhanh hơn nhiều.
Tạ Hoài An ngồi trong phòng hắt xì, lòng vui vẻ. Chẳng lẽ tiểu Kỳ lại nhớ mình rồi? Quả nhiên tiểu tình nhân vẫn là quá dính người, rời đi có một khoảng thời gian thôi đã nhớ nhung hắn đến như vậy!
Chỉ là tại sao trễ như vậy vẫn còn chưa về! Đã năm giờ chiều rồi, hết giờ hành chánh, còn quay cái gì nữa chứ!
Chu Uyển Khanh lòng hồi hộp đi ra chỗ đất trống phía sau trường quay. Nơi này thập phần vắng vẻ, lại khó nhìn thấy, trừ phi là cố ý theo dõi, bằng không sẽ không ai để ý đến họ. Trong lúc chờ đợi nàng chỉnh lý lại câu chữ của mình, thấp thỏm không biết Tạ Minh Lâm có ra hay không, nếu có thì liệu hắn có lắng nghe thổ lộ của nàng không,...
Thời gian ngày càng đến gần mà vẫn chưa nghe thấy tiếng hệ thống thông báo nhiệm vụ, Lâm Mặc nghi ngờ ngồi bứt bứt lá cây. Không lẽ đoạn bắt cóc này không có BUG? Thật sự thì ngoại trừ phân đoạn này ra thì những cảnh còn lại trong tiểu thuyết cậu đều thấy không có khả năng có BUG. Mà nếu toàn bộ nhiệm vụ đã hoàn thành hệ thống đương nhiên thông báo. Đến bây giờ vẫn chưa nói gì về việc này, chứng tỏ nhiệm vụ sửa BUG vẫn chưa làm xong.
Ngay lúc này, bên phía Chu Uyển Khanh bất ngờ có tiếng dò hỏi thận trọng xen lẫn sợ hãi: "Các người là ai... Đừng! Không được lại đây! Tôi kêu người tới đấy!!"
Sau đó thì im bặt. Lâm Mặc hé mắt nhìn qua kẽ lá, trông thấy có vài ba tên đàn ông lực lưỡng đang đứng cách đó không xa, một trong số chúng vác Chu Uyển Khanh lên vai rời đi. Mắt thấy nữ chính cùng đám bắt cóc ngày càng đi xa, cậu tự mặc niệm trong lòng xin lỗi nàng thấy chết mà không cứu, dù sao người không vì mình trời tru đất diệt. Nữ chính đại nhân có nam chính nam phụ đến cứu, nhưng kịch bản của cậu chỉ có cậu tới cứu thôi a...
[Đinh! Nhiệm vụ chính 4: Bảo đảm an toàn cho Chu Uyển Khanh trong thời gian bị bắt cóc | Thời hạn: 24 tiếng | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng | Lưu ý: Nhiệm vụ này không có thưởng hoàn thành trước thời hạn, bắt buộc phải làm đủ 24 tiếng]
Hàng vạn con thảo nê mã gào thét chạy điên cuồng trong lòng Lâm Mặc. Ta thao mẹ nó hệ thống! Báo sớm hơn một chút thì chết sao! Tức khắc đầu óc cậu trống rỗng nhìn đám cướp đi xa, nhất thời không nghĩ ra cách gì chỉ theo bản năng đứng phắc dậy duỗi tay Nhĩ Khang ra: "Khoan đã! Dừng lại!"
Đám người kia quay lại chỉ thấy một thiếu niên mặt mày hùng dũng lại thảm thiết vươn tay về phía họ, thoạt nhìn giống như bắt gian tại trận hơn phát hiện tội phạm a... Bất quá làm việc thì phải gọn gàng, nếu cậu đã nhìn thấy bọn chúng thì tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Vì thế khi Lâm Mặc bị đánh ngất lôi đi, lời cuối cùng trong lòng chính là: Đệch! Ông đây không bao giờ tin tưởng thế giới này nữa! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Tạ Minh Lâm đi đến điểm hẹn không gặp ai, trong lòng nảy sinh dự cảm không tốt. Hắn thử gọi điện thoại cho Chu Uyển Khanh nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu. Ngay lúc hắn đang lo lắng không biết có nên quay về hỏi mọi người xem có thấy nàng không thì tiếng chuông vang lên. Hắn hối hả nhấn nhận cuộc gọi mới nhận ra không phải Chu Uyển Khanh gọi lại mà là anh hắn Tạ Hoài An.
"Minh Lâm, tiểu Kỳ có đi chung với em không?" Giọng nói của anh hắn không trầm ổn như mọi khi, trái lại mang theo vài phần gấp gáp.
"Tiểu Kỳ... Không, không có." Bất giác không hiểu sao Tạ Minh Lâm cảm giác việc Chu Uyển Khanh không xuất hiện và Mạnh Kỳ mất tích có liên quan tới nhau.
Tạ Hoài An bên này cúp máy, toàn thân tỏa ra sát khí. Chương Vũ chịu đựng áp suất kinh khủng này, mồ hôi cũng nhỏ ra. Cũng do hắn khinh suất cho rằng Mạnh Kỳ chạy đi tìm Chu Uyển Khanh như mọi khi nên không chú ý, đến khi nhận ra thì cậu đã chạy mất rồi. Cho dù là nguyên nhân gì, thì lửa giận hôm nay của Tạ tổng nhất định không dễ dập!
Ánh mắt Tạ tổng hung ác nhìn chằm chằm ngoài cửa số, bàn tay nắm chặt điện thoại đến nổi gân xanh. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mạnh Kỳ không phải loại người vô duyên vô cớ chơi trò bỏ trốn. Ít nhất dù chuyện gì xảy ra cậu cũng sẽ tiếp điện thoại của hắn. Nhưng cả chiều hôm nay dù hắn gọi bao nhiêu cuộc cũng đều được thông báo điện thoại đang tắt máy. Hắn biết rõ Mạnh Kỳ căn bản không bao giờ tắt nguồn điện thoại cả. Như vậy chỉ có thể là người khác làm...
"Tra! Mau tra rõ cho tôi!"
Hắn muốn nhìn xem là tên khốn khiếp không có mắt nào dám động đến bảo bối của hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT