Ngày diễn ra buổi lễ quyên tặng, Thẩm công và chú Thẩm đại diện cho Thẩm gia xuất hiện trước công chúng, mà Thẩm Sách là người mở hoạt động từ thiện này đã sớm dẫn theo Chiêu Chiêu và Thẩm Thiệu đến Cửu Giang(*). Ở đó có một chi nhánh thuộc công ty của Thẩm Sách.
(*) Cửu Giang là một địa cấp thị nằm bên bờ nam của sông Trường Giang ở tây bắc tỉnh Giang Tây
Nhóm nhân viên cuồng công việc của hắn vừa nghe tin ông chủ đến thị sát thì phấn khích đến mức thức thâu đêm chuẩn bị tài liệu báo cáo. Nào có ai ngờ, Thẩm Sách vừa đến chi nhánh ở Cửu Giang, chỉ thị đầu tiên lại là: tập hợp những nhân viên cốt cán, đi núi Lư và hồ Phàn Dương.
Nhóm nhân viên cốt cán nghe được tin này thì kêu gào oán hận, lên án ông chủ ham chơi quên công việc, tài liệu cần kiểm tra ở chi nhánh chậm chạp không xử lý...... Chợt, mọi âm thanh ai oán dừng lại. Ngoài tấm kính, Thẩm Chiêu Chiêu nắm tay một cậu bé đi vào văn phòng của Thẩm Sách.
Nhóm người này quay đầu nhìn nhau, hóa ra đằng sau mấy năm “bị tình cảm vây khốn” khiến ông chủ biến mất không rõ tung tích lại là cả một câu chuyện tình phức tạp xúc động lòng người như thế...... Sau mười phút, tin tức ông chủ có đứa con khoảng bảy tám tuổi đã truyền khắp công ty, thậm chí truyền đến cả chi nhánh ở tận Singapore...... Đến khi nhóm nhân viên cốt cán này nghe được Thẩm Thiệu gọi Thẩm Sách một tiếng “Ông chú nhỏ”, tin đồn này đã không còn cách nào đính chính lại.
Buổi trưa, đoàn người đến hồ Phàn Dương.
“Cuối thu nên có nhiều người đến cắm trại,” Trợ thủ đắc lực nhất tên Hướng Đoạt(*) của Thẩm Sách lên tiếng, đẩy nhẹ cặp kính, chỉ mặt hồ mênh mông phủ sương mờ nói với Chiêu Chiêu: “Đây là nơi trú đông của chim di cư. Qua mùa đông là sẽ trở thành thiên đường bạch hạc, ngoài ra còn có hơn mười vạn con chim thiên nga, vịt trời, chim nhạn, phần lớn chim di cư tránh rét đều sẽ đến nơi này. Mỗi lần có một đàn bay đến, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ cảm nhận được sự kinh diễm của một trời như có tuyết rơi.”
(*) Kiếp trước là Phương Đoạt tặng hộ tâm ngọc cho Sách mua đất xây nhà nè
Cô chưa bao giờ nhìn thấy chim di trú di chuyển, chỉ có một lần ở thảo nguyên Châu Phi nhìn thấy một đàn thú di cư, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đại khái khung cảnh sẽ hoành tráng đến mức nào.
Trên đường đi về hướng sông Trường Giang, Hướng Đoạt kể cho cậu bé nghe về trận chiến Xích Bích(*), Thẩm Thiệu nghe đến say mê, đòi Hướng Đoạt kể tiếp trận chiến trên hồ Phàn Dương thời xưa. Hướng Đoạt không chắc chắn, quay sang cầu cứu ông chủ nhà mình.
(*) Ai biết Tam Quốc, Lưu – Tôn Tào Tháo thì chắc sẽ biết trận chiến này, nói chung là nó liên quan đến ranh giới ở hai bờ Trường Giang
Ngày thường Thẩm Sách rất hiếm khi bàn luận “Chiến sự thời cổ” với người khác, hôm nay dẫn theo Chiêu Chiêu, đứng bên bờ hồ, khiến hắn nhớ đến kiếp trước đưa Chiêu Chiêu ra khỏi quận Võ Lăng đã từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi nghỉ lại khi trời về chiều, cho ngựa uống nước bên hồ, tâm trạng cứ thế tốt lên, chiều theo đòi hỏi của cậu bé: “Sài Tang là trọng trấn quân sự, ban đầu vốn là một núi hai nước, núi Lư, sông Trường Giang và hồ Phàn Dương.”
“Trường Giang chia đôi Bắc Nam, trận chiến lịch sử nổi tiếng nhiều không đếm hết,” hắn nhìn mặt hồ mênh mông, “Trận chiến có quy mô lớn nhất trên hồ Phàn Dương chính là trận thủy chiến giữa Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng, ác chiến kéo dài ba mươi sáu ngày, dùng 20 vạn binh lực đánh bại 60 vạn quân địch, đại toàn thắng. Sau trận chiến đó Chu Nguyên Chương mới dám phát ngôn — Thiên Hạ đã định.”
(*) Sau trận chiến này thì Chu Nguyên Chương Bắc tiến, thành công thống nhất hai miền. Thời gian thực của nó là năm 1363, kiếp trước của Sách là vào khoảng 400-600.
Hắn hơi ngừng lại, sau đó nói: “Coi như là trận thủy chiến lớn nhất trên thế giới thời trung cổ.”
Hướng Đoạt nghe đến đây thì hai mắt tỏa sáng: “Thật muốn trải nghiệm một lần, quay về quá khứ.”
“Trải nghiệm?” Hắn nhìn sang Hướng Đoạt.
“Tay nắm thần binh, đánh Tây dẹp Bắc,” Hướng Đoạt nói, “Loạn thế tạo anh hùng, bất kỳ đấng nam nhi nào cũng có giấc mộng này.”
Chiến tranh của hiện đại thật sự khó mà gặp được những vị anh hùng kiệt xuất như thời đại binh khí lạnh.
Thẩm Sách im lặng hồi lâu, nói: “Tôi đọc cho cậu nghe vài con số sau mấy câu chuyện hào hùng cổ xưa đi. Tần mạt Hán sơ(), nổi loạn liên miên không dứt, cuối cùng còn lại chưa đến 1800 vạn người(*). Sau này dù đã trở lại thái bình, thời điểm hưng thịnh nhất Tây Hán mới chỉ đạt ngưỡng 6000 vạn. Tây Hán kết thúc, chiến loạn, dân số giảm một nửa. Đông Hán kết thúc, chiến loạn lại nổi lên, trận chiến Xích Bích thương vong vô số, sau Tam Quốc chỉ còn chưa đến 800 vạn. Mãi đến thời Tây Tấn mới khôi phục về hơn 1600 vạn.”
(*) Tự nhiên nhớ câu Tần mạt Hán sơ, quần hùng tranh bá. Nếu không nhầm thì nó là thời kỳ chuyển giao từ nhà Tần sang nhà Hán
(**) 18 triệu, chưa bằng dân số HCM và HN gộp lại:>
Tuy là thời cổ đại khó mà có một con số chuẩn xác, nhưng nó cũng phần nào phản ánh sự khốc liệt của chiến tranh.
Tam Quốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp danh tướng, có những trận đại chiến được hậu thế trầm trồ kinh ngạc, cũng có: Tào Tháo thiếu lương, mưu sĩ dâng lương thực lẫn với thịt người; Lưu Bị đánh vào Quảng Lăng, quân lương bị cắt đứt, người cũng thành lương. Thời đại đó, nói đơn giản dễ hiểu chính là trận chiến đoạt từng tấc từng tấc thành chiến, mỗi thời mỗi khắc đều có chiến sự, tướng quân của ai đánh hạ thành của ai, hoặc bị bắt, hoặc bỏ mạng, hoặc đại thắng. Mà bách tính bị cuốn vào hàng loạt trận chiến đó đến cuối chẳng qua cũng chỉ là vài con số tử vong.
“Xương trắng phơi ngoài đồng, ngàn dặm không có tiếng gà gáy. Loạn thế nổi lên, sách sử ghi lại nhiều nhất chính là ba chữ ‘người thành lương’,” hắn chầm chậm nói, “Nếu không vì thế, có ai muốn bỏ lại người thân cầm lên binh khí?”
Một đàn chim bay qua, hình ảnh đó dừng lại trong đôi mắt hắn vài giây, cũng không khiến nó nổi lên một cơn sóng gợn, đôi mắt này giống như đã nhìn thấu mọi phân chia hợp nhất của mấy ngàn năm lịch sử.
Hướng Đoạt đẩy kính, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mọi người tiếp tục thăm thú, tôi đi xem có hạng mục nào có thể đầu tư không.” Sau đó xoay người lên xe, một giây cũng không lưu luyến. Anh chàng này chỉ bỏ lại một câu đó rồi cứ thế quay về công ty chuẩn bị cho hạng mục mới...... Không hề do dự, cũng không có ý định cho người sếp này tí mặt mũi, thoáng cái đã không thấy bóng người.
Chiêu Chiêu càng ngày càng khâm phục nhóm nhân viên ưu tú của Thẩm Sách, cũng không biết hắn đào được từng người này ở ngóc ngách nào.
Ngoại trừ họ thì còn có khách du lịch đến tham quan, không biết từ chiếc xe nào phát ra một bài hát cực kỳ xưa cũ, tên là 《Đóa sen xanh》. Thẩm Sách im lặng lắng nghe, được một đoạn thì quay sang nói với Chiêu Chiêu: “Năm bài hát này nổi tiếng, Macao đồng thời cấp giấy phép kinh doanh cho Galaxy, SJM và Wynn(*).”
(*) khách sạn cao cấp và sòng bài
Cô gật đầu: “Nhớ. Cũng vì phần công việc mẹ em phụ trách có liên quan nên mới quen biết ba anh.”
Thẩm Sách đặt lời muốn nói về sau: “Mẹ em vì chuyện giấy phép, lần đầu bay đến Macao bàn chuyện làm ăn với ba anh. Trùng hợp lúc đó anh đang bị bệnh, nằm ở Hồng Kông, vừa nghe nói mẹ em đến Macao thì lập tức đứng dậy mặc vest vào, ngay trong ngày đi cùng mẹ em và trưởng bối trong nhà ăn cơm.”
“Vì sắp phải tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình sao?” Cô đau lòng, “Quá liều rồi. Chú Thẩm không xót anh hả?”
“Không phải vì công việc, bởi vì đó là mẹ em,” hắn nói, “Muốn gây ấn tượng tốt.”
“Năm đó em mới bao nhiêu tuổi?” Cô thật sự bất ngờ.
“Mười bốn.”
Năm đó cô mới mười bốn tuổi, ở Montreal học, còn hắn mười bảy tuổi, ở Hồng Kông.Đêm hôm đó, họ ở lại núi Lư.
Ngủ đến nửa đêm, hắn đưa cô ra ngoài, xe đi dọc theo đường núi, cuối cùng dừng lại trên một khoảng đất trống.
Cô hạ cửa kính, tiếng côn trùng rả rích bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn: “Đây là đâu?”
“Là đây thôi,” hắn nói, “Em ngủ thêm đi, đến giờ chúng ta xuống xe.”
Chiêu Chiêu không biết hắn muốn làm gì, đắp chăn tranh thủ chợp mắt...... Cuối cùng không phải Thẩm Sách gọi cô dậy, mà là tiếng chuông từ rất xa truyền đến, như có như không, tựa như ở chân trời, lại như còn có cả người đang tụng kinh.
“Anh nghe thấy không?” Cô nhìn hắn.
Hắn gật đầu: “Họ đang tụng kinh buổi sáng.”
Cô xoay cổ tay hắn nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ? Hóa ra sư trong chùa tụng kinh từ sớm như vậy.
“Chúng ta chờ cái này đây hả?” Cô che miệng, ngáp một cái.
Hắn đan hai tay kê sau đầu, không phủ nhận: “Ở Montreal em đặc biệt cho anh nghe tiếng chuông ở giáo đường. Hôm nay đến núi Lư, anh cũng muốn đưa em đi nghe tiếng chuông chùa.”
Chiêu Chiêu nhắm mắt, đầu gối lên cánh tay hắn, cười ngọt ngào.
Chờ Chiêu Chiêu hoàn toàn tỉnh táo Thẩm Sách mới đưa cô xuống xe. Tiếng tụng kinh vẫn tiếp tục, giữa núi rừng không có một bóng người qua lại, hai người nhờ ánh sáng đèn pin men theo con đường đá nhỏ đi xuống.
“Em có một bà cô nhỏ, hay đến chơi với em và chị gái từ lúc nhỏ xíu. Bà cô nhỏ nhắc đến núi Lư thường nói người đọc sách thời xưa rất thanh cao nhã nhặn, đến núi Lư chỉ nhặt vài chùm mây mang về,” Chiêu Chiêu khoác cánh tay hắn, rủ rỉ, “Bà cô nhỏ nói, nơi này nổi tiếng nhất chính là khung cảnh mây phủ kín núi —“
Bỗng khưng lại.
Mu bàn chân của cô hình như vừa có thứ gì đó nhảy lên...... Nhẫy nhẫy, ướt ướt. Lông tơ toàn thân dựng đứng, cô quay sang, dùng ánh mắt cầu cứu hắn. Thẩm Sách chiếu đèn pin, ngồi xuống, quan sát con vật đang ngồi trên chân cô.
“Em đoán xem?” Thế mà vẫn còn tranh thủ trêu cô cho được.
Cô nín thở: “...... Ếch, hay là cóc?”
“Cóc.”
Cô hét lên, dọa cả đám chim trong rừng bay tan tác. Dưới ánh sáng của đèn pin, một con ếch xanh nhảy phốc vào bụi rậm. Trái tim nhỏ bé của cô vẫn còn đập thình thịch, chỉ tay, sắc mặt trắng bệch: “Rõ ràng là ếch.”
Hắn đứng lên: “Như nhau mà?”
Cô lườm hắn một cái, Thẩm Sách chợt đánh mắt ra hiệu cho cô, Chiêu Chiêu cứ tưởng lại có con gì nhảy ra nữa, quay phắt đầu, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm bụi cỏ bên đường. Không có. Bị hù dọa liền hai lần, mấy thứ động vật ở đây đã thành trở ngại tâm lý đối với cô. Chiêu Chiêu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ sợ sẽ lại có thứ sinh vật kỳ quái nào nữa thình lình nhảy ra.
Hắn thở khẽ một hơi: “Để anh cõng em, như thế sẽ không phải sợ nữa.”
Chiêu Chiêu trời sinh đã sợ mấy loài động vật bò sát, bị ếch dọa một trận đã không còn tí dũng cảm nào tiếp tục đi con đường núi đen kịt này, nhưng lại còn muốn giữ thể diện, cuối cùng vẫn là Thẩm Sách tự kéo cô lên lưng mình. Với thể lực hiện tại của hắn, cõng cô cũng chỉ như cõng trẻ con, không hề cố sức.
Trời còn chưa sáng, sương sớm khiến đường đá ẩm ướt, bọn họ lại đang đi xuống nên Thẩm Sách đi rất chậm.
Cô cầm đèn pin chiếu đường cho hắn: “Chúng ta đi đâu thế?”
“Chùa Hoàng Long phủ.”
“Đi sớm thế này hả?”
“Thắp một nén hương, tiện thể ăn bữa cơm chay.”
“Anh còn muốn ăn ké bữa sáng của người ta?”
“Nặng lời rồi.” Hắn cười đá mấy viên đá nhỏ trên đường, “Trong chùa có hòm công đức, chúng ta bỏ nhiều hơn chút là được.”
Bầu không khí hòa với mùi hương thanh mát của cỏ cây, hắn cõng cô, bước xuống từng bậc đá, trời cũng dần sáng.
Đều nói đỉnh núi Lư là vị trí lý tưởng nhất để ngắm mặt trời mọc và mây mù bao quanh. Họ đi trên con đường đá dẫn xuống ngôi chùa, giữa tiếng chuông và tiếng tụng kinh, từ khi đêm còn mịt mù đến khi mặt trời ló rạng, thấy được ngoài cổ thụ hai bên đường chọc vào mây thì không còn gì khác.
“Ngôi chùa này có gì đặc biệt hả?” Cô hỏi, “Mà nhất định phải đến thế này?”Ba năm sau, phương trượng theo lời dặn của Thẩm Sách trả hộ tâm ngọc cho Phương Đoạt.
Ngày hôm đó, Triều Diễn, Vu Vinh và Phương Đoạt cùng nhau đến, mang theo mong chờ sẽ biết được tung tích của Thẩm Sách, cuối cùng lại chỉ nhận được từ phương trượng một miếng hộ tâm ngọc, thêm một cái chắp tay, một câu a di đà phật, ngoài ra không còn gì khác nữa. Ba vị tướng quân ba năm trước đã cùng nhau ném binh khí xuống sông, không làm tướng nữa, hiện tại mặc một thân thường phục đứng trước cửa điện, phương trượng cứ thế bị ba vóc dáng cao lớn sừng sững này vây quanh không còn cách nào khác.
Phương trượng đẩy cánh cửa khép hờ, bên trong đặt mười mấy bài vị, Thẩm Sách và Thẩm Chiêu Chiêu đứng sóng đôi, hàng dưới là mười bốn vị tướng, ngoại trừ ba người còn sống đang đứng ở đây, thì tất cả những cái tên còn lại đều nằm trên đó.
Ba người sững sờ nhìn những cái tên này, ấm ức và bất bình trong lòng trải qua mấy năm cùng lúc trào dâng, nuốt xuống nước mắt, khẩn cầu phương trượng mang chữ nghĩa của mình viết gì đó cho Thẩm Sách. Họ không có cách nào thuyết phục đám quan lại trong triều, chỉ mong sao người đời có thể biết đến công lao thật sự của hắn.
“Các thỉ chủ đã đi theo ngài ấy lâu như thế, còn không hiểu tính tình của ngài ấy hay sao?” Phương trượng cười hỏi.
Ba người im lặng rất lâu, cuối cùng cáo từ rời đi.
Phương trượng nhìn theo họ, giống như thấy được một người nam nhân từng bước đi lên bậc đá.
Người đó có đôi mắt chứa đầy ý cười, để cho thiếu nữ đằng sau đang nắm tay mình thoải mái ngắm nhìn xung quanh, thiếu nữ ấy có một mái tóc đen bóng, đôi con ngươi trong veo, làn da trắng nõn, mặc một bộ xiêm y đơn sơ giản dị, không hề son phấn, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến đóa hoa đỏ thẫm nở bung dưới làn sương một sớm ban mai. Chỉ cần thoáng lướt qua, trước mắt chỉ còn có nàng, không thể nhìn vào thứ gì khác nữa.
Nàng cười, hắn cũng cười theo, vì nàng vui mà mãn nguyện, vì nàng sầu mà khổ sở.
Ngày hôm đó, Thẩm Sách đứng bên ngoài đình tránh mưa, mặc cho mưa tuôn xối xả lên người, ánh mắt nhìn về núi Lạc Già ở phía xa, hắn nói với phương trượng: “Điều tiếc nuối lớn nhất đời này của ta là không thể đưa nàng trèo non lội suối, cùng nàng đi lên từng bậc đá trước cửa chùa.”
Con người sống trên đời này, có ai đến chết mà không còn điều gì tiếc nuối.
“Nếu như có kiếp sau, ta muốn đưa nàng đến tất cả những ngôi chùa trên đời, cùng nàng bước lên từng bậc đá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT