Hạ Duệ đã nhiều lần cố gắng liên lạc Lâm Mặc, nhưng bao nhiêu cuộc gọi đi đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn bặt vô âm tín. Cho dù có bận rộn đến rối tinh rối mù đi chăng nữa, trực giác của hắn cho biết trong chuyện này có điều không ổn.

"Cậu dựa theo số quang não này, tra cứu địa chỉ IP cùng vị trí tọa độ của đối phương cho tôi." Hạ thiếu tướng quyết định dùng đặc quyền của bản thân để tìm người.

Nói rồi, hắn lại chuyển cho đối phương một tệp hồ sơ khác: "Đây là thông tin cá nhân cùng hình ảnh của cậu ta, cậu so sánh trong kho dữ liệu liên minh xem có tìm được gì không."

Hạ Duệ sai thuộc hạ làm xong thì lại quay về công việc cũ của mình. Hắn trực tiếp liên lạc với người bên gia tộc, ngỏ ý muốn mượn dùng nhân mạch của bọn họ để điều tra sâu hơn.

Hạ phụ cùng Hạ mẫu đương nhiên không có vấn đề gì, hoàn toàn tùy ý để hắn sử dụng nhân mạch, những người khác trong gia tộc lại càng không ý kiến. Tuy Hạ Duệ vì gia nhập quân đội nên đã định trước sẽ không thể kế thừa Hạ gia, song tất cả những ai có mắt đều thấy rõ trong lứa thế hệ con cháu này thì đóng góp của Hạ Duệ cho gia tộc không hề nhỏ, mọi người đều ngầm cho phép hắn sử dụng quyền lực không thua kém gì một người thừa kế đích thực.

Hạ Duệ quá mức mạnh mẽ, thể năng cấp S của hắn khiến người khác luôn có cảm tưởng kẻ này đây là một bức tường sắt không bao giờ bị đạp ngã được. Thế nhưng trong mắt Hạ mẫu, con trai bà vẫn chỉ là một tên nhóc mới trưởng thành không lâu lại phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, lần nào gọi điện cũng đều đau lòng không thôi.

"Con đó, suốt ngày cứ chết dí ở quân bộ, cả năm không biết về nhà được mấy lần." Bà than thở qua quang não, trong giọng nói mang theo vài phần oán trách, "Vừa mới làm nhiệm vụ xong chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tiếp tục thực hiện công tác cường độ cao, cho dù con có cuồng công việc đến cỡ nào đi chăng nữa cũng phải biết chừng mực chứ!"

"Việc lần này giải quyết ổn thỏa xong, con nhất định sẽ xin nghỉ phép một thời gian về thăm cha mẹ." Hạ Duệ dẫu vẫn giữ nguyên một khuôn mặt lạnh, song ngữ điệu lại nhu hòa.

Hạ mẫu lầm bầm mấy tiếng, coi như tạm chấp nhận, nhưng thái độ vẫn còn có chút không cam lòng. Dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất, kể từ thời đi học thì nó đã chẳng chịu ở yên trong nhà rồi, sau khi vào quân bộ chính thức cả năm mới về được vài lần, có cảm thông thì cũng lắm lúc không nhịn được mà âu sầu. Hạ Duệ cũng hiểu mình lần này nhận nhiệm vụ đi hơn cả năm trời, vừa về lại lao đầu làm việc tiếp không kịp chạy qua thăm hỏi cha mẹ một tiếng, mẹ hắn đương nhiên sẽ khó chịu trong lòng, chỉ đành dỗ dành người.

Hắn vắt óc suy nghĩ chuyện vui để dời sự chú ý của mẹ đi, chợt tằng hắng nói: "... Lần này có thể sẽ đem theo con dâu tương lai về cho mẹ xem."

Hạ mẫu vui mừng không thôi: "Thật?"

Xem ra thằng con nhà bà đi ra ngoài lâu như vậy cuối cùng cũng làm được chút chuyện giống người bình thường. Lắm lúc Hạ mẫu không khỏi lo lắng, liệu có phải thể năng cấp S mình đồng da sắt quá không mà tại sao Hạ Duệ lại lạnh lùng vô cảm đến như thế, hoàn toàn chẳng hiểu chút phong tình nào.

Sáu mươi tuổi chưa kết hôn vẫn là chuyện bình thường, nhưng sáu mươi tuổi lại chưa một lần yêu đương thì không ổn chút nào. Hạ mẫu thật không ngờ thằng con trai của mình thế mà không phải dạng vừa, không có người yêu thì thôi, có rồi liền trực tiếp chuyển sang giai đoạn công bố kết hôn luôn!

"Đương nhiên là thật." Hạ Duệ đáp.

"Tốt, tốt, tốt. Khi nào con dẫn người về thì nhớ báo trước một tiếng để nhà ta còn chuẩn bị." Quả nhiên Hạ mẫu nghe tin này xong tâm trạng vui vẻ hơn hẳn, không so đo hắn chuyện hơn cả năm qua không về nhà nữa.

Lúc này đây tất cả mọi người đều đang phải chạy đua cùng thời gian, Hạ Duệ cũng không thể nói chuyện quá lâu được, sau khi thăm hỏi đại khái tình hình người trong nhà thì chuẩn bị tắt máy. Trước khi đóng quang não, hắn không hiểu nghĩ tới cái gì, buột miệng hỏi: "Mẹ có biết đến viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài không?"

Mặc dù đã cho cấp dưới đi điều tra tìm tư liệu, nhưng thông tin nhận được vẫn quá ít ỏi, hơn nữa lại hoàn hảo vô cùng không hề có bất kỳ sai sót gì. Nếu như không xảy ra việc tổ chức khủng bố kia dọa đánh bom, e rằng hắn còn có thể động tay chân mà tìm hiểu sâu hơn. Đáng tiếc tình hình lúc này quá mức khẩn cấp, người của hắn cũng không phải thần tiên ba đầu sáu tay, chỉ có thể tạm gác lại.

Hạ Duệ cũng không nghĩ sẽ hỏi ra được cái gì, thế nhưng hắn không ngờ thái độ mẹ mình có chút khựng lại: "... Viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài?"

Sống lâu như vậy, Hạ Duệ chỉ cần liếc mắt nhìn liền nhận ra: "Mẹ biết điều gì?"

Hạ mẫu nhìn hắn, ngần ngừ muốn nói lại thôi: "Duệ à, người yêu con là người của cái viện nghiên cứu kia sao?"

Không đợi hắn trả lời, bà lại tiếp tục: "Mẹ không giấu gì con, chuyện của cái viện này thì quả thật mẹ không biết quá rõ, nhưng có một điều có thể chắc chắn đây không phải nơi tốt lành gì. Ngay cả trong giới nghiên cứu cũng có những cơ sở hợp pháp được đẩy lên bề mặt nước đánh bóng tên tuổi, lại có những cơ sở ngầm chuyên thực hiện các dự án bí mật. Nếu thật sự người yêu con là người của nơi đó, con cần phải cẩn trọng, vì cả chính con lẫn đối phương."

"Con hiểu rồi." Lòng bàn tay Hạ Duệ bất giác khép chặt, "Nếu mẹ có thêm bất kỳ tin tức gì, xin hãy báo cho con."

"Được rồi, mẹ sẽ cho người tìm hiểu. Nhưng con đừng trông đợi quá nhiều." Hạ mẫu thở dài.

Hạ Duệ sau khi kết thúc cuộc gọi, trong lòng càng thêm lo lắng. Lâm Mặc không thể liên lạc được, viện nghiên cứu của cậu lại thần thần bí bí, tình thế rối ren hơn tơ vò.

Thuộc hạ của hắn vội vàng báo cáo kết quả: "Thưa thiếu tướng, địa chỉ IP của quang não kia đã bị mã hóa! Đối phương là cao thủ trong nghề, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào giải mã được!"

Hạ Duệ: "Vậy còn thông tin trong kho dữ liệu?"

"Này lại càng kỳ quái!" Thuộc hạ của hắn cảm thấy khó hiểu vô cùng, "Trong kho dữ liệu liên bang quả thật có một phần hồ sơ trùng khớp với thông tin ngài đưa cho chúng tôi, thế nhưng sau vài lần thăm dò, chúng tôi phát hiện phần hồ sơ kia chỉ mới được thêm vào cách đây hơn một năm trước, hệt như đột nhiên lại xuất hiện ra người này vậy!"

Hơn một năm trước, chính là thời điểm chiến dịch Hy Vọng bắt đầu. Đột nhiên xuất hiện một người... Tên khủng bố xuất hiện trên tinh võng trước đó cũng được báo cáo rằng không tìm thấy thông tin trong kho dữ liệu! Hạ Duệ cảm giác hắn đang dần nắm bắt được điều gì đó, đáng tiếc vẫn còn bị một lớp vải đen che mất chân tướng cuối cùng.

Ngón tay hắn di chuyển trên quang não mở mục tìm kiếm, nhấn chọn danh sách các viện nghiên cứu đã đăng ký thông tin chính thức với chính phủ, sau đó lướt xuống tìm viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài.

Ban đầu Hạ Duệ cho rằng một viện nghiên cứu vô danh như vậy ắt hẳn không có gì quá nổi bật, thế nhưng ngay lập tức hắn phải thay đổi suy nghĩ. Danh sách phát minh cùng cống hiến của viện nghiên cứu này cực kỳ nhiều, số lượng lẫn chất lượng đều được đánh giá cao, linh vực cực kỳ rộng, hoàn toàn không thua kém những viện nghiên cứu lớn. Chỉ có điều nửa năm đổ lại đây viện này liền im hơi bặt tiếng, không hề thấy xuất hiện dự án gì nữa.

Một viện nghiên cứu liên tục cho ra lò các phát minh đóng góp lớn cho nhân loại mà lại hết sức im lặng như thế này, quả là điều không bình thường. Hơn nữa theo Hạ Duệ phát hiện, số tiền đầu tư viện nhận được từ các công ty lớn nhiều vô cùng, nhưng số lượng công ty tham gia đầu tư lại cực ít, đây cũng là điều không hợp lẽ thường.

Theo thông tin trên đăng ký, vị trí đặt trụ sở của bọn họ nằm tại nước X...

Hạ Duệ vô thức gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Hiện tại ở nước X có người của đội chúng ta không?"

Cấp dưới nhanh chóng kiểm tra, đáp: "Có một nhóm cánh quân tầm hai mươi người."

"Bảo bọn họ tập trung tại địa chỉ này gặp tôi ngay lập tức." Hạ Duệ gửi sang một địa chỉ gần với viện nghiên cứu, sau đó khoác áo quân trang bước ra ngoài.

Từ quân bộ tới nước X có một cổng dịch chuyển trực tiếp, nhưng vị trí dịch chuyển vẫn tương đối xa nơi cần đến. Hạ Duệ sau khi sử dụng cổng lại sử dụng xe phi hành tốc độ cao để đến địa chỉ kia càng sớm càng tốt. Kể từ lúc hắn phát ra mệnh lệnh, chưa tới sáu tiếng sau đó đã có mặt tại nơi tập trung.

Quang não thông báo có cuộc gọi, Hạ Duệ nhìn thấy tên của Alexis, ngần ngừ một chút rồi vẫn bấm nhận.

Đầu bên kia, Alexis cau mày: "Cậu đang ở đâu vậy?"

"Có chuyện khẩn cấp, tôi không tiện giải thích lúc này." Hạ Duệ nói ngắn gọn, "Gọi tôi có chuyện?"

"Có tin tốt, tôi còn đang định chạy qua chia sẻ với cậu thì cậu biến mất tăm rồi." Alexis oán giận, "Người của chúng ta đã khoanh nhỏ được phạm vi IP kia, cụ thể nằm trong khu vực Thái Bình Dương, xem ra khả năng cao bọn chúng đặt căn cứ trên một hòn đảo nào đó."

Viện nghiên cứu kia lại nằm ở nước X, có thể loại khỏi diện tình nghi. Song Hạ Duệ cảm thấy mọi chuyện ắt có khuất tất phía sau.

Đóng quang não lại, xe cũng đã đến địa điểm tập trung. Quả nhiên như cấp dưới của hắn báo cáo, bọn họ nơi này chỉ tạm thời có hai mươi người, bất quá thế cũng đủ dùng rồi.

"Thiếu tướng!" Quân lính nhìn thấy Hạ Duệ liền nghiêm chỉnh làm động tác chào.

"Tình huống khẩn cấp, tiểu tiết có thể tạm bỏ qua." Hắn ra hiệu cho bọn họ đi theo mình vào trong phòng họp.

Gọi là phòng họp, kỳ thực cũng chỉ có một cái bàn ở giữa cùng vài cái ghế. Địa điểm tập trung mà Hạ Duệ sử dụng vốn là một nhà kho bỏ hoang, bởi vì thời gian gấp gáp nên hắn cũng không tiện tìm kiếm nơi nào khác, dứt khoát chọn một địa điểm gần đó lại ít người qua lại cho tiện bề hành động.

Việc đầu tiên hắn làm, chính là truyền tin về viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài qua quang não những người khác, sau đó bật chiếu hình lập thể 3D sơ đồ cấu trúc của tòa nhà. Sau đó, hắn giải thích sơ lược kế hoạch của mình.

"Chúng ta cần vô hiệu hóa toàn bộ những người có mặt ở đấy mà không cần làm kinh động đến bên ngoài." Hắn nhìn một lượt xung quanh, "Trong số các cậu có ai thuộc nhóm kỹ thuật không?"

"Thưa thiếu tướng, có tôi!" Một đội viên bước ra.

"Sau khi chúng ta vô hiệu hóa được bọn họ, tôi cần cậu ngay lập tức xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của viện nghiên cứu."

Mặc dù không rõ tất cả những điều này nhằm mục đích gì, cậu binh lính kia vẫn dõng dạc hô to: "Tuân lệnh!"

Tổng số lượng người của bọn họ không nhiều, Hạ Duệ chỉ cần nói sơ lược chút, sau lại phân công nhiệm vụ cho từng người, kế hoạch cứ như thế thông qua. Hắn nhìn vũ khí bọn họ cầm trong tay, nhắc nhở: "Chuyển sang dạng đạn pháo không gây sát thương, nếu cần thiết thì đánh ngất họ là được, hạn chế tối đa thương vong."

Viện nghiên cứu kia nằm ở ngoại ô thanh tĩnh, diện tích cũng không quá to nếu so sánh quy mô của những viện khác Hạ Duệ từng có cơ hội thấy qua. Hắn ra hiệu cho người của mình tuần tự tiến vào, đầu tiên khống chế bảo vệ bên ngoài, sau đó nhanh chóng tiến vào bắt giữ toàn bộ người bên trong.

"Tất cả đứng im! Hiện tại viện nghiên cứu các người có hiềm nghi nảy sinh hành vi phạm pháp, quân bộ yêu cầu tất cả nhân viên trực thuộc không chống cự và hợp tác với người chúng tôi!" Một người cầm loa hô to theo lời Hạ Duệ đã dặn trước đó, thái độ cực kỳ ác liệt nghiêm túc, hệt như thật.

Người trong viện đa phần toàn các nghiên cứu viên quanh năm nhốt mình trong phòng, nào từng trải qua những chuyện thế này, thái độ cực kỳ hốt hoảng. Ban đầu bọn họ còn có ý bỏ chạy, nhưng sau khi chứng kiến đồng bạn bị đánh ngất xỉu ném qua một bên thì từ bỏ ý định, tất cả giơ tay tiến về một góc theo chỉ định.

Hạ Duệ nhìn bọn họ, hỏi: "Ai là viện trưởng nơi này?"

"Viện... viện trưởng không có mặt hôm nay..." Một ông chú gầy gò nhếch nhác run rẩy nói.

"Thế thì viện phó?" Hạ Duệ liếc mắt nhìn một vòng.

"Cũng... cũng không có nốt..."

Đừng nói Hạ Duệ, ngay cả lính của hắn cũng cảm thấy khó hiểu. Viện nghiên cứu kiểu gì mà hết viện trưởng rồi viện phó đều không có mặt, bộ sắp phá sản tới nơi rồi à?

"Thế hiện tại ai là người quản lý chỗ này?" Hạ Duệ trực tiếp hỏi thẳng.

"Là tôi..." Ông chú nhếch nhác kia nuốt nước bọt, "Tôi là quản lý viên cao cấp của viện..."

"Thiếu tướng, đã tìm được máy chủ của bọn họ." Cậu kỹ thuật viên kia hồi báo, "Hầu hết các văn kiện đều không khóa, nhưng dữ liệu sâu hơn cần có mật khẩu của người quản lý."

Bị ánh mắt Hạ Duệ quét qua, ông chú quản lý kia lập tức hô to: "Tôi nói! Tôi nói! Mật khẩu là xxx-xxxx-xxx!"

Kỹ thuật viên nhanh chóng nhập vào, thuận lợi mở khóa được dữ liệu máy chủ. Hạ Duệ tiến tới gần, bảo: "Cậu tìm trong danh sách nhân viên của bọn họ, một người tên Lâm Mặc."

Mặc dù chẳng hiểu người nọ là ai mà khiến thiếu tướng phải vận dụng nhiều công sức tìm kiếm như vậy, cậu chàng kỹ thuật viên vẫn không ngừng tay tìm kiếm. Thế nhưng, kết quả trả về lại là "Không kiếm thấy".

"Thiếu tướng..." Cậu nhìn sang Hạ Duệ, ngập ngừng.

Hạ Duệ quay đầu nhìn quản lý, lạnh lùng hỏi: "Đây là toàn bộ thông tin về thành viên trong viện các người?"

"Đúng... đúng vậy." Ông chú lau mồ hôi trên trán, "Có lẽ các cậu đã hiểu lầm gì đó..."

Hạ Duệ không muốn tốn công sức, mở quang não của mình phóng thông tin của cậu ra: "Người này mới cách đây không lâu còn tham gia chung chiến dịch với tôi dưới danh nghĩa của viện nghiên cứu các người, hiện tại lại không tồn tại trong hệ thống, việc này ông giải thích thế nào?"

Tròng mắt của quản lý láo liên, còn đang định nghĩ cớ thì phát hiện thái dương của mình đã bị kề sát nóng súng, âm thanh phía trên lạnh lẽo như ma quỷ: "Nói thật."

"Các cậu như vậy là phạm pháp!" Ông la lên, "Cho dù là thiếu tướng đi chăng nữa cậu cũng không thể đối xử với tôi như vậy! Chúng tôi vô tội, tôi sẽ kiện cậu ra tòa án liên minh..."

"Người sống mới đi kiện được." Hạ Duệ cắt ngang, "Nếu ông không nói thật, tôi không chắc chắn lắm ông có còn cơ hội để nộp đơn lên tòa án liên minh hay không."

Quân lính của hắn trong lòng run rẩy, khóe miệng co rút. Má ơi, mặc dù biết trước thiếu tướng chỉ hù dọa đối phương, bằng không đã không bảo bọn họ đổi sang loại đạn pháo không sát thương, bất quá nhìn hắn đe dọa người ta như vậy thật sự giống bọn tội phạm xã hội đen họ vẫn luôn truy đuổi đó!

Thấy quản lý vẫn còn ngần ngừ, Hạ Duệ nhẹ nhàng dùng thể năng cấp S của mình bóp nát máy truyền tin ở trên bàn hệt như bóp một quả trứng luộc mềm mại, tiếng kêu răng rắc thấm đẫm lòng người.

"Tôi... tôi thật sự không biết Lâm Mặc các cậu muốn tìm là ai..."

Hạ Duệ bẻ ngón tay, tiếng khớp vang lên rõ mồn một trong phòng.

"Khoan đã! Tôi là nói sự thật!" Quản lý khóc không ra nước mắt, "Chỗ của chúng tôi cũng chỉ là chi nhánh phụ, không có đầy đủ thông tin của toàn bộ nhân viên!"

Hạ Duệ nhanh chóng bắt lấy trọng điểm: "Chi nhánh phụ?"

"Đúng vậy, viện trưởng hay viện phó trước đó cậu hỏi đều là người của căn cứ chính, mọi khi có việc sẽ truyền lệnh lại phía bên tôi thực thi theo, còn về phần căn cứ bọn họ ra sao có những ai tôi chưa từng có cơ hội tìm hiểu." Ông đoán trước được Hạ Duệ định hỏi gì, liền nói luôn, "Tôi không biết căn cứ chính nằm ở đâu, cậu đừng hỏi phí công."

"Như vậy ông có liên hệ với người bên đó được không?"

"Trước kia thì được, nhưng mà..." Quản lý ngập ngừng, "Tầm nửa năm đổ lại đây chúng tôi đã không nhận được bất kỳ chỉ thị nào nữa, khi tôi chủ động liên lạc cũng không ai bắt máy."

Đây cũng là khoảng thời gian mà viện nghiên cứu không cho ra thêm bất kỳ dự án hay sản phẩm nào mới. Hạ Duệ nheo mắt, tiếp tục tra hỏi: "Nửa năm không liên lạc được, các người vẫn cứ thế ung dung à?"

"Bọn tôi biết làm sao được đây! Từ trước đến nay luôn là bên kia ra lệnh, chúng tôi chỉ là người làm theo nhận công, nào có quyền kiến nghị gì!" Quản lý đáp, "Thực tế kể từ sau khi bọn họ ngừng liên lạc, cũng không còn ai trả tiền, nghiên cứu viên trong viện đã dần bất mãn xin nghỉ việc rồi. Hiện tại chỉ còn sót lại vài ba người, tôi vốn định nếu hết tháng này vẫn không có tiến triển gì thì nộp đơn xin nghỉ việc luôn..."

Hạ Duệ nhìn xung quanh, quả nhiên đúng như lời quản lý nói số lượng nghiên cứu viên còn sót lại ít ỏi đến đáng thương, bằng không người của hắn cũng không thể nhanh như vậy kiểm soát toàn bộ được.

Cứ ngỡ đâu tìm được đầu mối, hóa ra lại đâm đầu vào ngõ cụt. Bất quá hiện tại Hạ Duệ có thể khẳng định mười phần rằng viện nghiên cứu kia có vấn đề, hơn nữa không hề nhỏ.

Bầu không khí căng như dây đàn, đột nhiên bị thông báo cuộc gọi từ quang não hắn phá vỡ. Hạ Duệ nhìn thấy người gọi là mẹ mình, cảm giác đối phương đã điều tra ra được thứ gì, nhanh chóng bắt máy: "Mẹ."

"Con trai, chuyện về viện nghiên cứu kia con nhờ mẹ tìm, mẹ đã cố gắng hết sức nhưng bọn họ che giấu quá nhiều, chỉ nổi lên vài chuyện vụn vặt không đáng kể, mẹ đều đã gửi qua quang não cho con." Hạ mẫu hiếm thấy nghiêm túc nói, "Nhưng có điều này khiến mẹ không thể không chú tâm. Theo điều tra từ người của mẹ, những ông chủ công ty từng đầu tư cho viện nghiên cứu đều bất thình lình tử vong không rõ nguyên nhân."

Hạ Duệ mở hồ sơ mẹ hắn gửi qua, xem xét thời gian tử vong cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó lại bảo quang não tìm kiếm những đối tượng khác tử vong trong thời gian này. Thông tin vừa hiện lên, hắn liền hiểu ra vì sao có loại cảm giác đó.

Trong giai đoạn các người này tử vong, trùng hợp thay cũng có một vài cán bộ cấp cao trong chính phủ lẫn quân bộ qua đời. Nguyên nhân cái chết chưa xác định, Alexis từng nói với hắn quân bộ cho rằng đây rất có thể cũng là hành vi của băng nhóm khủng bố kia, thế nhưng chưa có bằng chứng xác thực.

Kết hợp tất cả luồng thông tin này lại, toàn bộ đầu mâu đều đang chỉ vào một kẻ duy nhất... Viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài.

Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Duệ chính là, Lâm Mặc có khả năng gặp nguy hiểm rồi!

Lẽ ra hắn không nên để cậu ở lại đó. Trong lòng Hạ Duệ sớm rối như tơ vò, bước chân gấp gáp qua lại, hạ lệnh cho quân lính: "Tạm thời mang tất cả bọn họ về giam giữ như quy trình."

Quân lính vâng dạ, bọn họ đều ngầm hiểu thiếu tướng chẳng qua chỉ cần lý do để tạm giữ đám người này không cho thông tin lộ ra ngoài mà thôi. Về phần tội danh, này ngược lại dễ, tùy tiện kiếm vài tội không nặng không nhẹ úp lên đầu bọn họ là được.

Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, Hạ Duệ lại tức tốc quay về quân bộ. Nhiều ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay lại phải di chuyển nhiều còn đối mặt với cả đống thông tin, dù mang thể năng cấp S hắn cũng đã có chút khó chịu trong người.

Alexis đã chờ hắn sẵn ở quân bộ, nét mặt vui vẻ: "Có tiến triển."

Hạ Duệ chẳng dư hơi sức đâu hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đối phương chột dạ, sờ mũi đáp: "Ước chừng thêm bốn mươi tám tiếng nữa chúng ta sẽ hoàn toàn giải mã xong địa điểm chính xác của tổ chức kia. Phía quân bộ đang chuẩn bị kế hoạch đối phó, bọn họ ước chừng muốn cho người đi thám thính trước."

Nói là thám thính, nhưng hiển nhiên với thời gian gấp rút này, ý nghĩa của quân bộ chính là "âm thầm giải quyết đối phương".

"Tôi muốn đăng ký tham gia." Hạ Duệ không cần suy nghĩ liền nói.

"Cậu điên rồi à?!" Alexis suýt chút nữa túm lấy áo hắn mà lắc, "Vừa mới hoàn thành chiến dịch xong cậu liền lao đầu vào truy tìm tổ chức kia cùng tôi, hiện tại lại còn muốn xung phong đi trước bắt người? Hạ Duệ, tôi biết cậu thể năng cấp S, nhưng điều đó không có nghĩa cậu muốn giày vò cơ thể như thế nào cũng được."

"Tôi vẫn ổn." Hạ Duệ không để tâm, "Hai ngày đã quá đủ để nghỉ ngơi rồi."

"F*ck! Ổn cái đầu cậu đấy!" Alexis tức giận, "Không được, tôi không đồng ý!"

Hạ Duệ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, hệt như muốn nói cậu không đồng ý thì có thể làm gì?

Quả thật hiện tại việc thâm nhập vào tổ chức này tiêu diệt thủ lĩnh bọn họ phá giải kíp nổ các quả bom trên toàn thế giới là việc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, không ai muốn gánh trách nhiệm vào người. Nếu Hạ Duệ tình nguyện xung phong tham gia, đảm bảo tất cả những người trong quân bộ liền thở phào nhẹ nhõm mà ủng hộ hết mình, khả năng từ chối gần như bằng không.

"Không đồng ý là chuyện của cậu, còn làm hay không là quyết định của tôi." Buông một câu như vậy, Hạ Duệ quay trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Tất cả những chuyện có liên quan đến Lâm Mặc, hắn không thể nào trơ mắt đứng nhìn được.

*****

Căn phòng một màu trắng muốt, bên trong đặt những khoang thủy tinh đủ cho người lớn nằm vào san sát nhau, mỗi khoang lại được cắm với đủ loại dây chằng chịt nối với máy tính phía trên tường.

Lâm Mặc từng bước đi ngang qua những khoang thủy tinh này, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, trong lòng vẫn không tài nào tin nổi chúng là chiếc vé thông hành đến một thế giới khác, một thế giới hoàn mỹ như Mục Thanh Hoài miêu tả.

Bất sinh bất tử, có thể làm chủ chính cuộc đời mình, không còn chịu đựng những hạn chế về vật lý nữa... Một thế giới như vậy, liệu có thật sự tồn tại?

"Ra là em ở đây."

Âm thanh quen thuộc vang lên phía sau lưng khiến Lâm Mặc bất giác xoay người lại. Cậu nhìn thấy Nhan Hạc Hiên đứng ngay cửa ra vào, gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi: "Nhan ca, có chuyện gì sao?"

Nhan Hạc Hiên không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại bước đến gần, đến khi khoảng cách hai người chỉ còn bằng một khoang thủy tinh đang nằm cản trở ngay giữa mà thôi.

"Cảm thấy hứng thú?" Y nhẹ nhàng hỏi.

"Một chút." Lâm Mặc gật đầu, "Nhưng em không hiểu lắm nguyên lý hoạt động."

Cậu biết chính mình không thể so sánh cùng Mục Thanh Hoài hay Nhan Hạc Hiên, cho nên không trông mong bản thân có thể tự mình hiểu hết được tất cả những thứ này.

"Mục Thanh Hoài đã cho giăng một màn võng năng lượng vô hình bên ngoài." Nhan Hạc Hiên nói, "Khi người quân bộ phóng tên lửa, màn võng kia sẽ hấp thụ toàn bộ năng lượng tạo ra từ tên lửa năng lượng hạt nhân, sau đó chuyển hóa thành nguồn năng lượng cung cấp cho tổng bộ."

"Khi tổng bộ đã có đủ năng lượng để bắt đầu vận hành, chúng ta có thể sử dụng những khoang kết nối ý thức này để tiến vào đó. Đương nhiên, sẽ chỉ có ý thức của chúng ta được đem đi, thân xác vẫn ở lại."

"Ra là vậy." Lâm Mặc không khỏi cảm thán hai người bạn của cậu thật phi thường một ngàn lần trong lòng, lại hỏi, "Sau khi tiến vào liệu còn có thể... quay trở lại?"

"Không thể, đường truyền chỉ có một chiều." Nhan Hạc Hiên đáp, "Hơn nữa sau khi ý thức đã rời đi, cơ thể lập tức rơi vào trạng thái tử vong, có muốn quay trở lại cũng không được."

Nói như vậy, nếu bọn họ thất bại... Nếu ý thức của bọn họ không thể tiến đến tổng bộ...

"Sợ hãi?" Nhan Hạc Hiên không biết từ lúc nào đã nắm lấy bả vai cậu.

"Không có." Lâm Mặc thẫn thờ.

Cậu chợt nhận ra dù có thành công thì sao chứ, rốt cuộc cậu vĩnh viễn không thể gặp lại Hạ Duệ rồi.

Lúc trước không đồng ý lời tỏ tình của hắn quả nhiên không sai, bằng không lúc này không biết cậu còn đau đầu đến thế nào.

Nhưng dù lý trí có đưa ra bao nhiêu lời an ủi, trái tim vẫn không nghe theo, liên tục bóp nghẹt lại như một kẻ oan ức khóc tỉ tê.

"Khi nào chúng ta bắt đầu?"

"Phía nhân loại đã tìm ra được địa chỉ IP, hẳn lúc này đây cũng sớm biết vị trí chính xác của chúng ta rồi." Nhan Hạc Hiên nói, "Chắc hẳn một, hai ngày nữa."

"Sớm biết vị trí, tại sao không cứ như vậy phóng tên lửa luôn nhỉ?" Lâm Mặc không hiểu lắm, việc gì còn đợi thêm một hai ngày nữa.

Nhan Hạc Hiên vuốt ve mặt kính khoang ý thức, khóe môi hiếm thấy cong lên một góc độ nhỏ: "Nhân loại là một chủng tộc đa nghi mà. Bọn họ sẽ không vội vàng tin tưởng ngay rồi làm ra chuyện sai lầm gì để tránh đánh rắn động cỏ. Khả năng cao chúng sẽ phái người đi thăm dò trước, nếu thuận lợi thì diệt chúng ta luôn, thất bại mới nhấn nút phóng tên lửa."

Dù sao chi phí lần hậu quả để lại mỗi lần sử dụng tên lửa năng lượng hạt nhân cũng không hề nhỏ, quân bộ cố nhiên sẽ không tùy tiện dùng.

Lâm Mặc cảm thấy có chút khó chịu với cách xưng hô nhân loại đó, cậu lên tiếng: "Chúng ta cũng là nhân loại."

Nếu như nhân loại cùng người nhân tạo có thể xóa bỏ vách ngăn, tất cả đều như nhau, như vậy có lẽ kết cục của cậu với Hạ Duệ sẽ không đi đến bước đường này?

Nào ngờ Nhan Hạc Hiên vuốt cằm, nói: "Em nói đúng, sau khi nhân loại chết hết thì tất cả chúng ta đều sẽ là nhân loại cả."

Lâm Mặc: "..."

Không, ý cậu là theo chiều hướng tốt đẹp chủ nghĩa hài hòa chứ không phải loại suy nghĩ khủng bố diệt vong như thế có được không?!

Bất quá cũng không trách được, nếu như cậu chưa bao giờ tham gia chiến dịch kia để tiếp xúc những nhân loại khác, chưa bao giờ có cơ hội gặp gỡ Hạ Duệ, có lẽ hình ảnh nhân loại trong lòng cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.

Lâm Mặc liếc mắt nhìn những khoang điều khiển kia, sực nghĩ: "Những thứ này vẫn có thể dùng cho nhân loại đúng không? Nói như vậy nếu bọn họ biết đến biện pháp này, di cư sang tinh cầu khác gì đó hoàn toàn không cần thiết nữa."

"Đúng là như vậy, nhưng tôi không nghĩ trình độ nhân loại hiện tại đủ khả năng làm ra được những thứ này." Nhan Hạc Hiên nói xong bất chợt xoa đầu cậu, "Tới em còn chưa đủ trình để làm mà."

Lâm Mặc:... Khoan đã, như vậy là đang khen hay đang chê cậu đây? (ㆆᴗㆆ)

Hai người quay trở về phòng ngủ, bắt gặp Mục Thanh Hoài đang nằm dài trên giường theo kiểu quý phi, đáng tiếc một chân co lên hết sức dung tục phá hỏng hình ảnh đẹp như vậy, một tay lại còn đang cầm bịch dinh dưỡng hút rột rột, mà đối diện hắn là màn hình máy tính không ngừng chuyển động thay đổi số liệu.

"Trí năng của cậu đang làm việc à?" Lâm Mặc vẫn còn khá tò mò đối với AI do Mục Thanh Hoài tạo ra.

"Còn phải hỏi sao, kể từ ngày tạo ra trí năng kia thì hắn chẳng khác gì một đống mỡ vô dụng." Nhan Hạc Hiên mỉa mai, "Hợp tác cùng hắn còn không bằng hợp tác cùng trí năng của hắn."

Mục Thanh Hoài chỉ hơi nhếch mi mắt một cái, tư thế không thèm chuyển, nói: "Ê, có kẻ muốn hợp tác với ngươi kìa. Có lẽ nếu bắt tay cùng y ngươi có thể giết chết ta, hoàn toàn nắm lấy sự tự do cho bản thân đấy."

[Chủ nhân, ngài biết tôi sẽ không làm vậy mà.] Mặc dù giọng nói của trí năng vẫn luôn một tông máy móc, song Lâm Mặc có ảo giác nghe ra vài phần bất đắc dĩ, [Tôi sẽ chỉ tuân theo mệnh lệnh của duy nhất một mình ngài.]

"Nghe rõ chưa?" Mục Thanh Hoài hất hàm.

Nhan Hạc Hiên không ý kiến. Y đương nhiên biết trí năng kia một lòng một dạ trung thành với Mục Thanh Hoài cực kỳ, bằng không thì những thứ hắn vừa mới nói, rất có thể đã xảy ra rồi.

Lâm Mặc: "Cậu để trí năng làm thay mọi chuyện sẽ không sao chứ?"

"Không sao, mục đích ban đầu tôi tạo ra nó cũng để có người làm việc thay mình mà." Mục Thanh Hoài thờ ơ đáp, "Chí ít nếu tôi bảo nó kích hoạt bom, nó nhất định sẽ không hai lời mà thực hiện ngay."

Lâm Mặc: "..." Xem ra Mục Thanh Hoài vẫn còn ghim chuyện này chút ít trong lòng.

Cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục chủ đề này thì không hay chút nào, liền đổi sang chuyện khác: "Đúng rồi, cậu vẫn chưa đặt tên cho trí năng nhỉ?"

Cũng không thể cứ mọi lần có việc lại kêu "Ê" được chứ. Coi như lười nghĩ tên chữ thì cũng nên có một số nào đó dùng để làm ký hiệu.

Mục Thanh Hoài tìm được chút hứng thú, chống khuỷu tay ngồi dậy, tinh thần phấn chấn hơn: "Cũng đúng, nếu sau này còn tạo ra những hệ thống trí năng khác nữa thì khó mà phân biệt. Hệ thống, ngươi muốn tên như thế nào?"

[Toàn bộ theo ý chủ nhân.]

Hắn lật lọi tư liệu trên mạng một chút, lát sau liền ồ lên: "Lancelot, cái tên này cũng không tệ. Được rồi, cứ gọi ngươi là Lancelot đi."

Lancelot, vị hiệp sĩ thân tín nhất của vua Authur trong Hội Bàn Tròn.

Lâm Mặc còn đang định khen ngợi Mục Thanh Hoài thật đầy ẩn ý khi đặt tên, khác nào nói rằng trí năng kia chính là cận thận mà hắn tin tưởng nhất đâu, ai ngờ hắn liền bối tiếp một câu: "Chủ yếu là vì fanart Lancelot tóc vàng mắt xanh trên mạng thật sự rất đẹp."

Hệ thống đơ ra vài giây: [... Chủ nhân, ngài thích kiểu hình hiệp sĩ tóc vàng mắt xanh?]

"Ý kiến?" Mục Thanh Hoài hỏi.

[... Không có gì.]

"Được rồi, Lancelot là một cái tên đẹp mà." Lâm Mặc lo lắng Mục Thanh Hoài lại lên cơn gây gổ với cả trí năng thì hỏng mất, "Cứ thống nhất như vậy đi."

[Nhân tiện...] Hệ thống, lúc này đây đã được đặt tên Lancelot, lên tiếng, [Người của quân bộ đã bắt đầu di chuyển, dự tính sẽ tới đây trong vòng mười tiếng nữa.]

Có chính sự, Mục Thanh Hoài dĩ nhiên nghiêm túc trở lại, ngón tay gõ vài phím trên màn hình: "Đón tiếp bọn họ cẩn thận, nhớ đừng diệt sạch."

"À thì..." Lâm Mặc nhỏ giọng hỏi, "Dù sao mục đích của chúng ta cũng chỉ là khiến quân bộ phóng ra tên lửa, liệu có thể sử dụng biện pháp ôn hòa khiến đám người kia không đến mức chết hay không?"

Dưới cái nhìn đầy mong chờ của Lâm Mặc, Mục Thanh Hoài chậm rãi đáp: "Có thể."

Bất quá cậu còn chưa kịp vui mừng, hắn đã bồi tiếp: "Nhưng tại sao phải làm vậy?"

Lâm Mặc dốc hết ruột gan, dùng toàn bộ khả năng hùng biện của mình: "Hoài Hoài à, chính cậu cũng nói sau việc này cậu sẽ mặc kệ nhân loại muốn ra sao cũng được, không can thiệp vào vận mệnh bọn họ nữa. Những người lính này suy cho cùng vì mệnh lệnh nên mới phải tới đây, hơn nữa không có bọn họ thì chúng ta cũng không có năng lượng đâu, cho nên nếu có thể sao lại không chừa cho bọn họ một đường sống?"

"Giết người nhanh hơn là khiến cho một kẻ bị thương đến mức không động đậy được lại không đến nỗi chết." Mục Thanh Hoài trả lời, "Không giết bọn họ ngay thì lại nảy sinh thêm nhiều chuyện để làm lắm."

Lâm Mặc coi như hiểu rõ tính cách người này rồi, cậu cũng biết cậu có thể vì tình cảm với Hạ Duệ mà cảm thông cho nhân loại, nhưng Mục Thanh Hoài không có nghĩa vụ đó, vì vậy lại thôi, thở dài trong lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Cứ tưởng chương này xong rồi nhưng tình tiết thì còn mà ta lại không quen viết cụt nên chương sau mới kết thúc thế giới này nha! Hứa danh dự luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play