Thấy hai người này quả thật quá mức thân thiết, nên Trần Vũ triêu chọc một chút, ai ngờ khuôn mặt của Mộ Dung Tuyết đã đỏ mặt lên rồi, hai tay thì cứ đan xen vào nhau, làm hắn càng tin là sự thật hơn.
- Ha ha, Vũ huynh đệ, ngươi thật là có mắt, ta đây đã định nàng là lão bà của ta rồi!
Bạch Huyền Dương mặt dày không chút đỏ lên, cười phá lên nhìn sang Mộ Dung Tuyết, làm nàng càng đỏ mặt hơn, đến nỗi phải thò tay nhéo hắn một cái thật mạnh làm hắn ta la lên oai oái.
- Ta bình thời rất thích kết bạn bốn phương, nếu như đã gặp mặt nhiều lần như vậy thì cũng xem như cái duyên, chi bằng chúng ta ở nơi này kết bái làm huynh đệ, ngươi thấy có được không?
Lần này, Bạch Huyền Dương lên tiếng, trong lời nói có đầy chính khí, đây chính là thật lòng mà ra, không phải bày trò duyễn ảo.
Tâm tình Trần Vũ thì lại vô cùng tốt, trải nghiệm lịch lãm ở nhiều nơi nên con mắt nhìn người của hắn cũng cao lên không ít, bằng vào trực giác của mình thì hắn thấy Bạch Huyền Dương hoàn toàn không xấu, nếu không đã không cần ba lần bảy lượt khuyên can bọn hắn.
Trong lòng Trần Vũ nổi lên hứng thú, nói:
- Tốt, bình thời ta cũng rất thích kết bạn tứ phương, nếu Dương huynh đã nói như vậy thì còn gì bằng? Chúng ta mới gặp như thân, không cần nói nhiều chỉ cần thống khoái, tại nơi này kết nghĩa kim lang, lấy trời cao làm chứng cho việc kết nghĩa của chúng ta!
Hắn lập tức vun tay lên, ba đạo kiếm khí hình ngọn lửa tạo thành ba nén hương trên mặt đất.
Bịch! Bịch!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói:
- Ta, Bạch Huyền Dương!
- Ta, Trần Vũ!
- Hôm nay tế tự trời xanh, kết làm huynh đệ, từ nay về sau vinh nhục cùng hưởng, có thù cùng báo, giúp đỡ lẫn nhau, nếu ai phản bội sẽ chết dưới ngàn vạn đao kiếm xuyên tâm!
Sau đó hai người, mỗi người lạy tám cái, đồng thời đứng dậy nhìn nhau cười ha hả.
Đôi bên cảm thấy chuyện này đúng là quá nhanh!
Hai người không quen biết, chỉ mới....liền kết bái làm huynh đệ. Nhưng mà, tu luyện đạt tới cảnh giới này thì tùy tâm mà hành động, việc kết bái cũng nằm trong điều đó.
Sau khi kết bái huynh đệ, Bạch Huyền Dương cười ha hả nói:
- Tốt rồi, ta thoạt nhìn lớn tuổi hơn ngươi nên về sau ta làm đại ca vậy!
- Ha ha, không thành vấn đề! Về sau khi thành thân đại ca và đại tẩu nhất định phải mời đệ rượu mừng nha!
- Tốt tốt, đến lúc đó ta sẽ mời ngươi thật nhiều rượu, ha ha, chỉ sợ tới đó ngươi không tiếp nổi mà thôi.
...
Hắn và Bạch Huyền Dương nói chuyện vui vẻ với nhau như hai huynh đệ, Mộ Dung Tuyết thấy hai người bọn họ nói chuyện vui cười như vậy cũng làm nàng vui lây.
Mà Tiểu Vũ thì không có động thái gì, đối với hắn mọi thứ đều không quan trọng lắm, kết bạn cũng không cần, hắn chính là thích tĩnh mịch như vậy!
Trải qua một đêm trò truyện, hắn cũng hiểu nhiều thêm về con người của người huynh đệ mới vừa kết nghĩa này. Đến sáng hôm sau thì Bạch Huyền Dương và Mộ Dung Tuyết thức rất sớm, chuẩn bị mọi hành trang.
Bạch Huyền Dương nhìn sang Trần Vũ, nói:
- Vũ đệ, ta cùng Tuyết muội vào đây cũng là gấp gáp, chuẩn bị không chu đáo, xém mất mạng trong này, lần này bài học đến đây tạm dừng được rồi, bọn ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở về tông môn một chuyến!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});- Về sau có khó khăn gì thì cầm tấm lệnh bài này vào Hoàng Thành tìm Bạch gia, cứ nói tên của ta thì sẽ có người giúp đỡ!
Bạch Huyền Dương đứng dậy vỗ vỗ vai của Trần Vũ, cũng không quên đưa cho hắn một tấm lệnh bài, đây chỉ có huynh đệ thân thuộc mới được Bạch Huyền Dương trao tặng, nếu không đừng mơ.
- Nếu về sau có khó khăn thì có thể tới Mộ Dung gia của ta, tỷ tỷ đây sẽ giúp ngươi!
Mộ Dung Tuyết mỉm cười, cũng đưa cho hắn một tấm lệnh bài, đây cũng xem như là trả lại ơn tình cứu mạng lúc trước.
- Lòng tốt của đại ca, đại tỷ, đệ xin nhận! Tuy bên ngoài không còn nguy hiểm gì mấy nhưng hơn hết nên cẩn thận một chút!
Trần Vũ thu lấy hai tấm lệnh bài kia vào trong ngực, tuy hiện tại thì không cần, nhưng biết đâu sao này có chuyện gấp cần đến chúng thì sao?
- Ha ha, tốt! Lần này từ biệt không biết khi nào gặp lại, nếu có rảnh thì hãy đến thăm bọn ta!
Bạch Huyền Dương cười lớn hai tiếng, sau đó nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Tuyết, từ từ rời khỏi, biến mất ở phía chân trời.
- Chúng ta cũng nên tiếp tục đi thu thập ma hạch thôi!
Trần Vũ nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cũng cùng Tiểu Vũ tiếp tục đi sâu vào trong Ma Vực.
...
Hai người vừa vừa nhìn địa đồ vừa phi hành, không ngừng đi sâu vào bên trong. Không gian Ma Vực này chỉ là Ma Vực cấp thấp phạm vi lại vô cùng rộng lớn.
Nếu bọn hắn muốn đi một vòng hoàn chỉnh trong không gian Ma Vực này thì chỉ e rằng ít nhất cũng khoảng nửa tháng, hơn nữa đó là trong tình trạng đi với tốc độ cực hạn. Nếu vừa săn giết yêu ma tìm kiếm ma hạch vừa tu luyện nữa, e rằng không tốn mấy tháng thì căn bản không đi hết được.
Nhưng võ giả lại không thể dừng lại quá lâu trong Ma Vực, bởi vì theo thời gian, sự ảnh hưởng của âm sát khí đối với người tu luyện càng lớn như nữ tử Lăng Hi lần trước bọn hắn thấy.
Cho nên, thông thường võ giả sẽ căn cứ vào tốc độ của mình mà quyết định đi vào bao sâu, cần phải bảo đảm rằng lúc mình không chống đỡ được âm sát khí nữa thì vẫn còn có thể mau chóng quay lại lối vào Ma Vực, khởi động công năng truyền tống của địa đồ để trở lại thế giới bên ngoài.
Lúc này, trên đường đi bọn hắn thấy không ít võ giả đang hướng phía ngoài lối vào Ma Vực để ra ngoài, đây cũng chính là giới hạn của bọn họ rồi.
...
Thời gian nhanh chóng lại trôi qua, mới đây mà đã hai mươi ngày bọn hắn xông vào trong Ma Vực chơi đùa rồi.
- Hắc Linh Quả!
Trong lúc đang đi thì đột nhiên Trần Vũ phát hiện phía trước có một chùm quả nhìn giống như quả nho, chúng có màu tím sậm, chúng được treo lên một đoạn dây leo.
Từ những quả màu tím kia phát tán ra mùi thơm nhàn nhạt, không cần ăn chỉ cần ngửi một chút cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Hắc Linh Quả này chỉ mọc trong những nơi có âm sát khí, tuy có âm sát khí nhưng mà nó cũng không bị âm sát khí vây bẩn, mà còn thuần khiết vô cùng. Nó là linh dược dùng để luyện chế ra Ngũ Phẩm Đan Dược.
Cũng là một trong những dược liệu dùng để chế tạo ra Tạo Hóa Đan mà hắn đang tìm!
Mà hắn cũng quên mất tính chất sinh sống của Hắc Linh Quả nên khi vào trong Ma Vực cũng không chú ý lắm, đến hôm nay nhìn thấy mới làm hắn sực nhớ lại.
Con ngươi Trần Vũ nhanh chóng đảo nhìn một vòng, phát hiện không có yêu ma nào đang lảng vảng nơi đây thì nhanh chóng phóng lại, cũng không có đem Hắc Linh Quả hái xuống mà cầm lên xem xét. Khiến hắn không khỏi ngạc nhiên chính là chùm quả này có khoảng một cân chứ chả ít.
- Thật tốt, vậy là đan điền của cha ta đã tiến gần thêm một bước để khôi phục lại, không biết trong này có Tử Vạn Hoa không, tính chất nó cũng giống như Hắc Linh Quả nha!
Trần Vũ đứng nhìn cây Hắc Linh Quả một chút, sau đó ngồi xuống cẩn thận đào luôn nguyên gốc của nó lên cẩn thận thu nó vào trong Khai Thiên Tháp, cũng không quên thu một lượng lớn âm sát khí vào trong tháp để nuôi trồng nó.
P/s: Hơi bận chút, thông cảm nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT