Họ là thuộc hạ, mà đã là thuộc hạ, đừng bao giờ trông chờ vào sự quan tâm của chủ nhân.
Bởi vì Uông Hy Vấn là người giải quyết nợ nần cho gia đình Trịnh Thiên, và cũng là người mua Hồng Thất khỏi địa ngục trần gian kia, chẳng thể đòi hỏi ở ông chủ một chút gì cả, nó đúng, cho nên bị thương, phải tự bản thân mình chăm sóc, thanh toán chỉ cần nhắc đến tên ông chủ, họ sẽ ngay lập tức thực hiện, số chi phí điều trị sẽ do quản gia lo liệu.
Hồng Thất bị đem vào phòng cấp cứu, Trịnh Thiên đứng bên ngoài, vô cùng bình tĩnh, anh gọi điện thông báo việc này cho Thẩm Dịch Đình.
Thẩm Dịch Đình vội vàng lao tới, có vẻ vô cùng lo lắng hỏi Trịnh Thiên:
"Hồng Thất bị sao?"
Nhưng Trịnh Thiên chẳng nói gì, hắn mở điện thoại nhấn gọi cho những vệ phụ đã bắt tên thủ phạm hay chưa sau đó mới cất giọng:
"Hồng Thất đỡ đạn cho ông chủ, vết thương trông có vẻ nặng, máu chảy rất nhiều!"
Thẩm Dịch Đình nắm chặt nắm tay, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn bình tĩnh nói:
"Cậu về đi, tôi ở đây là được. Thẩm vấn tên thủ phạm, nhất định tìm ra kẻ chủ mưu."
Trịnh Thiên gật đầu, đi khỏi bệnh viện.
Thẩm Dịch Đình đứng như trời trồng suốt một đêm. Chưa bao giờ anh lo lắng nhiều đến vậy, còn nhớ trước đây bản thân chỉ là một tên giang hồ chỉ có khả năng đánh nhau nhưng chẳng thể dùng điều đó để làm điều gì, anh cũng chưa thấy lo lắng như bây giờ.
Hồng Thất xuất hiện trong một đem tuyết trắng, mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn rất trong trẻo, rất đáng yêu. Nhưng anh cũng có nhiều chuyện mà bản thân không thể làm. Với những vui việc phức tạp như thế, nhất định anh không có cách giải quyết.
Mấy tiếng trôi qua, rất lâu sau phòng mở mới mở ra, bác sĩ bước ra. Thẩm Dịch Đình liền lao tới, vội vã hỏi:
"Cô ấy sao rồi hả bác sĩ?"
Vị bác sĩ chừng tứ tuần chầm chậm nói:
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, vết thương rất sâu nên cần thời gian hồi phục. Bệnh nhân đang ở phòng hồi sức, tạm thời người nhà chưa được thăm bệnh nhân."
- -----
Dung Hoa nằm trên giường vẫn không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng lo lắng cho Hồng Thất, cuối cùng liền xuống giường, khoác áo dày thêm một chút, chạy xuống dưới lầu.
Ở dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy Dung Hoa, hai tên vệ sĩ cúi đầu, nói:
"Tiểu Thư không được tự mình rời khỏi đây!"
Dung Hoa sốt ruột nói:
"Vậy các người đưa tôi đi, đến bệnh viện đi, Hồng Thất bị thương... Tất cả trách nhiệm tôi sẽ gánh hết, nếu anh Hy Vấn trách phạt, tôi gánh!"
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu. Hai người đi lấy de, điều động thêm vào người đến thế chỗ họ rồi lái xe đưa Dung Hoa đến bệnh viện.
Nửa đêm, tuyết rơi rất dày, Dung Hoa chạy một mạch xuyên qua màn tuyết đến sảnh chính, vội hỏi cô y tá trực đêm:
"Chị ơi, ở đây có bệnh nhân mới nào là nữ bị đạn bắn, cấp cứu cách đây khoảng vài giờ trước, tên cô ấy là Hồng Thất không ạ?"
Cô y tá tra cứu trên máy tính, sau đó mới đáp:
"Có, em là người nhà bệnh nhân?"
"Vâng ạ!" Cô đáp.
"Hồng Thất...chúng tôi chưa cập nhật được năm sinh và thông tin về cô gái này..."
- -- -----
Uông Hy Vấn đứng bên cạnh chiếc giường trắng muốt, Hồng Thất trên giường nhợt nhạt, ống thở vẫn đều đặn giúp cô hô hấp dễ dàng hơn.
"Sao lại ngốc như vậy?"
Uông Hy Vấn chợt thốt lên.
Cánh tay dài với những ngón tay đẹp khẽ chạm lên đôi gì má cô cử chỉ dịu dàng chưa từng có, nhìn cô đến hít thở cũng khó khăn mà tim hắn như bóp nghẹt.
Vết thương trên ngực trái ít nhiều gây tổn thương phổi, làm cô hô hấp không được ổn định, trên mảnh băng garo vết thương của cô vẫn thấm ra một ít máu đỏ tươi. Nhưng hắn cũng không thể để cô tiếp tục ở đây, nếu không sẽ có nguy cơ cô tìm đến cảnh sát, nói mình bị bắt cóc, cô sẽ trở về nhà.
Hắn đắn đo ít lâu, cuối cùng hắn rút tất cả các loại máy trên người Hồng Thất, nhắn tin cho bác sĩ Trương chuẩn bị ở Thương Thành hắn bế Hồng Thất lên tay, âm thầm đi khỏi bệnh viện.
Dung Hoa vừa mở thang máy lên phòng của Hồng Thất thì cũng vừa lúc thang máy khác mở ra, Uông Hy Vấn bế Hồng Thất đi ra ngoài. Khi Dung Hoa mở cửa phòng bệnh, đã không có ai trong phòng. Thẩm Dịch Đình cũng xuất hiện, anh ngỡ ngàng nhìn chiếc giường bệnh trống không.
- -- ----
Uông Hy Vấn đặt Hồng Thất xuống chiếc giường màu đen to lớn trong một căn phòng lộng lẫy, vết máu càng ngày càng thấm đỏ ra garo vết thương trước ngực. Bác sĩ Trương ngay lập tức tiêm thuốc giảm đau cho cô. Nếu không, đến lúc cô tỉnh dậy, sẽ đau đến không thể thở được mất.
Tình hình của cô khá ổn, chỉ là do động mạnh nên máu mới rỉ ra vết thương. Nhưng Uông Hy Vấn có vẻ khá lo lắng, vì Hồng Thất nhợt nhạt, mồ hôi đổ ra ướt cả y phục, còn mê man nói gì đó, cơ thể thì nóng hầm hập.
Bác sĩ Trương nói:
"Vô ấy chính là đang trong quá trình phản ứng với thuốc nên mới móng như thế. Thuốc mê vẫn còn rác dụngC gây ra một số phản ứng khác. Cơ thể nóng lên phát sốt cũng là hậu quả của vết thương, không có gì nguy hiểm cả. Tôi sẽ liên tục theo dõi."
Uống Hy Vấn gật đầu, đi ra ngoài nhưng trong lòng vô cùng náo loạn.
Hán đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi lạnh ngắt, trắng tinh làm dày thêm lớp tuyết bên dưới.
Đúng lúc Dung Hoa vừa mới trở về nhà, trên người vẫn còn đọng lại bông tuyết trắng tinh, Dung Hoa nhanh chóng đi đến chỗ hắn đang đứng, gấp gáp nói:
"Anh Hy Vấn, Hồng Thất không thấy đâu nữa!"
Hắn hít một hơi thuốc, nói:
"Anh đưa cô ấy ra về đây rồi!"
Dung Hoa nhạc nhiên:
"Cô ấy có ổn không? Có bị thương nặng lắm không?"
Hán không nói gì, chỉ tiến tới mấy bước phủi phủi bông tuyết trên tóc và quần áo của Dung Hoa, dịu giọng nói:
"Không! Em gái, mau về phòng nghỉ ngơi đi, đã rất muộn rồi. Anh sẽ không phạt em tự ta đi khỏi đây nhưng sẽ không có lần sau nữa."
Cô bất đắc dĩ gật đầu, đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT