Mưa tầm tã một đêm, đến rạng sáng hôm sau thì dừng hẳn.
Ngựa đã bị đá chôn vùi, phần đường còn lại chỉ có thể dựa vào chân. Nói về khinh công thì từ xưa đến nay tuyệt kỹ của ám vệ lẫn thích khách đều thuộc hàng nhất đẳng, những người khác dù luyện đến xuất thần nhập hóa thế nào cũng không thể so bằng. Tuy nhiên võ công của Diệu vương cùng hai hộ vệ đều không kém, dùng để di chuyển qua lại giữa chốn hiểm hóc vẫn dùng được.
Nước mưa như giội rửa cả ngọn núi này, mùi đất ẩm ướt cùng cỏ cây sau mưa xông vào mũi, thỉnh thoảng từ trên những cành cây cao rơi xuống tí tách những hạt thủy châu, tạo nên loại âm thanh nhỏ bé giữa chốn hoang vu vắng lặng này. Lục Thanh đạp lên một cành cây mượn lực phóng sang, lá cây kêu rào rào, lắc mình rũ xuống không biết bao nhiêu là nước. Hắn tiến lại gần một hang động cúi người xem xét vết tích, trầm trọng nói: "Vương gia, ở đây có tro tàn."
Có tro, đồng nghĩa, nơi này vừa mới có người đốt lửa. Người đầu tiên Bách Hiểu Minh có thể nghĩ đến chính là Lâm Mặc cùng kẻ thần bí kia.
"Dựa theo vết tích để lại bọn họ hẳn chưa đi xa..." Lục Thanh nói đến đây, nghe thấy Diệu vương phía sau đột nhiên hô to một tiếng, hốt hoảng quay người lại đã không còn thấy người đâu.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Lục Mậu đuổi theo sau vương gia, hãy còn la to: "Vương gia cẩn thận!"
Bách Hiểu Minh không phải đột nhiên hóa rồ. Hắn là nhìn thấy Lâm Mặc, cho nên mới cuống cuồng như vậy.
Thời điểm trông thấy gương mặt khiến mình mệt nhọc cả ngày, hắn còn ngỡ đâu ảo giác, không dám tin là thật. Chớp mắt một cái liền phát hiện cậu đã bỏ chạy, hắn không kịp thời suy nghĩ gì thêm đã vội vã đuổi theo.
Dùng khinh công vượt qua không biết bao nhiêu đoạn đường, tầm hơn một khắc sau, Bách Hiểu Minh mới phát hiện hai hộ vệ của mình đã không thấy đâu. Trong lòng cảm giác việc này có trá, thế nhưng vì một bóng hình chưa chắc thật ấy, hắn vẫn cắn răng tiếp tục chạy theo phương hướng lần cuối nhìn thấy cậu.
Vượt qua khỏi khu rừng, đối diện là một vách đá cheo leo, Bách Hiểu Minh nhìn thấy đối phương đang đứng một mình ngay đó, đầu hơi cúi xuống không rõ thần sắc.
Hắn gần như run rẩy tiến lên, đôi môi hơi mấp máy tựa như không tin đây là sự thật: "Là ngươi..."
Lâm Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên, trong mắt còn chút ngơ ngác chưa tan hết, trông thấy hắn cũng không chạy lại, chỉ nói nhỏ: "Vương gia..."
"Ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Bách Hiểu Minh gấp gáp đến độ thiếu điều xoay vòng quanh cậu, hắn tiến lại gần, hai cánh tay vừa dịu dàng lại mạnh mẽ xiết chặt người vào lồng ngực của mình, "Không sao, tất cả mọi chuyện qua rồi."
Lâm Mặc bị ôm đến u mê. Không phải Diệu vương ghét Thập Ngũ lắm sao? Vì sao lại ôm cậu thân thiết đến như vậy? Chẳng lẽ hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt? Hoặc kinh khủng hơn, hắn bị đa nhân cách?
Cậu cố gắng quẳng những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, âm thầm cắn chặt môi. Bách Hiểu Minh coi như không quen không biết với cậu, hôm nay nếu cậu còn muốn quay trở về thế giới của mình nhất định phải giết hắn. Chỉ cần dùng chủy thủ giấu trong ống tay áo đâm thật mạnh vào trái tim kia, cậu liền được giải thoát.
Cho dù... cho dù người kia đang ôm cậu như thể muốn khảm vào lòng, cậu cũng tuyệt đối không được phép để bản thân bị lung lay.
Đây là giả, tất cả đều là giả thôi. Lâm Mặc tự an ủi chính mình như vậy, rút chủy thủ ra đâm vào lồng ngực đối phương!
Chủy thủ lóe sáng dưới tia nắng mặt trời, ngay sau đó mùi tanh nồng của máu lan đến mũi. Nơi bụng Bách Hiểu Minh nở ra một đóa hoa đỏ thẫm, gương mặt hắn sững sờ không tài nào tin được nhìn chằm chằm cậu: "Lâm Mặc... Vì sao..."
Ong! Trong đầu Lâm Mặc kêu lên một tiếng như thế, cả người run rẩy cố tránh thoát ra. Khi nãy cậu run tay, cộng thêm nỗi sợ hãi phải giết người khiến cho chủy thủ thay vì đâm vào ngực thì lại cắm xuống dưới bụng.
Làm thế nào người này biết được tên của cậu? Rõ ràng trong ký ức kia, thân thể này có tên Thập Nhất, nửa chữ cũng không liên quan đến cái tên Lâm Mặc! Diệu vương là người bị đâm, thế nhưng Lâm Mặc càng cảm thấy đôi mắt của mình hoa lên, thật thật ảo ảo không phân được.
"Làm sao ngươi biết cái tên Lâm Mặc này..." Cậu khiếp sợ nhìn hắn.
"Khụ... Không phải chính ngươi nói muốn dùng cái tên này sao..." Bách Hiểu Minh phun ra một búng máu, trên bụng vẫn còn cắm thanh chủy thủ kia, "Ngươi vì thành thân với ta nên cải danh thay đổi một thân phận khác, từ bỏ cái tên Thập Nhất mà xưng thành Lâm Mặc. Những chuyện này ngươi không nhớ sao?"
"Ta..." Lâm Mặc đầu óc quay cuồng không biết phải làm gì, hai tay ôm đầu rên rỉ, "Không đúng, chuyện này không đúng..."
Thái độ của Lâm Mặc vô cùng kỳ lạ, Bách Hiểu Minh dù có ngốc cũng phải nhận ra cậu có điều bất thường. Hắn dùng lực rút chủy thủ ra ném sang một bên, chủy thủ rơi xuống đất kêu leng keng, giãy ra vài đạo máu. Lâm Mặc nhìn thấy hắn tiến đến thì đồng tử hơi co lại, cuống quýt muốn tránh ra: "Ngươi đừng lại đây! Đừng lại..."
Cậu im bặt nhìn chằm chằm về phía một điểm phía sau lưng đối phương. Nhan Hạc Hiên đứng trên một chạc cây, trên tay là một cây cung đã giương lên, chỉ cần y buông tay mũi tên sẽ ngay lập tức nhắm thẳng lồng ngực Diệu vương mà bay tới.
Phải rồi, nhiệm vụ của cậu là giết hắn... Diệu vương phải chết...
"Cậu cầm lấy chủy thủ này, khi hắn đến gần thì dùng lực thật mạnh đâm vào." Cách đây nửa giờ trước, Nhan Hạc Hiên giao cho Lâm Mặc một thanh chủy thủ sắc bén, hướng dẫn cách sử dụng.
Mũi chủy thủy bén nhọn, thân mỏng lại nhẹ, nhưng Lâm Mặc biết chỉ cần dùng một chút lực thôi cũng đủ đâm xuyên da thịt bất kỳ kẻ nào.
"Hiên ca, lỡ như tôi đâm trượt thì sao? Hoặc hắn né được?" Lâm Mặc vẫn còn chút lo âu nói ra thắc mắc của mình. Thật tình thì cậu vẫn chưa tự tin về khả năng của bản thân lắm, cho dù đã dung nhập được bảy tám phần đối với cơ thể này.
"Không sao, tôi sẽ ở phía sau hỗ trợ. Nếu cậu thật sự thất bại, như vậy tôi liền ra tay. Chỉ cần giữ chân hắn là đủ."
Lâm Mặc hãy còn nhiều câu hỏi muốn hỏi, ví dụ như nếu Nhan Hạc Hiên có thể tự mình giết Diệu vương, vì cái gì còn cần cái bao cỏ cậu đây lên trước mở đường a. Thế nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, Nhan Hạc Hiên đã suỵt một tiếng, chỉ tay về một hướng. Theo hướng ngón tay của hắn nhìn lại, Lâm Mặc nhìn thấy một gương mặt diễm lệ giống như ký ức của mình, bàn tay không khỏi căng thẳng càng nắm chủy thủ thêm chặt.
"Cậu khiến hắn chú ý rồi dẫn đến phía vách đá, tôi sẽ đánh lạc hướng hai tên hộ vệ còn lại."
Tự biết lúc này không còn thời gian để thắc mắc, Lâm Mặc cắn răng gật đầu, làm theo kế hoạch xuất đầu lộ diện để Diệu vương trông thấy sau đó bỏ chạy.
Quả nhiên Nhan Hạc Hiên tính toán không sai, hai tên hộ vệ kia đều bị y dẫn dụ sang nơi khác. Mà giờ phút này kế hoạch của Lâm Mặc thất bại, y liền tự mình ra tay.
Khóe môi Nhan Hạc Hiên hơi nhếch lên, kỳ thực ngay từ đầu y cũng đã dự đoán được tiểu thiên thần Mặc Mặc sẽ không có cách nào thành công. Những ký ức trước kia của cậu đều đã bị xóa bỏ, hiện tại cậu chính là Lâm Mặc đến từ một xã hội pháp trị, ngay cả gà còn chưa từng giết qua, nói gì đến người.
Bảo Lâm Mặc đi giết Bách Hiểu Minh, chẳng qua chỉ để khiến nội tâm thêm chút hả dạ mà thôi. Nghĩ đến vẻ mặt của Bách Hiểu Minh bị chính người mình yêu giết chết, y đã vô cùng sung sướng rồi. Đáng tiếc Lâm Mặc không hoàn thành được, mà y cũng không trông chờ lắm. Rốt cuộc công việc bẩn tay này cứ để người như y đến mà làm đi.
Bàn tay giữ lấy mũi tên của Nhan Hạc Hiên buông ra, mũi tên theo đó xé gió lao tới, chuẩn xác ngắm thẳng về phía Bách Hiểu Minh...
"A!"
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Lâm Mặc thần tình tán loạn không ngờ lại bước hụt chân, chỉ nghe thấy cậu kêu một tiếng, sau đó thân mình biến mất. Bách Hiểu Minh tựa như phát điên, không màng vết thương hãy còn chảy máu, chẳng buồn nghĩ ngợi liền lao xuống theo.
Mũi tên bắn trượt, nét mặt Nhan Hạc Hiên u ám, sát khí đáy mắt sắp hóa thành thực chất.
Y bước ra từ chỗ tối, nhìn xuống phía dưới vực thẳm. Kết quả không ngoài dự đoán, ngoài một mảnh heo hút ngập tràn màu xanh của cây cỏ ra thì không còn nhìn thấy gì nữa.
*****
Lâm Mặc chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù bên tai, cả cơ thể như bị rút hết sức lực. Đột nhiên trước mắt xuất hiện thêm một chấm đen lao về phía cậu, cậu dù lờ mờ nhìn ra được đối phương là ai, lại không tài nào làm ra được phản ứng gì.
Lần thứ hai mở mắt dậy, phát hiện chính mình thế nhưng rơi xuống một đầm nước không chết, hơn nữa còn trôi dạt vào bờ. Đối với loại chuyện nhảy vực không chết thuộc đãi ngộ nhân vật chính này, Lâm Mặc lần đầu tiên hưởng thụ ngũ vị tạp trần không biết phát biểu cảm xúc trong lòng thế nào.
Cậu quay đầu nhìn, phát hiện vị vương gia kia không được may mắn lắm. Bởi vì trước đó đã thụ thương, cộng thêm ngâm nước không biết bao lâu, vết thương dần chuyển sang tình huống tồi tệ. Lâm Mặc phỏng đoán cho dù cậu không làm gì chỉ mặc kệ hắn, nói không chừng hết ngày hôm nay đối phương liền đi đời nhà ma. Bất quá ma xui quỷ khiến thế nào, cậu cảm thấy người chết cũng nên về với đất, hảo tâm kéo hắn ra khỏi nước. Nhưng cũng chỉ có thể mà thôi. Sinh tử phía sau này của hắn là do Diêm Vương định đoạt, cậu không can dự nữa.
Như vậy... cũng tính như đã giết chết Diệu vương, hoàn thành nhiệm vụ đi? Lâm Mặc trong lòng phức tạp tiến đến gần hắn, đôi mắt đối phương còn đang nhắm nghiền, hai hàng chân mày chau lại. Không biết xuất phát từ tâm tư gì, cậu đột nhiên đưa tay, chọt chọt vào cặp vết nhăn đó, giống như muốn xoa xao. Cũng chẳng biết hành động này thật sự có hiệu quả hay không, chân mày đối phương không còn nhíu nữa.
Lâm Mặc cảm thấy cứ tiếp tục ở lại đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, tốt nhất nên tìm đường thoát ra. Lỡ như nhiệm vụ thành công mà cậu toi đời, như vậy chẳng phải uổng phí sao. Thế nhưng cậu vừa đứng lên, Diệu vương vẫn luôn hôn mê lại đột nhiên phát ra âm thanh: "Lâm Mặc... Lâm Mặc..."
Tiếng kêu nhỏ vụn hoảng hốt như người đi trong đêm cố tìm kiếm một nguồn sáng, kêu đến tâm cậu chấn động. Lâm Mặc chỉ cảm thấy lồng ngực quặn thắt đau xót, nghi ngờ có khi nào là do cơ thể này vẫn còn rung động với Diệu vương hay không. Bằng không vì sao hiện tại cậu lại đau đến thế, đau đến muốn thay hắn chết đi.
Chần chờ một hồi, cuối cùng Lâm Mặc đưa ra một quyết định mà tự bản thân cũng cảm thấy ngu xuẩn. Cậu tức tối cho chính mình một bạt tai, sau đó nâng người này cõng trên lưng, bắt đầu đi kiếm một địa phương có thể tạm dừng chân.
Lúc Bách Hiểu Minh tỉnh dậy, trên người hắn đã bị lột sạch xiêm y. Hắn hơi nhíu mày, phát hiện chỗ vết thương nơi bụng đã có người băng bó cho, tuy rằng thủ pháp hơi xấu nhưng vẫn đúng tiêu chuẩn, tối thiểu không để máu tiếp tục chảy nữa.
Bên cạnh truyền đến ấm áp, củi lửa lách tách khiến hắn thêm dễ chịu, đồng thời nhận ra chính mình đang ngồi bên trong một hang động. Từ bên ngoài bước vào một thân ảnh quen thuộc, trông thấy hắn đã tỉnh thì kinh ngạc: "Tỉnh rồi sao?"
Cậu ngồi xuống ở phía đối diện, uống một ngụm nước, trông thấy ánh mắt của đối phương vẫn luôn sáng quắc theo dõi mình, liền hơi không hiểu gì, gãi gãi đầu đưa chén nước tự chế sang: "Muốn uống không?"
Bách Hiểu Minh không nói lời nào, lặng lẽ nhận lấy cái bát sứt sẹo làm từ vỏ một loại quả nào đấy, đưa lên miệng nhấp từng ngụm. Không biết có phải do trước đó nước đã được Lâm Mặc uống qua hay không, hắn cảm thấy đây nhất định là cam lộ ngọt ngào nhất từ trước đến nay được nếm thử.
Nhìn bộ dáng đối phương, Lâm Mặc liền biết tối thiếu hắn sẽ không lăn đùng ra chết trong vòng hôm nay, nhất thời không nói rõ cảm xúc trong lòng. Nhiệm vụ yêu cầu cậu giết hắn, nhưng cậu lại đi cứu người ta, hơn nữa còn vì một người xa lạ cõng đi mấy dặm chỉ để tìm chỗ trú, rồi dựa theo ký ức nguyên thân băng bó vết thương cùng đốt lửa, lại còn ra ngoài tìm thức ăn.
Nhìn vào những gì bản thân vừa làm, có chỗ nào giống như muốn giết hắn không chứ. Trong đầu Lâm Mặc luôn có hai giọng nói gắt gao tranh luận. Một bên xúi giục bảo cậu nhanh chóng kết liễu hắn đi, còn chần chờ để làm gì. Chỉ cần hắn chết cậu liền có thể quay trở về, việc sau đó đâu còn liên quan đến cậu. Bên còn lại thì khuyên nhủ bảo rằng trong chuyện này nhất định có trá, trước khi hiểu rõ mọi chuyện đừng nên vọng động. Sau khi xác định được chân tướng rồi ra tay cũng không muộn.
"... Ta có chuyện cần hỏi ngươi." Lâm Mặc nhớ lại ký ức của cơ thể này, bắt đầu suy nghĩ xem nên hỏi từ đâu.
"Ân." Lông mi dày cong của Bách Hiểu Minh hơi run rẩy như cánh bướm, hắn cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu.
Lâm Mặc nhìn gương mặt quá mức xinh đẹp, diễm lệ đến phạm quy này, trong lòng thầm nhủ chả trách Thập Nhất mê mẩn đối phương đến chết đi sống lại. Nhưng nhìn người cũng không thể nhìn mặt! Cho dù có một gương mặt đẹp, tính cách lại xấu xí, như vậy cũng chỉ là một tên cặn bã nhìn dễ coi mà thôi!
Hơn nữa cậu là trai thẳng! Cậu chỉ thích em gái mềm mại, tuyệt đối không thích loại nam nhân khiến các em gái mềm mại điên cuồng như Diệu vương đâu!
"Cái tên Lâm Mặc này, là ta nói cho ngươi nghe sao?"
"Đúng vậy, bằng không ta làm sao biết được." Bách Hiểu Minh nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Mặc, "Lâm Mặc, ta hỏi thật, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã làm gì ngươi?"
Theo lý thuyết, giữa một kẻ xa lạ như Bách Hiểu Minh cùng người ở bên cạnh cậu mấy ngày nay như Nhan Hạc Hiên, Lâm Mặc lẽ ra phải tin tưởng người thứ hai hơn. Nhưng không biết vì lý do gì, cậu lại không kiềm chế được có chút rung động, cảm thấy người thứ nhất càng thêm đáng tin cậy.
"Ta... ta mất trí nhớ..." Cậu cũng không thể nói mình là người xuyên việt được, đành dùng cái lý do người xuyên việt hay dùng nhất, "Có người nói với ta rằng, nhiệm vụ của ta là giết ngươi..."
"Giết ta?" Bách Hiểu Minh tựa hồ không tin, hệt như vừa nghe được một chuyện cười. Lâm Mặc của hắn sao có thể muốn giết hắn chứ.
"Nhưng sau khi gặp ngươi, ta lại cảm thấy có nhiều chuyện không đúng... Ký ức trong đầu như phủ thêm một lớp sương mù mờ mịt, làm ta không phân rõ hiện thực cùng ảo giác. Ngươi... rốt cuộc chúng ta là gì của nhau?"
Nghe câu hỏi này, Bách Hiểu Minh như rơi xuống hầm băng. Lâm Mặc không những muốn giết hắn, còn lãng quên cả mối quan hệ của hai người họ. Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu trần thuật: "Trước kia tên ngươi là Thập Nhất, là ám vệ của ta. Bởi vì ngươi yêu thích ta, mà ta cũng yêu thích ngươi, hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt quyết định thành thân. Ta muốn thay ngươi tạo danh phận mới, ngươi chọn cái tên Lâm Mặc này để bắt đầu lại từ đầu. Vào ngày thành thân, kiệu phu của ngươi bị đánh tráo, khi ta phát hiện thì bọn chúng đã mang ngươi rời đi. Ta lần theo dấu vết đến được đây, tìm được ngươi liền đuổi theo, những chuyện sau đó thì ngươi biết rồi."
Lâm Mặc vô cùng kinh ngạc, không ngừng nhìn hắn đánh giá. Dựa theo lời nam nhân đối diện này kể, xem ra cũng không hoàn toàn khác hẳn ký ức cậu nhận được, có điều hắn không tra giống Diệu vương nguyên bản, mà nguyên thân cũng không cần chịu đựng khổ sở như thế. Rốt cuộc là bên nào giả dối bên nào chân thật đây?
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cán cân trong lòng Lâm Mặc đã sớm nghiêng về phía Bách Hiểu Minh. Một người vì kẻ khác sẵn lòng nhảy xuống vực không màng sống chết, nếu nói quan hệ hai người không tốt đẹp thì thật khó tin.
"Là vậy sao? Như vậy một đao kia..." Nói tới đây Lâm Mặc có chút chột dạ, liền im lặng.
Kỳ thực thời điểm nhận phải một đao đó, Bách Hiểu Minh nào đâu phải không cảm giác gì. Hắn là người, hắn cũng có cảm xúc, bị chính người mình yêu thương và tin tưởng nhất đâm một nhát vào thời điểm bản thân buông lỏng cảnh giác, hắn sao không đau khổ phẫn nộ, sao có thể không muốn chất vấn cậu vì sao để làm thế. Nhưng rất nhanh loại cảm xúc ấy nhanh chóng bị thay thế bằng một suy nghĩ khác, nếu đối phương là Lâm Mặc, như vậy cho dù cậu làm gì, dù hành vi ấy có vô lý thế nào, hắn cũng cam tâm chấp nhận.
Hiện tại biết được chân tướng, hắn càng không tài nào trách móc cậu được. Ánh mắt Bách Hiểu Minh nhu hòa nhìn vẻ mặt bối rối của Lâm Mặc, trong lòng mềm mại vô cùng: "Không sao, cũng không phải ngươi cố ý."
Có thể tẩy trắng cho đối phương đến cỡ này, Lâm Mặc thật muốn quỳ xuống kêu một tiếng tình thánh bạch liên hoa! Nếu là cậu, bị người mình thân thiết đâm một nhát như thế, cho dù không tuyệt giao khẳng định cũng phải lao đến đánh đối phương một trận, làm gì có việc dễ dàng tha thứ như Diệu vương chứ.
Bất quá thắc mắc được giải đáp, Lâm Mặc cũng không tìm ra được biện pháp nào khả dĩ. Cứ coi như những lời Bách Hiểu Minh nói là sự thật đi, như vậy vẫn không giải thích được bao nhiêu. Lâm Mặc cảm giác rất có thể cậu không phải vừa mới tiến đến thế giới này mà kỳ thực đã xuyên đến từ sớm trước đó, tối thiểu cũng phải trước khi nguyên thân nói ra cái tên Lâm Mặc này cho Diệu vương. Sau đó vì bị chuyện gì kích thích hoặc do ai gây ra, cậu bị mất trí nhớ, kết quả thành ra vở tuồng khi nãy...
Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng này, vậy chẳng phải Nhan Hạc Hiên ngay từ đầu đã lừa cậu sao? Có điều Nhan Hạc Hiên cũng biết tên thật của cậu a! Hơn nữa dựa vào cách nói chuyện của y thì y dường như cũng là xuyên việt giả giống cậu, hoặc một sự tồn tại nào đó tương tự như vậy. Tìm cách xóa trí nhớ rồi lừa gạt một kẻ vô dụng như cậu thì có ích lợi gì chứ, cậu thật sự nghĩ không ra!
Quan trọng nhất chính là, sau khi xác định Nhan Hạc Hiên rất có thể đã nói dối rất nhiều, Lâm Mặc phát hiện cậu cũng không nghĩ ra được cách nào quay về hết! Hoặc có thể ngay từ đầu vốn đã chẳng có cách quay về!
Đúng vậy, cậu bị xe tông chết, xác không biết văng ra bao nhiêu mảnh, làm gì có chuyện cải tử hoàn sinh hay đảo ngược thời gian chứ.
Nói như thế, hiện tại cậu phải chấp nhận sự thật rằng rất có thể bản thân sẽ bị trói buộc với cái cơ thể này, đồng thời cũng gánh luôn toàn bộ chuyện nguyên thân làm. Nghĩ tới mối quan hệ giữa Diệu vương cùng nguyên thân, hơn nữa theo lời hắn nói thì cái cơ thể này của cậu suýt chút nữa đã bái thiên địa cùng hắn, mí mắt Lâm Mặc không khỏi giật giật.
"Chuyện kia coi như ta có lỗi." Lâm Mặc thẳng thắn nhận lỗi, biết sai phải nhận, không nên ngụy biện, "Bất quá ta thật sự đã mất trí nhớ, quan hệ với ngươi không nhớ rõ, cho nên... Sau khi thoát được khỏi nơi này, chúng ta vẫn nên đường ai nấy đi đi."
Lâm Mặc vừa dứt lời, nét mặt Bách Hiểu Minh ngay trong giây lát đã chuyển sang một loại trạng thái phẫn nộ không nói nên lời. Hắn xiết chặt nắm tay, gằn giọng nhấn mạnh từng tiếng: "Lâm Mặc, chúng ta cái gì cần làm cũng đều đã làm, bây giờ ngươi dùng một lý do mất trí nhớ liền đòi chạy trốn khỏi ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Đầu óc Lâm Mặc lại kêu ong ong. Cái gì cần làm cũng đều đã làm... Mợ nó, chả lẽ... chả lẽ... Đột nhiên cậu có loại xúc động muốn kiểm tra cúc hoa của mình ghê gớm!
"Ngươi... ngươi..." Lâm Mặc đỏ phừng mặt, chỉ tay về phía Bách Hiểu Minh lại lắp bắp không biết nói gì, hồi lâu mới thốt lên, "Ta không thích nam nhân! Ta không thích ngươi."
Bách Hiểu Minh nắm lấy tay cậu, bất chấp vết thương trên cơ thể mà đột ngột làm ra hành động mạnh. Lâm Mặc bởi vì không kịp phòng bị đè xuống, trời đất quay cuồng chỉ thấy đối phương từ lúc nào đã ngồi lên người mình đè mình xuống.
"Cút ngay!" Cậu giơ tay đá chân, cố tìm cách đẩy đối phương ra, "Ngươi lăn xuống cho ta!"
Mặc dù bị thương, nhưng Bách Hiểu Minh nội lực vẫn còn, so với gân gà Lâm Mặc còn chưa thuần thục cách dùng võ công thì trên cơ hơn nhiều. Nếu không phải lúc ấy hắn thất thần, lại vì tin tưởng đối phương mà không chú ý, Lâm Mặc chưa chắc đã đâm được một đao kia.
Một tay của hắn giữ lại hai cánh tay của cậu đặt trên đầu, gương mặt cúi sát thật gần, trong ánh mắt lóe ra từng tia giận dữ: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta bảo rằng ta không quen biết ngươi! Ta cái gì cũng không nhớ, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta thành thân với ngươi? Hơn nữa ta không thích nam nhân, ta chỉ thích nữ nhân mềm mại mà thôi!"
Lời nói này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Bách Hiểu Minh chịu áp lực nặng nề, cộng thêm bị chọc tức, khí huyết xông lên não thật không chịu nổi, lạnh giọng: "Không thích nam nhân? Lúc bị ta thao đến phát khóc, cũng không nghe ngươi nói như vậy."
"Ngươi..." Bởi vì đối phương không mặc xiêm y, Lâm Mặc rất nhanh liền cảm ứng được biến hóa của bộ phận nào đó, sắc mặt tái xanh, "Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!"
"Đợi đến lúc ngươi nằm xuống dưới thân ta cầu xin xem ai mới không biết xấu hổ!" Bách Hiểu Minh lần này thật sự phẫn nộ, hắn một tay giữ lấy tay Lâm Mặc, tay còn lại gỡ bỏ quần áo của cậu. Xiêm y cổ đại không rắc rối quần áo hiện đại, cơ hồ chỉ cần cởi bỏ thắt lưng, toàn bộ liền đều sẽ xõa tung, lộ ra một mảnh xuân sắc. Hai nụ hồng diễm lệ bị phô bày ra trước không khí, không khỏi run rẩy dựng đứng lên.
"Thả ta ra! Đồ cầm thú! Buông ta ra!" Những tiếng kêu kháng nghị của Lâm Mặc rất nhanh liền bị che lấp bởi một nụ hôn sâu điên cuồng.
Bách Hiểu Minh như một con dã thú muốn chiếm đoạt lại địa bàn của mình. Hắn có thể tha thứ cho mọi hành vi của Lâm Mặc, kể cậu có từng muốn giết hắn, hắn cũng hoàn toàn xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ đồng ý cho cậu rời đi, càng không chấp nhận cậu nói mình ghét hắn.
Trong lúc cuồng đoạt hô hấp, hắn nếm thấy vị mặn cùng tanh của sắt. Hai mắt Lâm Mặc trừng lớn, nước mắt không biết từ bao giờ chảy ra, miệng cậu vẫn còn dính máu của Diệu vương, mà ngay cả đầu lưỡi cậu do mạnh mẽ cắn xuống lúc hỗn loạn cũng bị tổn thương một phần. Đau đớn dường như khiến Bách Hiểu Minh tỉnh táo ra một phần, hắn nhìn thấy cậu khóc, khóc đến thương tâm, khóc đến khiến người khác đau lòng.
"Ô ô ô... Ta không nên tin ngươi, ngươi là đồ khốn nạn..." Lâm Mặc vẫn còn đang rơi lệ, trong giọng nói mang theo ngập tràn khổ sở, "Hiên ca... Hiên ca... mau cứu ta..."
"Lâm Mặc!" Bách Hiểu Minh đau đớn không thôi, nghe thấy cậu gọi tên một người khác chỉ có thể dùng hết sức lực ôm đối phương vào lòng, "Ngươi đừng khóc, là ta sai. Ta không nên làm như vậy. Lâm Mặc, nói gì đó với ta đi. Ngươi đánh ta cũng được."
Tại sao hắn có thể khốn nạn đến như thế chứ. Lâm Mặc vừa mới mất trí nhớ, đối với thế giới xung quanh vẫn chưa rõ ai nói thật ai nói dối, mà hắn lại chỉ vì một phúc bốc đồng làm ra loại hành vi này với cậu. Bởi vì đối phương vẫn luôn dũng cảm tiến lên trước, cho nên hắn quên mất rằng người làm từ xương từ thịt, cũng sẽ có lúc đau lòng sợ hãi.
Lâm Mặc vẫn tiếp tục khóc, tựa như chỉ có thể dùng cách đó mới có thể giải tỏa được tâm trạng trong lòng. Lúc này đây cậu không quan tâm rốt cuộc kẻ nào diễn trò kẻ nào mới nói thật nữa, cậu chỉ muốn quay trở về! Hoặc rời đi nơi này, đến bất cứ chỗ nào khác đều được!
"Lâm Mặc... Lâm Mặc..." Tiếng nỉ non của Bách Hiểu Minh vẫn vang vọng bên tai, "Cho dù ngươi đã quên hết tất cả, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu. Ngươi không muốn thành thân, hôn lễ của chúng ta liền hoãn lại. Ngươi không thích ta chạm vào ngươi, ta liền không chạm đến. Như vậy có được không?"
Nhan Hạc Hiên nói đúng, người này căn bản chỉ diễn trò mà thôi. Hắn dùng nhu tình trói buộc kẻ khác, sau đó mạnh mẽ đem chân tâm đối phương chà đạp dưới đất, nhìn trái tim của người ta vì hắn mà vỡ nát. Lẽ ra cậu không nên nghe theo cảm giác của khối thân thể này mà nên mặc kệ hắn chết đi.
"... Ta không muốn nhìn thấy ngươi." Một hồi lâu sau, cậu mới khàn giọng trả lời, "Nể tình ta cứu ngươi một mạng, một đao kia coi như xóa bỏ, ta với ngươi không còn nợ nần gì nữa."
Tim Bách Hiểu Minh co rút lại. Không, một đao kia làm sao có thể cắt đứt hết tình cảm giữa hắn và cậu. Ân ái bao nhiêu ngày, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ. Một người đã gần như dung nhập vào máu xương của hắn, trở thành tâm can của hắn, cậu rời đi rồi hắn làm sao mà sống, mà tồn tại?
Nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn còn ẩm ướt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy tuyệt vọng, Bách Hiểu Minh bất giác cảm thấy thật mệt mỏi. Giống như hắn đã phạm vào một sai lầm không nên phạm phải. Lúc này đây tranh luận chỉ khiến cho mối quan hệ hai người thêm căng thẳng, hắn gần như lạc giọng mà trả lời: "Được, sau khi rời khỏi đây rồi, ngươi muốn đi đâu ta cũng không ngăn cản."
Lâm Mặc chống tay ngồi dậy, nhìn bóng lưng cô đơn thẳng tắp như tùng bách của Bách Hiểu Minh đang mặc quần áo vào, đột nhiên xuất hiện loại cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Thế nhưng cậu vẫn còn rất sợ hãi, cậu không biết nên tin vào điều gì nữa, vì vậy vẫn trầm mặc ngồi yên tại chỗ, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình hết mức có thể. Ngay cả khi Bách Hiểu Minh mang theo trái cây trở về, cậu cũng không động đến phần hắn đưa cho.
Cậu ngẩn ngơ như một bức tượng đá, không còn để ý đến thời gian không gian xung quanh nữa. Nhiệm vụ do thám lối ra mấy ngày nay vẫn luôn để Bách Hiểu Minh làm. Hắn im lặng không một lời nào làm công việc đó, mỗi tối lại mang về thức ăn cùng nước uống cho Lâm Mặc. Nhưng cậu chỉ uống nước, lại không ăn, qua mấy ngày cơ thể liền yếu đi thấy rõ. Hắn lại chẳng có cách nào ép buộc cậu ăn được, buộc lòng tìm lối ra càng sớm càng tốt.
Tới sáng ngày thứ tư sau khi rơi xuống vực, Bách Hiểu Minh rốt cuộc cũng tìm được một con đường dẫn lên núi. Hắn nói cho Lâm Mặc, cậu chỉ gật gật đầu như biểu thị chính mình đã hiểu rõ, sau đó theo sau chân hắn lên đường.
Quãng thời gian này, bọn họ kẻ thù cũng không phải kẻ thù, bạn bè cũng không ra bạn bè, tồn tại một loại quan hệ vi diệu ngăn cách bởi một bức tường vô hình. Thế nhưng cả hai không ai nguyện ý chủ động đánh vỡ tầng ngăn cách đó, bởi vì họ biết phía sau chỉ có vực sâu vạn trượng, rơi vào liền không có cách nào thoát ra nữa.
"Ra khỏi đây rồi, ngươi theo ta về vương phủ." Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Mặc, Bách Hiểu Minh cười khổ giải thích thêm, "Nơi này không an toàn, tình trạng cơ thể ngươi cũng không tốt đẹp gì mấy. Điều kiện ở vương phủ thế nào cũng khá hơn. Đợi ngươi tịnh dưỡng khỏe mạnh rồi, đến lúc ấy muốn rời đi cũng không muộn."
Lâm Mặc ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này cũng không sai, coi như ngầm chấp thuận. Hiện tại cậu một thân một mình không danh phận không tài sản, nếu chẳng may có đổ bệnh chết dọc đường cũng chẳng ai hay. Chi bằng theo đối phương trở về, đợi đến khi ổn định quyết được mục tiêu cho mình rồi thì rời đi cũng được.
Trời đất rộng lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ không thoát được khỏi hắn sao.
Bách Hiểu Minh đọc được suy nghĩ của Lâm Mặc, hay nói đúng hơn hắn có thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Người mình yêu giờ đây chỉ luôn một mực tìm cách tránh né mình càng xa càng tốt, hắn không biết dùng từ ngữ gì miêu tả nỗi lòng, cay đắng nói: "Lâm Mặc, ngươi thực sự chán ghét ta đến thế, không muốn cho ta một cơ hội sao?"
"Bách Hiểu Minh." Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc lên tiếng sau mấy ngày liền, khiến Bách Hiểu Minh cơ hồ thụ sủng nhược kinh. Cậu khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm, "Ngươi... từ bỏ đi."
Trái tim Bách Hiểu minh vừa nhấc lên chưa được bao lâu liền chùng xuống, tựa như bị ngàn vạn côn trùng cắn rỉa.
"Người ngươi thích là Lâm Mặc của trước kia. Ta hiện tại cái gì cũng đều đã quên mất, ngoại trừ một thân bộ dáng này, không có điểm nào là giống với hắn."
"Không đúng!" Bách Hiểu Minh gần như ngay lập tức phủ nhận.
"Ngươi thử nghĩ kỹ xem, mấy ngày nay ta có hành động như hắn? Có biểu hiện như hắn?"
Bách Hiểu Minh muốn phủ quyết, nhưng chính hắn cũng mơ hồ cảm nhận được Lâm Mặc của hiện tại có những cái khác biệt so với quá khứ. Ví dụ như cậu trước kia luôn đặt tôn ti lễ nghĩa lên đầu, chỉ cần hắn có hành vi quá phận liền nhắc nhở. Hoặc cậu luôn giữ một bộ mặt không cảm xúc như người chết, chỉ khi lên giường mới phủ thêm vài tầng sắc thái. Trong khi đó Lâm Mặc của hiện tại tràn ngập sức sống hơn, càng giống một thanh niên mới trưởng thành hơn.
Nhưng cho dù là vậy, từ sâu thẳm bên trong hắn vẫn khẳng định, hai người này là một. Bọn họ tuy có thể có những khác biệt nho nhỏ, nhưng Bách Hiểu Minh tin rằng đó là vì hoàn cảnh mà tạo thành. Nếu Lâm Mặc của quá khứ không trải qua huấn luyện ma quỷ trở thành một ám vệ, như vậy có lẽ cậu cũng không khác mấy Lâm Mặc đang đứng trước mặt hắn. Không, hai người họ vốn dĩ là một rồi.
"Ngươi là ngươi, không phải bất kỳ ai khác." Hắn chậm rãi nói, "Lâm Mặc, ta yêu ngươi vì chính bản thân ngươi. Cho dù tính cách ngươi ra sao, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của ta. Ngươi trông như thế nào, ta đều thích."
A, thật là loại tán tỉnh thường hay nghe thấy. Lâm Mặc không mấy tin tưởng quay đầu đi hừ lạnh một tiếng, hơi ngẩng lên liền phát hiện phía trước có người, kinh hô: "Hiên ca!"
Nhan Hạc Hiên đứng chặn ngay đường đi của bọn họ cách đó hơn trăm thước, mí mắt y rũ xuống không đoán được thần sắc bên trong.
Sắc mặt Bách Hiểu Minh thoáng chốc thay đổi, hắn nhìn sang Lâm Mặc bên cạnh, có điều cậu vẫn đứng im tại đó không nhúc nhích.
"Hiên ca... Ta muốn hỏi ngươi một chuyện..." Lâm Mặc đứng tại chỗ, không tiến thêm bước nào nữa, "Có phải ngươi nói dối ta không?"
Nhan Hạc Hiên im lặng một hồi lâu, mãi một lúc sau mới phát ra một tiếng: "Ân."
"Ký ức của ta... có phải do ngươi làm?"
Lại một lúc lâu sau, một tiếng "Ân" khác mới phát ra.
"Vì... vì cái gì?" Lâm Mặc không tài nào tin được mở to mắt nhìn y, "Ta rốt cuộc có chỗ nào đáng giá khiến ngươi lừa dối? Vì cái gì muốn xóa ký ức của ta?"
Tầng tầng lừa dối khiến Lâm Mặc không biết nên tin vào điều gì. Cậu là Lâm Mặc, hay Thập Nhất? Nếu ký ức của nguyên thân y có thể ngụy tạo được, như vậy ký ức của cậu có khi nào cũng là giả dối? Hiện tại cậu là ai, cậu là cái gì? Cậu có thật sự tồn tại hay không? Hay chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức tùy ý thêm bớt vào?
Đầu Lâm Mặc thật đau, cậu không gắng gượng được cơ thể, cả người như muốn sụp đổ. Bách Hiểu Minh kế bên trông thấy tình cảnh này, lo lắng không thôi: "Lâm Mặc!"
"Những chuyện em vừa hỏi, đợi tôi giết chết hắn xong sẽ cho em một câu trả lời." Nhan Hạc Hiên vừa dứt lời, cơ thể cuối cùng cũng động.
Y lao tới dùng kiếm chém thẳng về phía Bách Hiểu Minh. Hắn hiện tại tay không tấc sắt, người còn chịu thương, cho dù nội lực thâm hậu cỡ nào cũng không có cách phản công. Huống hồ võ nghệ của Nhan Hạc Hiên không thua kém gì hắn, vừa một kích đầu tiên, Bách Hiểu Minh chỉ có thể chật vật né tránh. Kiếm bổ vào đá, hòn đá cao to hơn đầu người cứ thế bị chém làm đôi.
Hai người đánh nhau qua lại hơn chục chiêu, Bách Hiểu Minh ngày càng vào thế bí. Nhận thấy đối phương đã đi vào trận địa của mình, ánh mắt Nhan Hạc Hiên lóe lên sự ngoan độc. Ngón tay y hơi giật nhẹ, ám khí từ bốn phương tám hướng nhắm ngay Bách Hiểu Minh mà lao tới. Phía trước là đao kiếm vô tình, sau lưng là ám khí có độc, cho dù Bách Hiểu Minh có tiến hay lùi, chờ đợi hắn cũng chỉ có một chữ chết.
Giây phút nghe thấy tiếng gió kỳ lạ, Bách Hiểu Minh liền ngờ ngợ đoán được đối phương có đặt cơ quan. Một bên né tránh đường kiếm của y, hắn biết đây chính là kết thúc. Hắn cười khổ, e rằng hôm nay phải tán mạng tại nơi này. Chỉ là thật không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Phập!
Sau lưng hắn không truyền đến đau đớn trong dự liệu, lại là một mảng ẩm ướt. Bách Hiểu Minh cứng đờ người. Hắn không muốn quay lại, không muốn nhìn thấy cái sự thật mà hắn đoán ra.
"Vương gia..."
Một tiếng kêu này như ngọn rơm cuối cùng đẽ gãy lạc đà. Hai mắt Bách Hiểu Minh đỏ rực tơ máu, hắn xoay người lại đỡ lấy thân hình của đối phương. Sau lưng Lâm Mặc chi chít những thanh độc tiễn phóng ra từ cơ quan của Nhan Hạc Hiên, máu ứa ra chuyển sang đen ngòm. Bách Hiểu Minh sợ hãi, hắn cố gắng lay tỉnh cậu: "Lâm Mặc... Lâm Mặc..."
Đối phương mở to mắt ra. Bên trong ánh mắt không phải hoài nghi cùng sợ hãi, mà là một mảnh thanh thản trong sáng. Cậu vẽ lên một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi nói: "Ta... là ám vệ của vương gia..."
"Ngươi đừng nói! Ngươi đừng nói gì cả!" Không biết từ bao giờ giọng của Bách Hiểu Minh đã khàn đi, hắn chỉ có thể thều thào từng tiếng nhỏ.
Hắn dự cảm được những lời tiếp theo cũng chính là những lời cuối cùng mà mình có thể nghe thấy được.
"Bảo vệ vương gia... là nhiệm vụ ta..." Ánh sáng bên trong ánh mắt đã hơi tối lại, nhưng nụ cười vẫn tràn ngập rực rỡ, "Ta thật sự rất hạnh phúc."
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm như trút ra được gánh nặng cuối cùng. Mà trong đôi mắt không còn tiêu cự kia, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ánh sáng một lần nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT