Dì Mai dọn giúp cô một căn phòng có tầm nhìn rất tốt, cũng khá rộng rãi, cô dọn một ít bộ quần áo vào tủ, chợt nhớ đến câu nói của Uông Hy Vấn, tự hỏi, chẳng lẽ cô gây rắc rối cho hắn hay sao?

Đến căn nhà này đã được hai hôm, thế mà ngoài quanh quẩn trong nhà ra thì cô chỉ phụ giúp được ít việc nhà, Uông Hy Vấn cũng không thấy trở lại.

Cô giật mình vì có tiếng mở cửa ở sau lưng, cô vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy dì Mai bưng một ly nước cam vào. Cô nhận lấy ly nước cam, nói:

"Cảm ơn dì!"

Dì Mai ngồi xuống ghế, nói:

"Sao cô không đi dạo ở đâu đó?"

Hồng Thất nhìn ra cửa sổ, đáp:

"Hôm nay con hơi mệt!"

Dì Mai gật đầu.

Không khí tĩnh lặng, điện thoại của đi Mai chợt reo.

Dì Mai đi ra ngoài mới nhấn nút nghe. Bên kia đầu dây vang lên giọng nói nam tính:

"Đồng Tích đang chờ bên ngoài, đưa Hồng Thất đến chỗ tôi!"

Ngay lập tức, Hồng Thất giống như nhận lệnh, răm rắp đi ngay. 

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. 

Đồng Tích là một cô gái rất cá tính, khoác cả một bộ quần áo da màu đen, cũng dễ dàng nhìn thấy trên thắt lưng giắt một khẩu súng màu đen. Cả quãng đường đi Đồng Tích cũng không nói gì hết. 

Qua không biết bao nhiêu con đường, cô cũng được Đồng Tích đưa đến một căn nhà lớn hơn căn nhạc gỗ kia rất nhiều, người canh phòng bên ngoài rất đông, xem ra ở đây được bảo vệ rất cẩn mật. 

Bất giác Hồng Thất xờ vào túi, nơi có khẩu súng mà Uông Hy Vấn từng đưa cho cô trước khi băng rừng biên giới. Khẩu súng này, hắn đưa cô để cô tự vệ, cũng có thể bảo vệ cho những người khác hoặc làm nhiệm vụ. Nhưng rõ ràng, đã lâu hắn không giao nhiệm vụ cho cô.

Đến nơi, Đồng Tích dẫn cô đi vào bằng cửa sau của căn nhà, đến một căn phòng, đưa cho cô một bộ váy ôm sát cơ thể, hơn nữa còn ngắn, nhưng Đồng Tích, đấy là chỉ thị của Uông Hy Vấn. Sau khi biết điều đó, trong lòng Hồng Thất càng lo lắng hơn rất nhiều.

Ngồi trước bàn trang điểm, Hồng Thất hơi bối rối vì tất cả những thứ trước mặt. Đồng Tích lặng im lấy từng loại từng loại bôi trát trát vào mặt của Hồng Thất. Do dự hồi lâu, cuối cùng Hồng Thấy mới hỏi:

"Rốt cuộc mặc bộ váy kia cùng trang điểm mục đích là gì vậy?"

Đồng Tích ngẩng đầu, đáp:

"Ông chủ giao nhiệm vụ mới cho cô."

Hồng Thất ngẩn người, hỏi:

"Nhiệm vụ giò lại kì lạ như vậy?"

Đồng Tích lắc đầu.

Đồng Tích dẫn cô vào một căn phòng văng vẳng tiếng nói cười, mở cánh cửa ra, một màn bia rượu thối nát cũng xuất hiện. Đồng Tích lạnh lùng nói một câu:

"Nhiệm vụ của cô chính là làm vui lòng ông chủ Tôn, chỉ có thể đưa hàng qua biên giới bằng con đường này!"

Cô ngơ ngẩn nhìn những gì bày trước mặt, là cô ư? Cuối cùng cô cũng đi đến bước đường này. Để lấy được mạng sống, cô phải làm. Nực cười! Con người ta khi nào lại vì bữa cơm manh áo mà bán đi cả danh dự vào nhân phẩm.

Cô gái trẻ cứ tự huyễn hoặc mình, vì đâu cô lại ra nông nổi này, cứ hi vọng một cách ngu ngốc cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại. Cô mơ gì thế nhỉ? Ai đó đến cứu cô ư?

Cô cố xô cánh cửa, nhưng tự lúc nào nó đã đóng chặt, không gian trở nên cứng nhắc. Người được gọi là ông chủ Tôn kia là một ông già bụng bự, một đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn cô gái.

Hắn ta tiến về phía cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến cô nổi hết ca da gà.

Cô liên tục lẩn trốn ông ta, trong bóng tối, Hồng Thất chỉ là một con mồi yếu ớt, không tìm thấy một phương án nào để chống trả kẻ thù. Cô cũng vừa như tức giận, vì một lẽ,  Uông Hy Vấn là người ra lệnh cho Đồng Tích làm điều này.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, bóng người ngược sáng che mất một phần mặt, chỉ thấy dáng vóc cao, có nét quen thuộc.

Cô chẳng có thời gian quan sát kĩ, nhanh chóng lao về phía cửa, người đó nhìn cô, là Uông Hy Vấn, hắn đến để làm gì? Muốn nhìn cô sống dở chết dở sao? 

Cô nhíu mày, lách qua hắn, còn chưa kịp trốn đi, hắn đã nắm lấy cổ tay cô kéo lại, ghì chặt trong lòng hắn, không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.

Khẩu súng trên tay hắn chĩa về phía lão Tôn.

"Đoàng đoàng..."

Hai ba phát liên tiếp trúng vào người lão già kia, máu phun ra như vòi nước tưới cây, máu nhuộm đỏ cả nền đá lát màu trắng. Hồng Thất tuy không nhìn thấy, nhưng sớm đã quá quen thuộc với âm thanh ấy, trong đầu cũng tưởng tượng ra được khung cảnh rùng rợn kia. 

Ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đang nhìn cô chăm chú hết sức của Uông Hy Vấn. Cô tức giận đẩy hắn ra, không biết lấy dũng khí từ đâu, ném lên hắn một đống câu:

"Anh quay lại cứu tôi? Hay là chỉ muốn xem kịch hay? Anh ra lệnh cho Đồng Tích đưa tôi tới đây, để bây giờ anh vờ nghĩa khí quay lại cứu tôi! Bỉ ổi!"

Uông Hy Vấn hoàn toàn không có phản ứng gì với tất cả những gì cô nói. Hắn khẽ nâng cằm cô lên, cúi sát cô, chỉ cách chừng vài milimet. Ở khoảng cách này, Hồng Thất không còn cách nào là phải nhìn thẳng về hắn, tim run rẩy không  thôi.

Uông Hy Vấn tà mị ghé sát tai cô, phả một làn hơi thở nóng khiến cô nổi cả da gà, giọng thâm trầm lại cất lên:

"Hồng Thất, em phải luôn nhớ, những gì em có được bây giờ chính là con số 0, ngay cả tính mạng của em cũng nằm trong tay tôi. Tôi bảo em làm gì thì em phải làm theo điều đó!"

Hồng Thất nhìn vào đôi mắt xanh biển của hắn, hoảng sợ tột độ, cố giằng tay khỏi sự kiểm soát của hắn, nhưng kết quả chính là không có tác dụng.

Hắn nói không sai. Mạng của cô là do hắn cứu. Trách nhiệm của cô với vai trò là thuộc hạ của hắn chính là hoàn thành nhiệm vụ mà hắn giao, nhưng những việc cô không muốn thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play