Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm theo sau Tô Trạm, nhưng ngoài ý muốn chính là, nghị sự không tới thư phòng, mà lại trực tiếp đến nơi hoàng đế dùng cơm… Ngự thiện phòng? Phó Diệc Sâm nhướng mày, Ngự thiện phòng không phải là phòng bếp sao? Bất quá, nghĩ đây là kiệt tác của tác giả Mary Sue, hắn lại thấy bình thường.

Sau khi Tô Trạm ngồi vào vị trí, lúc này mới hướng Phó Diệc Sâm cười nói, “Quốc sư, mời.”

Có thể xem là đãi ngộ đặc biệt, nhưng Phó Diệc Sâm như trước vẫn không gợn sóng, dựa theo vị trí Tô Trạm chỉ mà ngồi xuống, vừa vặn ngay bên trái Tô Trạm, khoảng cách không xa.

Dù sao, tính cách đặt ra cho nam phụ vốn là cao lãnh như vậy, nhưng trong nguyên tác, nam chính không hề thân thiết với nam phụ.

Phó Diệc Sâm ngồi vào chỗ của mình, Tô Trạm vứt một ánh mắt ra hiệu cho lão thái giám đang đứng sau lưng y, lão thái giám giật mình, ngầm hiểu liền hướng bên ngoài hô to một tiếng, “Truyền thiện.”

Rồi sau đó, Phó Diệc Sâm chỉ thấy cung nữ bưng đồ ăn nối đuôi nhau tiến vào, trong chớp mắt đã bày ra hơn phân nửa cái bàn.

Phó Diệc Sâm giật mình, có thể thấy, đây là được chuẩn bị từ trước.

Phó Diệc Sâm bỗng sinh ra cảm giác bị đưa vào tròng nhưng lại chờ mong một cách quỷ dị. Cho nên, hắn tiếp tục duy trì tư thái cao lãnh của quốc sư đại nhân, lẳng lặng quan sát y diễn trò.

Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ Phúc công công cẩn thận hầu hạ, các cung nữ khác sau khi bày trí thức ăn xong liền lập tức lui xuống.

“Quốc sư không cần câu nệ, nơi đây cũng không có người ngoài, cứ tùy ý là được.” Tô Trạm cố gắng làm nụ cười của mình tự nhiên hơn chút, đây vốn là việc hết sức dễ dàng đối với một diễn viên, nhưng chỉ cần đối diện người này, y liền không cách nào bình tĩnh được. Thứ nhất là do những giấc mộng kia, thứ hai là luôn cảm thấy khí tràng phát ra từ người đàn ông này luôn có xu hướng trấn áp y, tóm lại có gì đó rất bất thường.

Phó Diệc Sâm vẫn duy trì vẻ ngoài cao lãnh, thậm chí còn cố ý bày ra vài phần xa cách, dùng chất giọng lạnh nhạt thản nhiên nói, “Đa tạ Hoàng Thượng.” Sau đó không nhiều lời thêm nữa, tỏ vẻ ngay cả hoàng đế ta cũng đối xử như dân thường.

Có thể nói là không nể nang ai, nhưng cố tình, lúc này Bách Lý Vô Cực cũng không phải Bách Lý Vô Cực chân chính, hơn nữa mục đích của y là phải tiếp cận người này. Vì thế, Tô Trạm không chỉ không tức giận, ngược lại còn rơi vào trạng thái tự khinh thường chính mình.

Nếu không phải y đêm hôm khuya khoắt nhàm chán đi dạo, sao có thể ma xui quỷ khiến đến trước cửa nhà người ta; nếu không phải y lúc ấy đầu óc có vấn đề muốn dùng thống khổ mất cha để nhận được đồng tình, y sao có thể rơi vào vị trí yếu thế, nếu y không ngay từ đầu đã yếu thế, hiện tại y hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu nhìn đối phương.

Tô Trạm chỉ cảm thấy mình đã đem mặt mũi của một hoàng đế ném xuống hố rồi, điều này làm y cả người không được tự nhiên, quan trọng là da mặt y vốn mỏng nhưng lòng tự trọng lại quá cao, huống hồ từ trước đến giờ đều là người khác lấy lòng y, y đâu làm được việc ngược lại.

Nhưng nếu y đột ngột nâng khí thế lên, lại lo lắng vị này cho rằng y có mưu đồ. Vì thế, Tô Trạm cứ như vậy một bên mỉm cười tiếp đón quốc sư, một bên trong lòng không ngừng phỉ nhổ chính mình. Đã vậy,  quốc sư đại nhân vẫn lạnh băng như trước, lễ phép nhưng xa cách, Tô Trạm đành cam chịu.

Toàn bộ quá trình Phó Diệc Sâm đều bất động thanh sắc quan sát Tô Trạm, chỉ thấy người này ban đầu nhiệt tình từ từ trở nên có chút suy sụp, tuy rằng y che giấu rất tốt, nhưng từ việc ánh mắt y dừng trên người mình vô số lần, cùng với giọng điệu khi nói chuyện liền có thể nhìn ra được.

Quả thực trước sau như một, không get được đến mạch não y.

Haiz, do mình quá mức lãnh đạm chăng? Phó Diệc Sâm âm thầm tự kiểm điểm, sau đó phát hiện phản ứng của mình vừa rồi đúng là quá mức lãnh đạm. Nếu biết y đang muốn tiếp cận mình, vậy cũng nên đáp lại một chút mới đúng, để y cảm thấy y tiếp cận là vô cùng đúng đắn.

Vừa vặn đúng lúc này, Phó Diệc Sâm chỉ thấy trước mắt vươn đến một cánh tay, Tô Trạm hình như là muốn gắp đậu hũ ở bên góc bàn, kết quả sau khi vươn tay mới phát hiện bàn quá dài, căn bản với không đến, nhưng lại không thể đứng lên, huống chi y bây giờ còn là vua một nước đấy. Vì thế, sau khi trộm liếc Phó Diệc Sâm một cái, cánh tay kia rẽ sang gắp lấy một món khác trên bàn.

Cách đến gần như vậy, dư quang nơi khóe mắt đương nhiên thấy động tác nhỏ của người nào đó. Phó Diệc Sâm giật mình, vươn tay gắp một khối đặt vào bát Tô Trạm, hơn nữa, còn dùng chính đũa ăn của mình.

Động tác rất tự nhiên, sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, Tô Trạm gần như cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hay cho một nam nhân trong nóng ngoài lạnh, hắn vừa gắp cho mình, rõ ràng chính là đậu hũ ban nãy mình muốn gắp nhưng không đến, điều này nói lên, tuy rằng hắn không nhìn thẳng vào mình, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng thản nhiên với mình, nhưng thật ra luôn luôn thời khắc chú ý đến. Một người đàn ông tỉ mỉ như vậy luôn tràn ngập mị lực, vì thế trong nháy mắt, Tô Trạm không hiểu sao mặt nóng lên, con tim chết lặng hơn hai mươi năm qua giờ đây bắt đầu rung động.

Quan trọng nhất là, người này dùng đũa của chính hắn… Tô Trạm trong lòng nhộn nhạo, y dường như quên mất mình vốn có bệnh sạch sẽ nhẹ, ngoại trừ người nhà, nếu không y tuyệt đối sẽ không chấp nhận được việc người khác dùng đũa gắp đồ ăn cho mình.

【 Được nam phụ gắp đồ ăn, tích phân cộng 1】

“Cám ơn.” Hệ thống hợp thời vang lên âm gợi ý vừa vặn kéo vài phần lý trí của Tô Trạm trở về, vì thế vô thức thốt ra, kết quả nói xong mới phát hiện, với một hoàng đế, lời này sợ rằng không quá thích hợp, vì thế đành phải cúi đầu ăn cơm để che giấu, vừa hay bỏ vào miệng khối đậu hũ người ta mới gắp cho.

Phúc công công đứng sau lưng bọn họ không quá xa, nhìn thấy toàn bộ quá trình, bị cảnh tượng này làm kinh hãi há hốc miệng, thậm chí quên mất phản ứng.

Mà Phó Diệc Sâm, nghe thấy âm gợi ý từ rác rưởi phát ra trong đầu, mặt không đổi sắc, nhưng ở nơi Tô Trạm không thể thấy, khóe miệng khẽ giương lên. Quả nhiên Tô Trạm vẫn là Tô Trạm, không quản y thay đổi qua bao nhiêu thân xác, cũng không quản y quên mất mình bao nhiêu lần, nhưng phản ứng của y, đều đáng yêu như cũ, đều làm tâm tình người ta sung sướng.

Ăn uống không nói chuyện, phút chốc, Ngự thiện phòng to như vậy lần nữa rơi vào yên tĩnh. Phó Diệc Sâm ngồi thẳng tắp, chẳng sợ hoàng đế ngồi ngay bên cạnh, ăn đến vô cùng thản nhiên, động tác nhai nuốt chậm rãi, phát ra khí tràng vô hình, đại khái ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra được điều đó.

Không hỏi vì sao đang từ nghị sự lại thành dùng cơm, cũng không quan tâm ý tứ của hoàng đế đối với thần tử có điểm kỳ lạ, dù sao, Phó Diệc Sâm vẫn một bộ không hơn thua.

Mà Tô Trạm, vì cành ô-liu thình lình vươn ra ban nãy vẫn chìm trong hoảng hốt. Tại sao lại gắp đồ ăn cho y? Vì sao lại chú ý tới động tác của y? Vì sao lại dùng đũa của chính hắn?

Như đi vào cõi thần tiên, Tô Trạm ngập đầu đều là hình ảnh quốc sư gắp đồ ăn cho y. Rồi sau đó không kiềm chế được, lực chú ý liền tập trung trên đôi đũa kia, luôn cảm thấy quốc sư không phải là người hành động tùy tiện, nhưng hắn cố tình lại dùng đũa mình đang ăn để gắp, có ý tứ gì? Chẳng lẽ là… muốn ám chỉ?

Trong mơ hồ, Tô Trạm ma xui quỷ khiến khẽ nâng đầu, ánh mắt không tự chủ tập trung trên đôi đũa kia, sau đó trừng mắt nhìn chiếc đũa kia gắp đồ ăn đưa đến bên miệng đối phương.

Cánh môi không quá dày hay mỏng, góc cạnh nơi cằm phân minh, mang theo ánh nhìn cao cao tại thượng lạnh như băng, lộ ra mê hoặc kỳ lạ, làm người vô thức dừng chân ngoái đầu nhìn lại.

Khóe môi khẽ nhếch, như một cuốn băng quay chậm, thức ăn được đưa vào trong miệng, sau đó hơi mấp máy, không nhanh không chậm nhấm nuốt, đáng chết còn lộ ra quyến rũ…

Tô Trạm vô thức nuốt nước bọt, hình ảnh trước mắt đột nhiên cùng cảnh tượng trong mơ trùng khớp, nhất thời Tô Trạm hoảng hốt, thậm chí quên mất mình đang ngụy trang, cứ vậy nửa nâng đầu, tầm mắt không dời khỏi môi người ta.

Thẳng đến khi một giọng nói đầy từ tính đột ngột vang lên, Tô Trạm mới hoàn hồn.

“Hoàng Thượng.”

Tô Trạm giật mình, bật thốt lên một tiếng “Hả?”, kết quả vừa nhấc mắt, liền thấy người nào đó đang dùng một loại ánh mắt xa lạ nhưng không thiếu phần quen thuộc nhìn y, hơn nữa khóe miệng mang theo giễu cợt vô cùng rõ ràng.

Lúc này, mặt Tô Trạm hơi nóng, vừa không chú ý liền mất mặt. Tô Trạm hận không thể đem một tấm bảng chắn giữa hai người.

Khuôn mặt Phó Diệc Sâm lạnh băng, mang theo ý cười khó nhận ra, đáy mắt không gợn sóng nhưng nhiều hơn vài phần bỡn cợt, “Trên mặt thần có gì sao?”

Nhìn lâu như vậy, nghĩ tôi không phát hiện ra ư?

“Không, ” Tô Trạm âm thầm hít vào một hơi, chớp mắt đã biến thành vị đế vương nho nhã, ý cười ôn hòa, thân là diễn viên, năng lực ứng biến của y chẳng thua kém ai. “Trẫm chỉ là muốn hỏi quốc sư, có muốn uống canh không? Quốc sư không biết, canh này là tuyệt phẩm, trẫm cố ý kêu đầu bếp chuẩn bị vì quốc sư.”

Nhịn không được tán thưởng mình cơ trí, tuy rằng tâm tình đang hoảng hốt không nghĩ chu toàn cho lắm. Tô Trạm yên lặng lau mồ hôi, ý cười trên mặt không dứt, chớp mắt đã khôi phục thần sắc nên có.

Phản ứng rất nhanh. Phó Diệc Sâm nhướn mày, không kiềm chế được mang theo vài phần hứng thú, “Vậy thần đành cúng kính không bằng tuân lệnh.”

“Trẫm múc cho ngươi.” Tô Trạm vì che giấu hiềm nghi mà không suy nghĩ đã há miệng nói tiếp, thật sự phiền lòng vì việc ban nãy, cho nên không lưu ý lỡ lời.

Nhưng hoàng đế miệng vàng lời ngọc a, lời nói ra sao có thể nuốt trở về? Vì vậy, Tô Trạm chỉ đành kiên trì nhận lấy chén từ lão thái giám đang mang vẻ mặt táo bón.

Hoàng đế tự mình múc canh, có biết bao nhiêu ân sủng? Đã vậy còn tự mình đưa qua, lão thái giám muốn rớt cằm. Hầu hạ qua ba đời hoàng đế, cho tới bây giờ chỉ thấy qua chuyện người khác múc canh cho hoàng đế, hơn nữa ngoại trừ nô tài hầu hạ, chỉ có nhóm nương nương được sủng ái mới có được cơ hội này, nhưng chưa từng thấy qua hoàng đế tự tay múc canh cho ai nha.

Khoé môi hờ hững của Phó Diệc Sâm tăng thêm mấy phần ý cười, ngoại trừ trêu trọc treo bên khóe mắt, còn có chút hàm ý không rõ, tìm tòi nghiên cứu. Hắn bây giờ càng ngày càng hiếu kỳ về cái hệ thống của Tô Trạm.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Vừa nói, Phó Diệc Sâm vừa vươn tay nhận lấy cái bát bằng ngọc tinh xảo, nhưng ngay khi tiếp được bát, ngón tay Phó Diệc Sâm vô ý xẹt qua tay Tô Trạm.

Trong nháy mắt, Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm giác được Tô Trạm hơi cứng lên, sau đó nhanh chóng rút tay về.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】

Phó Diệc Sâm nghẹn đến mức sắp tràn ra ý cười, đón lấy chén canh liền uống một hơi. Tô ảnh đế nhà mình quả nhiên rất thú vị, luôn khai quật được đủ mặt đáng yêu.

Mặt khác, Tô Trạm nhanh chóng rụt tay về, chỉ cảm thấy bàn tay kia nóng như muốn thiêu đốt, loại đụng chạm vô ý này quả thật đòi mạng, đây căn bản không phải nhiệm vụ, y đây là sắp chuyển sang quá trình tán tỉnh nha.

Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh máy móc khiến Tô Trạm sửng sốt.

【 Được nam phụ khẽ chạm, tích phân cộng 1】

【 Kí chủ bị phản kích một lần, tích phân trừ 2】

Tô Trạm: ! ! !

Trong đầu đoàng một tiếng, Tô Trạm đang trầm mê trong nhan sắc của quốc sư, triệt để tỉnh táo lại, [ Có ý gì? Sao tích phân lại giảm được? ]

Tô Trạm vốn tưởng rằng, dựa trên tốc độ cộng điểm mấy ngày nay, một ngàn điểm căn bản không phải vấn đề lớn. Nhưng chưa từng nghĩ đến, tích phân lại có thể giảm?

Nhưng hệ thống giống như chết máy lại không đáp lại, [ Đồ hệ thống rác rưởi. ] Tô Trạm oán hận.

Nội tâm một trận đau trứng, trên mặt vẫn còn muốn bảo trì mỉm cười.

“Không biết Hoàng Thượng tìm thần có chuyện gì?” Dùng cơm xong, Phó Diệc Sâm mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc, hắn phát hiện Tô Trạm dường như có chút gấp gáp.

“Là thế này, ” Không biết mở miệng như thế nào, Tô Trạm thở dài một hơi, “Nạn trộm cướp Giang Nam đã tồn đọng nhiều năm, nhưng quốc sư cũng biết đấy, nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa giải quyết được, bên trong tất có uẩn khúc, cho nên trẫm muốn cải trang vi hành, triệt để giải quyết mối họa này.”

Tô Trạm thu liễm ý cười, giữa hai mày lộ vẻ phiền muộn, một bộ hoàng đế vì dân vì quốc, y diễn thật đúng chỗ.

Phó Diệc Sâm bất động như núi, “Cho nên ý của hoàng thượng là?”

“Trẫm biết quốc sư võ công trác tuyệt, không ai sánh bằng, cho nên… muốn mời quốc sư bồi trẫm đi một chuyến, được không?” Tô Trạm nói ra hai chữ cuối cùng, hoàn toàn mang theo chờ mong mà chính y cũng không nhận ra.

Phó Diệc Sâm trong lòng khẽ động, theo nguyên tác, nam chính quả thật mang theo nữ chính cải trang vi hành, xem ra, hệ thống của Tô Trạm rất có ý tứ đấy.

“Thần, vui lòng cống hiến sức lực.” Phó Diệc Sâm tỏ vẻ, hắn không chỉ vui lòng, hắn còn vô cùng chờ mong đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play