Tô Trạm tỉnh lại vì đói, sau khi mở mắt lại bị cảnh vật xa lạ làm cho ngẩn ra một chút. Đập vào mắt là đỉnh màn đơn sơ, không khí vừa cũ kỹ vừa lạnh lẽo làm Tô Trạm theo bản năng xoay đầu nhìn bên cạnh, nhưng chỉ thấy gối trống trơn, không hề có thân ảnh quen thuộc.
Tô Trạm lúc này mới giật mình thanh tỉnh vài phần, chống thân thể ngồi thẳng dậy, nhưng giây tiếp theo liền cảm thấy choáng váng, cả người bủn rủn vô lực lại nằm về bên giường.
Vừa vặn đúng lúc này, Phúc công công bê chậu rửa mặt bước vào, vừa thấy Tô Trạm nằm trên giường ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, vội vàng đặt chậu xuống chạy chậm lại đây.
“Ai nha tổ tông của ta ơi, ngài cuối cùng đã tỉnh rồi, ” Phúc công công vui sướng vọt tới bên giường, không kiêng nể gì, giống như lão nhân vô cùng yêu chiều cháu nhỏ, sờ sờ cái trán đã không còn nóng của Tô Trạm, lúc này mới thở phào một hơi, “Xem ra đã hạ sốt rồi, phu nhân lần này ngã bệnh thật dọa người, Hoàng khụ khụ, thiếu chủ rất lo lắng cho ngài đấy.”
Tô Trạm choáng voáng nhu nhu huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thẳng đến khi Phúc công công cẩn thận đắp chăn cho y, lúc này mới thấy đỡ hơn chút. Nhưng vào đúng lúc đó, đủ loại ký ức trong đầu đột nhiên xông ra như hồng thủy, nhân lúc y không đề phòng lao đến đánh úp.
Tô Trạm nằm trên giường bỗng trừng lớn hai mắt, nét mặt trở nên ngày càng cứng ngắc, thậm chí bắt đầu nổi lên một mạt đỏ ửng quỷ dị.
“Chuyện này… này là sao vậy?” Phúc công công hoảng sợ, “Không lẽ lại sinh bệnh rồi? Lão nô đi tìm thiếu chủ!”
Hiện tại, Tô Trạm đang bị những ký ức làm người ta phát cuồng kia đánh cho nổ đom đóm mắt, căn bản không chú ý tới Phúc công công hoang mang lo sợ lao ra khỏi phòng, nửa ngày sau mới bày ra dáng vẻ không thiết sống nữa mà nhìn đỉnh màn phát ngốc ba bốn giây, cuối cùng bốc hơi xèo xèo chùm chăn che kín mít.
Cái quái gì đây! Rất dọa người rất dọa người… Tô Trạm có thể nói là xấu hổ tới cực điểm, thẳng đến khi những lời này quanh quẩn trong đầu không dưới mấy chục lần, Tô Trạm mới từ trong sự nhục nhã ê chề khôi phục vài phần lý trí, tiếp đến chính là phẫn nộ.
[ Sao lại như vậy? Đây không phải là ta! ] Tô Trạm thiếu chút nữa giận đến mức đem hệ thống ra đánh.
Đủ kiểu làm nũng mất mặt xấu hổ còn chưa tính, cái gì mà “bại hoại” “tên khốn nạn”, đây là muốn y tự lôi mù mắt mình ư? Trời biết khi đó vị kia nhà mình biểu tình thế nào, sẽ không hận đến mức muốn đấm mình mấy phát chứ? Không, hiện tại y cũng muốn tự tát mấy cái rồi đây, tát đến khi nào không ai nhận ra nữa thì thôi.
Rất dọa người, cái tên hệ thống này nhất định sinh ra để khắc chết mình! Y không muốn vứt hết sĩ diện đâu! Quan trọng là, một mình y phát rồ thì thôi, còn kéo theo vị kia! Ở trước mặt người mình thích lại mất mặt thành ra vậy, Tô Trạm thật sự hận không thể đem hệ thống ra xé thành mảnh nhỏ, luôn cảm thấy một đời anh minh của mình đều bị phá hủy rồi.
Cố tình lúc này hệ thống còn lửa cháy đổ thêm dầu, 【 Kí chủ, tích phân đang tăng lên á. 】
[ Ông không quan tâm! ] Tô Trạm căm tức rống lên sau đó che chắn hệ thống. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại bộ dạng ngu ngốc khi y bị “trừng phạt”, Tô Trạm hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết thế, lúc trước dứt khoát mặc nữ trang cho rồi!
Tô Trạm đang rơi vào trạng thái ảo não đột nhiên ý thức được gì đó, có chút run rẩy ôm tâm lý may mắn cẩn thận xốc chăn lên, giây tiếp theo, ngao một tiếng, Tô Trạm lần nữa đem mình bọc thành cái bánh chưng.
Xong đời, sau khi phải trả cái giá thật đắt, y chết tiệt vẫn không thể thoát khỏi số phận phải giả gái, lúc trước y cố chấp không mặc làm mẹ gì chứ?
Lúc Phó Diệc Sâm bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vầy, người trên giường lăn hai vòng bọc thành cái bánh chưng, ngay cả đỉnh đầu cũng không chừa ra, cẩn thận còn nghe thấy tiếng lầm bầm rầu rĩ phát ra từ bên trong, có điều không quá rõ ràng.
Khóe miệng Phó Diệc Sâm không nhịn được câu lên, bước chân vô thức trở nên nhẹ đi vài phần, vươn tay chọt chọt người trên giường, không thấy phản ứng.
Lại chọt chọt, Phó Diệc Sâm nâng khóe miệng, “Ngươi định chùm chăn ngộp thở chết sao?” Giọng nói mang theo trêu tức rốt cục truyền đến lỗ tai người nào đó, giây tiếp theo Phó Diệc Sâm chỉ thấy con nhộng không lồ trên giường bất động.
Xấu hổ, lúc này trên mặt người trong chăn viết to hai chữ xấu hổ, nhưng vấn đề là, y bây giờ nên ngu ngốc lăn thêm hai vòng ra khỏi chăn, hay cứ giả chết cho rồi? Dù sao ban nãy cuốn khá chật, muốn trực tiếp chui ra thật sự… hình như không được.
Quả nhiên sĩ diện mất đến tận cửa, Tô Trạm lúc này quyết định giả chết, bất động.
Phó Diệc Sâm nhìn y nửa ngày không phản ứng, đành dở khóc dở cười, có chút cạn lời đem chăn kéo ra, lúc này mới thấy Tô ảnh đế nhắm tịt mắt, login diễn xuất. Phó Diệc Sâm không nói lời nào, cứ vậy thản nhiên ngồi bên giường nhìn y, mang theo ánh mắt trêu chọc từ trên cao nhìn xuống.
“Ngươi quay lại rồi?” Tô Trạm từ từ mở to mắt, giống như mới tỉnh giấc, hy vọng Phó Diệc Sâm coi những gì vừa nhìn thấy đều là ảo giác. Cũng không biết y là đang muốn thôi miên người khác hay tự thôi miên chính mình nữa.
Phó Diệc Sâm nhướng mày, biết rõ còn hỏi.
“Khá hơn chưa?” Biết y xấu hổ, sợ rằng đã nhớ ra toàn bộ quá trình “mượn rượu làm càn”, cảm thấy tên này thật đáng thương nhưng vẫn nhịn không được muốn cười.
“Ừm ừm, tốt hơn nhiều.” Tô Trạm thấy ai đó không đề cập đến một màn đáng xấu hổ kia, lập tức cảm động rơi nước mắt, quả nhiên nam nhân nhà y biết săn sóc, đã vậy còn quan tâm đến cảm nhận của y, không nghĩ giây tiếp theo chợt nghe người này chuyển đề tài.
“Sớm biết như thế, hà tất lúc trước phải làm vậy?” Phó Diệc Sâm cũng không quan tâm đến nụ cười đột nhiên cứng đờ trước mặt, rất tự nhiên vươn tay sửa sang lại cổ áo tán loạn của y, khẽ vuốt ve một chút, “Ngươi đây là tự làm tự chịu.”
Tô Trạm dáng vẻ suy sụp, vừa vặn đúng lúc này, Phó Diệc Sâm ma xui quỷ khiến kéo kéo quần áo màu lam nhạt trên người y, cười đến chói mắt dị thường, “Mặc vừa không? Thoải mái không?”
Tô Trạm mặt tối sầm, xù lông đẩy tay Phó Diệc Sâm ra, “Không vừa, không thoải mái!” Dứt lời còn đưa lưng về phía Phó Diệc Sâm. Quá tuyệt vọng, quả nhiên vẫn chạy không thoát, chạy không thoát vận mệnh bị người nào đó chê cười.
Phó Diệc Sâm nhếch môi, thuận thế liền nằm lên giường, từ phía sau ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, tiếp đó đem cằm ghé lên vai Tô Trạm, rồi mới nghiêm túc sửa sai nói, “Nhẫn nhịn chút, đại trượng phu co được dãn được, phải không?”
Tô Trạm được ôm rõ ràng trong lòng ấm áp, nhưng vẫn mạnh miệng đáp, “Cũng không phải ngươi mặc.”
Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm nhận được thanh âm trong ngực đã dịu đi, có chút buồn cười, dứt khoát xoay mặt người nào đó đối diện với mình, “Nếu cần thiết, ta cũng sẽ mặc.” Nói xong còn kéo Tô Trạm gối đầu lên tay mình, đồng thời giơ lên bắp tay săn chắc.
Đại khái do não bổ hình ảnh Phó Diệc Sâm mặc váy, Tô Trạm không nhịn được cười ra tiếng, bị Phó Diệc Sâm đùa một hồi, Tô Trạm vốn mất tự nhiên, rốt cuộc cũng chịu chấp nhận. Thực tế thì, mặc kệ chấp nhận hay không, y đều phải mặc, nhưng được vị nhà mình khai thông tâm tình sẽ không giống, thoải mái hơn nhiều lắm.
Hai đại nam nhân nằm trên giường lại cọ cọ này nọ, tóm lại ôm ôm hôn hôn không chút kiêng kỵ. Cho dù là Phúc công công nhìn quen loại chuyện này cũng đứng sau cửa đỏ mặt tía tai, đợi hơn nửa ngày, thẳng đến khi bên trong không còn tiếng vang, lúc này mới nghẹn cười gõ cửa.
“Thiếu chủ, phu nhân, đã đến giờ dùng cơm.”
Lúc này hai người đã đứng dậy, Phó Diệc Sâm đang rửa mặt cho Tô Trạm, cảm thán da của Tô ảnh đế đẹp không tì vết, căn bản không cần trang điểm, hồn nhiên thiên thành (1). Còn Tô Trạm được phục vụ tận răng trong lòng còn đang nổi bong bóng màu hồng, quả nhiên mấy thứ tiểu thuyết đam mỹ lúc trước lén xem trộm không hẳn đều gạt người, tiểu công cực phẩm vẫn tồn tại đó, còn bị y chộp được.
Vì thế Tô Trạm hoa si xem nhẹ một chuyện, Phó Diệc Sâm rửa mặt cho y nhưng lại chưa chải tóc, quan trọng là kiểu tóc cổ đại đối với hắn mà nói thật sự mang tính khiêu chiến quá cao.
“Phu nhân, dùng cơm đi.”
Thế nên, khi Phúc công công bưng đồ ăn tiến vào, thiếu chút nữa lảo đảo bởi hình ảnh trước mắt.
Tóc tai bù xù như đống rơm… “Ôi phu nhân, ” Phúc công công cố gắng nhịn cười, nhanh chóng đặt đồ ăn xuống đến giúp Tô Trạm xử lý tóc, “Là lão nô sai, quên rửa mặt chải đầu cho ngài.”
Phó Diệc Sâm vẫn ung dung ngồi trên bàn, còn Tô Trạm đầu đầy hắc tuyến, y một nam nhân lại được hầu hạ như nữ nhân cũng đủ thảm thiết.
Cơm nước xong xuôi, trước khi xuất phát, Phó Diệc Sâm bày lên bàn những đồ vật mà hắn đặc biệt chuẩn bị cho Tô Trạm.
Từ lúc bạo quân mang nam chính rời kinh thành, tình tiết tiếp theo đa phần là quá trình bạo quân tẩy trắng. Đến Bắc Cương tìm bằng chứng chỉ là thứ yếu, quan trọng là tiến triển tình cảm giữa bạo quân và nam chính, trong quá trình này, bạo quân để lộ ra “mặt chân thật”, cùng với chân tâm của hắn giành cho nam chính.
Cũng chính từ sự kiện lần lày, nam chính mới chạm đến một bạo quân chân chính, chạm đến “sự đáng thương sau vẻ ngoài tàn nhẫn”, ví dụ như cái gì mà “đế vương cô độc”, “đánh đổi để ngồi lên ngai vàng”, “hoàng cung lạnh lẽo”, “không tồn tại tình thân”, “đáng thương”…
Trong nguyên tác, bạo quân sẽ cùng Lưu Uy thương thảo sau đó đêm xuống tự mình đến thăm dò Cửu vương phủ nguy cơ tứ phía. Ở mật thất trong phủ, hắn mạo hiểm phát hiện ra chứng cứ Cửu vương gia cấu kết với địch quốc nhưng đồng thời cũng trọng thương, sau khi tránh né đủ loại bẫy rập trở về, lại nghe tin nam chính bị người của Cửu vương bắt đi.
Đến đây có một đoạn nhạc đệm vô cùng cẩu huyết không thể bỏ qua. Cửu vương gia tuy là Cửu thúc của bạo quân, nhưng trên thực tế chỉ lớn hơn hắn mười lăm tuổi, đồng nghĩa so với nam chính lớn hơn hai mươi tuổi. Bởi vì bạo quân lớn lên giống cha như đúc cho nên bị Cửu vương nhận ra thân phận, rồi sau đó lại biết được quan hệ giữa hắn và nam chính, vì thế bắt nam chính, vốn định dùng nam chính làm mồi dẫn dụ bạo quân tới.
Lại không ngờ, sau khi Cửu Vương gia nhìn thấy nam chính, lại nhất kiến chung tình với y, vì thế cẩu huyết xảy đến, bởi vì đây là “lần đầu tiên rung động trước một người” nên gã không nhẫn tâm ép buộc y. Quan trọng nhất là, nam chính “dùng tình cảm và lí lẽ để đả động”, thế nhưng thuyết phục được Cửu vương gia hợp tác với y giết chết bạo quân, chủ động đề xuất kế hoạch lợi dụng chính mình lừa bạo quân đến rồi giết chết, thật sự rất rất cẩu huyết.
Mà bên kia, sau khi bạo quân biết nam chính bị bắt, lòng nóng như lửa đốt, không quan tâm thương thế, càng không quan tâm bẫy rập quỷ kế lập tức chạy đến cứu nam chính, kết quả hiển nhiên bị đưa vào tròng, tiến vào địa phương nổi danh – rừng rậm sương mù, nghe nói là rừng rậm ma quỷ có đi không có về.
Nhưng làm Cửu vương gia ngoài ý muốn chính là, nam chính làm mồi cũng đi theo vào.
Hai người bên trong nhận hết khổ ải rồi mới đi ra, đương nhiên trong quá trình này, tình cảm của hai người đột ngột tăng mạnh.
Cũng bởi vì trong kịch bản có một màn như vậy, mà Tô Trạm lại không có võ công, nên Phó Diệc Sâm vô cùng cẩn thận, cộng thêm việc cốt truyện thay đổi tùy hứng, Phó Diệc Sâm lúc này mới nhớ phải chuẩn bị cho Tô Trạm vài thứ.
Tuy Phó Diệc Sâm muốn tránh tình tiết máu chó này, nhưng quả thật khó lòng phòng bị, cho nên hắn chuẩn bị cho Tô Trạm một ít thứ như độc dược, các loại thuốc trị thương, đoản đao, đá đánh lửa, đều là những thứ nhỏ dễ dàng mang theo, nhưng lại vô cùng hữu dụng, bảo y giấu kỹ bên người ngừa vạn nhất.
Phó Diệc Sâm có thể nói là vô cùng chu đáo, một tấc cũng không rời Tô Trạm, nhưng đau trứng chính là, sức mạnh của cốt truyện quả thật khó mà chống đỡ được.
Chú thích:
(1) Hồn nhiên thiên thành: hoàn hảo, không có tỳ vết gì, giống như được thiên nhiên tạo ra vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT