Nhan Hạc Hiên đã nói như thế, Lâm Mặc đương nhiên không dám nhiều lời thêm. Cậu thật cẩn thận dè dặt, ngay cả hít thở cũng không dám hô hấp quá mạnh. Khổ thay giữa cái không gian tối đen chẳng có gì thì dù chỉ một động tĩnh nhỏ nhất như tiếng thở thôi cũng đủ khiến người nghe có cảm giác vang dội khắp nơi.

Hay mình nín thở nhỉ? Lâm Mặc buồn chán không có gì liền thử làm vậy, quả nhiên không thở nữa thì cũng không nghe thấy tiếng hít thở. Thế nhưng lúc này tiếng tim đập của cậu lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, bang bang bang...

"Hộc!" Bởi vì nín thở quá lâu nên Lâm Mặc bị nghẹn, tới khi thở ra được một hơi mặt đã đỏ bừng lên.

Thật sự quá chán đi. Cậu nằm dài trên sàn nhà, bắt đầu lăn lộn qua lại, do diện tích phòng quá nhỏ nên chỉ vừa đủ cho cậu lăn qua trái một vòng, lăn qua phải một vòng, lăn đi lăn lại chẳng được mấy cái đã về chỗ cũ. Âm thanh vải vóc kêu sột soạt cùng tiếng tóc cọ xát lại một lần nữa phát ra liên tiếp, soạt soạt soạt...

Nhan Hạc Hiên ở phòng kế bên đang cố tĩnh tâm: "..."

Nếu như y không kịp hoàn thành đồ giao đúng thời hạn cho Mục Thanh Hoài, cứ bảo do Lâm Mặc quấy rối làm phiền vậy.

Nhan Hạc Hiên: "Lâm Mặc."

Âm thanh của Nhan Hạc Hiên vẫn đều đều một giọng, chả khác gì Mục Thanh Hoài và hầu hết người nhân tạo ở đây. Tuy vậy Lâm Mặc cảm giác chính mình vẫn nghe hiểu được ý nghĩa ẩn giấu trong đó, sợ hoảng hồn: "Xin lỗi Nhan học trưởng, có phải do em làm ồn đến anh không? Nhưng mà ở đây thật sự quá tối, em không có gì để làm hết nên rất buồn chán..."

"Buồn chán thì sao không về ký túc của mình đọc sách đi?" Tuy rằng người nhân tạo cảm thấy giải trí là một việc gì đó vô cùng vô bổ, nhưng thỉnh thoảng bọn họ cũng cần thư giãn một chút, ví dụ như kiếm quyển sách toán hay vật lý nào đấy đọc cho thoải mái đầu óc.

Lâm Mặc nhìn nhìn căn phòng của mình, trong giọng nói hiện lên sự bất đắc dĩ vô cùng cực: "Nhan học trưởng à, em ở trong phòng tối là do bị phạt."

Nhan Hạc Hiên sực nhớ ra, Lâm Mặc không giống y. Y tiến vào phòng tối là vì muốn có không gian yên tĩnh không bị người quấy rầy cùng giám sát, còn đa số những người nhân tạo khác tiến vào đây do có lỗi gì đó.

Trầm mặc một hồi lâu, từ bên kia mới truyền đến thanh âm của Nhan Hạc Hiên: "... Cậu làm gì để bị bắt vào đây?"

Trong nhận định của Nhan Hạc Hiên, chỉ khi người nhân tạo phạm phải một sai lầm gì đó vô cùng lớn mới đến mức bị nhét vào cái chỗ này, nhưng hầu hết người nhân tạo đều rất ngoan và tuân theo luật, cho nên lý do thường gặp nhất chính là vì điểm thi không đạt tiêu chuẩn.

Có điều Lâm Mặc đã là người của Mục Thanh Hoài, được tên đó bảo kê từ bài thi từ đầu đến chân, làm sao có chuyện điểm thi không đạt chuẩn cơ chứ. Nếu như biết trước cả đề lẫn đáp án mà vẫn bị điểm kém thì y cảm thấy nên đem đi tiêu hủy luôn cho rồi, đỡ làm mất mặt người nhân tạo.

"Thầy Trình cho rằng em lấy trộm gilophine." Lâm Mặc rầu rĩ nói. Cậu sợ Nhan Hạc Hiên hiểu lầm sinh ra chán ghét với mình nên vội bổ sung, "Nhưng em không... không phải như vậy! Là vì Mục Thanh Hoài cậu ấy cũng muốn dùng gilophine để trải nghiệm, em cảm thấy sử dụng bừa bãi rất nguy hiểm nên không cho phép... Có điều cậu ấy không nghe em, em đành lấy chai gilophine của cậu ấy đi, sau đó thì bị thầy giáo phát hiện..."

Càng nói Lâm Mặc càng sầu hơn, rốt cuộc cũng không phải Mục Thanh Hoài cho phép, tuy rằng cậu không thật sự lấy trộm nhưng hình như cũng chẳng khác lấy trộm là bao.

"Làm sao bây giờ, Mục Thanh Hoài rất tức giận với em, mấy ngày liền cũng không thèm nói với em câu nào hết. Em... em nên làm gì đây? Em không thật sự có ý chọc cậu ấy giận, em chỉ là lo lắng về sức khỏe cho cậu ta thôi. Khoa học đã chứng minh gilophine là tác nhân chính gây ra các bệnh như..."

Nhan Hạc Hiên: "..."

Y vào đây là để nghe mấy cái lời nhảm nhí này à? Lấy sự hiểu biết của y đối với Mục Thanh Hoài, tên đó khẳng định sẽ không giận dỗi chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.

Đúng là đầu óc mình có vấn đề thật rồi, tự dưng lại đi hỏi làm chi, để rồi ngồi nghe đến phát bực.

"... Nhan ca à! Cho nên anh cũng đừng dùng! Gilophine đó không tốt đâu! Nếu... nếu thật sự quá đau đầu thì có thể cân nhắc dùng các loại thuốc khác được không?"

"Khoan đã!" Nhan Hạc Hiên cắt ngang, "Cậu mới vừa gọi tôi cái gì?"

"A?" Lâm Mặc hơi ngơ ngác, "Thì em gọi anh là Nhan ca... A! Ý em không phải vậy! Nhan học trưởng anh đừng hiểu lầm!!"

Bên kia Nhan Hạc Hiên vẫn im lặng, đầu bên này Lâm Mặc đã cuống hết cả lên. Cậu không nhịn được lắp bắp giải thích: "Nhan học trưởng anh phải tin em, là do em nói nhanh quá nên bị lắp thôi! Em thật sự không có ý gì cả!"

Tuy miệng thì nói như thế, trong lòng Lâm Mặc không ngừng niệm. Nhan ca... Nhan ca... Cách gọi này cũng thật là dễ nghe. Có điều có quá thân mật hay không? Tại sao cậu gọi Mục Thanh Hoài là Hoài Hoài không chút ngại miệng mà đổi sang Nhan học trưởng lại cảm thấy lúng túng như thế.

Anh trai, gia đình. Những thứ này Lâm Mặc chưa từng trải qua nên không có cách nào thấu hiểu được. Cậu chỉ biết trên sách vở rằng khi hai người cùng chung huyết thống mới được xem như anh em mà thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao cậu thật muốn gọi Nhan Hạc Hiên một tiếng Nhan ca.

"Không sao cả, cậu muốn gọi thế nào cũng được." Nhan Hạc Hiên từ trước tới giờ không phải người chú ý tới tiểu tiết, y cũng không có loại cảm giác đặc biệt nào khi được gọi như vậy cho nên không quá quan tâm việc xưng hô.

"Thật... thật sự có thể gọi "Nhan ca" sao?" Lâm Mặc không tin được hỏi ngược lại.

"Ừ." Nhan Hạc Hiên nhàn nhạt đáp, lại tiếp tục quay về làm việc.

Bên kia Lâm Mặc không ngừng cười khúc khích khiến y tò mò không thôi. Chỉ hai tiếng "Nhan ca" thôi mà, có gì đáng vui vẻ đến như vậy sao? Đáng thương cho Nhan Hạc Hiên sinh ra đã đứng ở trên đỉnh, tuyệt đối không bao giờ hiểu được cảm giác kẻ yếu được cường giả công nhận, càng không hiểu loại tình cảm giữa thần tượng cùng người hâm mộ.

Có điều y cũng hiểu được vì sao Mục Thanh Hoài coi trọng cây nấm lùn này. Cảm xúc, tình cảm, đó là những thứ người nhân tạo cao cấp như bọn họ khó hiểu được, mà dù có hiểu cũng khó lòng biểu lộ ra được bên ngoài. Coi như cậu ta không biết làm gì, chỉ cần mỗi ngày cười vui vẻ để cho bọn họ nhìn cũng đủ giải trí rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Nhan Hạc Hiên nhen nhóm ý nghĩ xấu xa. Hay là lừa gạt tên nhóc này về phe mình nhỉ? Mục Thanh Hoài suốt ngày quấy rối làm phiền y tranh cao thấp, nếu người hầu nhỏ của cậu ta bị lừa đi liệu lúc phát hiện ra có nổi điên không? Quả thật rất đáng để thử.

"Này, Lâm Mặc." Y tằng hắng giọng gọi khẽ.

Lâm Mặc bên kia hãy còn đang đắm chìm trong vui sướng vô hạn, vừa được nam thần trong lòng gọi tên thì ngay lập tức ngồi dậy, động tác dứt khoát quyết liệt như vào tư thế sẵn sàng ra trận: "Dạ, em đây!"

"Lần này cậu gây ra phiền phức lớn đến như vậy, Mục Thanh Hoài khẳng định không bỏ qua cho cậu." Nhan Hạc Hiên mặt ngoài nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ, tên đó mà thèm quan tâm mới lạ.

"Em... em cũng đoán được..." Lâm Mặc đau khổ đáp, phút trước còn vui sướng nay đã héo úa.

"Khả năng cao cậu ta sẽ không cho cậu biết trước đề thi cùng đáp án, lần kiểm tra sau cậu chết chắc." Hẳn nên đe dọa một tí, để cho đối phương sợ hãi, như vậy mới dễ dàng đánh vào phòng ngự tâm lý được?

Lâm Mặc buồn thiu. Sao một người hai người cứ liên tiếp lấy cái điểm yếu này của cậu ra mà đánh vào tới tấp vậy.

"Hay như vầy đi, cậu theo tôi, sau này tôi cho cậu biết đáp án với đề thi." Nhan Hạc Hiên nói xong ngẫm nghĩ một chút, sửa lại, "Thậm chí cậu bỏ trắng bài thi cũng không sao, tôi hack cho điểm cậu tối đa luôn."

Gì chứ tường phòng ngự ba cái bài thi với điểm số của hệ thống chấm điểm yếu hơn hẳn an ninh ra vào viện nghiên cứu, Mục Thanh Hoài làm được y cũng làm được, chẳng qua từ trước tới giờ y không lợi dụng điều đó thì điểm lúc nào cũng đã tối đa rồi.

Đối mặt với thần tượng, Lâm Mặc tuy u mê nhưng chưa đánh mất hết lý trí. Cậu rất nhanh thoát khỏi trạng thái buồn rầu mà nghiêm túc đáp: "Cảm ơn anh, Nhan ca, nhưng mà không được đâu."

"Tại sao?" Nhan Hạc Hiên cảm thấy khó hiểu, điều kiện của y đưa ra còn tốt hơn cả Mục Thanh Hoài cơ mà.

"Mục Thanh Hoài từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử rất tốt với em. Cậu ấy là người đầu tiên giúp đỡ khi em gặp khó khăn, cũng là người duy nhất nguyện ý xem em như bạn bè. Cho dù hiện tại cậu ấy có đang giận em đi chăng nữa, thì đó cũng là do em sai trước, em càng không nên nhân lúc này mà rời khỏi Hoài Hoài." Lâm Mặc hết sức nghĩa chính ngôn từ mà đáp, "Hơn nữa em với cậu ấy đã ký khế ước vợ chồng, tuy chỉ ký miệng nhưng không thể vì như vậy mà qua loa được."

"... Lâm Mặc à, Mục Thanh Hoài lừa cậu đó." Sau một hồi lâu im lặng, Nhan Hạc Hiên mới lên tiếng được, "Vợ chồng không giống như cậu ta nói đâu."

Lâm Mặc: "A?"

Nhan Hạc Hiên không ngờ mình sống trên đời hơn mười năm, cuối cùng lại dành thời gian ngồi trong phòng tối đi giải thích cho một tên nhãi ranh khác như thế nào là vợ chồng. Kỳ thực không cần hack lên đến tận quang não một cách cao siêu như Mục Thanh Hoài miêu tả, qua một khoảng thời gian học tập thì bọn họ tự nhiên cũng hiểu ra được cái gì gọi là vợ chồng thôi.

Sau khi nghe Nhan Hạc Hiên giải thích xong, Lâm Mặc cảm thấy trời đất chao đảo! Mục Thanh Hoài thế nhưng lừa cậu! Còn lừa hơn một năm trời!

"Hoài Hoài thật xấu tính!" Lâm Mặc rấm rứt thật muốn cắn khăn, "Em không ngờ cậu ta lại lừa gạt em như thế!"

Cậu vốn chỉ cảm thán thôi, ai ngờ đâu bỗng dưng từ trong phòng tối vang lên một thanh âm quen thuộc: "Nha? Tới bây giờ cậu mới phát hiện ra? Lâm Mặc à cậu đúng là dễ lừa thật."

Thanh âm Mục Thanh Hoài rõ ràng hào sảng, khiến Lâm Mặc giật nảy cả mình. Cậu quay đầu tới lui, ngoại trừ bóng tối dày đặc ra thì chẳng thấy thứ gì khác, quơ quào tay cũng chẳng chạm phải thứ gì nốt. Nhưng... như vậy giọng của Mục Thanh Hoài ở đâu ra?

"Hoài Hoài?" Lâm Mặc nhẹ giọng gọi để xác nhận đấy không phải ảo giác của mình.

"Tôi gắn bọ truyền tin ở sau vành tai cậu." Còn gắn từ bao giờ thì Mục Thanh Hoài không để ý đến, "Bọ truyền tin chỉ truyền được thanh âm thôi, bên cậu tối quá tôi chẳng thấy gì đâu."

Nói ra được những lời như vậy, trong lòng Mục Thanh Hoài cũng có hơi ấm ức. Trước kia nó bộp chộp không xem kỹ, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm tai hại như vậy. Nhưng chuyện cũng đã lỡ rồi, chẳng lẽ lại đi thừa nhận với Lâm Mặc rằng vợ chồng hay kết hôn kỳ thực chẳng phải loại khế ước bình đẳng nào đó như nó ba hoa trước kia? Đánh chết Mục Thanh Hoài nó cũng không xé mặt được, chuyện này cứ thế gác sau đầu, hôm nay nhân tiện Nhan Hạc Hiên nhắc tới đành phải hùa theo để qua loa.

Đúng là Mục Thanh Hoài thật rồi! Trái tim Lâm Mặc nhảy cẫng lên như nai con, cậu thành khẩn nói với bọ truyền tin: "Hoài Hoài à, tớ nói với thầy giáo rằng tớ lấy trộm gilophine của cậu từ trong ngăn bàn, nếu thầy ấy có đến hỏi thì cậu nhớ khai cho đúng nha."

Nhan Hạc Hiên ở bên kia tường vốn dĩ yên tĩnh không có tiếng động nào lại đột ngột lên tiếng: "Nếu tôi là cậu thì đã báo với giáo viên rằng Mục Thanh Hoài chơi gilophine trong nhà vệ sinh chung, hắn phát hiện ra nhưng do phê quá nên cưỡng ép tôi dùng chung xong nhét cái chai đó vào người..."

"Anh im đi Nhan Hạc Hiên! Tôi còn chưa tính sổ chuyện anh muốn cướp người sau lưng tôi đâu!" Những lời này Mục Thanh Hoài cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, "Còn cậu nữa! Cậu có thể nói rằng tôi cho cậu mượn cơ đem về nghiên cứu cơ mà! Đồ ngu ngốc, bị bắt bỏ phòng tối là đáng lắm!"

Lâm Mặc xoa xoa tay, cậu không muốn nói cho Mục Thanh Hoài biết bởi vì bọn họ lúc trước còn đang cãi nhau, Mục Thanh Hoài thậm chí không thèm nhìn mặt cậu, cho nên cậu nào dám khai man như thế chứ. Lỡ như Mục Thanh Hoài vì tức giận không thông đồng cùng cậu thì cậu lại tội càng chồng tội. Chi bằng ngay từ đầu nhận lỗi về mình cho xong.

"Tên thầy giáo kia vốn dĩ cũng bụng mang ý xấu, chưa gặp tôi hỏi lại cũng chưa thẩm tra đã viết bản báo cáo trình lên cấp trên yêu cầu xử phạt cậu bằng ghế điện! Chết tiệt!" Mục Thanh Hoài hiếm khi nào tức giận đến như vậy, dù ngữ khí vẫn đều một giọng như cũ nhưng Lâm Mặc có thể nghe ra cậu ta không vui vẻ chút nào, "May mà tôi kịp thời lên tiếng, bằng không thì cậu đã trở thành Lâm thịt nướng rồi!"

"Cảm ơn cậu, Hoài Hoài." Lâm Mặc cảm động vô cùng. Không ngờ Mục Thanh Hoài bề ngoài giận dỗi mình, trong lòng vẫn chú ý đến động tĩnh của cậu. Ghế điện tuy không đáng sợ bằng tiêu hủy, nhưng cậu chẳng hứng thú với việc ngồi lên nó lắm đâu.

"Một lát nữa sẽ có người tới thả cậu ra, cứ việc ngồi im đấy mà chờ. Giờ tôi còn việc phải đi đây." Mục Thanh Hoài toan cắt tín hiệu, lại sực nhớ ra một chuyện nữa dặn thêm, "Tên Nhan Hạc Hiên kia nói gì cậu cũng đừng có nghe, y chỉ giỏi thọc gậy bánh xe tôi thôi."

"Hoài Hoài à, Nhan ca chỉ là..."

"Cậu còn gọi y là Nhan ca!" Mục Thanh Hoài tức tối vô cùng. Nó có loại cảm giác mà nhân loại ngoài kia hay gọi là "đội nón xanh"!

Lâm Mặc cảm thấy bản thân nói nhiều sai nhiều, quyết đoán ngậm miệng lại không lên tiếng nữa. Mục Thanh Hoài hừ lạnh một tiếng, cằn nhằn cậu chưa bao giờ gọi nó một tiếng "ca" lại đi gọi Nhan Hạc Hiên thế kia, dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Nghe được tiếng tút ngừng kết nối, Lâm Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng toát lên sự bất đắc dĩ. Mục Thanh Hoài cũng thật là, Nhan Hạc Hiên lớn tuổi hơn bọn họ, cậu gọi Nhan ca cảm thấy không sao, còn Hoài Hoài bằng tuổi, mở miệng ra cảm thấy rất kỳ quái. Hơn nữa nếu xét cho đúng thời gian thể thực nghiệm chào đời thì cậu còn ra đời trước Mục Thanh Hoài nữa đi, có gọi thì cũng phải là Mục Thanh Hoài gọi cậu...

Nghĩ tới cảnh tượng Mục Thanh Hoài gọi mình một tiếng "ca", Lâm Mặc liền thẹn vô cùng, dù trong phòng tối chỉ có một mình cậu chẳng bị ai nhìn thấy, cậu vẫn rất xấu hổ đưa hai tay lên che hai cái má bánh bao đỏ hồng của mình.

Quả nhiên hệt như Mục Thanh Hoài đã nói, cửa phòng tối mở ra, Lâm Mặc không kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài phải nheo mắt lại, một lần nữa mở ra thì phát hiện Trình Mính mang gương mặt đen sì đang đứng ngay cửa.

Vẻ mặt Trình Mính như nuốt phải ruồi bọ, thế nhưng gã chẳng lôi ra được cái khí thế quát nạt hào hùng như ban đầu, chỉ cộc cằn nói: "Mục Thanh Hoài chứng minh em vô tội, em có thể rời khỏi đây."

Lâm Mặc tuy không hiểu rõ lắm Mục Thanh Hoài đã dùng cách gì, nhưng cậu cũng đủ thông minh không hỏi Trình Mính câu này. Vốn dĩ ngay từ bắt đầu cậu đã biết Trình Mính không ưa thích mình, cậu cũng chỉ cho rằng do thành tích bản thân quá tệ thôi. Thế nhưng ngay cả khi thành tích nâng lên, Trình Mính dường như lại càng thêm căm ghét cậu.

Nếu không có Mục Thanh Hoài hỗ trợ, e rằng cậu đã bị gã đưa lên ghế điện tra tấn thống khoái một phen rồi. Nghĩ như vậy, tâm Lâm Mặc cũng nguội lạnh cả đi, chỉ gật đầu nhàn nhạt: "Như vậy em xin phép đi trước."

Lời này của Lâm Mặc chỉ nói đúng theo lễ nghĩa, thế nhưng rơi vào tai Trình Mính thì cậu đây chính là trắng trợn cười nhạo gã! Hô hấp của Trình Mính trở nên nặng nề, bàn tay nắm ở cửa không khỏi bóp mạnh, gân xanh nổi lên phập phồng trên trán. Mục Thanh Hoài thì thôi đi, ngay cả một tên người nhân tạo nhãi nhép cũng có thể lên mặt với gã sao!

Cuộc đối thoại tràn về khiến đại não Trình Mính như căng ra, sự hằn học che mờ hai tai gã, khiến toàn bộ tạp âm đều hóa thành tiếng ong ong liên hồi không dứt.

"Thầy Trình à, nghe nói thầy bắt Lâm Mặc vào phòng tối vì tội ăn trộm đồ à?" Mục Thanh Hoài chẳng biết làm thế nào đã tiến vào phòng làm việc của Trình Mình khoanh tay nhìn gã.

Trình Mính hết sức kinh ngạc, thêm một phần kinh hãi, thế nhưng gã chỉ có thể giả vờ làm một người thầy dịu dàng: "Sao em lại vào đây được? Ai nói với em chuyện này?"

Nói rồi, gã còn thở dài, diễn như thật: "Bạn học Lâm ăn cắp là không đúng, tuy nhiên cũng đều là người nhân tạo như nhau, em đừng trách bạn ấy làm chi. Lâm Mặc không giống em, loại như cậu ta tính xấu đã ăn sâu vào xương rồi, có điều chỉnh gen bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng ích gì đâu."

"Vậy sao." Mục Thanh Hoài hoàn toàn không để tâm đến những lời gã nói, nó chỉ lạnh lùng quét mắt một lượt quanh phòng, "Nghe bảo thầy định viết đơn kiến nghị cấp trên xử phạt Lâm Mặc bằng ghế điện nhỉ?"

Khóe miệng Trình Mính co rút, phía sau lưng không hiểu sao phát run đổ mồ hôi lạnh. Đơn kiến nghị của gã vẫn còn nằm trong quang não chưa hề gửi đi, gã cũng chẳng nói chuyện này cho ai biết, làm thế nào Mục Thanh Hoài lại hay tin được?

Cho dù Mục Thanh Hoài đứng trước mặt gã chỉ là một đứa trẻ, gã vẫn cảm thấy áp lực cực kỳ lớn. Đây chính là loại khí chất của những người nhân tạo đẳng cấp cao, không liên quan đến vấn đề tuổi tác, bọn họ sinh ra đã đứng trên đỉnh, hoàn toàn không bao giờ đem những kẻ con giun cái kiến như gã để vào mắt.

Trình Mính chỉ có thể tự cổ vũ bản thân rằng Mục Thanh Hoài biết thì có thể làm gì, hơn nữa Lâm Mặc lấy cắp của nó, gã trừng trị Lâm Mặc cũng xem như thay Mục Thanh Hoài trả thù rồi: "Muốn triệt để chấm dứt được thói xấu thì chỉ có thể dùng những biện pháp nặng, thầy tin rằng Lâm Mặc cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của thầy."

Mục Thanh Hoài không nói lời nào, Trình Mính còn cho rằng chính mình đã thành công thuyết phục được nó, còn chưa kịp thở phào một hơi thì nghe được tiếng nói khẽ: "Thầy Trình à, em nói thầy nghe cái này..."

"Cái... cái gì?" Trình Mính không hiểu sao có loại cảm giác bị dã thú rình mồi.

"Thầy có tin rằng thầy trừng phạt Lâm Mặc thế nào thì em cũng có thể trừng trị thầy thế ấy không?" Mục Thanh Hoài mặt không đổi sắc nói, "Hửm?"

Ánh mắt Mục Thanh Hoài sắc bén như dao cạo, lại lạnh lẽo hơn hồ băng, tựa hồ như một hố đen sâu thẳm nuốt chửng tất cả những thứ tiến vào bên trong đó. Trình Mính thân là một người nhân tạo đã trưởng thành, lại không thể không thừa nhận gã sợ hãi phải nhìn vào cặp mắt ấy.

"Ý em là gì... Mục Thanh Hoài à, trò đùa này không vui chút nào..."

"Ý em là nếu thầy thông minh một chút thì nên biết lúc này mình nên làm gì đi chứ?" Mục đích đã đạt, Mục Thanh Hoài không tiếp tục dây dưa ở lại làm chi. Chỉ cần đứng gần Trình Mính thôi nó cũng cảm thấy phát nôn, "Em chờ tin tốt từ thầy."

Dưới sự đe dọa của Mục Thanh Hoài, Trình Mính dù giận tái mặt cũng không thể không thả Lâm Mặc ra. Gã không rõ Mục Thanh Hoài bằng cách nào có thể làm như vậy, nhưng gã có loại trực giác tên nhóc kia hoàn toàn có thể làm được những gì nó nói. Suy đi nghĩ lại, Trình Mính không muốn vì phút giây nhất thời trả thù đầy khoái cảm mà lại đánh đổi sự thiện cảm từ một người nhân tạo cấp cao.

Nhẫn! Trong lòng Trình Mính chỉ có thể nghĩ ra một từ duy nhất! Mục Thanh Hoài có làm ra hành vi quá phận như thế nào, gã có tức giận ra sao thì Trình Mính gã đây cũng phải nhịn ở trong lòng!

Thế nhưng khi đối mặt với Lâm Mặc, sự giận dữ vốn bị đè ép lại một lần nữa bùng lên. Trên người Lâm Mặc không có loại uy áp giống Mục Thanh Hoài, vẻ bề ngoài cũng không khiến người khác chùn bước, gã cứ như thế mất hết lý trí dùng chân đạp mạnh từ phía sau lưng cậu!

Rầm! Lâm Mặc vốn dĩ không ngờ mình lại bị tập kích ở phía sau lưng, hứng trọn cú đá mà té ngã sõng soài trên mặt đất. Phần trán cậu đập mạnh xuống nền nhà, hai con mắt muốn hoa cả lên. Vốn đang định bò dậy, tay phải của cậu lại bị Trình Mính đạp lên.

"Thằng ranh con, tao không biết mày làm thế nào đu bám được tên Mục Thanh Hoài kia, nhưng đừng có vì vậy mà cho rằng chính mình đặc biệt hơn người!"

Lâm Mặc im lặng. Cậu cảm thấy cãi nhau với một tên điên là chuyện lãng phí sức lực nhất trên đời, mà độ hảo cảm vốn ít ỏi của cậu dành cho Trình Mính đã tuột xuống mức âm.

Trình Mính cũng chỉ hùng hổ hăm dọa được thế thôi chứ không dám làm ra hành động nào quá phận hơn. Gã thu chân lại, dáng vẻ chạy trối chết như bị ma đuổi. Lâm Mặc lúc này mới bình tĩnh đứng lên, phủi quần áo của mình.

Cậu thậm chí chẳng muốn nổi giận với Trình Mính làm gì. Cậu không phải người tốt tính ai cũng có thể tha thứ, chẳng qua những người còn không đáng để cậu bận tâm thì không thể khiến cậu nhấc lên được tâm tư.

Từng có một thời Lâm Mặc vì muốn lấy lòng gã mà điên cuồng học tập, chỉ hy vọng gã sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng hơn chứ không phải giọng điều đầy hằn học và cạnh khóe mỗi khi có điểm kiểm tra. Có điều giai đoạn đó đã qua lâu rồi. Trong lòng cậu thậm chí chẳng có một người tên Trình Mính nữa.

Vài ngày sau đó, Lâm Mặc phát hiện ra thầy giáo lớp họ đã đổi thành một người khác.

"Thầy Trình vì một vài hành vi vi phạm luật của viện nghiên cứu đã bị hủy công tác, từ giờ trở đi thầy sẽ là giáo viên mới của các em." Người nhân tạo kia đứng trước bục giảng mở miệng giới thiệu.

Tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ hủy công tác chính là cách nói khác của việc đem đi tiêu hủy. Chẳng qua cái đáng tò mò chính là, rốt cuộc Trình Mính đã làm gì đến mức bị viện nghiên cứu hủy đi?

Bọn họ cũng không cần suy nghĩ lung tung lâu, từ trước đến nay viện nghiên cứu luôn luôn công bố lý do tiêu hủy cho toàn bộ người nhân tạo biết để lấy làm răn đe. Buổi trưa trên đường đến nhà ăn, Lâm Mặc đi ngang qua bảng thông báo, phát hiện Trình Mính vậy mà mang tội danh "ăn cắp công trình nghiên cứu" cùng "gây thương tích cho nghiên cứu viên" của viện.

Sau khi kết thúc chương trình giáo dục dành cho người nhân tạo, những người nhân tạo đạt tiêu chuẩn sẽ được thăng làm nghiên cứu viên, mà những người còn lại chỉ có thể chờ được các nghiên cứu viên lựa chọn làm trợ tá. Mà một số như Trình Mính không được ai lựa chọn sẽ bị giáng luôn làm giáo viên dạy dỗ lứa người nhân tạo thế hệ sau.

Lớp của Trình Mính lại còn là lớp căn bản nhất, cho nên gã luôn lấy việc này làm nhục nhã, trong lòng hoài bão lớn lao sẽ có ngày có thể trở thành một nghiên cứu viên. Mặc dù sau khi phân chia công việc xong rất hiếm có trường hợp thay đổi, song nếu có người nhân tạo nào có thể đưa ra được một công trình nghiên cứu khiến viện đánh giá cao thì vẫn có cơ hội lên làm nghiên cứu viên.

Nhân duyên của Trình Mính từ lúc đi học đã kém, trình độ lại không cao, đó cũng là lý do vì sao gã không được bất kỳ ai chọn làm trợ tá. Do đó việc nghiên cứu của Trình Mính so với những nghiên cứu viên khác còn khó khăn gấp ngàn lần. Thiếu thốn nguyên vật liệu cùng thời gian, gã ngày càng tiều tụy cáu gắt mà công trình lại chẳng đi tới đâu.

Cho đến một ngày kia, Trình Mính may mắn hay không biết nên nói là xui xẻo phát hiện cửa phòng một nghiên cứu viên chưa khóa, gã vốn chỉ định khóa cửa thay, ai ngờ đâu lúc bước vào ánh mắt liền bị công trình nghiên cứu dang dở trên bàn dự án thu hút, tâm tư xấu xa nổi lên. Trình Mính đã quá trầm luân, ngay cả việc camera hệ thống đang quan sát gã cũng không buồn nghĩ tới, trực tiếp thu lấy toàn bộ vào quang não của mình.

Nào ngờ gã đang hành sự dang dở thì chủ nhân công trình kia quay trở về. Bị bắt quả tang, Trình Mính một mực chối, hai người cự cãi qua lại dẫn đến xô xát. Gã lỡ tay dùng lực quá mạnh, người nhân tạo kia bị đẩy đập đầu phải cạnh giường, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Nếu như bình thường, e rằng còn có cơ may cầu xin tha thứ. Nhưng Trình Mính lại phạm phải cả hai tội cùng một lúc, hơn nữa còn tổn hại đến nghiên cứu viên quý báu của viện, mà gã lại chẳng phải một sản phẩm nổi trội gì cho cam, vì vậy cấp trên của viện nghiên cứu tức đến nổ phổi, cộng thêm chuyện người nhân tạo lần trước bỏ trốn mà quyết định dùng mức xử phạt cao nhất lấy làm răn đe cho tất cả những người nhân tạo khác!

Trong vòng chưa đến một năm đã có hai người nhân tạo bị đem đi tiêu hủy, ngay cả những người trì độn nhất cũng cảm nhận được bầu không khí đầy áp lực đến nghẹt thở này.

Lâm Mặc nghe được tin này không có mấy cảm xúc. Cuộc sống thường ngày của cậu vốn như thế nào thì vẫn tiếp tục như thế đó, chẳng hề mảy may suy chuyển. Mà không chỉ riêng cậu, những người nhân tạo khác đều như thế. Việc này chẳng khác gì hòn sỏi ném vào ao nước, chỉ gợn lên vài vòng rồi mất tăm.

Mục Thanh Hoài buồn chán ngồi ăn dịch dinh dưỡng ở căn tin, kế bên nó đột nhiên xuất hiện thêm một người khác.

"Cậu làm?" Nhan Hạc Hiên tuy đặt câu hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án xác định,

"Chỉ là hack vào hệ thống một chút để cửa mở, lại cố tình sắp xếp dự án ngay chỗ Trình Mính dễ thấy mà thôi. Nếu gã không có lòng tham thì sẽ chẳng có việc gì cả." Mục Thanh Hoài nhún vai, "Nhưng mà cái tội danh "gây thương tích cho nghiên cứu viên" là tác phẩm của cậu đi?"

Nửa phần đầu đúng là do nó sắp xếp, nhưng còn nửa phần kịch tính phía sau thì nó không lường trước.

"Thật ra tôi có kế hoạch riêng, nhưng nếu cậu đã dựng sẵn kịch bản như vậy thì không nên uổng phí." Nhan Hạc Hiên thuận lời đáp. Kế hoạch ban đầu của y cũng khá giống Mục Thanh Hoài, chẳng qua phương thức khác biệt đôi chút thôi.

Hai mắt Mục Thanh Hoài tỏa sáng: "Thí nghiệm xâm nhập và điều khiển não bộ thông qua quang não thành công rồi sao?"

Nhan Hạc Hiên không trả lời, coi như cam chịu. Người nhân tạo kia vốn bị Nhan Hạc Hiên xâm nhập, việc hắn phát hiện ra Trình Mính vào phòng cũng do y điều khiển.

Mà chuyện Trình Mính xô đẩy khiến người kia té đập đầu ngất đi đương nhiên cũng nằm trong đó. Người nhân tạo kia cũng không bị thương quá nặng, chẳng qua do Nhan Hạc Hiên chưa giải trừ điều khiển nên hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê bất định.

"Tuy rằng còn chịu nhiều hạn chế, nhưng nhìn chung về cơ bản thì thí nghiệm đã thành công."

Mục Thanh Hoài xoay xoay tuýp dịch dinh dưỡng, tâm tư trong lòng chẳng biết đã cao chạy xa bay nơi phương trời nào. Ngón tay của nó sờ xung quanh mép khay, ánh mắt hơi đảo qua: "Cậu làm vậy là có ý gì? Muốn bán cho tôi một cái nhân tình? Đáng tiếc tôi tự mình giải quyết cũng được, nên cái nhân tình này xin phép không nhận."

Nhan Hạc Hiên hừ lạnh, đứng dậy mang khay của mình đi: "Chẳng qua trông tên đó khá ngứa mắt mà thôi."

Mục Thanh Hoài hơi nheo mắt dõi theo bóng lưng đối phương, đến khi Nhan Hạc Hiên đã khuất mắt mới dời mắt về lại khay thức ăn, đồng tử nhìn vào vô định không rõ đang nghĩ gì.

"Hoài Hoài? A? Mục Thanh Hoài!"

Mãi đến khi Lâm Mặc gọi to, Mục Thanh Hoài mới như sực tỉnh khỏi không gian của chính mình. Nó nâng mắt lên, nhìn thấy Lâm Mặc ngồi đối diện: "Có chuyện gì?"

"Cậu nhìn chằm chằm cái khay đó từ nãy tới giờ hơn bốn mươi lăm phút rồi đó." Lâm Mặc nhẹ giọng nói.

Vốn dĩ bình thường hai người họ cũng không quen ăn trưa chung với nhau, theo lời Mục Thanh Hoài là vì nhằm tránh gây chú ý. Có điều Lâm Mặc khi nãy quan sát cậu ta thấy cứ ngồi im nhìn mãi vào khay, còn tưởng đâu xảy ra chuyện gì đành phải phá lệ chạy qua hỏi thăm.

Mặc dù có rất nhiều người nhìn sang nhưng Lâm Mặc không quan tâm nữa. Cậu chỉ lo lắng mà nhìn Mục Thanh Hoài, e ngại người này phát bệnh.

"Không có gì, chẳng qua suy nghĩ chút chuyện." Mục Thanh Hoài lấy tay bóp trán, hành động này thật không phù hợp với một đứa trẻ sáu tuổi chút nào, nhưng Lâm Mặc lại không cảm thấy có gì không ổn.

Mỗi lần Mục Thanh Hoài nghĩ ra được sáng kiến gì mới, cậu ta đều sẽ như vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Mặc đành ở trong lòng âm thầm cầu nguyện. Các kế hoạch của Mục Thanh Hoài không bao giờ bình thường cả, cuộc đời cậu ta dường như chỉ có những ý tưởng ngày càng điên rồ mà thôi.

Thế nhưng dù đã có chuẩn bị sẵn trong lòng, Lâm Mặc cũng không bao giờ nghĩ tới, cái kế hoạch mà Mục Thanh Hoài vẽ ra ở trong lòng ấy, nó lại vượt khỏi mọi sự tưởng tượng của cậu.

Tiểu kịch trường:

Hạ Duệ: "... Rốt cuộc khi nào tôi mới được lên sân khấu?"

Mục Thanh Hoài: "Câm miệng! Cậu với Lâm Mặc phát bánh chó suốt bao nhiêu thế giới rồi còn mặt dày mặt dạn đòi thêm đất diễn à?!"

Hạ Duệ: "..."

Nhan Hạc Hiên: "Thiếu kiên nhẫn đến như vậy, sao có thể xứng đáng làm nam chính."

Mục Thanh Hoài: "Cậu cũng câm miệng nốt cho tôi! Nói thì ghê gớm lắm, là tên nào lúc nhỏ mới nghe tiếng Lâm Mặc bị đánh đã đi trả thù hộ người ta rồi?! Lại còn làm bộ làm tịch, nhỏ tuổi đã một bụng tâm cơ!"

Nhan Hạc Hiên: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau time skip rồi nên bộ ba Lâm Nhan Mục đều trưởng thành hết rồi nhé. Công quân rồi sẽ xuất hiện, mọi người cứ bình tĩnh mà chờ. Dù sao ổng có lên sàn cũng có mấy đất diễn đâu *ngao ngán nhìn trời*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play