*Trừ tịch: là khoảng thời gian giao thoa giữa năm cũ và năm mới.
Tống Lăng gật đầu, “Đệ đi nghỉ sớm đi.”
Tài thúc đưa Tống Khê về viện của mình, Tống Lăng cùng Lương Chinh chậm rãi hướng Ly viện mà đi.
Đêm khuya, vương phủ an tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng gió lạnh đập vào nhánh cây, còn có tiếng bước chân đạp lên tuyết trắng của hai phu thê.
Hai người tay trong tay, sóng vai cùng đi, ai cũng không nói gì.
Cứ vậy một đường an tĩnh trở lại viện, Tử Diên cùng vài nha hoàn nhanh tay nhanh chân đã đổ đầy nước tắm, trong phòng có lò sưởi đang cháy, rất ấm cúng.
Tử Diên cởi áo choàng cho Tống Lăng, thì nghe tiếng của vương gia, “Ngươi đi xuống trước đi.”
Nháy mắt bên này hiểu ý bên kia, mặt cũng hồng lên, tươi thắm.
Tử Diên lặng lẽ lui ra ngoài, trong phòng giờ còn Tống Lăng và Lương Chinh.
Tống Lăng đứng trước giường, nàng khẩn trương tới đầu đều rũ xuống, không dám nhìn ai kia.
Lương Chinh tự cởi áo choàng, xoay người liền thấy tiểu kiều thê đứng đó mặt đỏ thẹn thùng, như đóa đào chớm nở, chỉ chờ hắn tới hái.
Trong mắt hiện lên ý cười, đi tới trước mặt nàng, đầu hơi nghiêng, môi mỏng lại gần, thấp giọng, trầm ấm mang vài phần vui vẻ, “Tắm rửa?”
Mặt Tống Lăng càng đỏ hơn, ấp ủng nửa ngày không ra lời, cuối cùng, nhỏ giọng, “Thiếp...thiếp giúp chàng….”
Lương Chinh hạ mi, cười rộ lên, “Lần trước ai kia nhất định phải tắm uyên ương ấy nhỉ?”
Tống Lăng càng thẹn thùng dữ, cắn môi, có chút tức giận không thèm trả lời ai kia.
Lần trước nàng uống say, ai biết hắn nói thật hay không.
Lương Chinh kéo tay nàng, “Cùng nhau tắm đi.”
Tống Lăng lắc đầu không ngừng.
Lương Chinh: “Xấu hổ?”
Tống Lăng vẫn lắc đầu, “không...không phải vậy….”
“Vậy vì sao?”
Tống Lăng cắn môi mềm, dũng khí cũng trở lại rồi, mặt nàng đỏ bừng, nói nhanh, “Thiếp...thiếp, hôm nay thiếp không tiện.”
Lương Chinh: “......”
………...
Chuyện tốt đã lâu mới tới đây mà, động phòng hoa chúc tới trễ sau từng ấy thời gian, tới nay lại phải tiếp tục trễ nữa!!!
Tống Lăng vào rửa mặt trước, thời điểm đi ra, đôi mắt quay một vòng, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng nam nhân dục cầu bất mãn đang ngồi trước thư án.
Lương Chinh nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tống Lăng đang ngó cái đầu nhỏ ra, đôi mắt xoay tròn, linh động giống sóc con.
Nhìn thấy bộ dáng khả ái của tiểu kiều thê, đầu lệch một bên, người thì núp sau tấm bình phong, dường như mọi buồn bực cũng tan biến, Lương Chinh bật cười, “Ngươi làm gì vậy?”
Tống Lăng thẹn thùng, nhỏ giọng nói, “Vương gia, chàng có thể giúp thiếp lấy một cái quần được không.”
Nàng vừa phát hiện quần bị dơ, thế nào đi vào lại quên lấy quần sạch.
một cái đầu của Tống Lăng lộ ra bên ngoài, đôi mắt trông mong nhìn hắn, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ thương quá.
Lương Chinh bị giục, đứng dậy mở ngăn tủ lấy một cái quần cho nàng.
Nào biết, tay vừa đưa qua, lại thấy cái quần bị giơ lên cao rồi. Tống Lăng cầm không được, theo bản năng cũng nhấc tay lên đoạt, “Đưa thiếp đi.”
Trong mắt Lương Chinh nhuốm vài phần ái muội cười, “Muốn ta giúp nàng hay không?”
nói xong, làm bộ dạng chuẩn bị bước vào bình phong.
Tống Lăng còn chưa mặc quần cơ mà, thấy người muốn vào, sợ tới mức hét thất thanh, “không cần! không cần chàng tiến vào! Thiếp còn chưa có mặc quần đâu!”
“Bổn vương mặc giúp nàng.” Lương Chinh lại càng khoái trí trêu chọc tiểu kiều thê.
“không cần, thiếp không cần chàng giúp!”
Cả khuôn mặt xinh đều đỏ cả lên rồi, còn dùng sức đẩy cánh tay người ta, không cho hắn tiến vào đâu mà, “Chàng không được vào đây, xin chàng mà.”
Tống Lăng nhìn hắn, nước mắt đều muốn rớt rồi.
Lương Chinh vốn cũng không định vào, cách bình phong, “Gọi tướng công liền đưa quần cho nàng.”
Tống Lăng vội vã, “Tướng công, tướng công!”
Thời khắc nguy nan, đừng nói kêu tướng công, kêu tướng công thân ái nàng cũng chịu.
Để Lương Chinh tiến vào mặc quần giúp nàng, thì còn đâu mặt mũi mà sống tiếp đây.
Lương Chinh còn tưởng nàng sẽ suy xét chứ, một chút vậy mà đã thỏa hiệp, đành tiếc nuối mang quần đưa cho nàng.
Tống Lăng vội vã nhận quần rồi mặc ngay. Còn thầm mắng Lương Chinh quá xấu xa, lợi dụng người ta.
Thời điểm Tống Lăng đi ra, bộ dáng Lương Chinh hai tay khoanh trước ngực, đầu nghiêng dựa vào cột giường, dáng vẻ cười xấu xa nhìn nàng chằm chằm.
Tầm mắt quét lên quét xuống, trong mắt càng có ý cười vui vẻ.
Tống Lăng thấy hắn nhìn chằm chằm mình, tức khắc mặt đỏ lên, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhào tới, che đi đôi mắt Lương Chinh, “không cho nhìn!”
Lương Chinh thuận thế ôm eo nàng, cúi đầu cắn môi mọng một cái, “Sớm muộn gì cũng muốn xem.”
Mặt kiều thê càng đỏ rực, cố tình nàng lại không biết ăn nói, tức giận tới dậm chân mắng, “Lưu manh!”
Mắn lưu loát xong, lại lưu loát bò lên giường, ôm chăn đi ngủ.
Lương Chinh đứng bên mép giường nhìn nàng.
Tống Lăng kéo chăn quấn càng chặt, thấy Lương Chinh vẫn nhìn mình, “Chàng mau đi tắm rửa, đợt chút nữa là nước lại lạnh.”
Lương Chinh cười cười, “không phải nàng muốn tẩy giúp ta sao?”
Hai mắt Tống Lăng mở to, khiếp sợ nhìn hắn.
Lương Chinh: “Vừa nãy không phải nàng nói?”
Tống Lăng nhớ lại, hình như nàng nói vậy thật, theo bản năng liền nhìn phía dưới Lương Chinh, trong đầu nghĩ tới cái gì, bỗng ngượng ngùng, “Thiếp...thiếp cởi xiêm y rồi, thiếp lạnh, chàng...hôm nay chàng tự tẩy đi.”
Tống Lăng vừa rửa mặt xong, cũng chỉ mặc một kiện trung y, vừa lúc có cớ.
Lương Chinh cứ nhìn nàng như vậy, rồi lại nghiêng đầu nhìn bếp lò đang cháy mạnh gần đấy.
Lạnh?
A, tiểu nha đầu nói dối cũng không biết đường tìm cớ.
Tiểu kiều thê còn sợ hãi, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng, tương lai còn rất dài, một chút cũng không nóng vội được.
(1900: Ân, sự thật ấy mà, ai kia suốt ruột muốn hỏng rồi!!!)
………..
Lương Chinh tự thân vận động, ra tới nơi thấy nàng lại vẫn chưa ngủ, nhìn hắn bước lại, ôm chăn tự giác dịch vào phía trong, nhường vị trí cho mình.
Nào hiểu được Lương Chinh cởi giày xong, một tay liền ném chăn phía ngoài xuống mặt đất.
Tống Lăng ngây ngốc rồi, hai mắt to tròn nhìn hắn.
Lại không đợi nàng phản ứng lại, Lương Chinh túm chăn của nàng, cứ thế tiến vào cùng đắp với nàng.
“Chàng…. Chàng làm gì?” Trước nay hai người đều ngủ riêng chăn, lúc này hắn lại ngủ cùng chăn với mình, thân thể Tống Lăng đều cứng đờ rồi, theo bản năng càng dịch vào trong.
Nhưng mà bên trong chính là vách tường, không thể nào lui được nữa, vẻ mặt khẩn trương trừng mắt, “Thiếp, thật sự không tiện, thiếp cái kia...quỳ...quỳ thủy…”
Lương Chinh thấy cái phản ứng này của nàng, một đầu hắc tuyến (=.=!!!), dùng sức xoa đầu nàng, “Trong đầu toàn nghĩ tới cái gì vậy.”
Tay nắm eo thon, đem nàng ôm càng chặt trong ngực, “Về sau ngủ chung chăn với ta, không cho phép ngủ riêng.”
Thân thể hai người gắt gao một chỗ, đầu Tống Lăng bị ấn trong vòm ngực rộng lớn, mùi vị nhàn nhạt nơi chóp mũi, nhịn không được ngẩng đầu, cười tủm tỉm, “Vương gia, trên người chàng thơm quá.”
Lương Chinh cười nhạo, một lần nữa ấn nàng vào ngực, “Ngủ đi.”
Trong phòng im ắng, lần đầu tiên hai người dựa gần tới như vậy. Cùng chung một chiếc chăn, nàng được ôm trong lồng ngực hắn, đầu gối lên cánh tay rắn chắc, khoảng cách gần như không có, thậm chí nàng còn nghe được tiếng hít thở của người kia.
Tống Lăng vui vẻ tới nỗi không ngủ được luôn rồi, qua nửa ngày, lặng lẽ, “Vương gia, chàng đã ngủ chưa?”
Hai mắt Lương Chinh vẫn nhắm, “Ngủ.”
Tống Lăng chớp mắt, “Ngủ còn nói chuyện được.”
Lương Chinh: “……”
“Vương gia.”
“……”
“Vương gia?”
“……”
Lương Chinh bơ nàng rồi, Tống Lăng buồn bực, miệng dẩu lên, người hơi động, đổi thành tư thế nằm thẳng, đôi mắt xoay tròn nhìn nóc giường.
Vẫn cứ không ngủ được, nàng chưa từ bỏ ý định, trở mình, tiến gần bên tai chàng, “Vương gia, thiếp muốn cùng chàng thương lượng một chuyện.”
Lương Chinh vẫn không phản ứng nàng, Tống Lăng mặc kệ, “Thiếp muốn về nhà thăm phụ thân, tuy rằng A Khê nói thân thể cha tốt hơn rồi, nhưng một mình người ở nhà, thiếp không yên tâm, thiếp muốn về nhìn xem, có được không.”
Cuối cùng Lương Chinh cũng mở mắt, “Chuyện về nhà, ta đã an bài, đợi xong trừ tịch, ta và nàng sẽ trở lại.”
Kỳ thật, Tống Lăng muốn đi ngay, nhưng nàng cũng hiểu, hoàng gia nhiều quy củ, liền tính Lương Chinh muốn đi cùng nàng cũng khó khăn, nàng là nàng dâu mới gả, ăn tết lại về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ là sẽ mang tai tiếng, vì thế liền bắt đầu chuỗi ngày ngóng trông cung yến chúc mừng năm mới được cử hành nhanh chóng.
Cũng may, trừ tịch rất mau liền tới rồi. Ăn tết trong hoàng cung thật ra rất náo nhiệt, náo nhiệt nhưng không có ý nghĩa gì, nhìn xem biểu diễn, một vài khúc ca, chúng thiên kim tranh nhau đua sắc, từng người từng người biểu diễn sở trường của mình.
Tống Lăng cái gì cũng không, dấu cả thân mình nhỏ nhắn sau lưng Lương Chinh, chỉ sợ bị hoàng đế điểm danh.
Cũng may đêm nay đông vui, không chỉ có các thiên kim nhà các đại thần, còn có công chúa nước láng giềng đến triều bái. Hoàng đế vội vàng xã giao, căn bản không rảnh để ý tới con kiến nhỏ bé là nàng.
Trốn tránh một hồi, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy an toàn, lớn mật mà yên tâm, muốn cái gì thì cứ ăn cái đó.
Cung nữ đưa tới một bình rượu, rượu vừa rót vào ly, liền ngửi được mùi hương. Tống Lăng cầm bầu rượu, cúi đầu ngửi ngửi, “Cái này thơm quá đi.”
1900: Cũng muốn ra chương đều đặn lắm lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT