Bị Lâm Mặc nhìn thấy dáng vẻ lúc chật vật nhất của mình như vậy, tâm tình của Hạ Duệ trở nên vô cùng tồi tệ, thậm chí còn tệ hơn so với lúc hắn phát hiện chính mình bị Nhan Hạc Hiên chơi một vố lừa.

Việc Hạ Duệ đi gặp mặt Lâm Mặc, những người đồng đội của hắn trong phòng tạm giam đều biết, nhưng lại không có ai đủ can đảm để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Ngẫm lại đối phương từ vợ trở thành đối thủ, từ đối thủ lại trở thành người phán quyết vận mệnh của mình trong tương lai, cho dù có lòng dạ sắt đá thế nào cũng không khỏi đau xót.

Nhưng đau thì đau, lại có thể thế nào. Đặc biệt là đàn em thân cận của Hạ Duệ đều biết việc đưa ra quyết định chấm dứt quan hệ giữa hai người họ vốn dĩ do Hạ Duệ chủ động thực hiện. Tất nhiên nội tình ra sao, ân oán thế nào không thể chỉ dựa vào đó mà đánh giá được, có điều người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ cảm thấy là Hạ Duệ phụ Lâm Mặc trước.

Hạ Duệ cho rằng ngày hôm nay đã đủ tồi tệ rồi, thế nhưng quả nhiên trên đời không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn. Nửa ngày sau đó, hắn vốn đang nhắm mắt tĩnh thần, lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

"Nhan bộ trưởng, cái này thật sự trái với quy củ, ngài không thể..."

"Câm miệng! Hoặc là cậu đem Hạ Duệ ra đây, hoặc là tôi tự mình vào đó!" Thanh âm lạnh lùng không thể lẫn vào đâu được của Nhan Hạc Hiên vang lên từ bên ngoài.

"Nhưng... nhưng..."

Chấp pháp giả quả thực khóc không ra nước mắt! Ban đầu là Lâm bộ trưởng, bây giờ là Nhan bộ trưởng, sao mấy vị cấp cao không ai chịu làm theo luật hết vậy! Lâm bộ trưởng ít ra còn hiền hòa chịu hợp tác, còn vị Nhan bộ trưởng trước mắt đây thái độ trông cứ như nếu bọn họ dám ý kiến thêm nữa thì sẽ giết người ngay lập tức!

Đồng bạn của hắn vỗ vai, nhẹ lắc đầu, ý bảo cứ mặc kệ mà nghe theo đi. Vị chấp pháp giả kia nuốt nước bọt, quay lại nói: "Được rồi, vậy phiền ngài qua phòng giao tiếp chờ một lát."

Hạ Duệ hiển nhiên không ngờ tới việc Nhan Hạc Hiên muốn gặp mình. Hắn cười chế giễu trong bụng, Nhan Hạc Hiên muốn gặp thì hắn phải ra trình diện cho y thấy mặt hay sao? Cho dù hiện tại Hạ Duệ hắn đã sa cơ thất thế, luật pháp cũng chưa có quyền ép hắn phải gặp mặt người khác.

Cho nên khi chấp pháp giả xuất hiện, Hạ Duệ rất ư tự nhiên như không từ chối: "Tôi không muốn."

"Hạ Duệ à, chuyện này..." Một trong những chấp pháp giả lộ vẻ khó xử, "Người muốn gặp anh dù sao cũng là Nhan bộ trưởng, chúng tôi không muốn khó xử đôi bên."

"Cho dù là Nhan bộ trưởng đi chăng nữa cũng phải tuân thủ luật pháp chứ, sao có thể ép bức người tạm giam gặp mặt mình như vậy." Hạ Duệ cười nhạo.

Chấp pháp giả quả thật muốn khóc rồi! Sao lúc Lâm bộ trưởng đến anh cũng không nói như vậy đi, bây giờ lại mạnh miệng làm gì!

Hạ Duệ chỉ muốn làm căng với Nhan Hạc Hiên một chút, mượn việc này để bày tỏ thái độ của mình cho y biết hắn sẽ không chịu khuất phục. Thực tế nếu Nhan Hạc Hiên khăng khăng muốn gặp hắn y sẽ có hàng trăm cách cứng rắn thô bạo hơn, Hạ Duệ không ngại y dùng chiêu trò lên mình, chỉ sợ y sẽ nhân cơ hội này ra tay với người vô tội liên quan, cụ thể hơn chính là đồng đội của hắn.

Vì vậy đôi co qua lại vài câu, Hạ Duệ rốt cuộc vẫn đứng lên, lần thứ hai tiến vào phòng giao tiếp.

Thời điểm trông thấy Nhan Hạc Hiên, Hạ Duệ có chút ngạc nhiên.

Hắn vốn cho rằng Nhan Hạc Hiên sẽ mang tư thế của người chiến thắng đến gặp mình, hoặc chí ít cũng là một gương mặt lạnh băng như mọi khi. Thế nhưng Nhan Hạc Hiên trước mắt hoàn toàn không hề bình ổn chút nào, trái lại có chút xúc động. Tóc y vẫn còn vài sợi chưa ép vào ngay hàng thẳng lối, điều mà lúc bình thường một kẻ cầu toàn như y sẽ không bao giờ để xảy ra, thái độ lại gấp gáp như có chuyện hệ trọng. Đặc biệt là ánh mắt kia, Hạ Duệ có thể đọc rõ sự tức giận trong đấy. Hắn quen biết Nhan Hạc Hiên từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ lại thực sự nhìn thấy y tức giận, cho dù là thời điểm y ngạo nghễ sai người bắt giam tất cả bọn họ đi chăng nữa. Con người này tựa hồ sinh ra đã không có cảm xúc, mọi vui buồn trên thế gian không thể mảy may ảnh hướng đến y một chút nào.

Thế mà hiện tại, y lại tức giận.

"Nhan bộ trưởng hạ mình đến đây có chuyện gì?" Hạ Duệ biếng nhác hỏi, dáng vẻ thập phần tùy ý tựa hồ không để tâm.

Rầm! Có tiếng nứt vỡ, Nhan Hạc Hiên không biết bằng cách nào phá vỡ bức tường ngăn cách ở giữa, xông lên túm lấy cổ áo của hắn.

Chiều cao của hai người họ tương đương nhau, bình thường Nhan Hạc Hiên luôn trong trang phục nghiên cứu trông có vẻ nhược thế hơn, ấy vậy mà lúc này khi y mặt đối mặt với Hạ Duệ lại không có chút thua kém nào.

Hạ Duệ nhận ra chính mình dù cố thế nào cũng không thể giãy ra được, bất quá rất nhanh hắn liền sực nhớ quyền lực của Nhan Hạc Hiên chỉ sau mỗi chủ thần, chỉnh sửa một vài số liệu thể lực không làm khó được y.

"Mày đã nói gì với Lâm Mặc?" Ánh mắt của Nhan Hạc Hiên hung ác đến kỳ lạ. Hạ Duệ cảm giác như có điều gì đó không đúng, trong lúc nhất thời lại không nói ra được.

"Liên quan gì đến cậu?" Bị người siết cổ áo quả thực không dễ chịu cho lắm, nhưng Hạ Duệ nhất quyết không để cho bản thân lộ ra yếu thế.

Hắn cũng không tin Nhan Hạc Hiên dám giết mình ngay tại đây. Với lại hắn cũng có chút tò mò, rốt cuộc vì sao Nhan Hạc Hiên lại để ý việc này đến như vậy.

"Sao thế, Nhan bộ trưởng sẽ không phải có ý gì với Lâm Mặc đấy chứ?"

Lúc mở miệng thốt ra, Hạ Duệ chỉ mang tâm thế bông đùa cười nhạo đối phương. Thế nhưng nhìn vào ánh mắt kia, hắn liền cười không nổi nữa.

Đến giờ phút này rồi, Nhan Hạc Hiên cũng không buồn che giấu nữa: "Đúng đấy, tao yêu Lâm Mặc."

Sắc mặt Hạ Duệ tối sầm xuống, khớp tay không tự chủ được siết chặt. Nhan Hạc Hiên... y thực sự có ý đối với Lâm Mặc.

Trước kia Nhan Hạc Hiên không phải chưa từng lộ ra dấu vết nào, ví dụ như y luôn vô ý hỏi hắn về hướng đi của Lâm Mặc, nhưng khi ấy Hạ Duệ chỉ cho rằng đối phương muốn thu thập thông tin liên quan đến Mục Thanh Hoài thông qua Lâm Mặc mà thôi. Nghĩ tới việc Nhan Hạc Hiên từng nhiều lần gặp gỡ riêng tư cùng Lâm Mặc, lại ôm những tâm tư không ai biết mà bắt tay hợp tác với mình, Hạ Duệ liền cảm giác như trong lòng có ngọn lửa bùng cháy lên!

"Mẹ nó! Lâm Mặc là người yêu của tao!" Hạ Duệ không nhịn được nữa, nắm đấm lao thẳng vào một bên má của Nhan Hạc Hiên!

Quả đấm như ngàn cân sắt thép, Nhan Hạc Hiên nếu muốn tránh né liền phải buông hắn ra. Thế nhưng y mặc kệ, thà tiếp nhận một đấm như vậy lại kiên quyết không buông cổ áo Hạ Duệ, hơn nữa lực tay ngày càng siết chặt khiến hắn khó thở hơn!

Gương mặt của y không chút suy chuyển, thậm chí ngay cả một vệt đỏ cũng không có, chỉ là tóc mai càng thêm rối bù rũ xuống, khiến y trông càng có chút điên cuồng.

"Hạ Duệ, mày đừng có quá phận!" Y cười to, "Mày với Lâm Mặc đã không còn quan hệ gì nữa rồi!"

Một lời này khiến Hạ Duệ sững lại, nắm đấm thứ hai đang ở trên không trung cũng buông xuống.

Hắn ngơ ngác nhận ra, phải rồi, hắn và Lâm Mặc đã không còn là người yêu. Hơn nữa việc chia tay cũng là do hắn đề xuất. Mà cho dù bọn họ chưa chia tay đi chăng nữa, hắn đã từ rất lâu không còn tình cảm với cậu, căn bản không cần vì vậy mà tức giận với Nhan Hạc Hiên.

Thế nhưng vì sao lồng ngực lại nóng bỏng đến như vậy, hệt như bị hỏa ngục nuốt lấy, không ngừng gặm nhấm con tim đang từng chút một thối rữa vì sự ghen tỵ của chính hắn? Tại sao khi nghe Nhan Hạc Hiên nói ra những lời như thế, cảm giác của hắn chỉ có đố kỵ cùng tức giận?

"Tao chịu mày đủ rồi, cả cái trò chơi anh hùng ngu si của mày! Ngay lúc này đây tao sẽ nói thẳng ra hết, tao đ*o quan tâm nữa!" Nhan Hạc Hiên như phát điên phát rồ, hoàn toàn không còn chút phong nhã ngày thường, "Nếu không phải vì Lâm Mặc can ngăn, cái xác chó của mày đã sớm trở thành phân bón cho cây trồng rồi! Lẽ ra tao nên giết mày ngay lúc đó, như vậy mày sẽ không làm tổn thương được em ấy nữa, cũng sẽ không trở thành cái gai trong mắt mọi người! Nhưng không, tao lại nhân nhượng để mày sống, nhân nhượng để Lâm Mặc mang theo mày, cho dù tao biết rằng chuyện đó sẽ gây ra tác hại như thế nào đối với em ấy!"

"Cái quái..." Từng câu từng chữ Nhan Hạc Hiên nói ra, Hạ Duệ đều không hiểu nổi!

"Mày đếch hiểu tao đang nói cái gì chứ gì, vậy thì câm miệng lại và nghe tiếp! Sau khi mày tới đây, mày lại lợi dụng tình cảm của Lâm Mặc để tiến vào tổng bộ. Mày nghĩ cả đám người ở đấy đều bị mù không nhìn ra tâm tư của mày à? Nếu không phải vì Lâm Mặc cầu xin Mục Thanh Hoài và tao, tổng bộ cần mày sao? Lý do duy nhất một tên hạ đẳng như mày có thể được tất cả mọi người chấp thuận là vì Lâm Mặc đã vứt bỏ tất cả lòng tự trọng của mình để cầu xin tao!" Khóe mắt Nhan Hạc Hiên đỏ lên, "Em ấy luôn mạnh mẽ tự mình gánh chịu tất cả. Em ấy không bao giờ muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai. Nhưng vì mày, vì mày mà Lâm Mặc liên tục tự đạp lên những quy tắc của mình. Và rồi mày đáp trả Lâm Mặc bằng cái gì? Lạnh nhạt cùng lừa dối!"

"Tất cả những việc mày làm, tất cả những quyết định mày đưa ra, Lâm Mặc đều ngầm ủng hộ vô điều kiện. Những gì mày có được, còn không phải nhờ Lâm Mặc sao? Khi mày chọn đứng về phía tân nhân loại, em ấy cũng chưa bao giờ ngăn cản mày, trái lại còn thay mày thuyết phục Mục Thanh Hoài. Tất nhiên là mày có biết cái đ*o gì đâu, khi ấy mày vẫn còn đang bận rộn với trò chơi người hùng của mình. Hạ Duệ, vị lãnh tụ của tân nhân loại! Lâm Mặc biết rằng mày sẽ không bao giờ dung hòa được với nhân loại nguyên thủy, cho nên em ấy đã ngầm giúp đỡ mày tạo dựng được vị thế đối với tân nhân loại, để mày có chỗ đứng vững chắc tại tổng bộ. Và rồi mày đứng về phía tân nhân loại để chống lại tổng bộ. Đừng có nói với tao ba cái nhân quyền giẻ rách đó. Tâm tình của mày quan trọng, tâm tình của bọn họ quan trọng, vậy ai quản tâm tình của Lâm Mặc? Cái đầu bò ngu si của mày có bao giờ tự hỏi vì sao tất cả mọi chuyện lại luôn thuận lợi đến vậy không? Đương nhiên không rồi vì so sánh mày với con bò chính là xúc phạm nó!"

"Mẹ kiếp! Mày đừng có nói nữa...!" Những lời này vào tai Hạ Duệ trở nên ong ong, hắn cảm thấy đau đầu cực kỳ, chỉ muốn khiến Nhan Hạc Hiên ngưng lại.

"Mày không muốn tao nói tao lại càng nói! Mày nghĩ rằng vì cái gì tao lại bắt tay hợp tác với một kẻ như mày? Ngu ngốc nhưng lại tự cao tự đại, cho phép bản thân đánh giá người khác qua cái tầm nhìn nhỏ bé như một con kiến của mình! Tất cả chỉ vì để mày nếm trải ngày hôm nay thôi, đồ khốn khiếp! Tao muốn Lâm Mặc nhận ra con người thật của mày, tao muốn em ấy hiểu rõ kẻ mà em ấy yêu là loại người thế nào." Nhan Hạc Hiên đã nín nhịn những lời này không biết bao lâu rồi, rốt cuộc cũng nói ra được, "Nói thật chính tao cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến như vậy, chửi mày là đồ máu lạnh không sai! Tuy rằng mục đích của tao là để Lâm Mặc nhận ra bộ mặt thật của mày, nhưng tao không ngờ mày lại là loại người vô tâm tàn nhẫn đến như vậy. Chẳng lẽ mày chưa bao giờ nghĩ, hành động của mày khiến Lâm Mặc ảnh hưởng ra sao ư?!"

Hạ Duệ bị những lời cáo buộc dồn đến chân tường, khiến hắn hít thở không thông, cũng không có thời gian để phản bác. Đầu óc hắn quay cuồng cùng một mớ thông tin vừa nhận được, hoàn toàn chưa biết nên xử lý ra sao.

"Tao sớm biết mày là một thằng không ra gì. Nhưng tao không ngờ rằng mày có thể vô liêm sỉ đến mức ở trong tình cảnh này rồi lại vẫn lợi dụng Lâm Mặc mưu lợi cho bản thân!" Nhan Hạc Hiên gần như cắn nát răng nói ra những lời cuối cùng này.

"Ý mày là gì?!" Hạ Duệ nhận ra có điều không đúng.

"Lâm Mặc đã tuyên bố tất cả chúng mày trắng án." Nói tới đây, Nhan Hạc Hiên giống như đã kiệt sức, "Sau đó, nhận hết lỗi về phía mình."

Đồng tử Hạ Duệ co lại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!

"Em ấy nói rằng, tất cả mọi hành vi của mày thực chất đều do chính mình chỉ đạo, mày chỉ là nạn nhân bị bức ép không thể không nghe theo."

Quả là một lời nói dối vô lý đến cực điểm. Thế nhưng chính Nhan Hạc Hiên cũng không ngờ kế hoạch của mình sẽ lật xe ngay tại giây phút này bởi một lời nói dối.

Một lời nói dối được bảo hộ bởi quyền lực của chủ thần, khiến cho tất cả mọi thứ trở nên hợp thức hóa.

"Nghe cho rõ đây, tao không biết mày đã làm cách nào để lừa gạt Lâm Mặc nhận tội thay, nhưng tao sẽ không chấp nhận kết quả này." Nhan Hạc Hiên cuối cùng cũng vào vấn đề chính, "Tuy rằng Lâm Mặc đã tuyên bố chúng mày vô tội, nhưng một ngày nữa khi Mục Thanh Hoài quay trở lại, tao sẽ khiến hắn mở lại phiên tòa. Mày, bằng bất cứ giá nào phải nhận tội, tuyệt đối không được thừa nhận bất kỳ mối liên quan nào cùng Lâm Mặc. Nếu mày không làm được, hoặc nói những lời không nên nói..."

Nói tới đây, ánh mắt của y trở nên lạnh lẽo sắc bén như dao cạo: "Tao sẽ giết từng đứa một, những kẻ mày gọi là đồng đội. Sau đó tao sẽ trói mày trên cây cột giữa quảng trường như một gã phù thủy và dùng xác đồng đội mày làm mồi thiêu, rõ chưa?"

Đây là lần đầu tiên Nhan Hạc Hiên đưa ra những lời đe dọa không thể thẳng thắn hơn với người khác. Chính Hạ Duệ cũng không ngờ được một kẻ luôn có vẻ ngoài lạnh nhạt hờ hững lại có thể điên cuồng được đến mức này.

Rốt cuộc hắn cũng nhận ra điểm không đúng ở đâu. Trình tự của Nhan Hạc Hiên đã trở nên rối loạn đến cực điểm. Mọi xung đột nhỏ nhặt nhất đều có thể trở thành quả bom phát nổ bất kỳ lúc nào.

Y đang trên bờ vực trở thành một kẻ sa đọa.

*****

Một tháng trước đó.

Mục Thanh Hoài nằm dài trên ghế sofa, ngoắc tay: "Mặc Mặc yêu dấu, mau lại đây bóp chân cho tôi."

Lâm Mặc hiển nhiên rất ngoan ngoãn mà tiến lại gần, nhưng đồng thời cũng nhận ra điểm kỳ lạ, tò mò hỏi: "Lancelot đâu rồi?"

Bình thường những chuyện thế này Mục Thanh Hoài đều sai Lancelot đi làm cả, hắn luôn miệng bảo rằng chỉ có Lancelot mới hiểu ý mình nhất. Mà bản thân Lancelot quả là một chủ hệ thống nhị thập tứ hiếu không bao giờ dám cãi lời, luôn luôn trầm mặc thực hiện tất cả nhiệm vụ được giao cho dù chúng có nhỏ nhặt hay vô lý đến đâu.

Thế nhưng cái tên chủ hệ thống cả ngày đều kè kè đi bên cạnh Mục Thanh Hoài ấy vậy mà lại không thấy đâu hôm nay, quả là một sự kiện hiếm thấy!

"Đừng nhắc đến hắn nữa, con người ai rồi cũng thay lòng đổi dạ." Mục Thanh Hoài tỏ vẻ bi thương vẫy tay.

"Lancelot là hệ thống..." Không phải người.

Chỉ là cậu chưa kịp nói xong đã bị Mục Thanh Hoài lườm một cái, bèn tự động nuốt vào những lời còn lại.

"Hắn phản bội tôi." Mục Thanh Hoài thở dài.

"Tớ nghĩ có sự hiểu lầm ở đây..." Lancelot phản bội Mục Thanh Hoài là loại chuyện ít có khả năng xảy ra nhất đi? Ai có mắt cũng nhận ra chủ hệ thống luôn đội hắn lên đầu, xem mọi quyết định của hắn là tôn chỉ cho bản thân.

"Không có gì hiểu lầm ở đây cả. Tôi đã phát hiện hắn âm thầm qua lại cùng Nhan Hạc Hiên âm mưu xóa ký ức của tôi để làm gì đó." Mục Thanh Hoài chống cằm, "Hơn nữa lại còn dám cả gan trộm lấy lệnh cầm quyền tạm thời đưa cho y. Phản, phản thật rồi!"

Lâm Mặc nghe vậy có chút bất ngờ. Lancelot cùng Nhan Hạc Hiên làm ra những hành động như vậy để làm gì? Tuy rằng cậu không cho rằng hai người kia thực sự có ý xấu gì, nhưng mà đứng ở góc độ của Mục Thanh Hoài, có lẽ hắn ít nhiều gì cũng có chút nghi ngờ.

"Có lẽ... có lẽ cậu nên gọi họ tới nói chuyện thẳng thắn." Lâm Mặc vắt óc nghĩ biện pháp.

Mục Thanh Hoài nhìn Lâm Mặc như nhìn một tên dở hơi: "Cậu điên à? Nói chuyện với bọn họ làm gì?"

