nói thật thì, nàng cũng rất muốn ngủ trên giường, mềm mại thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, bị Lương Chinh ấn ngồi trên đùi hắn, liền thấy hốt hoảng, suy nghĩ lại, vẫn nói: “Cái kia, ta, ý ta là ta sẽ ngủ trên sàn nhà.”
Lương Chinh nghe vậy, lại mở mắt ra, nhìn người bên cạnh một cái.
Tống Lăng bị nhìn chằm chằm, môi chặt lại, theo bản năng quấn chăn chặt hơn, có chút cảnh giác nhìn Lương Chinh.
Lương Chinh bị biểu tình sinh động của nàng chọc cười, nói: “Cuối cùng là ngươi đangkhẩn trương cái gì? Sợ bổn vương ăn ngươi?”
Tống Lăng: “………..”
Lương Chinh liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa bất dĩ lại có chút buồn cười, giơ tay ấn huyệt Thái dương, thấp giọng nói: “Ngủ đi, mỗi ngày đều ngủ trên mặt đất, cũng không chê lạnh.”
Lương Chinh nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
Trong phòng trở lên im ắng lạ, không có một tiếng động nào.
Tống Lăng thân thể cứng đờ, ngủ lép vào một bên sườn giường.
rõ ràng là mỗi người một chăn, hơn nữa cũng cách xa nhau chút mà nàng vẫn thấy khẩn trương.
Có thể là bởi vì lần đầu tiên ngủ trên giường cùng một nam nhân, hơn nữa, hắn vừa mới….
Nàng nằm trong chăn không nhúc nhích, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm người kia.
Lại nghĩ tới câu vừa rồi của hắn, bị cảm động một chút rồi =.=
hắn sợ nàng ngủ trên mặt đất lạnh mới ôm lên giường a. Nghĩ nghĩ, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Qua thật lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi nhỏ một câu: “Vương gia, ngươi ngủ chưa?”
Lương Chinh không trợn mắt, ‘ừ’ một tiếng, xem như đáp lại chưa ngủ.
Tống Lăng chớp đôi mắt, nghiêm túc hỏi: “Vì sao ngươi lại nói nương chưa cho ta ăn no?”
Lương Chinh sửng sốt, rốt cuộc mở mắt, nén cười, đáp nàng, “không có gì.”
Lương Chinh nghĩ tới bánh bao nhỏ vừa được thấy, dù đã nén cười, nhưng ý cười trong mắt chả thể nào dấu được ai cả.
Tống Lăng phát hiện mình bị hắn cười, có chút kỳ quái, nhìn hắn không chớp mắt.
Người này, rốt cuộc đang cười cái gì nha?
Lương Chinh nhìn nàng bĩu môi, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, cũng thật đáng yêu, ý cười trong mắt càng sâu, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Mau ngủ đi, ngày mai dậy sớm, ta mang ngươi đến một nơi.”
Tống Lăng nằm cách hơn cả nửa thân mình, nhìn nóc giường không ngủ được.
Lần đầu tiên cùng chung chăn gối cùng một nam nhân, tự nhiên thấy khẩn trương không ngủ được, hô hấp tự giác thả nhẹ chậm lại.
So sánh với nàng đang khẩn trương, thì ai kia lại có vẻ rất tự nhiên.
Tiếng hít thở thong thả vững vàng truyền tới, hiển nhiên đã ngủ rồi.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, trong phòng một mảnh đen nhánh, theo ánh trăng mơ hồ mới thấy gương mặt anh tuấn kia. Gương mặt nhìn nghiêng như điêu khắc, mũi cao thẳng tuyệt đẹp. Hai mắt đang nhắm lại, lông mi ngay trước mắt nàng, vừa dài lại vừa dày.
Tống Lăng lớn đến từng này, còn chưa thấy nam nhân nào anh tuấn như hắn, làm người đối diện không dời mắt được. Nàng không tự giác cong người, tiến lại gần hơn để nhìn ngắm cho kĩ.
Nam nhân anh tuấn như vậy, nếu thật sự là tướng công của nàng, thì tốt bao nhiêu?
Như ma xui quỷ khiến, nàng đã dựa sát vào hắn rồi. Sợ đánh thức người đẹp ngủ say, nang chống tay bên người hắn, ngừng thở, tay phải nâng lên, thật cẩn thận nhẹnhàng sờ sờ mũi Lương Chinh.
Chiếc mũi cao thẳng, Tống Lăng sờ soạng hai cái, nhỏ giọng nói thầm, “Sao lại có người có bộ dạng đẹp như vậy chứ?”
Tay phải nâng má, nghiêng đầu, nhìn trong chốc lát, lại nghĩ tới điều gì đó, thở dài sâu kín, trở lại ổ chăn của mình.
Trong phòng không còn tiếng động nào nữa, Tống Lăng nghe Lương Chinh hít thở vững vàng, dần dần cũng có chút buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, vẫn là khuôn mặt đẹp của ai kia, mỉm cười mà ngủ.
……….
Vì biết hắn muốn mang nàng ra cửa, nên Tống Lăng không dám tham ngủ, rất sớm liền tỉnh rồi.
Nào hiểu được, so với mình, hắn càng dậy sớm hơn, khi mới mở mắt đã không thấy thân ảnh của ai kia nữa.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng rõ, thời gian vẫn còn sớm đâu.
Tống Lăng ngồi dậy từ bọc chăn, thở dài một hơi. Nghĩ thầm, nàng mà dậy sớm hơn hắn, sợ là trời vừa tối phải đi ngủ ngay mới được. Người gì ngủ trễ mà dậy sớm như vậy.
Trong đầu vẫn miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, “Nương nương, ngài tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy, vào đi.”
Ngoài cửa, Tử Diên đang bưng thau nước, chuẩn bị hầu hạ Tống Lăng rửa mặt, nghe nàng đáp lại, mới giơ tay đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng, Tống Lăng vẫn đang ngồi trên giường, vẻ mặt mơ màng.
Lương Chinh dậy sớm, lại không có thói quen gấp đồ, chăn chiếu lộn xộn cả lên.
Thế là, lúc Tử Diên vừa tiến vào, liền thấy một mớ hỗn độn như vậy, đôi mắt trợn trừng, “Thiên a, nương nương, ngươi cùng với Vương gia….”
Tống Lăng bình thường đều ngủ trên mặt đất, hôm nay lại tỉnh lại trên giường, trêngiường chăn mềm lại lộn xộn, cũng không thể trách Tử Diên suy nghĩ nhiều a.
Tử Diên kích động, vội chạy tới mép giường, để đại thau nước xuống, hung phấn đầy mặt cầm tay Tống Lăng, vui sướng trong mắt đều muốn nhảy ra ngoài, “Nương nương, Vương gia có phải hay không đã thích ngươi rồi? Hai người các ngươi….có phải hay không, cái kia?”
Tống Lăng nghe nàng nói năng lạ thường, trong lòng bị dọa, bỗng nghĩ tới mấy bức tranh vẽ hôm trước được xem, mặt mày bỗng đỏ bừng, xấu hổ buồn bực mà đẩy nhẹnàng, “Ngươi đừng nói bậy, nào….nào có..”
Tử Diên nhìn bộ dạng ngượng ngùng này, cười hì hì, “Ta không tin, đều ngủ cùng nhau, lại sẽ không hành phòng phu thê??”
nói xong, tự tay xốc chăn trên giường, đôi mắt mở to, cong thân mình, thực nghiêm túc tìm kiếm.
Tống Lăng kỳ quái hỏi, “Ngươi đang tìm cái gì nha?”
Tử Diên tìm một vòng, khăn trải giường sạch sẽ, không có đồ vật mà nàng muốn, không khỏi có chút thất vọng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi cùng Vương gia, thật sựkhông có?”
Tống Lăng mặt đỏ hồng, thẹn thùng, “không có a, ngươi không cần nghĩ nhiều quá.”
Tử Diên nghe vậy, thở dài thườn thượt, quay lại lấy thau nước, lại thập phần khó hiểu, “Ngươi nói, hai người đều ngủ một giường, như thế nào lại không phát sinh chuyện gì?”
Rồi quay đầu lại, đưa khăn mặt cho nàng.
Tống Lăng chui ra khỏi chăn, ngồi bên mép giường, duỗi tay tiếp nhận khăn, tự lau mặt, “Vương gia sợ ta bị lạnh, nên mới cho ta ngủ trên giường, ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Tử Diên còn đang tiếc nuối, nghe thấy câu này, ngẩng cái đầu nhỏ, đôi mắt sáng rực rỡ, “Vương gia sợ ngươi ngủ trên mặt đất bị cảm lạnh?”
Tống Lăng gật gật đầu, nhớ tới câu nói tối qua của hắn, hẳn là có ý lo lắng cho nàng đi?
Nàng lau mặt xong, trả lại khăn cho Tử Diên.
Tử Diên tiếp nhận, nhìn nàng cười ái muội, “Nương nương, có phải Vương gia thích ngươi không?”
Tống Lăng cả kinh, không cần nghĩ ngợi liền phản bác, “Sao có thể chứ.”
Tử Diên nói, “Như thế nào không có khả năng? Nếu không, làm sao Vương gia lại quan tâm người có bị cảm lạnh hay không chứ?”
Tống Lăng nghe nàng nói, có điểm đạo lý đó chứ?
Nhưng…Tống Lăng nghĩ tới bản thân mình, chữ to cũng không biết mấy cái, cầm kỳ thư họa thì dốt đặc cán mai, tức khắc lắc đầu, “không có khả năng, Vương gia văn võ toàn tài, hắn thích dạng nữ nhân gì không có a, sao có thể thích nữ nhân như ta chứ….”
Nàng nói, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói thầm, ‘Chữ to cũng không biết mấy cái, không biết đánh đàn cũng không biết ngâm thơ, đối câu…”
“Ngươi cũng hiểu mình quá đi chứ.” Tống Lăng chưa dứt lời, Lương Chinh xuất hiện, đang tiến lại gần, thấy Tống Lăng, trong mắt lại hiện lên ý cười.
Tống Lăng sợ Lương Chinh đột nhiên tiến vào, sợ tới mức đứng vội lên từ bên mép giường, “Sao.... Sao ngươi lại quay trở lại?”
Lương Chinh thuận thế ngồi xuống mép giường, ngước mắt nhìn nàng, “Trở về coi ngươi đã rời giường chưa, nếu là đã dậy,,liền thu thập một chút theo bổn vương ra cửa.”
Tử Diên vội vàng lấy thường y, hầu hạ nàng mặc vào.
Tống Lăng vừa mặc đồ, vừa tò mò hỏi Lương Chinh, “Chúng ta muốn đi đâu?”
Lương Chinh đáp, ‘’đi thăm mẫu thân của ta.”
Tống Lăng lúc này mới ý thức được, nàng vào cửa cũng đã vài ngày, còn chưa đi gặp mẫu thân hắn.
Vội vàng thay xiêm y, theo Lương Chinh ra cửa.
Ngoài cửa, đã có xe ngựa đứng chờ.
Quản gia thấy hai người ra tới, vội vàng vén mành cửa ra, cung kính nói: “Vương gia, nương nương thỉnh lên xe ngựa.”
Xe ngựa có chút cao, phía dưới đặt một chiếc ghế, Tống Lăng đạp một chân lên, định bụng bò lên trên.
Nào biết tay phải vừa giữ xe ngựa, còn chưa kịp dùng sức, thân thể đột nhiên nhẹbẫng, cả người bị ôm chặn ngang.
“A!” Nàng bị dọa hoảng sợ, cơ hồ phản xạ có điều kiện hô nhỏ một tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đang nhìn mình, đang cười, “Gọi là gì?”
Tống Lăng bị hắn ôm trong ngực, mặt đỏ tim đập, mím môi hồng, nhỏ giọng, “Ta có thể tự đi lên.”
Lương Chinh liếc nàng, bên tai thấp giọng, “Đường đường là Vương phi, bò lên bò xuống còn ra thể thống gì?”
nói, liền đặt nàng vào trong xe ngựa.
Nhấc chân, thực nhẹ nhàng bước lên xe, Tống Lăng thấy vậy, lập tức chui vào trong, nhường vị trí cho hắn.
Lương Chinh thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tài thúc tiến lên, đứng ngay bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Vương gia, đại khái bao lâu sẽtrở về?”
Lương Chinh: “Khoảng hai ngày, trở về là kịp sinh thần của phụ hoàng.”
Tài thúc vội vàng gật đầu, “Vâng, Vương gia cẩn thận một chút.”
nói xong, lại chuyển âm thanh về phía Tống Lăng, “Hai ngày này phải phiền toái Vương phi nương nương tự mình chiếu cố ẩm thực hàng ngày cho Vương gia.”
Tống Lăng sửng sốt, có điểm ngốc lăng, không phải đi thăm mẫu phi hắn sao? Nghe ý tứ này, ngược lại giống như đi ra bên ngoài?
Nàng mờ mịt gật đầu, “Tài thúc yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố Vương gia thật tốt.”