Editor: Serena Bùi​

A Phong cúi đầu nhìn hai mẹ con nhà này, sau đó không biểu tình đứng im.

Vương gia và Vương phi đều ở bên trong, người không có liên quan không thể đến gần.

Đúng lúc này, Tống phụ vừa vặn bước ra từ cửa nhà, mắt Tống Vương thị sáng lên, hô to, “Nhị đệ, nhị đệ!”

Tống phụ nghe thấy thanh âm, liền quay ra, thấy hai mẹ con nhà đại ca đang ở ngoài cổng. Vội vàng chạy ra, “Sao các ngươi lại ở đây?”

Tống Vương thị lập tức nói, “Chúng ta nghe nói A Lăng đã trở về, cố ý tới xem nàng, chính là, ngươi xem…”

nói tới đây, liền chỉ vào mấy người A Phong, “Những người này không cho vào a.”

Tống phụ lúc này mới hiểu, nói cùng A Phong cho hai người vào.

A Phong hồ nghi đánh giá hai người này hồi lâu, mới thả kiếm vào lại trong bao kiếm.

Vừa vào nhà, Tống Vương thị liền thấy mấy cái rương xếp từ ngoài cửa vào tận bên trong, đôi mắt phát sáng, hỏi Tống phụ không chút cố kỵ, “Nhị đệ, trong rương này đều là những thứ gì?”

Tống phụ đang muốn nói đây đều là dược liệu, Tống Vương thị đã kích động tiến lên cạnh rương, rương không khóa liền trực tiếp mở ra.

Rương vừa mở, đôi mắt Tống Vương thị cũng trừng lớn mắt, cảm giác cũng muốn rớt luôn con ngươi xuống.

Cả một cái rương đều là vàng bạc châu báu, nhiều tới làm người ta hoảng hốt.

Cái rương này, Tống phụ cũng chưa mở ra xem, ngẩn ngơ nhìn vàng bạc trong rương, sợ tới mức không biết phải làm sao.

Tống Vương thị thấy có lẽ mình bị hoa mắt rồi, hơn nửa ngày, bỗng ngẩng đầu hỏi Tống phụ bên cạnh, “Nhị đệ, con rể ngươi là đại nhân vật phải không?”

Thân phận Vương gia của con rể mình, Tống phụ biết không nói ra được, đành cười một cái, “Cũng không phải nhân vật lớn gì cả.”

Vừa nói, vừa đóng nắp rương lại.

Tống Vương thị nhìn cái rương vàng bạc châu báu kia, lại còn nhiều rương như vậy, cả đời này chắc gì tiêu hết?

So với mẫu thân một lòng một dạ quan tâm vàng bạc kia, tâm tư Tống Tú toàn bộ đều dính vào người nam nhân kia.

Từ khi vào cửa, nàng liền nhìn xung quanh một vòng, thế nhưng cũng không thấy người đâu cả.

Tuổi Tống Tú cùng Tống Lăng không sai biệt lắm, nhìn thấy nam tử tuấn tú khí thế như vậy, khó tránh khỏi xuân tâm không manh động.

Đôi mắt vẫn kiên trì nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy một thân ảnh đi từ trong phòng ra.

Đôi mắt Tống Tú sáng ngời, nam nhân cả người mặc đồ đen kia, không phải vị công tử anh tuấn ngày hôm qua sao.

Đôi mắt si ngốc nhìn Lương Chinh, nháy đều không nháy một cái.

Lương Chinh bước ra sân cũng không chú ý tới nàng, chỉ nhìn Tống phụ, “Cha, ta đi nhà bếp xem A Lăng.”

Tống phụ vội gật đầu, “Ân, đi thôi.”

Lương Chinh nói một tiếng liền xuống phòng bếp rồi.

Tống Tú thấy vậy, cũng nói, “Ta cũng giúp một tay.”

nói, liền sau theo lưng Lương Chinh cùng đi.

Tống Lăng đang ngồi xổm trước bếp nhóm lửa, khuôn mặt bị lửa thổi tới đỏ rực.

Lương Chinh thấy tiểu nương tử nhà mình vất vả, cũng ngồi xuống, “Để ta làm.”

Tống Lăng nghiêng đầu cười nghi ngờ, “Chàng sẽ làm sao?”

Lương Chinh đúng là không biết nấu cơm, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, “Nhóm cái bếp chắc không khó đi?”

Tống Lăng cười, tay cầm than thêm vào bếp miệng cười nói: “Vậy cũng không nhất định, nhóm lửa cũng phải chú ý a.”

“Phải không, vậy nàng nói ta nghe đi.” Lương Chinh vừa nói, tay vừa vén lọn tóc vào sau tai cho nàng.

Mặt Tống Lăng nghiêm trang không đổi, “Ân, vậy chàng muốn làm cái gì, làm đồ ăn khác nhau, thêm lửa cũng khác nhau nha.”

Vẻ mặt Lương Chinh mờ mịt.

Tống Lăng cười nghiêng đầu nhìn hắn, giơ tay chọc nhẹ gương mặt tuấn tú này.

“Chàng cũng sẽ không biết đâu, a…”

Còn chưa dứt lời, tay đã bị người ta bắt lấy, kéo tới bên môi hôn một chút.

Bấy giờ mặt Tống Lăng đỏ bừng, vội vàng thu tay lại, cũng không biết là thẹn thùng hay vui vẻ, nhỏ giọng, “Chàng lại bắt nạt ta.”

Lương Chinh ôm vai nàng, nghiêng đầu hôn một cái lên má nàng.

Tống Lăng chớp mắt nhấp môi, nhìn hắn chăm chú.

Lương Chinh lại không tự giác mình vừa trộm hương, khóe miệng cười đầy xấu xa.

Tống Lăng nhìn hắn nửa ngày, không nghiêm mặt được nữa, bật cười, “Chàng thật xấu.”

Nhìn đôi mắt tròn xoe xinh đẹp của tiểu nương tử, Lương Chinh trầm giọng, “Chỉ xấu với một mình nàng.”

Tống Lăng rũ mắt, nhấp môi cười trộm, trong lòng có chút vui vẻ.

Hai người tán tỉnh yêu đương, vô cùng thân mật, căn bản không chú ý tới còn có người khác trong bếp.

Thẳng cho tới lúc Tống Lăng ngẩng đầu, cũng không biết khi nào Tống Tú đứng ở cửa.

Tống Lăng kỳ quái, “Sao ngươi lại tới đây?”

Tống Lăng không thích Tống Tú, không, không riêng gì nàng, mà mẫu thân nàng, phụ thân nàng, Tống Lăng đều không thích.

Sau ngày mẫu thân mất, phụ thân bị bệnh nặng, khi đó nàng còn rất nhỏ, còn chưa biết kiếm tiền, trong nhà không có gạo, nàng không còn cách nào, đành tới nhà đại bá muốn mượn một ít.

Vừa tới nơi, còn chưa nói xong, đại bá mẫu không chịu cho mượn, nói nhà bọn họ đều không đủ mà ăn.

Lúc đó đệ đệ còn rất nhỏ, đã đói bụng vài bữa, cha cũng bởi vì không có đồ ăn, thân thể càng thêm suy yếu, cả hai nằm trên giường thở thoi thóp.

Nàng cũng là đường cùng, mới tới nơi đó nhờ trợ giúp.

Nàng quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin họ giúp đỡ, cho mượn tạm một ít. Chính là, đã không chịu cho mượn thì thôi, còn cầm chổi đuổi nàng đi.

Sau đó, vẫn là nhờ hàng xóm xung quanh, thấy nàng đáng thương quá, cho mượn một chút, cũng nhờ chút gạo này, cả gia đình nàng mới vượt qua được thời điểm khó khăn đó.

Tiếp đó, nàng nhận được việc thêu thùa, không quản ngày quản đêm mà làm, tuy rằng không kiếm được nhiều, lại giúp cả nhà không bị đói bụng.

Trong thôn có một nhà đại bá là thân thích, nhưng từ những ngày ấy, cả nhà đại bá cứ thấy nàng là như thấy ôn dịch, đều sợ nàng ăn vạ nhà họ vậy.

Sau lần đó, nàng liền hiểu chuyện hơn, thà rằng mệt mỏi chết cũng sẽ không đi nhờ vả bọn họ!

Lúc này thấy Tống Tú, sắc mặt Tống Lăng không tốt, ngữ khí cũng lạnh đi, “Ngươi tới làm cái gì?”

Tống Tú nghe vậy, gương mặt vẫn tươi cười, “Ta nghe nói ngươi đang nấu cơm, liền muốn tới giúp ngươi.”

Tống Lăng thấy đối phương cười với nàng, mày cau lại.

thật là gặp quỷ, nàng ta cư nhiên lại cười với nàng.

Tống Tú tới trước bệ bếp, thấy trong nồi đang nấu cháo, “Ta tới giúp ngươi.”

nói, liền cuốn tay áo lên, thật sự muốn hỗ trợ làm việc.

Tống Lăng đứng lên, không chút do dự lấy lại nắp nồi từ trong tay đối phương, “không cần, không cần ngươi giúp!”

Thái độ của Tống Lăng không tốt, khuôn mặt gắt gao cứng đờ.

Tống Tú ngẩn người, lộ ra biểu tình thực ủy khuất, một bộ dáng làm người ta thực thương tiếc, “Ngươi, làm gì mà hung dữ như vậy, ta, ta chỉ là muốn giúp ngươi…”

Tống Lăng hừ một tiếng, “Ta không cần ngươi giúp, trước kia ta không cần, hiện tại càng không cần!”

nói, liền đem đồ trong tay đưa cho Lương Chinh, “Tướng công, ngươi cầm, ta đi lấy chén lại múc cháo.”

nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Cả binh sĩ nữa cũng mười mấy người, chén trong nhà căn bản không đủ dùng, nàng bảo A Phong vào trong thành mua chút chén về, hẳn là rửa xong rồi.

Lương Chinh trước giờ ít khi được thấy bộ dáng tức giận của nàng, không khỏi nhìn người trước mặt nhiều hơn một chút, đôi mày hơi nhíu, ánh mắt mang theo vẻ không vui.

Tống Tú thấy nam nhân này có vẻ tức giận, lại còn nhìn nàng hai lần, tưởng rằng hắn có ý tứ với mình, kích động vô cùng, tới trước mặt hắn, “Ta tới giúp ngươi đi.”

Lương Chinh đứng trước bệ bếp, cầm cái muỗng, học bộ dáng nàng thường hay nấu cơm, cũng đảo đảo, nghe được âm thanh phía sau, không khách khí, lạnh lùng nói, “không cần.”

Tống Tú thấy người cự tuyệt, nhất thời cũng không biết nên phản ứng sao, đành phải đứng lẳng lặng ở một bên.

Nhưng mà, thân thể lại hướng về phía bả vai Lương Chinh, thậm chí, chậm rãi muốn dựa vào.

Lương Chinh nhận ra không đúng, cũng chưa phản ứng lại.

Tống Tú thấy vậy gan liền lớn hơn, đem toàn bộ trọng tâm nghiêng về người nam nhân này.

Mắt thấy sẽ chạm vào nhau, nào ngờ nam nhân này thế nhưng lui một bước, trọng tâm không vững, dưới chân đảo một cái, sợ tới mức hét lên, cả người ngã mạnh xuống đất.

Lương Chinh nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh băng, “không xương?”

Tống Lăng mang chén vào, đúng lúc nghe được Lương Chinh nói câu kia.

Lại thấy Tống Tú té trên mặt đất, liền minh bạch, khẳng định nàng này không biết xấu hổ mà đảo lên người Lương Chinh, lại bị tránh đây mà.

Nàng thực tức giận, mắt trừng Tống Tú một cái, sau đó mới quay lại xem tướng công nhà mình.

Bộ dáng tức giận không nói lên lời, đặt chén lên bệ bếp, không để ý mà tập trung múc cháo.

Lương Chinh thấy miệng nàng vẫn mím nãy giờ, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý tứ tức giận, nhịn không được cười, nhẹ sờ đầu nàng, thấp giọng, “Đừng tức giận.”

Tống Lăng hừ một tiếng, quay đầu liếc một cái xuống đất, đã không thấy người đâu.

Răng cắn chặt, ngẩng đầu nhìn nhìn, “không cho để ý nàng ta.”

Lương Chinh kiên định hùa theo, “Ân, không để ý.”

Tống Lăng hừ hai tiếng, Lương Chinh lại cười, “Tiểu trư?”

Tống Lăng mở miệng, “Nàng ta muốn câu dẫn ngươi.”

“Yên tâm, ta chỉ bị nàng câu dẫn.”

Tống Lăng sửng sốt, không nghĩ hắn sẽ đáp vậy.

Chỉ thấy ánh mắt người kia nhìn nàng tràn đầy ý cười, vừa ôn nhu lại vừa bao dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play