"Thì cậu sẽ biết được họ dự định làm gì, tớ vẫn cảm thấy đây là một hiểu lầm." Lâm Mặc có chút xoắn xuýt, "Chỉ cần cùng nhau nói chuyện, giải thích rõ ràng là được. Bằng không cậu cứ ôm mãi mối nghi ngờ trong lòng như vậy chỉ càng thêm khó chịu."

"Từ từ đã, con mắt nào của cậu nhìn ra tôi đang khó chịu vậy?" Mục Thanh Hoài nhướng mi.

Lâm Mặc lặng lẽ nói trong bụng, chẳng phải từ nãy tới giờ cậu vẫn luôn bày ra bộ biểu tình "tui rất khó chịu", "tui rất đau khổ" đấy sao?!

"Loại chuyện hiếm có như vầy, tôi sao có thể đánh vỡ một cơ hội tuyệt vời như thế!" Mục Thanh Hoài ngồi dậy, "Nói thật ngồi mãi cái ghế chủ thần này cũng nhàm lắm rồi, vừa vặn bọn họ nghĩ ra được trò chơi vui, tôi đương nhiên sẽ không chối từ."

Được rồi, trong lòng Mục Thanh Hoài có lẽ "tạo phản" chỉ bằng với "trò chơi vui" thôi đi? Lâm Mặc cảm thấy chính mình lo lắng vô ích, cho dù chủ hệ thống cùng Nhan Hạc Hiên có thật sự tạo phản đi chăng nữa, e rằng phản ứng đầu tiên của Mục Thanh Hoài không phải đau khổ vì bị phản bội mà là vui sướng vì có chuyện hay để xem.

Mục Thanh Hoài duỗi vai, bẻ cổ: "Xóa đi ký ức sẽ khá là khó nhằn đây, nhưng không sao, tôi thích thử thách."

Lâm Mặc: "... Cậu vui là được."

Thế nhưng Mục Thanh Hoài hiển nhiên không chỉ muốn ngừng lại tại đây. Tuy rằng hắn không quan tâm việc chủ hệ thống cùng Nhan Hạc Hiên có lén lút làm trò gì sau lưng mình hay không, nhưng nếu để hai tên đó ung dung thong thả như vậy thì cũng chẳng vui vẻ lắm.

"Cầm lấy." Hắn thả vào tay Lâm Mặc một vật gì đó.

"Đây là...?!" Lâm Mặc mở to mắt.

Lệnh cầm quyền tạm thời?! Nhưng không phải Mục Thanh Hoài nói rằng chủ hệ thống đã lén lấy trộm nó đưa cho Nhan Hạc Hiên rồi sao?

Theo như hiểu biết của cậu, trên dưới tổng bộ chỉ có một lệnh cầm quyền tạm thời duy nhất mà thôi. Mục Thanh Hoài hiển nhiên sẽ không đưa cho cậu đồ giả, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nói cách khác...

"Lệnh cầm quyền mà chủ hệ thống đưa cho Nhan ca là đồ giả?" Lâm Mặc nuốt yết hầu.

"Không hẳn là vậy. Thời điểm hắn đưa cho tên kia thì đấy vẫn đúng là đồ thật." Mục Thanh Hoài sờ cằm, "Có điều ngay sau đó tôi đã tạo ra một lệnh cầm quyền mới, cho nên nó trở thành đồ giả."

Về cơ bản nếu Lâm Mặc không đem đồ thật ra thì dù Nhan Hạc Hiên có cầm đồ giả đi lòe hết cả tổng bộ cũng không ai biết. Nhưng chỉ cần cậu đưa ra lệnh cầm quyền thật, lập tức tất cả mọi người sẽ nhận ra đây mới là đồ thật, chí ít thì tính bảo đảm cao hơn.

Lâm Mặc cảm thấy cái lệnh cầm quyền tạm thời kia tựa như khối đá nặng ngàn cân, cậu ngần ngại hỏi Mục Thanh Hoài: "Cậu đưa tớ thứ này là để làm gì?"

"Nói thật là tôi cũng chưa biết để làm gì nữa." Mục Thanh Hoài ngồi ngay ngắn chưa được bao lâu lại nằm ườn ra, "Chỉ là để Nhan Hạc Hiên cầm đồ thật thì tôi lại không vui. Tuy rằng tôi không ngại y làm ra một vài chuyện thú vị để giải trí, nhưng với tiền đề có sự tham gia của tôi, chứ không phải gạt tôi qua một bên để rảnh tay như thế này."

Ngón tay của hắn chỉ vào Lâm Mặc: "Dùng nó để làm gì là chuyện của cậu. Tôi hy vọng sau khi tôi quay về sẽ nhận được một vài bất ngờ thú vị."

Lâm Mặc nắm chặt lệnh cầm quyền nhét vào túi, thầm nghĩ thế thì Mục Thanh Hoài phải thất vọng rồi. Cậu căn bản không hề có ý định muốn dùng cái thứ này để làm gì hết, tốt nhất nên nhét nó vào đâu đó, đợi đến khi Mục Thanh Hoài quay trở về thì đem trả lại thôi.

Ấy thế mà Lâm Mặc lại không ngờ, rốt cuộc cậu vẫn phải dùng đến nó, hơn nữa còn trong hoàn cảnh không hề vui vẻ gì.

*****

"Lâm bộ trưởng, làm như vậy là trái với quy trình..."

Lâm Mặc làm ngơ như không nghe thấy, cầm lệnh cầm quyền tạm thời đưa lên.

Vị chấp pháp giả đang định mở miệng nói liền im lặng ngay lập tức, trong lòng la hét không ngừng: Ngài đây là đang dùng quyền lực chặn miệng tôi đấy à!

Được rồi, ai bảo hệ thống luật pháp của bọn họ thoạt nhìn thì dân chủ nhưng bản chất lại phong kiến cơ chứ. Điều thứ nhất của bộ luật, quyết định của chủ thần là tối cao nhất. Điều thứ mười tám, trong trường hợp chủ thần vắng mặt, người mang trong tay lệnh cầm quyền tạm thời sẽ đảm nhận vai trò của chủ thần.

Kết hợp hai điều luật trên, Lâm Mặc hiện tại chính là người có quyền nhất toàn bộ tổng bộ này cho đến khi Mục Thanh Hoài quay trở lại.

Lúc đoàn đội chấp pháp giả tối cao nhìn thấy lệnh cầm quyền trong tay Lâm Mặc tâm tình vô cùng phức tạp, bởi vì họ nhận ra đây là đồ thật, mà nếu đồ thật nằm trong tay cậu như vậy cái trong tay Nhan bộ trưởng chính là đồ giả!

Nhưng đoàn đội của họ còn chưa kịp đau đầu vấn đề thật giả xong thì lại nảy sinh chuyện khác điên người hơn. Lâm Mặc chẳng nói chẳng rằng cầm lệnh cầm quyền tuyên bố trắng án cho nhóm người Hạ Duệ, sau đó lại tự nhận hết tội về phía mình.

"Thật ra tất cả đều là do tôi chủ mưu." Lâm Mặc thở dài lúc khai báo với đội chấp pháp, "Vì tôi cầm lệnh cầm quyền tạm thời trong tay, anh ấy không có cách nào phản kháng được, buộc phải tuân theo mệnh lệnh của tôi."

Chấp pháp giả:... Trong chúng tôi giống đồ ngu lắm à?

Kẻ nào có mắt cũng nhận ra sự việc này từ đầu tới cuối đều do Hạ Duệ chủ trương, hơn nữa còn chống lại trực tiếp bộ Pháp luật do Lâm Mặc điều hành. Nếu thật sự do cậu ra lệnh thì cậu ta bị dở hơi à?

Hơn nữa Hạ Duệ trông giống như kẻ bị khuất phục bởi uy quyền không? Nếu hắn chỉ vì một cái lệnh cầm quyền mà không dám phản kháng thì hắn đã chẳng có gan khởi động phong trào đòi quyền bình đẳng cho tân nhân loại trước kia rồi.

Nhưng mà hiện tại Lâm Mặc có lệnh cầm quyền tạm thời trong tay, lời cậu nói có là sai đi chăng nữa thì chấp pháp giả vẫn phải xem như đúng mà ghi chép lại. Đoàn đội chấp pháp giả ngồi ghi mà ê cả răng, cảm thấy bản thân bị xem như trò đùa vậy!

Thôi, mấy tên nhân loại nguyên thủy làm trò khùng điên gì thì kệ đi. Dù sao phiên tòa cũng sẽ được mở lại lần nữa khi chủ thần quay trở về, đến lúc đó Lâm Mặc sẽ không thể lợi dụng lệnh cầm quyền tạm thời để mà đổi trắng thay đen được nữa.

Nói thật đoàn đội chấp pháp giả cũng có chút thổn thức. Từ trước đến nay bọn họ đã nghe nói về mối quan hệ tình cảm cực kỳ tốt đẹp của hai vị bộ trưởng này, lại không ngờ Lâm Mặc si tình đến mức sẵn sàng bẻ cong sự thật chỉ đế cứu lấy người yêu. Trước đây lúc thông tin hai người bọn họ chia tay truyền đi, nhóm người họ có phần hơi nghiêng về phía Hạ Duệ một tí, bởi vì đối phương thường xuyên ủng hộ cho tân nhân loại, mà Lâm Mặc thì ngược lại theo phe bảo thủ của tổng bộ ủng hộ quyền lợi của chủ thần hơn. Song giờ đây chứng kiến cảnh này, bọn họ cảm thấy nhất định là Hạ Duệ có vấn đề nên mới chia tay, chứ vị Lâm bộ trưởng đây rõ ràng vẫn chưa dứt tình cũ.

"Ngài Lâm à, tuy hiện tại chúng tôi ghi nhận ngài là thủ phạm, nhưng mà đến khi chủ thần quay trở về phiên tòa vẫn sẽ phải được mở ra." Một vị chấp pháp giả không nhịn được nhắc nhở.

Ngụ ý, ngài nói miệng như thế, không có nhân chứng vật chứng thì không ăn thua gì đâu. Hơn nữa chủ thần sẽ vì một kẻ chống đối mình mà hy sinh người ủng hộ bản thân sao. Hiện tại thì Hạ Duệ cùng đồng bọn trắng án đấy, nhưng qua ngày mai khi chủ thần quay về thì cũng sẽ phải vào tù lại mà thôi.

"Nếu đã vậy, chúng ta giải quyết luôn vấn đề ngài Nhan sử dụng lệnh cầm quyền giả..."

Lâm Mặc: "Ồ, tôi ra lệnh đấy. Anh ấy vô tội."

Chấp pháp giả: "..."

Chế độ phong kiến xấu xa! (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻

Bây giờ ngài ngay cả bịa cũng lười không muốn bịa có phải không?!

"Được rồi, vậy thì chúng tôi coi như mọi chuyện xong xuôi." Nhóm chấp pháp giả run run khóe miệng, "Toàn bộ hồ sơ sẽ được nộp lên cho chủ thần giải quyết, chúc ngài may mắn."

Không chỉ nhóm chấp pháp giả, ngay cả Nhan Hạc Hiên cũng không hiểu Lâm Mặc làm vậy vì điều gì. Y không ngờ tới việc Mục Thanh Hoài lại giao lệnh cầm quyền tạm thời cho Lâm Mặc, cho nên cũng không đoán trước được tình cảnh này. Song cho dù Lâm Mặc có thể khiến Hạ Duệ trắng án đi chăng nữa, thì đấy cũng chỉ là trước khi Mục Thanh Hoài quay trở về. Các tội danh khác có thể do thẩm phán xét xử, nhưng những tội lớn như phản động bắt buộc chủ thần phải tự ra tay. Phán quyết của chủ thần đương nhiên vẫn cao hơn người cầm lệnh cầm quyền tạm thời, một khi phiên tòa được mở ra lại tất cả những việc Lâm Mặc đã làm trước đó sẽ trở nên vô nghĩa.

Không sao đâu, Nhan Hạc Hiên tự an ủi bản thân. Lâm Mặc chẳng qua có chút kích động mà thôi. Nhất định là tên khốn Hạ Duệ kia đã lừa gạt em ấy. Đúng vậy! Trước khi đến gặp Hạ Duệ em ấy còn nói chuyện với mình rất bình thường, chỉ sau khi gặp gỡ xong mới đột nhiên làm ra quyết định như vậy, chắc chắn có Hạ Duệ nhúng tay vào! Tên khốn khiếp lừa gạt tình cảm người khác, lại còn lợi dụng Lâm Mặc làm nhiều việc như vậy, hắn rốt cuộc có còn lương tâm không?

Chỉ là, việc này nói thế nào cũng thật kỳ quái. Tuy Lâm Mặc bình thường ngốc nghếch, nhưng em ấy dù gì cũng là bộ trưởng bộ Pháp luật, những chuyện này phải hiểu rõ hơn ai khác chứ. Nhan Hạc Hiên không cho rằng đây chỉ là một hành vi giãy dụa cố tìm lấy chút hy vọng cuối cùng, Lâm Mặc cho dù có ngốc đến đâu cũng không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Mà nếu như đây không phải là hành vi bộc phát, như vậy cậu ắt có ẩn tình đằng sau.

Nếu muốn hiểu được Lâm Mặc, cần phải đứng nhìn ở góc độ của cậu. Tuy rằng Nhan Hạc Hiên cực kỳ không muốn, song y vẫn ép bản thân thử nghĩ xem trong trường hợp nào Hạ Duệ sẽ nhận được nhiều lợi ích nhất.

Nghĩ xem, tuyên bố Hạ Duệ trắng án, bản thân là chủ mưu, Lâm Mặc sẽ được gì? Ai cũng biết rõ việc này sẽ chỉ kéo dài đến khi chủ thần quay về để mở phiên tòa. Tất nhiên Lâm Mặc có lẽ sẽ nghĩ đến chuyện cầu xin Mục Thanh Hoài, nhưng cậu tự đặt mình vào thế thủ phạm như thế này, còn lâu Mục Thanh Hoài mới chịu vì Hạ Duệ mà xử phạt Lâm Mặc. Nếu Lâm Mặc đứng ở vị trí người ngoài cuộc mà cầu xin, lẽ ra sẽ càng có lợi hơn, nói không chừng sẽ giúp Hạ Duệ giảm án đáng kể.

Thế nhưng Lâm Mặc lại muốn chính mình trở thành một phần của vụ án bất chấp những lời khai vô lý, điều này chứng tỏ việc này vô cùng quan trọng trong kế hoạch của cậu. Trong trường hợp phiên tòa được mở ra, trừ phi Hạ Duệ thông đồng cùng Lâm Mặc khai gian, cộng thêm việc Lâm Mặc đưa ra được chứng cớ hợp lý, bằng không sẽ không có cách nào lật ngược được tình thế.

Khoan đã! Nhan Hạc Hiên sững sờ, y nghĩ mình đã tìm được mấu chốt.

Y vẫn luôn đi theo hướng làm thế nào để Lâm Mặc giúp Hạ Duệ trắng án, lại không nghĩ theo hướng ngược lại: làm thế nào để chủ thần cáo buộc Hạ Duệ có tội.

Nếu là lúc trước, việc Hạ Duệ có tội đã ghi rõ rành rành trên hồ sơ, đem ra mở phiên tòa luận tội là xong. Song Lâm Mặc đã lợi dụng quyền lực để sửa lại, nay từ một vụ phản động đã chuyển sang có thêm tình tiết kẻ chủ mưu, bản thân cậu cũng trở thành hung thủ trong vụ án. Nói cách khác, phiên tòa luận tội Hạ Duệ nhất định phải có sự tham gia của Lâm Mặc.

Đây chính là mục đích của cậu!

Nếu Lâm Mặc không thể tham gia, Mục Thanh Hoài sẽ không thể mở phiên tòa luận tội Hạ Duệ! Theo hồ sơ đã được sửa lại, hiện tại cậu chính là hung thủ chính, Hạ Duệ mới là kẻ trắng án. Người bị đem ra tòa xét xử đầu tiên phải là Lâm Mặc, Mục Thanh Hoài cần chứng minh cậu vô tội, sau đó mới xét xử Hạ Duệ được!

Có điều làm sao Lâm Mặc lại tránh né được việc tham gia phiên tòa chứ. Cho dù cậu trốn đi đâu chăng nữa, Mục Thanh Hoài lẫn đội chấp pháp giả đều có thể tìm cậu về ngay lập tức.

Trừ phi...

Sắc mặt Nhan Hạc Hiên tái nhợt, giờ phút này đây y đã hoàn toàn hiểu hết kế hoạch của Lâm Mặc.

Cậu căn bản không hề có ý muốn mở phiên tòa!

Lâm Mặc sẽ giết chết chính mình trước khi Mục Thanh Hoài quay trở lại, do đó phiên tòa xét xử cậu không thể diễn ra, việc luận tội Hạ Duệ cũng trở thành không thể! Nhờ vào đó, Hạ Duệ vẫn sẽ giữ được kết quả trắng án trên hồ sơ của mình, mà một khi cậu đã chết đi rồi án này sẽ trở thành án treo vĩnh viễn không thể giải quyết được!

Không xong rồi!

Nhan Hạc Hiên biết rằng trình tự của bản thân đang cực kỳ bất ổn, thế nhưng y chẳng quan tâm nữa. Y dùng toàn bộ công suất não của mình, mở lên trình tự toàn tổng bộ, tìm kiếm vị trí của Lâm Mặc!

Cần phải tìm Lâm Mặc về trước khi cậu làm ra chuyện gì! Chỉ cần giữ cậu an toàn...

Ánh mắt y như đóng băng khi nhận ra vị trí của Lâm Mặc hiện tại: Đài Hủy Diệt.

Đây là nơi những kẻ bị phán tử hình hoặc không muốn sống nữa phá hủy toàn bộ trình tự của mình, trở về với cát bụi. Khác với các loại hình truyền tống dữ liệu khác chỉ tạm thời khiến ký chủ quên đi ký ức, bước lên Đài Hủy Diệt đồng nghĩa với từ bỏ toàn bộ ký ức cũ, không lưu lại dù chỉ một phân ký ức gốc nào.

Cùng lúc đó, tại Đài Hủy Diệt.

Chủ hệ thống lắc đầu: "Tôi chỉ mới đi có một thời gian, các cậu làm loạn lên đến chừng này? Chủ thần sẽ nghĩ ra sao đây?"

Lâm Mặc: "Hẳn là sẽ cảm thấy rất thú vị đi?"

Chủ hệ thống:... Nghe có vẻ hợp lý.

"Tôi không thích đánh giá người khác, nhưng mà..." Chủ hệ thống ngao ngán nói, "Đây là biện pháp tốt nhất cậu có thể nghĩ ra?"

"Đây là biện pháp tốt nhất đối với Hạ Duệ." Lâm Mặc mỉm cười.

Cậu nhìn thấy bóng dáng Nhan Hạc Hiên xuất hiện ngoài phía xa, xem ra y đã đoán ra được kế hoạch của mình. Dù sao Lâm Mặc cũng không kỳ vọng vào việc giấu diếm, cậu cảm thấy bản thân không phải loại người thông minh tài giỏi có thể nghĩ ra những kế hoạch cao siêu kỹ lưỡng gì.

Có điều, dẫu cho kế hoạch của cậu chắp vá như thế nào đi chăng nữa, Lâm Mặc cũng đều dự định sẽ hoàn thành nó. Nếu Nhan Hạc Hiên đến được đây, y nhất định sẽ ngăn cản cậu lại, kế hoạch xem như thất bại. Cho nên lúc này đây Lâm Mặc không nghĩ ngợi nhiều hơn nữa, nhấn nút hủy trình tự.

Tàn nhẫn, nhanh gọn, dứt khoát.

Tử vong là một quá trình đẹp đẽ, chí ít dễ chịu hơn so với Lâm Mặc tưởng tượng. Cậu cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ bẫng, tan biến vào hư không, tất cả mọi sầu lo, mọi ký ức cùng cảm xúc đều theo đó biến mất, chỉ còn lại hư vô.

Giờ phút này, Lâm Mặc thực sự rất hạnh phúc. Cậu đã sống một cuộc đời tuyệt vời, cậu đã thấy những điều nhiều người khác không chứng kiến được. Mỗi một giây phút trải qua đều là một kỷ niệm độc nhất vô nhị. Cậu đã gặp và làm quen cùng vô số người, nếm trải những cung bậc cảm xúc lên xuống như bao con người bình thường khác. Khi chết đi, cậu mang theo tất cả, trả về tất cả. Sẽ không có một ai khác sống cuộc đời cậu từng sống. Cậu là độc nhất vô nhị, cậu mang theo sự duy nhất của bản thân tiến vào tử vong.

Tại sao chính mình lại may mắn như thế chứ? Nếu như còn thực thể, Lâm Mặc ắt hẳn sẽ bật khóc. Cuộc đời của cậu quá đẹp đẽ, quá quý giá. Từng giây từng phút của nó đều là những món quà tuyệt vời nhất cậu từng được ban tặng. Lúc này đây, cậu là người hạnh phúc nhất thế gian. Cái chết không lấy đi bất kỳ điều gì của cậu, nó chỉ khiến cậu càng thêm trân quý tất cả những gì bản thân có được mà thôi.

Xin cảm ơn vì tất cả.

Tác giả có lời muốn nói: Viết sướng nhất là đoạn Nhan Hạc Hiên chửi Hạ Duệ, ta nói chu choa đã tai gì đâu. Quả nhiên mấy người bình thường im im mà lên cơn điên thì không lường trước được:3

Yên tâm, truyện chưa hết đâu. Đã ngược công xong đâu mà hết được O w O

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play